Đổng Dũng bước đi trên hành lang, Hoắc Quang Minh từ đầu kia tới, thấy Đổng Dũng, mặc dù hơi lo lắng, nhưng vẫn dừng bước lại, cười chào:
- Chủ tịch huyện Đổng.
Đổng Dũng rặn từ trong lỗ mũi ra một tiếng “ừ”, tiếp tục đi mấy bước, chợt quay đầu lại, trầm giọng nói:
- Hoắc Quang Minh, Chủ tịch huyện Cung trở lại, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện phải tranh thủ chuẩn bị một báo cáo về các công tác sắp tới trong huyện, trình lên Chủ tịch huyện Cung.
Hoắc Quang Minh cười cười:
- Dạ, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đang tranh thủ làm.
- Ngoài ra, mau báo cho tài xế của Chủ tịch huyện Cung đi làm trở lại. Lãnh đạo đã trở về, nào có chuyện tài xế còn nghỉ ngơi?!
Đổng Dũng lại nói.
Hoắc Quang Minh thầm nghĩ: Đổng Dũng à, những chuyện này cũng không tới lượt ngươi quản…Ngay cả Chủ tịch huyện Bành không có ở đây, công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện cũng không cần ngươi quơ chân múa tay!
Nhưng ngoài mặt, Hoắc Quang Minh cũng không dám cãi lại Đổng Dũng.
- Chủ tịch huyện Đổng, nhà lão Lý có việc, tôi cho mấy tài xế khác thay thế tạm thời, sẽ không làm trễ nãi việc dùng xe của Chủ tịch huyện Cung.
Đổng Dũng lộ vẻ khó chịu, trầm giọng nói:
- Có việc gì? Đây là công việc của hắn, mau bảo hắn trở lại làm việc, ngay cả chút chuyện phục vụ cho lãnh đạo mà cũng làm không xong, còn có thể làm cái gì?
Hoắc Quang Minh nhíu mày, không đáp.
Đổng Dũng cười lạnh, liếc nhìn Hoắc Quang Minh một cái, trước khi đi còn buông một câu:
- Ghế salon trong phòng làm việc của tôi hư rồi, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện mau đổi cho tôi cái mới.
Hoắc Quang Minh nhếch môi, tự nhủ, đây không phải là ngươi cố tình gây chuyện sao? Ghế salon trong phòng làm việc của ngươi hoàn toàn mới, đổi cái cóc khô à? Ngươi tới huyện nhậm chức mới mấy ngày, đã thay mới đồ đạc trong văn phòng một lượt. Hôm nay thay bàn làm việc, mai thay điện thoại, mốt lại thay bàn…
Hoắc Quang Minh không để ý đến lời nói của Đổng Dũng, xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Tâm trạng của y giống với Vương Hạo, có một chút phức tạp, cũng có chút lo âu.
Tin Cung Hàn Lâm trở về, truyền khắp huyện trong thời gian ngắn, khiến rất nhiều người bắt đầu “chộn rộn” muốn ngóc đầu dậy
Sáng sớm ngày 9 tháng 5, Lý Minh Nhiên vừa vào phòng làm việc, Hoắc Quang Minh cũng tới.
Lý Minh Nhiên quay lại nhìn Hoắc Quang Minh, thản nhiên hỏi:
- Đồng chí Quang Minh tìm tôi có việc?
Hoắc Quang Minh hơi đỏ mặt, bộ dạng phấn chấn:
- Chủ tịch huyện Lý, mới vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Bành, nói tối hôm qua Chủ tịch về đến Tân An, nhưng bởi vì đi đường mệt mỏi, cần ở nhà nghỉ ngơi tới trưa, chiều nay sẽ về huyện đi làm lại.
Lý Minh Nhiên chấn động:
- Thật chứ? Chủ tịch huyện Bành còn nói gì không?
Lý Minh Nhiên phấn khởi xoa xoa đôi tay, theo hiểu biết của y đối với Bành Viễn Chinh, nếu Bành Viễn Chinh còn gọi điện thoại cho Hoắc Quang Minh nói chuyện công việc, nhất định là sẽ ở lại huyện Lân công tác. Về phần mấy cái tin đồn “phải rơi đài” kia, chỉ là tin đồn vô căn cứ, từ đầu tới giờ, Lý Minh Nhiên chẳng thèm để ý.
