Phượng Cảnh Duệ quay đầu nhìn nàng, thấy Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương đồng thời nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thật tốt, có thể gặp lại các người một lần nữa!” Đôi mắt đen nhìn lướt qua, che giấu sự thất vọng của mình.
Diệp Ly Tâm hừ lạnh một tiếng: “Không liên quan đến chúng ta.”
Phượng Cảnh Duệ nhướn mày cười: “Đó là…”
Diệp Ly Tâm mím môi, chỉ đưa chén thuốc trong tay ra: “Uống đi!”
Phượng Cảnh Duệ không cự tuyệt, vươn người nhận lấy chén thuốc, uống vào, nâng tròng mắt: “Những người khác đâu?”
“Vô Trần và Vô Ngân đang đợi ở bên ngoài! Khuất Thiên Hàn không có ở đây! Ngươi muốn tìm ai?” Diệp Ly Tâm cố ý không nói đến Lưu Mật Nhi.
Phượng Cảnh Duệ gật đầu: “Gọi Vô Trần vào đi!”
Diệp Ly Tâm không từ chối, sau khi uống thuốc xong thì không liên quan đến mình nữa, nên nàng và Diệp Lâu Dương rời khỏi.
Vô Trần nhìn thấy chủ nhân, trong mắt thoáng qua tia mừng rỡ, hắn chậm rãi tiến lên: “Gia!”
“Người đâu?” Không có những người khác, Phượng Cảnh Duệ liền không che giấu tâm ý của mình, trực tiếp mở miệng.
Vô Trần mím môi: “Vô Trần không biết!” Đây là do phu nhân phân phó, sau khi chủ tử tỉnh lại, không cho phép nhắc đến nơi đến của Lưu Mật Nhi, ít nhất trước khi chủ tử hoàn toàn khỏe lại, không cho phép hắn nói ra Lưu Mật Nhi đã đi đâu.
Phượng Cảnh Duệ hít sâu một hơi: “Vô Trần người khác không hiểu ta, ngươi còn không hiểu sao?” Giọng nói của hắn hơi ngừng lại, không nghe ra chút dao động.
Vô Trần không nói gì.
Hắn hiểu, nhưng lời nói của phu nhân vẫn ở bên tai! Hắn không thể nói.
Vô Trần, Duệ nhi có thể là Phượng Dương thứ hai. Nếu như ngươi không muốn thấy lão Cốc chủ thứ hai, vậy ngươi phải chờ thương thế của nó tốt hơn rồi mới nói cho nó biết về sự tình của Mật Nhi.
Vô Trần, sau này ngươi có muốn hòa thuận với Duệ Nhi!
“Vô Trần, là ai không để ngươi nói cho ta biết?” Phượng Cảnh Duệ nhìn Vô Trần đang im lặng.
Vô Trần mím môi: “Gia, hay là người đi xem lão Cốc chủ chút đi!”
Phượng Cảnh Duệ nhướn mày: “Hắn làm sao?”
Đợi đến khi Phượng Cảnh Duệ thật sự nhìn thấy Phượng Dương, trái tim vẫn không nhịn được rung lên. Một ít tóc trắng đen lẫn lộn, vẫn là gương mặt tuấn mỹ bất phàm nhưng trên mặt cũng có không ít nếp nhăn.
Bởi vì biết Phượng Dương có một thân nội lực thâm hậu, cộng thêm lúc trẻ khi bị trọng thương, mẫu thân tìm cho hắn thầy thuốc tốt nhất, dáng vẻ của hắn so với tuổi thực vẫn trẻ hơn rất nhiều, nhưng hiện tại lại…
Vừa thấy Phượng Cảnh Duệ được Vô Trần ôm đến, Phượng Dương hừ lạnh một tiếng, muốn vung tới một chưởng bị Cơ Hoàn Hoàn ôm lấy, nàng không quay đầu lại, chỉ dịu dàng mở miệng: “Chàng không thể động thủ!”
Phượng Dương hài lòng nhìn động tác của Cơ Hoàn Hoàn, bĩu môi: “Đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi! Ta chỉ là đến xem ngươi, sao lại đột nhiên già đi rất nhiều!” Phượng Cảnh Duệ trả lời mỉa mai.
