Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 513 :Làm khó dễ gia tộc Tây Môn!

/750


Mới vừa rồi bầu trời vẫn còn là ánh mặt trời hừng hực, thế mà trong nháy mắt bầu trời lại mưa li ti. Bởi vì vị trí địa lý đặc thù của Hong Kong, nên cảnh mặt trời và mưa phùn giăng sợi nhè nhẹ đồng thời xuất hiện cực kỳ dễ gặp.

Mà đối với dạng sống một thời gian rất lâu ở Yến Kinh bốn mùa rõ ràng như Diệp Thu mà nói. Cảnh một nửa Hong Kong tắm ánh dương chói mắt, một nửa trầm mình trong mưa tươi mát tự nhiên. Cảm giác như vậy vẫn có chút quái dị.

Đây giống như là... giống như là trên một giường một nửa là Nhiễm Đông Dạ nằm, một nửa là Long Nữ vậy. Tình hình như thế, sẽ khiến hắn ứng phó không kịp.

Khu nhà cấp cao Hong Kong năm nay trúng cử nằm trong bảng xếp hạng "Forbes" mười khu nhà cấp cao lớn của Châu Á, chia ra ở cảng đảo khu nam và đỉnh núi. Trong đó phòng trái và phòng phải thi công số 21, nổi tiếng xếp thứ hai và thứ ba. Chỉ sau khu nhà cao cấp Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ đứng vị trí thứ nhất.

Có rất nhiều người nghĩ bảng xếp hạng "Forbes" là phía chính phủ xếp hạng. Thật ra tính chân thực của bảng này rất đáng hoài nghi và bàn bạc. Khu nhà cấp cao chân chính thì lại không nằm trong bảng này. Ví như khu biệt thự ở vịnh nước sâu của Lý Gia Thành.

Mà khu nhà cấp cao của gia tộc Tây Môn, cũng chính là nhà số 03 ở vịnh nước sâu, chỉ cách biệt thự xa hoa của siêu nhân Châu Á Lý Gia Thành hai căn.

Diệp Thu gọi xe taxi, nói muốn hắn đưa mình tới số 03 vịnh nước sâu. Tài xế kia lắc đầu, nói: "Không được. Xe của chúng tôi căn bản là không vào suối Liên Hoa được. Nhưng tôi đưa anh tới đường giao của suối Liên Hoa với vịnh nước sâu. Đoạn phía trước nữa thì anh phải tự đi vào".

Diệp Thu mãi đến bây giờ mới phát hiện. Mình căn bản không hề nhớ số điện thoại của Tây Môn Hướng Đông. Mà di động của Lâm Bảo Nhi và Đường Quả chưa mở chức năng nói chuyện ở Hong Kong. Đến biên giới Hong Kong cũng không có cách gì sử dụng bình thường.

Diệp Thu nghĩ thầm, dù sao mình vừa rồi cũng đã chạy một tiếng, đi thêm một đoạn đường cũng không có gì không thể.

Nhưng sau khi xuống xe, Diệp Thu mới phát hiện. Đoạn đường kia thật sự là liếc mắt không thấy giới hạn.

May là trước khi lên xe có mua một cây dù. Nếu không chỉ có thể đi chậm trong mưa. Mặc dù cảnh như thế rất lãng mạn, nhưng lúc tới gia tộc Tây Môn, chắc chắn cũng sẽ trở thành gà đông lạnh. Mình đã thua Tây Môn Hướng Đông bởi diện mạo, không thể lại thua đối phương về khí chất được... làm một tình địch, không thể để đối thủ thấy lúc mình có bộ dạng quẫn bách.

Không khí bờ biển cực kỳ tươi mát, ngay cả trong nước mưa cũng có vị mặn nồng đặc biệt của nước biển. Diệp Thu mở dù có màu xanh da trời chứa nước mưa. Lúc ấy mua quá nhanh, không chú ý kiểu dáng nam nữ. Bước trên đường lớn vắng vẻ trải nhựa đường.

Thực vật nhiệt đới hai bên theo gió lay lay. Xa xa chính là cảnh biển xanh thẳm bao la bát ngát. Diệp Thu nghĩ thầm, chẳng trách đầu năm nay nữ nhân với nam nhân có tiền lại không có sức chống cự gì. Cho dù mỗi ngày bị chồng tát một bạt tai. Nhưng có thể ở trong biệt thự xa hoa ven biển thế này, cũng rất là hưởng thụ.