Theo Lý Minh Nhiên, với thân phận và bối cảnh như vậy, Bành Viễn Chinh không thể nào phạm bất kỳ vấn đề kinh tế nào. Huống chi, việc Bành Viễn Chinh coi tiền như rác, không phải là cái gì bí mật. Nếu bảo rằng Bành Viễn Chinh đổ vì một chữ “tham”, tuyệt đối Lý Minh Nhiên không thể tin được.
Nhưng bây giờ dù sao Cung Hàn Lâm cũng đã trở về, khiến Lý Minh Nhiên cảm thấy buồn bực.
- Chủ tịch huyện Lý, Chủ tịch huyện Bành bảo tôi chuyển lời lại với ngài, nói chiều nay Thành ủy sẽ tới huyện tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, xin ngài báo cho Chủ tịch huyện Cung và Bí thư Âu Dương, triệu tập hội nghị toàn thể cán bộ huyện, ba giờ sẽ bắt đầu hội nghị.
Lý Minh Nhiên ngẩn người, sắc mặt trầm ngưng.
Thành phố lại muốn tới tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, chẳng lẽ Bành Viễn Chinh thật sự bị chuyển đi? Không thể nào? Sao có thể?
Lý Minh Nhiên trầm ngâm hồi lâu, lúc này trong lòng ngổn ngang trăm mối, gõ cửa vào phòng làm việc của Cung Hàn Lâm. Đổng Dũng đang ngồi trong phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, thấy Lý Minh Nhiên vào, hơi khó chịu, nhưng Lý Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, y phải đứng dậy chào.
- Lão Lý, mời ngồi.
Thái độ Cung Hàn Lâm vẫn nhiệt tình.
- Chủ tịch huyện Cung, vừa rồi thành phố thông báo, nói là ba giờ chiều nay, sẽ tới huyện tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, bảo chúng ta triệu tạp hội nghị toàn thể cán bộ huyện.
Lý Minh Nhiên cũng không quanh co, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Cung Hàn Lâm đã nắm chắc trong lòng, nghe vậy vẻ không thay đổi, cười nói:
- Được, lão Lý, cậu báo cho bên phía Huyện ủy, để văn phòng Huyện ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân huyện cùng thông báo.
Đổng Dũng ngồi nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười như trút được gánh nặng: Rốt cuộc, Bành Viễn Chinh cũng phải cút đi!
…
2 giờ 40 chiều.
Trong lễ đường Huyện ủy chật kín người, toàn bộ cán bộ cấp phòng tập trung trong một phòng, chờ lãnh đạo Thành ủy tới. Lần này Thành ủy tới huyện tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, theo suy nghĩ của nhiều người, là lúc Bành Viễn Chinh bị rơi đài, cho nên trong mấy phút chờ đợi, trong hội trường hết sức ồn ào, mọi người tụm năm tụm ba, bàn tán xôn xao.
Cung Hàn Lâm, Âu Dương Dũng dẫn theo mấy lãnh đạo chủ yếu của huyện chờ đón ở cổng trụ sở. Không bao lâu sau, hai chiếc xe màu đen chạy tới, chiếc xe đầu tiên là của Hàn Duy, chiếc còn lại là xe của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, trong xe là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy.
Hai chiếc xe vào sân, dừng lại. Thư ký của Hàn Duy xuống xe trước tiên, mở cửa. Kế tiếp là Bành Viễn Chinh xuống xe rồi đến Hàn Duy.
Vẻ mặt Bành Viễn Chinh thong dong, nhìn mọi chung quanh, mỉm cười nhàn nhạt.
Cung Hàn Lâm bước tới cười nói:
- Bí thư Hàn!
Hàn Duy nhìn Cung Hàn Lâm gật đầu:
- Đồng chí Hàn Lâm.
- Đồng chí Viễn Chinh, đã lâu không gặp.
