"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!" Trong đêm tối, hai cây gậy gỗ gõ kèm theo một giọng nói than thở không còn hơi sức. Lưu A Đại không còn hơi sức nhìn dưới chân mình.
Một tay cái cồng(cồng chiêng), một chiếc đèn, cộng thêm trên tay cầm một khúc gỗ. Một người trong đêm tối bất ngờ hiện ra.
"Trời ơi, tại sao… tại sao ta lại là một gõ mõ cầm canh?" Mặt Lưu A Đại tối tăm. Trong đêm tối không thấy rõ trên mặt lộ vẻ không cam lòng.
Khác những người gõ mõ cầm canh bình thường, da Lưu A Đại trắng noãn khác thường, mặc dù là người gõ mõ cầm canh , nhưng bởi vì không bị mặt trời chiếu vào nên da vô cùng trắng.
Gương mặt hắn lúc này, không cam lòng, đã hỏi bản thân vấn đề này bao nhiêu lần rồi.
"Tên bị mất đi, còn chưa tính. Nghề nghiệp thấp hèn đi, cũng có thể sống tạm. Nhưng là vì một nam nhân, nam nhân nha" một lần nữa Lưu A Đại tự hỏi trong lòng.
Hắn là Lưu A Đại, hắn cũng là Lưu Mật Nhi. Không sai, không cần hoài nghi, hắn Lưu A Đại chính là một nữ nhân! Một nữ nhân thứ thiệt!
Lưu Mật Nhi không nhịn được liếc mắt cúi đầu nhìn quần áo thô kệch trên người mình. Trong lòng thầm nghĩ: ông trời, người thật không công bằng. Người ta xuyên qua gặp trai đẹp, ta không cần trai đẹp, người cũng đừng đổi giới tính của ta chứ. Ta là nữ nhân, nữ nhân nha…
Lưu Mật Nhi, mười tám tuổi bắt đầu đi làm, lần đầu tiên theo đồng nghiệp đi du lịch, thì rơi xuống vách núi rồi đến cái nơi quỷ quái này. Chủ nhân thân thể này thân phận còn là một nam nhân. Giấu giếm tất cả mọi người làm một ‘nam nhân’
Lại một lần nữa liếc mắt lên trời, bỗng một bóng đen chợt lóe lên. Nàng hơi run sợ chốc lát, nhanh chóng cúi đầu.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện! Nàng không có thân phận không có địa vị, vẫn là không gây chuyện thì tốt hơn!
Hắng giọng, tiếp tục gõ khúc gỗ trong tay mình, cất giọng hô, "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa" Ai, nàng cảm thấy, mình một chút cũng không giống nữ nhân.
Ban đêm ở cổ đại rất tối, Lưu Mật Nhi nhếch môi cười, xách đèn lồng chậm rãi đi, hai bên đường nhà người ta đã sớm tắt đèn đi ngủ. Đem cuộc sống về đêm của xã hội hiện đại so sánh, thì nơi này thật sự là một cõi cực lạc đấy.
Bỗng chốc,một âm thanh rên rỉ khó nhịn được truyền đến, bước chân của Lưu Mật Nhi hơi ngừng lại, dừng bước lắng nghe.
"A. . . . . . Ân. . . . . . Ưhm. . . . . ." tiếng phụ nữ nhẹ nhàng rên xuyên thấu qua vách tường bùn đất không hề có chức năng cách âm truyền đến. Lưu Mật Nhi bước chân hơi ngừng lại, lúc biết đó là tiếng gì, thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Hả?
Nàng hồ nghi xoay người lại, xác định mình không có nhìn lầm. Âm thanh đó phát ra trên nóc nhà, một nam nhân một tay cầm bình rượu nằm ngửa uống ở trên nóc nhà.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng nàng cũng có thể xác định đó là một nam nhân. Dù sao cũng không có nữ nhân nào đêm hôm khuya khoắt ngồi trên nóc nhà, hơn nữa còn uống rượu. Chỉ là, nam nhân ngồi ở trên nóc phòng của người ta…đang ‘ làm việc ’ . . . . . . Éc. . . . . . Theo dõi. Đây là cái gì? Biến thái ?
"Éc. . . . . ." Chợt, tầm mắt nam nhân nhìn qua đây, Lưu Mật Nhi bỗng chốc xoay người, nắm chặt lồng đèn. Sau đó, bắt đầu ngân nga hát.
"Mặt trời chiếu trên không, Hoa nhi nhìn ta cười, chim nhỏ nói, chào buổi sáng, ngươi tại sao ở trên lưng túi sách nhỏ."*** Vừa ngâm nga bài hát vừa bước nhanh rời đi. Lưu Mật Nhi cũng không quay đầu lại, cố gắng đi thật nhanh.
Lúc này, nam nhân cầm bình rượu ngồi trên nóc nhà, con mắt đen láy lơ đãng nhìn lướt qua bầu trời đêm tối đen. Môi mỏng khẽ nhếch lên.
Mặt trời chiếu trên không ?
Ánh mắt của hắn rơi xuống, hắng giọng la lên nghề nghiệp của người ở nơi xa. Nụ cười chợt tiến vào trong mắt của hắn. Trong phòng dưới chân tiếng rên rỉ liên tiếp không ngừng. Nam nhân nghe mà không hề lo lắng.
Bên trong nhà kịch chiến một lúc rồi dừng. Trên nóc phòng, nam nhân đứng dậy muốn đi. Trong nháy mắt tung người bay lên, nam nhân lại một lần nữa nhìn lướt qua đường phố không có bóng người, hắn nhếch môi mà cười.