Hôm nay thấy Long Nữ, còn tưởng đây là chuyện mừng rỡ. Đáng tiếc, niềm vui sướng này lại bị tin tức trong lời nói kia của Long Nữ nuốt sạch đi nhiều.

Thiên giới.

Mười tổ chức dị năng lớn.

Cao thủ khiến nhẫn phệ hồn chủ động cảnh báo. Nguồn: http://truyenyy.com

Còn cả cừu địch khiến Long Nữ cảm thấy áp lực.

Từng chuyện từng chuyện trộn lẫn khiến đầu Diệp Thu đau muốn nứt. Mặc dù hắn là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chỉ với chút tư liệu mà hắn biết rõ kia, cũng không cách nào đoán được đáp án mấy vấn đề này.

Hơn nữa, trong lòng Diệp Thu còn rất lo lắng cho Long Nữ. Lấy thực lực cường đại của nàng, còn người nào khiến nàng nói ra những lời không tự tin vậy chứ?

Cho dù thế nào, lần này Diệp Thu tuyệt đối sẽ không thoát đi lần nữa.

Tình huống Hong Kong phức tạp nên Diệp Thu không thể không cẩn thận từng bước. Xem ra, nhân thủ mình mang tới vẫn còn quá ít. Tiểu Bạch vốn là quân cờ mai phục tại Yến Kinh, xem ra cũng phải sớm điều tới Hong Kong mới được.

Sự an nguy của Lâm Bảo Nhi Diệp Thu cũng không quá lo lắng. Với thực lực của gia tộc Tây Môn, bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu công chúa Lâm gia an toàn. Mặc dù bọn họ không hài lòng với chuyện Lâm gia từ hôn, nhưng cũng không dám để Lâm Bảo Nhi có bất kỳ sơ suất gì ở Hong Kong.

Nhưng Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ thì... ài, nữ nhân tương đương với phiền toái mà.

Két!

Đang lúc Diệp Thu nghĩ tới tâm sự, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực như một tia chớp vượt qua bên cạnh Diệp Thu. Bánh xe chuyển động nhanh kia bắn nước mưa như hạt châu lên người Diệp Thu.

Diệp Thu luôn nghĩ tới tâm sự của mình. Lúc dự cảm đã có nguy hiểm, phản ứng cũng đủ nhanh. Dùng dù chặn nửa người trên của mình. Đầu đứt, tóc không thể loạn. Diệp Thu cũng không muốn bị người khác bắn bùn đầy mặt. Nếu không dùng bộ dạng đó mà tới gia tộc Tây Môn. Thật đúng là khiến người gia đình Tây Môn chê cười.

Che nửa người trên, nhưng quần cũng bị nước mưa bắn ướt tung tóe. Phía trên ống quần loang lổ nhiều điểm. Nhìn cực kỳ chướng mắt.

Đầu Diệp Thu đang chuyển đổi ở vận tốc cao. Muốn tìm mấy từ ác độc mà cũng không lộ vẻ là mình rất không có tố chất để tặng chủ nhân xe thể thao kia. Nhưng Ferrari đã chạy rất xa kia lại két một tiếng dừng lại.

Thế nào nữa đây? Đã bắn tung tóe người ta còn muốn xuống bồi thường à? Đây không phải là Hong Kong sao? Chẳng lẽ giống tình hình trong nội địa Trung Quốc?

Diệp Thu vén tay áo lên, chuẩn bị lúc chủ nhân xe thể thao xuống tìm mình mà đòi tiền hoặc là bắt mình nói xin lỗi thì đánh gãy răng hắn.

Bạo lực là thủ đoạn duy nhất giải quyết vấn đề.

Nhưng sau khi Diệp Thu thấy từ trong xe Ferrari đưa ra một chân, Diệp Thu liền cảm thấy mình không có cách gì dã man được.

Đó là một cái chân rất đẹp. Tinh tế. Thon dài. Phía trên không có bất cứ tỳ vết nào. Trên chân mang một đôi ủng da màu bạc có khảm. Sau đó liền một mảnh trắng phau, vẫn tiếp tục hướng lên trên, mãi đến khi cả người chủ xe từ trong gian điều khiển đi ra. Diệp Thu mới nhìn đến quân short jean xanh da trời bao lấy cái mông vểnh cao.