Cung Hàn Lâm bắt tay Hàn Duy xong, chủ động bước tới bắt tay Bành Viễn Chinh. Hai người nắm tay nhau thật chặt, một lúc lâu mới buông ra.
Cung Hàn Lâm chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh thật sâu, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng:
- Đi thôi.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Vang, mời lãnh đạo đi trước.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ở vào thời điểm sắp điều chỉnh bổ nhiệm này, dường như một nụ cười này đã xóa tan mọi hận thù.
Hai người sóng vai đi về phía trước, không nhìn các lãnh đạo huyện khác. Lúc này, Hàn Duy đã cùng với Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Hoàn bước vào lễ đường.
Trong hội trường, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Trên đài Chủ tịch, Hàn Duy ngồi ở giữa, phía bên phải ông ta là Bành Viễn Chinh, Lý Hoàn ngồi cạnh Cung Hàn Lâm. Đó là lúc xé chiều, văn phòng Huyện ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân huyện hỏi ý Cung Hàn Lâm, rồi sắp đặt như vậy.
Hàn Duy cầm micro, đằng hắng một cái, cao giọng nói:
- Tốt lắm, mọi người im lặng, chúng ta bắt đầu họp.
Hôm nay, tôi và Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Lý Hoàn tới đây, tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm mới nhất đối với bộ máy lãnh đạo huyện Lân.
Hàn Duy phất phất tay:
- Sau đây, mời đồng chí Lý Hoàn tuyên bố.
- Căn cứ thực tế công tác của huyện Lân và công tác của toàn thành phố, trải qua nghiên cứu, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định…
Miễn chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Ủy viên thường vụ, Phó bí thư Huyện ủy của đồng chí Cung Hàn Lâm, đề nghị miễn chức Chủ tịch huyện của đồng chí Cung Hàn Lâm. Đồng chí Cung Hàn Lâm có bổ nhiệm khác.
Lý Hoàn không chút do dự, tuyên bố dứt khoát, nói với tốc độ rất nhanh.
Y vừa dứt tiếng, toàn hội trường im phăng phắc.
Cung Hàn Lâm lại bị miễn chức!
Mặc dù nói là sẽ có bổ nhiệm khác, nhưng ông ta vừa mới trở lại huyện mấy ngày lại bị chuyển đi, điều này khiến đại đa số cán bộ và lãnh đạo trong huyện hết sức kinh ngạc.
Dưới đài, Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa trao đổi một cái nhìn phấn khởi. Cung Hàn Lâm bị miễn chức, có nghĩa Bành Viễn Chinh sẽ thăng chức, từ “rơi đài” lại hóa thành thăng chức, mọi sự hoàn toàn đảo ngược.
Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh thì thầm nghĩ, may là mình chưa đắc ý vênh váo như Đổng Dũng, nếu không, thật đúng là ê mặt.
Hai người nghĩ tới đây, không hẹn mà cùng liếc về phía Đổng Dũng. Đổng Dũng mặt mày xanh mét, vai run run, là một cán bộ lăn lộn nhiều năm trong quan trường, việc Cung Hàn Lâm bị miễn chức có ý nghĩa như thế nào, y rõ hơn ai hết.
Ngồi ở hàng ghế sau, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên, Điền Minh Vương Hạo và Hoắc Quang Minh như muốn nhảy lên mà hét lớn. Mã Thiên Quân nắm chặt cánh tay Vi Minh Hiên, tâm trạng kích động rất khó kiềm chế.
Hàn Duy gõ lên bàn, lớn tiếng nói:l
- Trong thời gian công tác ở huyện Lân, đồng chí Cung Hàn Lâm đã làm hết phận sự, hoàn thành đầy đủ các nhiệm vụ do Thành ủy giao cho, giữ vững sự đoàn kết ở huyện Lân, Thành ủy rất hài lòng đối với công tác của đồng chí Cung Hàn Lâm. Sắp tới đồng chí Cung Hàn Lâm sẽ đến quận Thiên Kiều công tác, đây là Thành ủy căn cứ vào thực tế công tác của huyện Lân mà đưa ra quyết sách…
Hàn Duy ở trên đài “đánh giá” Cung Hàn Lâm, đây là lời phát biểu có tính thủ tục, chỉ cần không phạm sai lầm bị cách chức, sẽ được tổ chức tuyên dương “thành tích”. Tuy nhiên, Hàn Duy nói những gì, dưới đài không có mấy người chú ý nghe, hầu như tất cả các ánh mắt đều đổ dồn vào Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh ngồi thẳng lưng, trước sau như một, vẻ mặt hết sức thong dong.