Phượng Dương không nhịn được tức giận: “Cút ra ngoài!”
Phượng Cảnh Duệ mím môi: “Lão nhân gia nên có tác phong của lão nhân gia, ngươi tưởng mình là ta à, tuổi trẻ khí thịnh!”
Còn chưa nói xong, Phượng Dương bỗng nhiên đứng dậy, Cơ Hoàn Hoàn vội vàng ôm hắn lại, vẫn đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ: “Vô Trần, mang chủ tử ngươi trở về!”
Phượng Cảnh Duệ không khỏi cau mày, trước đây khi nhìn thấy mình, mẫu thân sẽ tham lam ngắm nhìn hắn. Mà lần này, ngay cả đầu cũng không quay lại, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn không nhịn được đưa mắt nhìn Vô Trần.
Vô Trần khẽ gật đầu, ý nói hắn sẽ giải thích!
Rời khỏi nơi Phượng Dương đang ở tạm, Phượng Cảnh Duệ không thể đợi mở miệng hỏi: “Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
“Phu nhân đã đồng ý với lão cốc chủ, từ nay về sau sẽ không gặp mặt người một lần nào nữa, lúc đó lão Cốc chủ mới đồng ý cứu ngài!” Vô Trần giải thích ngắn gọn: “Lão Cốc chủ đã dùng hai mươi năm nội lực mới cứu sống được người!”
Đến giờ Phượng Cảnh Duệ mới hiểu được tại sao sau khi tỉnh lại toàn thân có một loại thoải mái khó hiểu, thì ra là người kia dùng hai mươi năm nội lực để cứu hắn, vì thế nên nhìn hắn mới có thể già như vậy.
“Chỉ là như vậy?”
“Chỉ là như vậy!” Vô Trần không giải thích thêm nữa.
“Mật Nhi!” Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lông mày: “Từ khi ta tỉnh lại đến giờ, căn bản không hề thấy nàng!”
Vô Trần mím môi: “Nô tài cũng vậy, chưa từng thấy qua Mật Nhi tiểu thư!” Lời nói của hắn nửa thật nửa giả.
“Vô Trần, ngươi muốn nói dối ta, ngươi xác định mình có thể làm được sao?”
“Vô Trần không có, Vô Trần cũng không nhìn thấy Mật Nhi tiểu thư. Người tiếp xúc cuối cùng với Mật Nhi tiểu thư là công tử ngài!” Vô Trần đã sớm chuẩn bị tốt đáp án của vấn đề này.
Trong lòng Phượng Cảnh Duệ chấn động: “Đêm đó…” Hắn lừa gạt mọi người, một mình đối mặt với Lưu Mật Nhi. Kích động độc tình trong cơ thể Mật Nhi, sau đó dẫn nó ra ngoài giết chết nó.
Thật ra, tính toán của hắn vốn không sai, thế nhưng sau khi thấy dáng vẻ nàng khổ sở chống chọi, không nhịn được lại đưa một cây chủy thủ, nếu như vậy có thể giết chết toàn bộ độc tình.
Chỉ là không ngờ người trúng phải độc tình, xuống tay thật ngoan độc. Vốn hắn nghĩ là mình sẽ tránh đi, không ngờ vẫn không tránh ra.
Mặc dù không thể xác định nhưng cũng có thể bảo đảm Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương sẽ chăm sóc Mật Nhi thật tốt, thế nào khi tỉnh lại lại không thấy Mật Nhi.
Gương mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo: “Diệp Ly Tâm cũng không làm được những gì nàng ta đã nói!” Lúc trước bọn họ đã nói rõ ràng rồi mà!
“Việc này không hề liên quan đến Diệp công tử và Diệp cô nương!” Vô Trần vội vàng nói.
“Vậy thì có liên quan đến ai?” Phượng Cảnh Duệ cả giận nói, nói một hơi lại làm hắn buồn bực ho một tiếng.
Vô Trần thấy thế, yên lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Mật Nhi cô nương có người nhà!” Hắn không chút nghĩ ngợi bật thốt lên
Phượng Cảnh Duệ chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, một giây sau lại che giấu sạch sẽ.