Trên người cô gái là một áo đeo đai màu đen. Tóc dài hơi xoăn, mắt sâu, màu tím sậm. Ở trong lòng Diệp Thu, thích hợp với màu tím nhất, chỉ có Giang Yến Tử.

Đây là một Cổ hoặc nữ. Đổi câu từ để hình dung thì chính là "Tiểu thái muội". Hay gọi là "Thái tử muội".

Căn cứ số liệu do chính phủ điều tra, trong mỗi một ngàn người ở Hong Kong, sẽ có mười bốn phú hào thu trăm vạn đô la trở lên. Tỷ lệ này ở nhiều tên thành phố ở Châu Á là cao nhất. Nói cách khác, kẻ có tiền ở Hong Kong vô cùng nhiều. Nói không chừng một lão già mang dép lê mặc quần cộc chính là thiên vạn phú ông.

Nữ nhân có thể lái được xe thể thao Ferrari không phải là số ít. Nhưng nữ nhân có thể ở khu nhà cấp cao ở vịnh nước sâu lại không nhiều lắm. Không biết cô gái này là khuê nữ nhà ai. Cách ăn mặc này, chắc hẳn khiến cha mẹ rất có máu mặt kia của nàng cảm thấy đau đầu đây.

Cô gái cũng không bung dù, cứ đội mưa như vậy đi về phía Diệp Thu.

Diệp Thu luôn không có hảo cảm gì với cô gái dạng thế này. Nhưng thấy phong thái tự nhiên của cô gái này thì không ngờ lại thấy rất có một loại mỹ cảm hài hòa.

Nếu nàng cầm một ô dù nhỏ tinh xảo đi tới. Mới có thể khiến Diệp Thu cảm thấy rất quái dị ấy chứ.

Cô gái đi tới trước mặt Diệp Thu. Sau đó tiến vào dưới tán dù của Diệp Thu. Mũi Diệp Thu đã ngửi được một cỗ hương thơm thấm người. Mà mắt thì lại bầu vú đầy đặn trắng ngần không cách nào che dấu dưới áo đeo đai đen kia.

Hảo cảm của Diệp Thu với con gái Hong Kong liền tăng vọt. Con gái Hong Kong đúng là ngực rất lớn.

Cô gái từ trong túi quần short lấy ra một hộp sắt tinh xảo. Một tiếng ba mở ra. Sau đó rút ra một điếu thuốc đưa vào miệng, nhìn Diệp Thu hỏi: "Hút thuốc không?"

"Sao cô biết tôi không phải người Hong Kong?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Vì cô gái nói tiếng Trung Quốc phổ thông với Diệp Thu, hơn nữa rõ ràng là rất chuẩn.

Cô gái rất khinh bỉ mà liếc Diệp Thu một cái, nói: "Mỗi người Hong Kong đều biết lộ khẩu vịnh nước sâu với suối Liên Hoa có gần 5km đường. Người bình thường chắc là không ngu đến nỗi tự đi tới chứ".

Diệp Thu từ trong hộp thuốc lá của nàng rút ra một điếu ngậm trong miệng, nói: "Tiếng phổ thông của cô rất chuẩn đó".

"Đây là một chuyện đáng kiêu ngạo à?" Cô gái hỏi.

"Không". Diệp Thu lắc đầu.

"Tôi cũng thấy thế. Có điều cũng chẳng có biện pháp. Tôi học chính là trường tiếng Trung". Cô gái rất buồn bực nói.

"Trường tiếng Trung không tốt à?" Diệp Thu cười hỏi.

"Không phải không tốt. Là tôi không thích người khác bắt ép. Ài. Nói với anh anh cũng chẳng hiểu. Xe của tôi bắn nước lên người anh. Anh định thế nào?"

Một chút hảo cảm của Diệp Thu đối với cô gái này biến mất hầu như không còn. Hóa ra kẻ có tiền đều là tính tình này.

Diệp Thu lui về sau một bước, nghiêng cây dù của mình về sau, khiến cả người tiểu thái muội làm người ta ghét kia toàn bộ đều lộ trong mưa. Mặt lạnh lùng nói: "Đòi tiền không có. Xin lỗi càng không thể. Cô nói thế nào thì là thế ấy đi. Tôi sẵn sàng nghênh tiếp".