- Kế tiếp, mời đồng chí Lý Hoàn tiếp tục tuyên bố bổ nhiệm.
Hàn Duy nhìn Lý Hoàn, đưa micro cho y.
Lý Hoang cười cười:
- Trải qua khảo sát của Thành ủy và Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Hội nghị thường ủy Thành ủy đề cử đồng chí Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lân, trình đại hội đại biểu nhân dân huyện chiếu theo thủ tục mà giải quyết.
Cả hội trường im lặng mười mấy giây, rồi chợt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Bành Viễn Chinh mỉm cười, cúi người chào mọi người dưới đài, sau đó mới đứng dậy, đi tới bắt tay Cung Hàn Lâm trước mặt mọi người.
Tiếng vỗ tay càng to hơn. Như thế, cơn phong ba đã hoàn toàn đảo ngược, Bành Viễn Chinh với thân phận Chủ tịch huyện, chính thức trở về, cho thấy một thời đại mới của huyện Lân đã đến.
Một lát sau, Hàn Duy cười cười, quay lại liếc Bành Viễn Chinh một cái, rồi cầm micro lên, nói:
- Các đồng chí, thành tích công tác của đồng chí Bành Viễn Chinh ở huyện Lân đã quá rõ ràng, ở đây tôi không cần nói nhiều nữa. Thành ủy cho là, đồng chí Bành Viễn Chinh có năng lực mạnh mẽ, tố chất cao, tác phong cứng rắn, có thể đảm đương công việc chính, có thể gánh trách nhiệm nặng nề, để cậu ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Lân là thích hợp và thỏa đáng, cũng có lợi cho sự cải cách mở cửa của huyện Lân, thúc đẩy cải cách tiến triển thật tốt…
- Chủ tịch huyện Đổng.
Đổng Dũng rặn từ trong lỗ mũi ra một tiếng “ừ”, tiếp tục đi mấy bước, chợt quay đầu lại, trầm giọng nói:
- Hoắc Quang Minh, Chủ tịch huyện Cung trở lại, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện phải tranh thủ chuẩn bị một báo cáo về các công tác sắp tới trong huyện, trình lên Chủ tịch huyện Cung.
Hoắc Quang Minh cười cười:
- Dạ, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đang tranh thủ làm.
- Ngoài ra, mau báo cho tài xế của Chủ tịch huyện Cung đi làm trở lại. Lãnh đạo đã trở về, nào có chuyện tài xế còn nghỉ ngơi?!
Đổng Dũng lại nói.
Hoắc Quang Minh thầm nghĩ: Đổng Dũng à, những chuyện này cũng không tới lượt ngươi quản…Ngay cả Chủ tịch huyện Bành không có ở đây, công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện cũng không cần ngươi quơ chân múa tay!
Nhưng ngoài mặt, Hoắc Quang Minh cũng không dám cãi lại Đổng Dũng.
- Chủ tịch huyện Đổng, nhà lão Lý có việc, tôi cho mấy tài xế khác thay thế tạm thời, sẽ không làm trễ nãi việc dùng xe của Chủ tịch huyện Cung.
Đổng Dũng lộ vẻ khó chịu, trầm giọng nói:
- Có việc gì? Đây là công việc của hắn, mau bảo hắn trở lại làm việc, ngay cả chút chuyện phục vụ cho lãnh đạo mà cũng làm không xong, còn có thể làm cái gì?
Hoắc Quang Minh nhíu mày, không đáp.
Đổng Dũng cười lạnh, liếc nhìn Hoắc Quang Minh một cái, trước khi đi còn buông một câu:
- Ghế salon trong phòng làm việc của tôi hư rồi, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện mau đổi cho tôi cái mới.
