Đêm khuya. Mặt trăng tròn vành vạnh. Rồi những thay đổi bắt đầu xuất hiện theo dòng chảy không ngừng của thời gian. Cái đĩa vàng sẫm dần, chuyển sang màu cam. Một đám mây lớn trôi ngang mặt trăng. Đám mây trôi chậm rãi, mất đến hai tiếng đồng hồ trước khi nguyệt thần xuất hiện lần nữa trên bầu trời. Lần này, nàng diện bộ váy áo đỏ rực, màu máu.
Vẫn ngồi bên bàn làm việc, dưới ánh sáng màu trắng dìu dịu của cây đèn bàn, Vito bỗng đứng lên. Từ trong bóng tối bước ra ba người, Hart và hai tay cận vệ áo đen. Trên người bọn họ bùn đất lấm lem.
"Thế nào?" Vito hỏi khẽ.
Hart không trả lời, ông tiến tới, xòe rộng tay phải. Trong lòng bàn tay, khối cầu tròn nhỏ màu đen tuyền nằm im lìm.
Vito nhận khối cầu, xiết chặt nó trong lòng bàn tay. Sau vài giây, lão hạ lệnh: "Đi thôi, đi xem xem có gì đằng sau cánh cổng đó!"
Hart gật đầu. Hai tay cận vệ lăng im không nói gì.
Bốn người đàn ông di chuyển lặng lẽ. Phía sau họ, từ đằng sau một vạt cỏ, một sinh vật máy nhỏ xíu cỡ con bọ vỗ cánh vù vù, tà tà lướt sát mặt đất theo dấu chân bốn người.
Con bọ chỉ có mỗi cặp cánh bé xíu gắn xung quanh một camera siêu nhỏ, cặp mắt quang học của camera xoay đảo, truyền những hình ảnh thu được theo một dải điện từ vô hình mỏng manh. Dõi theo sợi dây về nơi nó xuất phát, Richard Eleman ngồi trầm tư trước màn hình laptop của hắn. Từ trong mắt Richard, những tia điện nhấp nháy.
-0-
"Ông chủ." Hart bất chợt gọi khẽ. Ông cảm thấy bất an. Khi đi ngang qua khu trại, những tay bác học dường như đã nhận ra gì đó. Một trong số họ, bà tiến sĩ Lan gần như đã nhảy xổ tới bọn họ, miệng không ngừng cầu khẩn: "Không nên, không nên..."
Rồi cả những kẻ nghiên cứu sinh làm việc cho Vito mà ông chủ đã mang đến đây nữa. Đám này không quá khích như những nhà bác học kia, nhưng bọn họ, lúc này, đứng ở phía sau Vito không xa, vẻ mặt thoáng nét hoảng hốt.
"Anh muốn ngăn cản tôi?" Vito hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng như tiếng sóng vỗ.
Một thoáng im lặng.
"Không. Chỉ xin ông chủ hãy cẩn thận."
"Có anh bên cạnh, tôi đã là người an toàn nhất thế giới." Vito cười nói, chiếc chìa khóa cầu đen trong tay lão thôi xoay tròn. Rồi, thời gian lúc đó bỗng dưng trôi chậm kinh khủng. Tay Vito dần dần đưa cao lên, cao lên, cao mãi khiến không ít người nghĩ ông chủ có khi không đủ cao để với tới lỗ khóa.
"Cạch!"
Khối cầu khớp hoàn hảo vào lỗ. Tiếng cơ quan trong ổ xoay chuyển nhẹ nhàng. Cánh cổng rùng khẽ, từ từ mở ra đằng sau.
Người ta chờ đợi, có lẽ là một lối đi sâu thẳm, hoặc làn gió hàng vạn năm tuổi thổi vào mặt. Chẳng có gì cả, chỉ có một khối không gian cuộn xoáy hình xoắn ốc không ngừng xoay chuyển.
Vẫn ngồi bên bàn làm việc, dưới ánh sáng màu trắng dìu dịu của cây đèn bàn, Vito bỗng đứng lên. Từ trong bóng tối bước ra ba người, Hart và hai tay cận vệ áo đen. Trên người bọn họ bùn đất lấm lem.
"Thế nào?" Vito hỏi khẽ.
Hart không trả lời, ông tiến tới, xòe rộng tay phải. Trong lòng bàn tay, khối cầu tròn nhỏ màu đen tuyền nằm im lìm.
Vito nhận khối cầu, xiết chặt nó trong lòng bàn tay. Sau vài giây, lão hạ lệnh: "Đi thôi, đi xem xem có gì đằng sau cánh cổng đó!"
Hart gật đầu. Hai tay cận vệ lăng im không nói gì.
Bốn người đàn ông di chuyển lặng lẽ. Phía sau họ, từ đằng sau một vạt cỏ, một sinh vật máy nhỏ xíu cỡ con bọ vỗ cánh vù vù, tà tà lướt sát mặt đất theo dấu chân bốn người.
Con bọ chỉ có mỗi cặp cánh bé xíu gắn xung quanh một camera siêu nhỏ, cặp mắt quang học của camera xoay đảo, truyền những hình ảnh thu được theo một dải điện từ vô hình mỏng manh. Dõi theo sợi dây về nơi nó xuất phát, Richard Eleman ngồi trầm tư trước màn hình laptop của hắn. Từ trong mắt Richard, những tia điện nhấp nháy.
-0-
"Ông chủ." Hart bất chợt gọi khẽ. Ông cảm thấy bất an. Khi đi ngang qua khu trại, những tay bác học dường như đã nhận ra gì đó. Một trong số họ, bà tiến sĩ Lan gần như đã nhảy xổ tới bọn họ, miệng không ngừng cầu khẩn: "Không nên, không nên..."
Rồi cả những kẻ nghiên cứu sinh làm việc cho Vito mà ông chủ đã mang đến đây nữa. Đám này không quá khích như những nhà bác học kia, nhưng bọn họ, lúc này, đứng ở phía sau Vito không xa, vẻ mặt thoáng nét hoảng hốt.
"Anh muốn ngăn cản tôi?" Vito hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng như tiếng sóng vỗ.
Một thoáng im lặng.
"Không. Chỉ xin ông chủ hãy cẩn thận."
"Có anh bên cạnh, tôi đã là người an toàn nhất thế giới." Vito cười nói, chiếc chìa khóa cầu đen trong tay lão thôi xoay tròn. Rồi, thời gian lúc đó bỗng dưng trôi chậm kinh khủng. Tay Vito dần dần đưa cao lên, cao lên, cao mãi khiến không ít người nghĩ ông chủ có khi không đủ cao để với tới lỗ khóa.
"Cạch!"
Khối cầu khớp hoàn hảo vào lỗ. Tiếng cơ quan trong ổ xoay chuyển nhẹ nhàng. Cánh cổng rùng khẽ, từ từ mở ra đằng sau.
Người ta chờ đợi, có lẽ là một lối đi sâu thẳm, hoặc làn gió hàng vạn năm tuổi thổi vào mặt. Chẳng có gì cả, chỉ có một khối không gian cuộn xoáy hình xoắn ốc không ngừng xoay chuyển.
/97
|