Mộ Dung gia, Mộ Dung Tễ!
Diệp Ly Tâm hừ lạnh một tiếng: “Không liên quan đến chúng ta.”
Phượng Cảnh Duệ nhướn mày cười: “Đó là…”
Diệp Ly Tâm mím môi, chỉ đưa chén thuốc trong tay ra: “Uống đi!”
Phượng Cảnh Duệ không cự tuyệt, vươn người nhận lấy chén thuốc, uống vào, nâng tròng mắt: “Những người khác đâu?”
“Vô Trần và Vô Ngân đang đợi ở bên ngoài! Khuất Thiên Hàn không có ở đây! Ngươi muốn tìm ai?” Diệp Ly Tâm cố ý không nói đến Lưu Mật Nhi.
Phượng Cảnh Duệ gật đầu: “Gọi Vô Trần vào đi!”
Diệp Ly Tâm không từ chối, sau khi uống thuốc xong thì không liên quan đến mình nữa, nên nàng và Diệp Lâu Dương rời khỏi.
Vô Trần nhìn thấy chủ nhân, trong mắt thoáng qua tia mừng rỡ, hắn chậm rãi tiến lên: “Gia!”
“Người đâu?” Không có những người khác, Phượng Cảnh Duệ liền không che giấu tâm ý của mình, trực tiếp mở miệng.
Vô Trần mím môi: “Vô Trần không biết!” Đây là do phu nhân phân phó, sau khi chủ tử tỉnh lại, không cho phép nhắc đến nơi đến của Lưu Mật Nhi, ít nhất trước khi chủ tử hoàn toàn khỏe lại, không cho phép hắn nói ra Lưu Mật Nhi đã đi đâu.
Phượng Cảnh Duệ hít sâu một hơi: “Vô Trần người khác không hiểu ta, ngươi còn không hiểu sao?” Giọng nói của hắn hơi ngừng lại, không nghe ra chút dao động.
Vô Trần không nói gì.
Hắn hiểu, nhưng lời nói của phu nhân vẫn ở bên tai! Hắn không thể nói.
Vô Trần, Duệ nhi có thể là Phượng Dương thứ hai. Nếu như ngươi không muốn thấy lão Cốc chủ thứ hai, vậy ngươi phải chờ thương thế của nó tốt hơn rồi mới nói cho nó biết về sự tình của Mật Nhi.
Vô Trần, sau này ngươi có muốn hòa thuận với Duệ Nhi!
“Vô Trần, là ai không để ngươi nói cho ta biết?” Phượng Cảnh Duệ nhìn Vô Trần đang im lặng.
Vô Trần mím môi: “Gia, hay là người đi xem lão Cốc chủ chút đi!”
Phượng Cảnh Duệ nhướn mày: “Hắn làm sao?”
Đợi đến khi Phượng Cảnh Duệ thật sự nhìn thấy Phượng Dương, trái tim vẫn không nhịn được rung lên. Một ít tóc trắng đen lẫn lộn, vẫn là gương mặt tuấn mỹ bất phàm nhưng trên mặt cũng có không ít nếp nhăn.
Bởi vì biết Phượng Dương có một thân nội lực thâm hậu, cộng thêm lúc trẻ khi bị trọng thương, mẫu thân tìm cho hắn thầy thuốc tốt nhất, dáng vẻ của hắn so với tuổi thực vẫn trẻ hơn rất nhiều, nhưng hiện tại lại…
Vừa thấy Phượng Cảnh Duệ được Vô Trần ôm đến, Phượng Dương hừ lạnh một tiếng, muốn vung tới một chưởng bị Cơ Hoàn Hoàn ôm lấy, nàng không quay đầu lại, chỉ dịu dàng mở miệng: “Chàng không thể động thủ!”
Phượng Dương hài lòng nhìn động tác của Cơ Hoàn Hoàn, bĩu môi: “Đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi! Ta chỉ là đến xem ngươi, sao lại đột nhiên già đi rất nhiều!” Phượng Cảnh Duệ trả lời mỉa mai.
Phượng Dương không nhịn được tức giận: “Cút ra ngoài!”
