– Mở cửa cho bọn tớ, Sakura-chan ơi!- Naruto vừa nói vừa đưa tay vơ vơ lấy Sasuke đang đứng tít ở đằng sau.
Nghe thấy tiếng Naruto, Sakura phi như bay ra mở cửa. Cô chỉ thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy khuôn mặt Sasuke lấp ló đằng sau người tên ngố tóc vàng đang toa toét.
Tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ và bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn.
Sakura làm nước sốt. Hinata đi nhặt rau củ. Naruto thì cứ lẽo đẽo đi theo Hinata. ” Đúng là người ta yêu rồi có khác”- Sakura nghĩ thầm, thể hiện bộ mặt không thể buồn cười hơn. Ino thì kiểm tra đống đồ ăn. Ten Ten nhận phần làm thịt bò. Mấy ông con trai thì lủi hết đi đâu mất tích. Chỉ còn lại Sasuke và Sai ngồi im trên sàn nhà. Tất nhiên, cả 2 người họ đều im lặng. Sai thì thi thoảng có cười 1 phát nhưng cũng chả để làm gì.
– Sakura, chúng ta ăn Sukiyaki mà cậu không mua nước tương à? – Ino hỏi sau khi lục tung cả túi đồ.
– Thôi chết, tớ quên rồi. – Sakura hốt hoảng.
– Thật chán cậu quá đi. Tớ sẽ đi mua vậy, cả Sai nữa. – Ino vừa nói vừa lôi tuột Sai đứng dậy, đi ra ngoài.
Sakura tự trách mình đãng trí. Cô giơ tay vặn vòi nước, không để ý nên nước bắn tung tóe đầy mặt. Cô lò dò đi tìm khăn mặt, nhưng không thấy đâu cả. Cô nói lớn:
– Có ai thấy cái khăn màu hồng tớ treo ở đây không?
– Nó đây nè, phải không Sakura-chan?
– Ừ – Sakura đón chiếc khăn từ tay Naruto. Bỗng 1 mùi vô cùng khó chịu bốc lên từ chiếc khăn. Sakura đưa lại gần mũi mình để xem đó là mùi gì.
-Hả. cái mùi này……
– Shannaro! – Sakura tung 1 cú sút như trời giáng vào người Naruto. – Cậu đã làm gì mà khăn mặt tớ toàn mùi mắm thế này.
-Á. Đó là khăn mặt hả? Tớ có biết đâu Sakura-chan. Tớ tiện thấy nên lấy lau thôi mà. – Naruto nằm sóng soài trên sàn lắp bắp.
– Baka, baka, baka!- Sakura hét vào mặt Naruto.
“Tên đần Naruto, khăn mặt mà cậu ta lấy lau mắm ư?” – Sakura bực bội. ” còn cái khăn nữa trong tủ, tay mình lại toàn mùi mắm, lấy sao giờ, chắc phải nhờ ai thôi”- vừa nghĩ, cô vừa nhìn sang chỗ phòng khách- “còn mỗi Sasuke-kun ở đó thôi ư?”
-…..
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, cuối cùng Sakura quyết định nhờ Sasuke:
– Sasuke-kun. Cậu…. lấy hộ mình cái khăn được không?
Sasuke nhìn Sakura rồi chậm dãi đứng dậy, ngó xung quanh, sắc mặt lạnh tanh không đổi.
– Nó ở cái ngăn kéo cuối cùng của cái tủ đằng sau cậu đó. – Sakura chỉ.
Sasuke tiến tới cái tủ, kéo nó ra rồi lấy cái khăn cho Sakura. Bỗng Sasuke nhìn thấy 1 thứ …
. anh đột ngột dừng lại, không thể rời mắt được.
.là 1 chiếc áo len màu xanh dương đậm được gấp ngay ngắn ở 1 bên ngăn kéo.
Sasuke đáng lẽ sẽ chẳng thèm để tâm đến cái áo đó làm gì nếu nó không tự nhiên có ………
.. 1 cái gia huy Uchiha ngay ở ngực.