Hoắc Quang Minh nhếch môi, tự nhủ, đây không phải là ngươi cố tình gây chuyện sao? Ghế salon trong phòng làm việc của ngươi hoàn toàn mới, đổi cái cóc khô à? Ngươi tới huyện nhậm chức mới mấy ngày, đã thay mới đồ đạc trong văn phòng một lượt. Hôm nay thay bàn làm việc, mai thay điện thoại, mốt lại thay bàn…
Hoắc Quang Minh không để ý đến lời nói của Đổng Dũng, xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Tâm trạng của y giống với Vương Hạo, có một chút phức tạp, cũng có chút lo âu.
Tin Cung Hàn Lâm trở về, truyền khắp huyện trong thời gian ngắn, khiến rất nhiều người bắt đầu “chộn rộn” muốn ngóc đầu dậy
Sáng sớm ngày 9 tháng 5, Lý Minh Nhiên vừa vào phòng làm việc, Hoắc Quang Minh cũng tới.
Lý Minh Nhiên quay lại nhìn Hoắc Quang Minh, thản nhiên hỏi:
- Đồng chí Quang Minh tìm tôi có việc?
Hoắc Quang Minh hơi đỏ mặt, bộ dạng phấn chấn:
- Chủ tịch huyện Lý, mới vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Bành, nói tối hôm qua Chủ tịch về đến Tân An, nhưng bởi vì đi đường mệt mỏi, cần ở nhà nghỉ ngơi tới trưa, chiều nay sẽ về huyện đi làm lại.
Lý Minh Nhiên chấn động:
- Thật chứ? Chủ tịch huyện Bành còn nói gì không?
Lý Minh Nhiên phấn khởi xoa xoa đôi tay, theo hiểu biết của y đối với Bành Viễn Chinh, nếu Bành Viễn Chinh còn gọi điện thoại cho Hoắc Quang Minh nói chuyện công việc, nhất định là sẽ ở lại huyện Lân công tác. Về phần mấy cái tin đồn “phải rơi đài” kia, chỉ là tin đồn vô căn cứ, từ đầu tới giờ, Lý Minh Nhiên chẳng thèm để ý.
Theo Lý Minh Nhiên, với thân phận và bối cảnh như vậy, Bành Viễn Chinh không thể nào phạm bất kỳ vấn đề kinh tế nào. Huống chi, việc Bành Viễn Chinh coi tiền như rác, không phải là cái gì bí mật. Nếu bảo rằng Bành Viễn Chinh đổ vì một chữ “tham”, tuyệt đối Lý Minh Nhiên không thể tin được.
Nhưng bây giờ dù sao Cung Hàn Lâm cũng đã trở về, khiến Lý Minh Nhiên cảm thấy buồn bực.
- Chủ tịch huyện Lý, Chủ tịch huyện Bành bảo tôi chuyển lời lại với ngài, nói chiều nay Thành ủy sẽ tới huyện tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, xin ngài báo cho Chủ tịch huyện Cung và Bí thư Âu Dương, triệu tập hội nghị toàn thể cán bộ huyện, ba giờ sẽ bắt đầu hội nghị.
Lý Minh Nhiên ngẩn người, sắc mặt trầm ngưng.
Thành phố lại muốn tới tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, chẳng lẽ Bành Viễn Chinh thật sự bị chuyển đi? Không thể nào? Sao có thể?
Lý Minh Nhiên trầm ngâm hồi lâu, lúc này trong lòng ngổn ngang trăm mối, gõ cửa vào phòng làm việc của Cung Hàn Lâm. Đổng Dũng đang ngồi trong phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, thấy Lý Minh Nhiên vào, hơi khó chịu, nhưng Lý Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, y phải đứng dậy chào.
- Lão Lý, mời ngồi.
Thái độ Cung Hàn Lâm vẫn nhiệt tình.
- Chủ tịch huyện Cung, vừa rồi thành phố thông báo, nói là ba giờ chiều nay, sẽ tới huyện tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, bảo chúng ta triệu tạp hội nghị toàn thể cán bộ huyện.