Điếu thuốc tiểu thái muội ngậm ngoài miệng bị mưa xối. Vẻ mặt ngốc trệ mà nhìn Diệp Thu, nói: "Anh người này có bệnh à? Tôi là hỏi anh là muốn tôi bỏ tiền bồi thường. Hay là muốn tôi xin lỗi anh. Anh nổi thần kinh gì chứ?"

"Ách..."

Diệp Thu nghẹn đỏ bừng cả mặt, liên tục xua tay nói: "Không sao. Thật ra nước này rất sạch, sẽ khô liền thôi. Cũng sẽ không nhìn ra dấu vết gì".

Tiểu thái muội chu miệng, nhổ điếu thuốc còn thừa hơn phân nửa ở trong miệng ra ngoài, nói: "Đi đâu? Tôi chở anh một đoạn".

"Số 03 vịnh nước sâu". Diệp Thu mặt cười nói. Tạ trời tạ đất. Hắn rốt cuộc không cần một mình ngu ngốc mà cầm dù nữ tản bộ trong mưa nữa rồi.

Tiểu thái muội sau khi nghe Diệp Thu nói rõ địa chỉ. Sắc mặt biến thành rất cổ quái, nhìn kỹ Diệp Thu một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh đi tới đó làm gì?"

"Làm khách".

"Ở đâu tới?"

"Yến Kinh". Diệp Thu có chút không kiên nhẫn được. Hắn không thích người khác hỏi hắn quá nhiều vấn đề.

Tiểu thái muội cũng rất phối hợp mà không hỏi nữa, phất tay nói: "Lên xe".

Nói xong, liền đi trước dẫn đường, cũng không cần dù che. Cặp chân dài kia đi trong mưa rất nhanh. Giày màu bạc và mưa trắng xóa hòa quyện vào nhau. Thỉnh thoảng tóe lên vài mảnh bọt nước. Hình ảnh như vậy, ở trong mắt Diệp Thu không ngờ lại có hương vị rất khêu gợi.

Tiểu thái muội giống với Đường Quả. Khi lái xe thích chạy với tốc độ chóng mặt. Lộ trình gần 5km, thế mà chỉ trong nháy mắt liền chạy tới. Diệp Thu thậm chí còn chưa kịp nói vài lời trên xe với cô gái này.

"Đây chính là nhà số 3 vịnh nước sâu". Tiểu thái muội chỉ một cái cổng xa hoa nói.

"Cảm ơn cô". Diệp Thu cười nói cảm ơn, định mở cửa xe đi xuống.

"Không cần xuống xe". Tiểu thái muội nói.

"Hả?" Diệp Thu cảm thấy có chút mê muội.

Lúc hắn cảm thấy mê muội, tiểu thái muội sau khi liên tục bóp hai tiếng còi. Cổng điện tử tự động mở ra. Xe thể thao đỏ rực chạy thẳng vào trong sân.

"Cô là?" Diệp Thu mặt đầy kinh ngạc hỏi.

"Tây Môn Thiển Ngữ. Em gái Tây Môn Hướng Đông - tình địch của anh". Cô gái quay sang, vẻ mặt hài hước nói.

Diệp Thu cười khổ. Không ngờ mình lại tự chui đầu vào lưới. Nhìn vẻ mặt cô gái đắc ý, nói: "Hóa ra cô sớm đã biết tôi là ai".

"Trước đó thì không biết. Nhưng anh nói cho tôi biết mình là từ Yến Kinh tới. Hơn nữa sau đó lại muốn tới số 3 vịnh nước sâu, liền đoán đại khác được. Biết anh hôm nay muốn tới nhà Tây Môn, tôi cố ý từ trường học về gấp, không ngờ trên đường gặp được anh. Đây có tính là rất có duyên không?"

"Cứ xem như thế đi". Diệp Thu gật đầu.

Tây Môn Thiển Ngữ quay sang nhìn chằm chằm Diệp Thu một hồi, lắc đầu, nói: "Anh không đẹp trai bằng anh tôi. Khí chất cũng không tốt bằng anh tôi... trên mũi còn có mụn cám. Cũng không biết cô gái họ Lâm kia sao lại bỏ nam nhân tốt tuyệt vời như anh tôi mà lựa anh nữa".

Hai cái so "không bằng" của Tây Mông Thiển Ngữ khiến Diệp Thu rất buồn bực, tiến mặt sát ngay trước mặt tiểu thái muội, nói: "Cô nhìn kỹ lại xem. Mặt tôi đẹp trai hơn anh cô. Khí chất cũng tốt hơn hắn nhiều".