Sasuke nhìn chằm chằm vào cái áo…. ..rất rất lâu.
– Sasuke-kun, cậu nhìn gì…..ôi..!- Sakura tiến đến và há hốc mồm khi thấy cái thứ đang trong tầm mắt Sasuke.
“Thôi mình tiêu rồi”- Sakura nghĩ thầm. Cái áo này cô đan cùng lúc với cái khăn của Hinata. Cô đã định tặng Sasuke mà không đủ can đảm. Thế mà giờ đây, Sasuke lại nhìn thấy nó. Cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Mỉm cười gượng gạo, cô cố gắng phân bua:
– Cái áo này mình đã đan định đem tặng Sasuke-kun, nhưng chắc là Sasuke- kun sẽ không thích đâu nhỉ? Vậy mình đem bỏ nó đi nhé.
Sakura vươn tới toan lấy chiếc áo len đi thì…..
.. bất ngờ Sasuke chộp lấy cổ tay Sakura lại. Anh vẫn cúi đầu xuống, miệng nói nhỏ:
– Cậu bảo cậu đan nó cho tôi.
Sakura gật đầu thừa nhận.
– Vậy tôi sẽ lấy nó.- Sasuke vừa nói vừa đưa tay còn lại lấy chiếc áo len, để bên cạnh mình.
Sakura ngạc nhiên vô cùng. Cô không thể tin là Sasuke lại làm như vậy.
Nhận chiếc khăn từ Sasuke, phải 1 lúc lâu Sakura mới bình tĩnh mà quay đi được. Có 1 cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong cô, nó khiến cô không thể ngừng nở nụ cười suốt cả buổi tối hôm đó.
“Cậu đã bắt đầu chấp nhận mình, phải không Sasuke kun?”
Chẳng biết bữa tiệc đó kéo dài bao lâu và như thế nào nhưng …..
Bữa tiệc hôm nay, có lẽ là bữa tiệc tuyệt nhất
.. đối với Sakura.
——-
Sasuke trở về nhà sau khi bữa tiệc kết thúc….
…… không quên cầm chiếc áo trong tay…..
……..Vừa đi vừa mỉm cười.
Nghe thấy tiếng Naruto, Sakura phi như bay ra mở cửa. Cô chỉ thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy khuôn mặt Sasuke lấp ló đằng sau người tên ngố tóc vàng đang toa toét.
Tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ và bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn.
Sakura làm nước sốt. Hinata đi nhặt rau củ. Naruto thì cứ lẽo đẽo đi theo Hinata. ” Đúng là người ta yêu rồi có khác”- Sakura nghĩ thầm, thể hiện bộ mặt không thể buồn cười hơn. Ino thì kiểm tra đống đồ ăn. Ten Ten nhận phần làm thịt bò. Mấy ông con trai thì lủi hết đi đâu mất tích. Chỉ còn lại Sasuke và Sai ngồi im trên sàn nhà. Tất nhiên, cả 2 người họ đều im lặng. Sai thì thi thoảng có cười 1 phát nhưng cũng chả để làm gì.
– Sakura, chúng ta ăn Sukiyaki mà cậu không mua nước tương à? – Ino hỏi sau khi lục tung cả túi đồ.
– Thôi chết, tớ quên rồi. – Sakura hốt hoảng.
– Thật chán cậu quá đi. Tớ sẽ đi mua vậy, cả Sai nữa. – Ino vừa nói vừa lôi tuột Sai đứng dậy, đi ra ngoài.
Sakura tự trách mình đãng trí. Cô giơ tay vặn vòi nước, không để ý nên nước bắn tung tóe đầy mặt. Cô lò dò đi tìm khăn mặt, nhưng không thấy đâu cả. Cô nói lớn:
– Có ai thấy cái khăn màu hồng tớ treo ở đây không?
– Nó đây nè, phải không Sakura-chan?
– Ừ – Sakura đón chiếc khăn từ tay Naruto. Bỗng 1 mùi vô cùng khó chịu bốc lên từ chiếc khăn. Sakura đưa lại gần mũi mình để xem đó là mùi gì.
