Vito Bailando rời khỏi căn phòng hiện đại ẩn bên trong chiếc T1000. Đứng tại cửa, lão ngước mắt nhìn trời. Đã không còn những tòa nhà cao tầng ngăn cản tầm mắt, bầu trời tuy xám xịt nhưng trải rộng đến mênh mông.
Trong đôi mắt xám của ông trùm, một hình ảnh khác choáng ngợp tâm trí.
Trở lại vài phút trước, Vito đã trao cho Riko một viên tinh thể X. Rồi, trước cặp mắt mong chờ của cha, từ sau lưng cô bé, một đôi cánh lớn màu bạc bung ra, sải rộng. Từ mỗi sợi lông vũ, khí lạnh nhàn nhạt lượn lờ. Băng giá nhanh chóng ngưng tụ từ không khí, phủ khắp đôi cánh trắng thành vô số những giọt sương long lanh. Những giọt băng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, cho tới khi đôi cánh mới sinh cứng lại, bóng loáng, và lạnh lẽo.
Đôi cánh bằng băng cứng sau lưng khiến Riko ngã ra đằng sau, nhất thời tựa như con rùa ngã ngửa trên mai của nó, không cách nào đứng lên được. Ban đầu, cô bé tỏ ra thích thú, vung vẩy chân tay trong không khí, còn Vito thì lặng lẽ đứng nhìn. Tuy nhiên, rất nhanh sự vui vẻ chuyển thành một thứ khác.
"Cha, con lạnh quá!"
Chẳng nói chẳng rằng, Vito rút khẩu súng lục trong người ra, chĩa vào chỗ đôi cánh gắn với lưng của Riko xả đạn. Sau chừng mười bảy phát bắn, đôi cánh vỡ ra rời khỏi lưng cô bé, nơi chỗ gãy máu rỉ ra nhỏ lên những mảng băng vỡ xanh sẫm, thoáng cái đông lại, vẫn giữ nguyên màu đỏ tươi đẹp đẽ.
Vito bế Riko khỏi giường, vỗ về cơ thể nhỏ đang run rẩy trong lòng một lúc thì Hart cùng vài cận vệ chạy vào. Ông trùm ra lệnh cho mấy tay cận vệ dọn dẹp cái đống băng đá trên giường, rồi tự tay giao con gái cho Richard. Tay này ôm cô bé vào lòng mà mặt còn ngạc nhiên hơn cả Hart đứng cách đó không xa.
"Anh đi với tôi!" Vito nói với Hart khi lướt qua người ông ta.
-0-
"Ông chủ?" Giọng Hart vang khẽ sau lưng đánh thức Vito khỏi dòng suy tưởng.
"Ồ, xin lỗi anh. Tôi mải nghĩ mà...,""Không, ông chủ. Chúng ta có khách viếng thăm."
Vito nhíu mày lắng nghe báo cáo của tay thuộc hạ thân tín, càng nghe thì vết nhăn giữa chân mày càng giãn ra. Cuối cùng, Vito mỉm cười.
"Đến thật đúng lúc. Tôi sẽ gặp cô ta trong lều của mình. Và nhớ là không ai được phép làm khách của tôi hoảng sợ đấy nhé."
"Vâng, ông chủ."
Trong đôi mắt xám của ông trùm, một hình ảnh khác choáng ngợp tâm trí.
Trở lại vài phút trước, Vito đã trao cho Riko một viên tinh thể X. Rồi, trước cặp mắt mong chờ của cha, từ sau lưng cô bé, một đôi cánh lớn màu bạc bung ra, sải rộng. Từ mỗi sợi lông vũ, khí lạnh nhàn nhạt lượn lờ. Băng giá nhanh chóng ngưng tụ từ không khí, phủ khắp đôi cánh trắng thành vô số những giọt sương long lanh. Những giọt băng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, cho tới khi đôi cánh mới sinh cứng lại, bóng loáng, và lạnh lẽo.
Đôi cánh bằng băng cứng sau lưng khiến Riko ngã ra đằng sau, nhất thời tựa như con rùa ngã ngửa trên mai của nó, không cách nào đứng lên được. Ban đầu, cô bé tỏ ra thích thú, vung vẩy chân tay trong không khí, còn Vito thì lặng lẽ đứng nhìn. Tuy nhiên, rất nhanh sự vui vẻ chuyển thành một thứ khác.
"Cha, con lạnh quá!"
Chẳng nói chẳng rằng, Vito rút khẩu súng lục trong người ra, chĩa vào chỗ đôi cánh gắn với lưng của Riko xả đạn. Sau chừng mười bảy phát bắn, đôi cánh vỡ ra rời khỏi lưng cô bé, nơi chỗ gãy máu rỉ ra nhỏ lên những mảng băng vỡ xanh sẫm, thoáng cái đông lại, vẫn giữ nguyên màu đỏ tươi đẹp đẽ.
Vito bế Riko khỏi giường, vỗ về cơ thể nhỏ đang run rẩy trong lòng một lúc thì Hart cùng vài cận vệ chạy vào. Ông trùm ra lệnh cho mấy tay cận vệ dọn dẹp cái đống băng đá trên giường, rồi tự tay giao con gái cho Richard. Tay này ôm cô bé vào lòng mà mặt còn ngạc nhiên hơn cả Hart đứng cách đó không xa.
"Anh đi với tôi!" Vito nói với Hart khi lướt qua người ông ta.
-0-
"Ông chủ?" Giọng Hart vang khẽ sau lưng đánh thức Vito khỏi dòng suy tưởng.
"Ồ, xin lỗi anh. Tôi mải nghĩ mà...,""Không, ông chủ. Chúng ta có khách viếng thăm."
Vito nhíu mày lắng nghe báo cáo của tay thuộc hạ thân tín, càng nghe thì vết nhăn giữa chân mày càng giãn ra. Cuối cùng, Vito mỉm cười.
"Đến thật đúng lúc. Tôi sẽ gặp cô ta trong lều của mình. Và nhớ là không ai được phép làm khách của tôi hoảng sợ đấy nhé."
"Vâng, ông chủ."
/97
|