Ta muốn kiếm tiền mua cây đu đủ…
Một tay cái cồng(cồng chiêng), một chiếc đèn, cộng thêm trên tay cầm một khúc gỗ. Một người trong đêm tối bất ngờ hiện ra.
"Trời ơi, tại sao… tại sao ta lại là một gõ mõ cầm canh?" Mặt Lưu A Đại tối tăm. Trong đêm tối không thấy rõ trên mặt lộ vẻ không cam lòng.
Khác những người gõ mõ cầm canh bình thường, da Lưu A Đại trắng noãn khác thường, mặc dù là người gõ mõ cầm canh , nhưng bởi vì không bị mặt trời chiếu vào nên da vô cùng trắng.
Gương mặt hắn lúc này, không cam lòng, đã hỏi bản thân vấn đề này bao nhiêu lần rồi.
"Tên bị mất đi, còn chưa tính. Nghề nghiệp thấp hèn đi, cũng có thể sống tạm. Nhưng là vì một nam nhân, nam nhân nha" một lần nữa Lưu A Đại tự hỏi trong lòng.
Hắn là Lưu A Đại, hắn cũng là Lưu Mật Nhi. Không sai, không cần hoài nghi, hắn Lưu A Đại chính là một nữ nhân! Một nữ nhân thứ thiệt!
Lưu Mật Nhi không nhịn được liếc mắt cúi đầu nhìn quần áo thô kệch trên người mình. Trong lòng thầm nghĩ: ông trời, người thật không công bằng. Người ta xuyên qua gặp trai đẹp, ta không cần trai đẹp, người cũng đừng đổi giới tính của ta chứ. Ta là nữ nhân, nữ nhân nha…
Lưu Mật Nhi, mười tám tuổi bắt đầu đi làm, lần đầu tiên theo đồng nghiệp đi du lịch, thì rơi xuống vách núi rồi đến cái nơi quỷ quái này. Chủ nhân thân thể này thân phận còn là một nam nhân. Giấu giếm tất cả mọi người làm một ‘nam nhân’
Lại một lần nữa liếc mắt lên trời, bỗng một bóng đen chợt lóe lên. Nàng hơi run sợ chốc lát, nhanh chóng cúi đầu.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện! Nàng không có thân phận không có địa vị, vẫn là không gây chuyện thì tốt hơn!
Hắng giọng, tiếp tục gõ khúc gỗ trong tay mình, cất giọng hô, "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa" Ai, nàng cảm thấy, mình một chút cũng không giống nữ nhân.
Ban đêm ở cổ đại rất tối, Lưu Mật Nhi nhếch môi cười, xách đèn lồng chậm rãi đi, hai bên đường nhà người ta đã sớm tắt đèn đi ngủ. Đem cuộc sống về đêm của xã hội hiện đại so sánh, thì nơi này thật sự là một cõi cực lạc đấy.
Bỗng chốc,một âm thanh rên rỉ khó nhịn được truyền đến, bước chân của Lưu Mật Nhi hơi ngừng lại, dừng bước lắng nghe.
"A. . . . . . Ân. . . . . . Ưhm. . . . . ." tiếng phụ nữ nhẹ nhàng rên xuyên thấu qua vách tường bùn đất không hề có chức năng cách âm truyền đến. Lưu Mật Nhi bước chân hơi ngừng lại, lúc biết đó là tiếng gì, thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Hả?
Nàng hồ nghi xoay người lại, xác định mình không có nhìn lầm. Âm thanh đó phát ra trên nóc nhà, một nam nhân một tay cầm bình rượu nằm ngửa uống ở trên nóc nhà.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng nàng cũng có thể xác định đó là một nam nhân. Dù sao cũng không có nữ nhân nào đêm hôm khuya khoắt ngồi trên nóc nhà, hơn nữa còn uống rượu. Chỉ là, nam nhân ngồi ở trên nóc phòng của người ta…đang ‘ làm việc ’ . . . . . . Éc. . . . . . Theo dõi. Đây là cái gì? Biến thái ?
"Éc. . . . . ." Chợt, tầm mắt nam nhân nhìn qua đây, Lưu Mật Nhi bỗng chốc xoay người, nắm chặt lồng đèn. Sau đó, bắt đầu ngân nga hát.
"Mặt trời chiếu trên không, Hoa nhi nhìn ta cười, chim nhỏ nói, chào buổi sáng, ngươi tại sao ở trên lưng túi sách nhỏ."*** Vừa ngâm nga bài hát vừa bước nhanh rời đi. Lưu Mật Nhi cũng không quay đầu lại, cố gắng đi thật nhanh.
Lúc này, nam nhân cầm bình rượu ngồi trên nóc nhà, con mắt đen láy lơ đãng nhìn lướt qua bầu trời đêm tối đen. Môi mỏng khẽ nhếch lên.
Mặt trời chiếu trên không ?
Ánh mắt của hắn rơi xuống, hắng giọng la lên nghề nghiệp của người ở nơi xa. Nụ cười chợt tiến vào trong mắt của hắn. Trong phòng dưới chân tiếng rên rỉ liên tiếp không ngừng. Nam nhân nghe mà không hề lo lắng.
Bên trong nhà kịch chiến một lúc rồi dừng. Trên nóc phòng, nam nhân đứng dậy muốn đi. Trong nháy mắt tung người bay lên, nam nhân lại một lần nữa nhìn lướt qua đường phố không có bóng người, hắn nhếch môi mà cười.
Ta muốn kiếm tiền mua cây đu đủ…
/115
|