-Hả. cái mùi này……
– Shannaro! – Sakura tung 1 cú sút như trời giáng vào người Naruto. – Cậu đã làm gì mà khăn mặt tớ toàn mùi mắm thế này.
-Á. Đó là khăn mặt hả? Tớ có biết đâu Sakura-chan. Tớ tiện thấy nên lấy lau thôi mà. – Naruto nằm sóng soài trên sàn lắp bắp.
– Baka, baka, baka!- Sakura hét vào mặt Naruto.
“Tên đần Naruto, khăn mặt mà cậu ta lấy lau mắm ư?” – Sakura bực bội. ” còn cái khăn nữa trong tủ, tay mình lại toàn mùi mắm, lấy sao giờ, chắc phải nhờ ai thôi”- vừa nghĩ, cô vừa nhìn sang chỗ phòng khách- “còn mỗi Sasuke-kun ở đó thôi ư?”
-…..
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, cuối cùng Sakura quyết định nhờ Sasuke:
– Sasuke-kun. Cậu…. lấy hộ mình cái khăn được không?
Sasuke nhìn Sakura rồi chậm dãi đứng dậy, ngó xung quanh, sắc mặt lạnh tanh không đổi.
– Nó ở cái ngăn kéo cuối cùng của cái tủ đằng sau cậu đó. – Sakura chỉ.
Sasuke tiến tới cái tủ, kéo nó ra rồi lấy cái khăn cho Sakura. Bỗng Sasuke nhìn thấy 1 thứ …
. anh đột ngột dừng lại, không thể rời mắt được.
.là 1 chiếc áo len màu xanh dương đậm được gấp ngay ngắn ở 1 bên ngăn kéo.
Sasuke đáng lẽ sẽ chẳng thèm để tâm đến cái áo đó làm gì nếu nó không tự nhiên có ………
.. 1 cái gia huy Uchiha ngay ở ngực.
Sasuke nhìn chằm chằm vào cái áo…. ..rất rất lâu.
– Sasuke-kun, cậu nhìn gì…..ôi..!- Sakura tiến đến và há hốc mồm khi thấy cái thứ đang trong tầm mắt Sasuke.
“Thôi mình tiêu rồi”- Sakura nghĩ thầm. Cái áo này cô đan cùng lúc với cái khăn của Hinata. Cô đã định tặng Sasuke mà không đủ can đảm. Thế mà giờ đây, Sasuke lại nhìn thấy nó. Cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Mỉm cười gượng gạo, cô cố gắng phân bua:
– Cái áo này mình đã đan định đem tặng Sasuke-kun, nhưng chắc là Sasuke- kun sẽ không thích đâu nhỉ? Vậy mình đem bỏ nó đi nhé.
Sakura vươn tới toan lấy chiếc áo len đi thì…..
.. bất ngờ Sasuke chộp lấy cổ tay Sakura lại. Anh vẫn cúi đầu xuống, miệng nói nhỏ:
– Cậu bảo cậu đan nó cho tôi.
Sakura gật đầu thừa nhận.
– Vậy tôi sẽ lấy nó.- Sasuke vừa nói vừa đưa tay còn lại lấy chiếc áo len, để bên cạnh mình.
Sakura ngạc nhiên vô cùng. Cô không thể tin là Sasuke lại làm như vậy.
Nhận chiếc khăn từ Sasuke, phải 1 lúc lâu Sakura mới bình tĩnh mà quay đi được. Có 1 cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong cô, nó khiến cô không thể ngừng nở nụ cười suốt cả buổi tối hôm đó.
“Cậu đã bắt đầu chấp nhận mình, phải không Sasuke kun?”
Chẳng biết bữa tiệc đó kéo dài bao lâu và như thế nào nhưng …..
Bữa tiệc hôm nay, có lẽ là bữa tiệc tuyệt nhất
.. đối với Sakura.
——-
Sasuke trở về nhà sau khi bữa tiệc kết thúc….
…… không quên cầm chiếc áo trong tay…..
……..Vừa đi vừa mỉm cười.
/105
|