Phượng Cảnh Duệ mím môi: “Lão nhân gia nên có tác phong của lão nhân gia, ngươi tưởng mình là ta à, tuổi trẻ khí thịnh!”
Còn chưa nói xong, Phượng Dương bỗng nhiên đứng dậy, Cơ Hoàn Hoàn vội vàng ôm hắn lại, vẫn đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ: “Vô Trần, mang chủ tử ngươi trở về!”
Phượng Cảnh Duệ không khỏi cau mày, trước đây khi nhìn thấy mình, mẫu thân sẽ tham lam ngắm nhìn hắn. Mà lần này, ngay cả đầu cũng không quay lại, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn không nhịn được đưa mắt nhìn Vô Trần.
Vô Trần khẽ gật đầu, ý nói hắn sẽ giải thích!
Rời khỏi nơi Phượng Dương đang ở tạm, Phượng Cảnh Duệ không thể đợi mở miệng hỏi: “Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
“Phu nhân đã đồng ý với lão cốc chủ, từ nay về sau sẽ không gặp mặt người một lần nào nữa, lúc đó lão Cốc chủ mới đồng ý cứu ngài!” Vô Trần giải thích ngắn gọn: “Lão Cốc chủ đã dùng hai mươi năm nội lực mới cứu sống được người!”
Đến giờ Phượng Cảnh Duệ mới hiểu được tại sao sau khi tỉnh lại toàn thân có một loại thoải mái khó hiểu, thì ra là người kia dùng hai mươi năm nội lực để cứu hắn, vì thế nên nhìn hắn mới có thể già như vậy.
“Chỉ là như vậy?”
“Chỉ là như vậy!” Vô Trần không giải thích thêm nữa.
“Mật Nhi!” Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lông mày: “Từ khi ta tỉnh lại đến giờ, căn bản không hề thấy nàng!”
Vô Trần mím môi: “Nô tài cũng vậy, chưa từng thấy qua Mật Nhi tiểu thư!” Lời nói của hắn nửa thật nửa giả.
“Vô Trần, ngươi muốn nói dối ta, ngươi xác định mình có thể làm được sao?”
“Vô Trần không có, Vô Trần cũng không nhìn thấy Mật Nhi tiểu thư. Người tiếp xúc cuối cùng với Mật Nhi tiểu thư là công tử ngài!” Vô Trần đã sớm chuẩn bị tốt đáp án của vấn đề này.
Trong lòng Phượng Cảnh Duệ chấn động: “Đêm đó…” Hắn lừa gạt mọi người, một mình đối mặt với Lưu Mật Nhi. Kích động độc tình trong cơ thể Mật Nhi, sau đó dẫn nó ra ngoài giết chết nó.
Thật ra, tính toán của hắn vốn không sai, thế nhưng sau khi thấy dáng vẻ nàng khổ sở chống chọi, không nhịn được lại đưa một cây chủy thủ, nếu như vậy có thể giết chết toàn bộ độc tình.
Chỉ là không ngờ người trúng phải độc tình, xuống tay thật ngoan độc. Vốn hắn nghĩ là mình sẽ tránh đi, không ngờ vẫn không tránh ra.
Mặc dù không thể xác định nhưng cũng có thể bảo đảm Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương sẽ chăm sóc Mật Nhi thật tốt, thế nào khi tỉnh lại lại không thấy Mật Nhi.
Gương mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo: “Diệp Ly Tâm cũng không làm được những gì nàng ta đã nói!” Lúc trước bọn họ đã nói rõ ràng rồi mà!
“Việc này không hề liên quan đến Diệp công tử và Diệp cô nương!” Vô Trần vội vàng nói.
“Vậy thì có liên quan đến ai?” Phượng Cảnh Duệ cả giận nói, nói một hơi lại làm hắn buồn bực ho một tiếng.
Vô Trần thấy thế, yên lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Mật Nhi cô nương có người nhà!” Hắn không chút nghĩ ngợi bật thốt lên
Phượng Cảnh Duệ chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, một giây sau lại che giấu sạch sẽ.
Mộ Dung gia, Mộ Dung Tễ!
/115
|