Tây Môn Thiển Ngữ "phì" một cái cười ra tiếng, nói: "Có điều anh thú vị hơn anh tôi. Anh tôi rất cứng nhắc, giống như đầu gỗ ấy. Nếu ai gả cho anh ấy, không phải là bị buồn chết sao. Đi. Tôi dẫn anh đi gặp ông nội tôi. Bọn họ có lẽ cũng đang ở đại sảnh chờ anh".

Thiển Ngữ nghe hẳn là một cái tên con gái rất dịu dàng trang nhã, nhưng dùng trên người tiểu thái muội này thật sự là chẳng hợp chút nào. Nàng đi phía trước hiên ngang, người gặp nàng đều vội tránh né. Một số người vận khí không tốt không cách gì né tránh cũng chỉ có thể mặt đầy tươi cười mà chào hỏi nàng. Nàng cũng hừ lạnh một tiếng rất hờ hững.

Diệp Thu đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất kinh khủng. Nếu để cô gái này đụng phải Đường Quả, Lâm Bảo Nhi. Có thể là đại chiến thế giới lần nữa không?

Thật là đau đầu mà!

Diệp Thu vốn tưởng khu nhà cấp cao của gia tộc Tây Môn nhất định là kiến trúc kiểu Trung Quốc. Bởi vì một số lão nhân gia thường có cảnh hoài cổ, không thích loại kiến trúc theo kiểu Tây lắm.

Không ngờ tới trước mắt rồi, nhìn thấy một biệt thự màu trắng xa hoa sừng sững ở sau một hồ nước. Cây xanh mơn mởn, nước gợn lăn tăn. Trước cửa có một con đường nhỏ trải cẩm thạch. Hai hàng trụ kiểu Rô ma giống như hai đội vệ binh trung thành bảo vệ hai bên con đường nhỏ. Một vẻ hào hoa quý phái ập vào mắt.

Tây Môn Thiển Ngữ chỉ vào biệt thự kia nói: "Thế nào? Đẹp không? Đây chính là tác phẩm đầu tiên của tôi đấy. Còn cả cái hồ này nữa... trước kia chỉ là cái ao nhỏ. Tôi bảo người ta mở rộng gấp năm lần, mới có kích thước hôm nay".

"Không tệ". Diệp Thu gật đầu khen. Bởi vì biết cách xây, biệt thự màu trắng và hồ này cùng tôn lẫn nhau. Quả thật vô cùng đẹp. Người đúng là không thể nhìn bề ngoài, không ngờ tiểu thái muội này còn có bản lĩnh như vậy. Diệp Thu ngược lại cũng tò mò với chuyên ngành học của nàng. Có lẽ chính là một ngành kiến trúc.

"Ông nội của tôi là một lão già cổ hũ. Trước kia ông không thích kiến trúc phương Tây. Nhưng sau khi nhìn thấy bản thiết kế của tôi thì không phản đối nữa". Tây Môn Thiển Ngữ vẻ mặt kiêu ngạo cười, nhìn phía trước có người tới đón, nói: "Anh của tôi tới đón anh. Hai người các người sẽ không đánh nhau chứ?"

Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Sao thế được? Tôi và anh cô đã gặp nhau mà".

"Vậy thì tốt. Nếu không tôi cũng rất khó xử... Chúng ta cũng coi như quen nhau. Nhưng nếu hai người các người đánh nhau, tôi cũng sẽ giúp anh tôi". Tây Môn Thiển Ngữ thật thà nói.

"Diệp tiên sinh, anh tới rồi. Tôi còn lo anh không tới được địa chỉ chứ. Nửa đường thả khách quý của Tây Môn gia xuống xe. Sau khi về bị ông mắng nửa ngày". Tây Môn Hướng Đông cười khổ nói.

"Thật có lỗi. Đã mang tới phiền toái cho anh". Diệp Thu thành khẩn xin lỗi, cũng không nguyện ý giải thích lý do mình bỏ đi.

"Đừng khách khí. Nếu tới Hong Kong, chính là khách của nhà. Chúng tôi lý nên chiêu đãi chu toàn. Đi thôi, ông đang ở phòng khách chờ anh đấy". Tây Môn Hướng Đông làm thế mời.