Lý Minh Nhiên cũng không quanh co, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Cung Hàn Lâm đã nắm chắc trong lòng, nghe vậy vẻ không thay đổi, cười nói:
- Được, lão Lý, cậu báo cho bên phía Huyện ủy, để văn phòng Huyện ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân huyện cùng thông báo.
Đổng Dũng ngồi nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười như trút được gánh nặng: Rốt cuộc, Bành Viễn Chinh cũng phải cút đi!
…
2 giờ 40 chiều.
Trong lễ đường Huyện ủy chật kín người, toàn bộ cán bộ cấp phòng tập trung trong một phòng, chờ lãnh đạo Thành ủy tới. Lần này Thành ủy tới huyện tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm, theo suy nghĩ của nhiều người, là lúc Bành Viễn Chinh bị rơi đài, cho nên trong mấy phút chờ đợi, trong hội trường hết sức ồn ào, mọi người tụm năm tụm ba, bàn tán xôn xao.
Cung Hàn Lâm, Âu Dương Dũng dẫn theo mấy lãnh đạo chủ yếu của huyện chờ đón ở cổng trụ sở. Không bao lâu sau, hai chiếc xe màu đen chạy tới, chiếc xe đầu tiên là của Hàn Duy, chiếc còn lại là xe của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, trong xe là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy.
Hai chiếc xe vào sân, dừng lại. Thư ký của Hàn Duy xuống xe trước tiên, mở cửa. Kế tiếp là Bành Viễn Chinh xuống xe rồi đến Hàn Duy.
Vẻ mặt Bành Viễn Chinh thong dong, nhìn mọi chung quanh, mỉm cười nhàn nhạt.
Cung Hàn Lâm bước tới cười nói:
- Bí thư Hàn!
Hàn Duy nhìn Cung Hàn Lâm gật đầu:
- Đồng chí Hàn Lâm.
- Đồng chí Viễn Chinh, đã lâu không gặp.
Cung Hàn Lâm bắt tay Hàn Duy xong, chủ động bước tới bắt tay Bành Viễn Chinh. Hai người nắm tay nhau thật chặt, một lúc lâu mới buông ra.
Cung Hàn Lâm chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh thật sâu, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng:
- Đi thôi.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Vang, mời lãnh đạo đi trước.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ở vào thời điểm sắp điều chỉnh bổ nhiệm này, dường như một nụ cười này đã xóa tan mọi hận thù.
Hai người sóng vai đi về phía trước, không nhìn các lãnh đạo huyện khác. Lúc này, Hàn Duy đã cùng với Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Hoàn bước vào lễ đường.
Trong hội trường, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Trên đài Chủ tịch, Hàn Duy ngồi ở giữa, phía bên phải ông ta là Bành Viễn Chinh, Lý Hoàn ngồi cạnh Cung Hàn Lâm. Đó là lúc xé chiều, văn phòng Huyện ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân huyện hỏi ý Cung Hàn Lâm, rồi sắp đặt như vậy.
Hàn Duy cầm micro, đằng hắng một cái, cao giọng nói:
- Tốt lắm, mọi người im lặng, chúng ta bắt đầu họp.
Hôm nay, tôi và Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Lý Hoàn tới đây, tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm mới nhất đối với bộ máy lãnh đạo huyện Lân.
Hàn Duy phất phất tay:
- Sau đây, mời đồng chí Lý Hoàn tuyên bố.
- Căn cứ thực tế công tác của huyện Lân và công tác của toàn thành phố, trải qua nghiên cứu, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định…
Miễn chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Ủy viên thường vụ, Phó bí thư Huyện ủy của đồng chí Cung Hàn Lâm, đề nghị miễn chức Chủ tịch huyện của đồng chí Cung Hàn Lâm. Đồng chí Cung Hàn Lâm có bổ nhiệm khác.
Lý Hoàn không chút do dự, tuyên bố dứt khoát, nói với tốc độ rất nhanh.
Y vừa dứt tiếng, toàn hội trường im phăng phắc.
Cung Hàn Lâm lại bị miễn chức!
Mặc dù nói là sẽ có bổ nhiệm khác, nhưng ông ta vừa mới trở lại huyện mấy ngày lại bị chuyển đi, điều này khiến đại đa số cán bộ và lãnh đạo trong huyện hết sức kinh ngạc.
Dưới đài, Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa trao đổi một cái nhìn phấn khởi. Cung Hàn Lâm bị miễn chức, có nghĩa Bành Viễn Chinh sẽ thăng chức, từ “rơi đài” lại hóa thành thăng chức, mọi sự hoàn toàn đảo ngược.
Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh thì thầm nghĩ, may là mình chưa đắc ý vênh váo như Đổng Dũng, nếu không, thật đúng là ê mặt.
Hai người nghĩ tới đây, không hẹn mà cùng liếc về phía Đổng Dũng. Đổng Dũng mặt mày xanh mét, vai run run, là một cán bộ lăn lộn nhiều năm trong quan trường, việc Cung Hàn Lâm bị miễn chức có ý nghĩa như thế nào, y rõ hơn ai hết.
Ngồi ở hàng ghế sau, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên, Điền Minh Vương Hạo và Hoắc Quang Minh như muốn nhảy lên mà hét lớn. Mã Thiên Quân nắm chặt cánh tay Vi Minh Hiên, tâm trạng kích động rất khó kiềm chế.
Hàn Duy gõ lên bàn, lớn tiếng nói:l
- Trong thời gian công tác ở huyện Lân, đồng chí Cung Hàn Lâm đã làm hết phận sự, hoàn thành đầy đủ các nhiệm vụ do Thành ủy giao cho, giữ vững sự đoàn kết ở huyện Lân, Thành ủy rất hài lòng đối với công tác của đồng chí Cung Hàn Lâm. Sắp tới đồng chí Cung Hàn Lâm sẽ đến quận Thiên Kiều công tác, đây là Thành ủy căn cứ vào thực tế công tác của huyện Lân mà đưa ra quyết sách…
Hàn Duy ở trên đài “đánh giá” Cung Hàn Lâm, đây là lời phát biểu có tính thủ tục, chỉ cần không phạm sai lầm bị cách chức, sẽ được tổ chức tuyên dương “thành tích”. Tuy nhiên, Hàn Duy nói những gì, dưới đài không có mấy người chú ý nghe, hầu như tất cả các ánh mắt đều đổ dồn vào Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh ngồi thẳng lưng, trước sau như một, vẻ mặt hết sức thong dong.
- Kế tiếp, mời đồng chí Lý Hoàn tiếp tục tuyên bố bổ nhiệm.
Hàn Duy nhìn Lý Hoàn, đưa micro cho y.
Lý Hoang cười cười:
- Trải qua khảo sát của Thành ủy và Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Hội nghị thường ủy Thành ủy đề cử đồng chí Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lân, trình đại hội đại biểu nhân dân huyện chiếu theo thủ tục mà giải quyết.
Cả hội trường im lặng mười mấy giây, rồi chợt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Bành Viễn Chinh mỉm cười, cúi người chào mọi người dưới đài, sau đó mới đứng dậy, đi tới bắt tay Cung Hàn Lâm trước mặt mọi người.
Tiếng vỗ tay càng to hơn. Như thế, cơn phong ba đã hoàn toàn đảo ngược, Bành Viễn Chinh với thân phận Chủ tịch huyện, chính thức trở về, cho thấy một thời đại mới của huyện Lân đã đến.
Một lát sau, Hàn Duy cười cười, quay lại liếc Bành Viễn Chinh một cái, rồi cầm micro lên, nói:
- Các đồng chí, thành tích công tác của đồng chí Bành Viễn Chinh ở huyện Lân đã quá rõ ràng, ở đây tôi không cần nói nhiều nữa. Thành ủy cho là, đồng chí Bành Viễn Chinh có năng lực mạnh mẽ, tố chất cao, tác phong cứng rắn, có thể đảm đương công việc chính, có thể gánh trách nhiệm nặng nề, để cậu ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Lân là thích hợp và thỏa đáng, cũng có lợi cho sự cải cách mở cửa của huyện Lân, thúc đẩy cải cách tiến triển thật tốt…
/660
|