Lão gia tử Tây Môn nguyên danh là Tây Môn Chấn, là một lão già gầy gò nhưng tướng mạo lại cực kỳ nghiêm nghị. Lúc Diệp Thu nhìn thấy lão, lão đang ngồi trên ghế sa lông nói chuyện với Lâm Bảo Nhi. Lâm Bảo Nhi trời không sợ đất không sợ ngồi đối diện lão với vẻ mặt thấp thỏm, giống như trên người đầy kiến bò, cả người rất không thoải mái. Đường Quả ở bên cạnh thì cười si ngốc. Nàng vẫn là lần đầu thấy Lâm Bảo Nhi lộ bộ dạng này. Là một người ngoài cuộc, nàng ngược lại không có áp lực.

Dù sao tôi cũng không là gì của lão. Nếu bà cô đây ngồi thấy không cao hứng, tôi sẽ xoay người trốn liền.

Cùng ở phòng khách còn có con trai cả Tây Môn Vĩnh Thanh của gia tộc Tây Môn, con thứ hai Tây Môn Vĩnh Tín, còn cả hai người con dâu và những nhân vật đời hai đời ba. Những người này với Lâm Bảo Nhi rất khách khí. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thu đi tới thì lại có vẻ lạnh nhạt.

Diệp Thu hoành đao đoạt ái, không thể nghi ngờ sẽ khiến gia tộc Tây Môn mất mặt mũi trước mặt người Hong Kong.

"Ông. Diệp Thu tiên sinh tới rồi". Tây Môn mỉm cười giới thiệu với lão nhân.

Tây Môn Thiển Ngữ tùy ý hơn anh của nàng nhiều, chạy tới ông nàng trước, ôm cánh tay lão làm nũng nói: "Ông, cháu đã nửa tháng không gặp lại ông. Thật nhớ ông".

Tây Môn Chấn nhíu mày, nhìn cháu gái một cái, nói: "Cháu xem cháu mặc thành bộ dạng gì? Quần áo tốt thì không mặc, cái thứ ăn mặc này là gì? Ai bảo con mắt cháu biến thành như vậy? Người Trung Quốc phải có bộ dạng người Trung Quốc. Cháu đi soi gương xem, nhìn thử một chút xem cháu bây giờ là dạng gì?... Còn vị khói đầy miệng. Có phải là vừa hút thuốc không?"

Tây Môn Thiển Ngữ ủy khuất nói: "Thiệt khổ người ta còn muốn về thăm ông. Ông vừa thấy mặt đã dạy người ta. Hừ. Sau này không bao giờ trở về nữa".

Tây Môn Hướng Đông nhìn em làm nũng với ông, nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ. Gia tộc Tây Môn chỉ có cô em gái ăn mặc khác loài, làm việc quái dị này là dám cùng ông nói như thế. Nếu những con cháu đời ba dám mặc thế, sớm đã bị ông quét ra cửa rồi.

Tây Môn Chấn răn dạy cháu gái hai câu xong. Lúc này mới dời tầm mắt lên người Diệp Thu, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Cậu chính là Diệp Thu?"

"Là cháu". Diệp Thu gật đầu. Nhưng trong lòng lại buồn bực không thôi. Trong khoảng thời gian này gặp qua gia trưởng không ít lần, luôn bị người khác xem giống như hàng hóa đánh giá lui tới như vậy. Trong lòng thật đúng là có chút tức giận.

"Còn dám tới Hong Kong. Đúng là rất có dũng khí. Cậu thật tưởng rằng Tây Môn gia chính là để mặc người nhào nặn sao?" Lão đầu tử Tây Môn đột nhiên cao giọng, giọng nói đầy phẫn nộ và sát ý.

Lão gia tử đột nhiên phát biểu. Tình huống vượt ngoài sự dự liệu của mọi người.

Tây Môn Hướng Đông liếc nhìn ông một cái, lại nhìn Diệp Thu, đứng ở một bên trầm mặc không nói.

Tây Môn Thiển Ngữ đứng bên cạnh ông, càng cảm nhận được áp lực ông mang lại cho người khác lúc tức giận, muốn mở miệng khuyên ông vài câu. Có điều lại không nói thành lời.

Con trưởng đời thứ ba của nhà Tây Môn bị người ta từ hôn. Chuyện này đã trở thành trò cười của giới thượng lưu ở Hong Kong. Ông quả thật có lý do để tức giận.

Những thành viên khác của gia tộc Tây Môn ngược lại lại có bộ dạng vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ sẽ chẳng để ý đến chuyện lão gia tử quét thanh niên không khiến người khác yêu thích này ra cửa.

Lâm Bảo Nhi thấy lão gia gia mới vừa rồi còn nói chuyện dịu dàng với mình đột nhiên nổi giận với Diệp Thu, lập tức có chút ngơ ngác. Không biết nên làm sao mới được. Mới vừa rồi còn cảm giác lão dễ thân mà. Bây giờ thì lại cảm thấy lão giống như là vu sư trong đồng thoại.

Đường Quả vốn không có nhiều cố kỵ như vậy. Một đôi mắt hạnh hung hăng trừng mắt nhìn lão gia tử Tây Môn Chấn. Trong miệng còn lẩm bẩm: Cháu của mình tranh chẳng bằng người khác. Tức giận thì có ích gì? Hừ. Lớn tuổi như vậy rồi mà còn lấy lớn hiếp nhỏ... thật đáng ghét.

Trong hiện trường chẳng có ai thản nhiên như Diệp Thu. Diệp Thu nhún nhún vai, cười nói: "Hong Kong cũng chẳng phải nhà của các người. Muốn tới, tự nhiên là tới".

"Cậu cướp vị hôn thê của cháu ta. Lại nghênh ngang tới nhà Tây Môn gia ở Hong Kong. Chẳng lẽ cậu đến khoe khoang sao?" Vẻ lạnh lẽo trên mặt Tây Môn Chấn càng đậm. Vệ sĩ hầu ở bên ngoài đều đặt tay trước ngực. Chỉ cần có mệnh lệnh, bọn họ liền xông tới bắt người.

Diệp Thu lắc đầu, nhìn Tây Môn Chấn nói: "Lão gia tử. Trước đây, lão hẳn là từng nhận được điện thoại của Lâm lão gia tử. Cháu nghĩ, tình huống hẳn ông đã nói rõ với lão. Cháu sở dĩ tới, là vì Lâm lão gia tử cảm thấy thẹn với lão. Giữa ông với lão đã có tình hữu nghị nhiều năm. Một bên là căn dặn của lão bạn già. Một bên là hạnh phúc cháu gái. Người bị kẹp ở giữa khó khăn nhất chính là ông".

"Khi ông đáp ứng gả Bảo Nhi cho cháu. Ở tại chỗ nói ra một yêu cầu như thế này, để cháu tự mình tới Hong Kong nhận tội với lão gia tử. Mặc dù Hong Kong là long hang cọp đầm rồng. Nhưng vì tương lai của cháu và Bảo Nhi, cháu cũng phải xông vào một lần. Nếu Tây Môn lão gia tử cho rằng cháu đến là để khoe khoang với gia tộc Tây Môn. Vậy thì thật uổng phí một phen khổ tâm của Lâm lão gia tử".

Tây Môn Chấn không ngờ Diệp Thu đổ lên Lâm lão, liền nhíu mày, lạnh băng băng hỏi: "Đây chính là thái độ chịu đòn nhận tội của cậu à?"

"Thái độ thì phải có qua có lại. Nếu nhà Tây Môn có thể dùng lễ đối đãi. Thái độ của cháu tất nhiên sẽ thành khẩn hơn một chút".

"Nếu không thì sao?"

Diệp Thu liếc nhìn Đường Quả và Lâm Bảo Nhi một cái, vừa cười vừa nói: "Vậy nhiệm vụ của cháu cũng đã hoàn thành. Cháu có lẽ có thể dẫn bọn họ dẹp đường hồi phủ".

Nghe được lời Diệp Thu nói, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lập tức từ trên ghế salon đứng lên, chạy tới sau lưng Diệp Thu. Kéo tay trái tay phải hắn, chuẩn bị về cùng hắn.

Thiết Ngưu cũng vội bỏ một nửa điểm tâm Riese xuống, xách bọc lớn của mình đi về phía cửa.

Rầm!

Tây Môn Chấn vỗ bàn trà một cái, quát: "Đứng lại!"

Bá bá bá. Một đám vệ sĩ áo đen từ bên ngoài lao vào, họng súng nhắm vào đám người Diệp Thu đứng ở cửa đại sảnh.

/750

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status