Bành Viễn Chinh lẳng lặng đứng bên cạnh chiếc xe gây tai nạn, hút một điếu thuốc. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, sau nửa tiếng, người đến không phải là người của đại đội cảnh sát giao thông phân cục Tân An mà là người của đại đội cảnh sát nhân dân.
Một chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến, bước xuống là bốn năm tên cảnh sát như sói như hổ, vây quanh Bành Viễn Chinh. Đứng ở một góc bí mật, Triệu Tử Bân nhìn thấy cảnh tượng giống như Bành Viễn Chinh trước đó đã phỏng đoán thì liền thở phào một cái, lặng yên xoay người ra khỏi tiểu khu, rồi leo lên xe của mình, chạy như bay đến nhà khách.
Một tên cảnh sát nhân dân nhìn Bành Viễn Chinh cười lạnh:
- Anh tên Bành Viễn Chinh?
Bành Viễn Chinh không chút hoang mang, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, tôi tên Bành Viễn Chinh.
Hắn thần thái tuy rằng bình tĩnh, nhưng nội tâm rất phẫn nộ và thất vọng.
Hắn biết Trương gia ở thành phố Tân An thế lực rất lớn, quan hệ gia đình rắc rối khó gỡ, trong hệ thống công an lực ảnh hưởng cũng rất mạnh. Nếu hôm nay hắn trực tiếp gây chuyện, đem người đang đứng đằng sau Trương gia bước ra ngoài, thì vô cùng có khả năng sẽ khiến cho đối phương trả đũa lại.
Nhưng là người chấp pháp, vì một số việc riêng tư, biết rõ đó là việc đừng làm, nhưng cuối cùng vẫn cứ làm.
- Đi thôi, chú em, chúng tôi hoài nghi chú có liên quan đến một vụ án trộm cướp, hãy theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.
Tên cảnh sát đầu lĩnh phất tay, vài người ùa lên mang Bành Viễn Chinh lên xe cảnh sát.
Bành Viễn Chinh cũng không phản kháng, thậm chí còn có chút “phối hợp”. Dọc theo đường đi, hắn dù bận vẫn ung dung tùy ý nói chuyện đùa cợt.
Một số cảnh sát nhân dân thấy hắn như thế cũng không làm khó hắn. Tên cảnh sát đầu lĩnh cười ha hả, hạ giọng nói:
- Chú em, tôi thấy chú cũng là người thông minh, sao lại làm chuyện hồ đồ chứ? Cậu xem, mẹ cậu tuy rằng bị xe đụng, nhưng người cũng đâu bị gì, cần gì phải làm cho cố chứ? Nghe anh khuyên một câu, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Có những người là không thể trêu vào. Cậu chỉ nên đồng ý chứ đừng làm náo loạn nữa. Anh có thể làm người trung gian, bảo đối phương bồi thường một ít tiền, như thế nào?
- Nếu cậu đồng ý thì tôi lập tức đưa cậu về nhà ngay.
Tên cảnh sát nhân dân cũng là có hảo ý. Nếu Bành Viễn Chinh có thể thức thời bỏ qua, y đương nhiên cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền không làm khó Bành Viễn Chinh nữa. Dù sao, chuyện này y tuy rằng là vâng lệnh làm việc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Mặc trên người trang phục cảnh sát, nhưng lại làm chuyện lưu manh, đến ai cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Kỳ thật thì tôi cảm thấy không có cái gì là không thể trêu vào. Tôi không tin, cục Công an lại thành xã hội đen, có thể tùy tiện bắt người. Tôi thành thật khuyên mọi người một câu, các người hiểu pháp luật mà phạm luật là không được. Các người mang tôi đến Cục Công an thì dễ, nhưng bảo tôi đi ra thì khó đấy.
Thấy hắn không tiếp thu ý tốt của mình, tên cảnh sát nhân dân trầm mặt xuống, trong lòng cười lạnh. Muốn vào cục, còn tùy cậu quyết định sao?
Nhiệm vụ của y là mang Bành Viễn Chinh về đại đội trị an, tạm thời giữ lại, thay mặt Trương gia làm công tác. Đây là cục trưởng Hàn Cương Bình tự mình hạ lệnh.
Trương Thừa Nghiệp ở trên ban công nhà nhìn thấy Bành Viễn Chinh bị người của đại đội trị an mang đi, mày càng thêm nhíu chặt. Mang Bành Viễn Chinh đi không phải là mục đích chính, mà là phải nghĩ biện pháp khiến Bành Viễn Chinh không tiếp tục truy cứu việc này.
Trương Khải đứng ở đằng sau cha, một tiếng cũng không dám hó hé. Y cũng là mới biết hôm qua, người mà y đụng phải là mẹ của Bành Viễn Chinh. Hôm đó y say rượu lái xe ngang đến Tào gia, đi ngang nhà máy cơ giới, không biết làm sao mà có chút không tự chủ được, đâm vào Mạnh Lâm đang đi trên đường.
- Lập tức đến nhà cô của con, xin cô và dượng của con giúp đỡ. Bảo dượng con gọi điện cho Cục trưởng Hàn Cương Bình của phân cục Tân An, rồi bảo cô của con đi một chuyến, khuyên nhủ cái tên tiểu tử kia. Chỉ cần hắn đồng ý không giằng co nữa, thì cho hắn hai chục ngàn.
Trương Thừa Nghiệp tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn con trai, trầm giọng nói.
Trương Khải không dám nói cái gì, lập tức đến Mạnh gia.
Sau khi đến Mạnh gia lại phát hiện Mạnh Cường và Trương Mỹ Kỳ đang khai chiến với nhau. Mạnh Cường sáng nay từ miệng con gái Mạnh Hiểu Quyên biết được, cháu trai của Trương Mỹ Kỳ là Trương Khải đã lái xe đụng phải Mạnh Lâm, sau đó bỏ chạy. Còn Trương Mỹ Kỳ và Trương Thừa Nghiệp lại dùng danh tiếng, chức vụ của mình để khơi thông quan hệ, muốn đem chuyện này trôi qua.
Chung quy cũng là ruột thịt. Nghe nói em gái Mạnh Lâm của mình bị xe đụng, Mạnh Cường rất tức giận. Hai vợ chồng vì thế mà làm ầm ĩ lên. Trương Mỹ Kỳ thì khóc sướt mướt không ngừng.
Khi thấy Trương Khải đến, Trương Mỹ Kỳ mới không khóc nữa. Mạnh Cường có chút chán ghét phẩy tay bỏ lên lầu, không thèm để ý đến Trương Khải. Trương Khải xấu hổ đứng trước mặt cô, nhỏ giọng tường thuật lại ý tứ của ba y. Trương Mỹ Kỳ cắn răng nhìn lên lầu. Bà ta trong lòng hiểu được, chuyện này muốn Mạnh Cường hỗ trợ là không có khả năng, chỉ có thể chính mình ra mặt.
Bà ta do dự một chút rồi hạ giọng nói:
- Khải à, cháu trở về nói với ba cháu, đến phân cục người ta nói cho rõ, đừng đem sự việc náo loạn hơn nữa. Để cô đến bệnh viện tìm Mạnh Lâm, đưa cho bà ta chút tiền để áp chế việc này. Cháu đừng đi tìm dượng nữa. Ông ấy không giúp đâu.
Trương Mỹ Kỳ oán giận:
- Đừng để ý đến ông ấy nữa. Chúng ta đi thôi.
Khi Trương Mỹ Kỳ đến bệnh viện, thì Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như đang ở trong phòng bệnh với Mạnh Lâm. Cả ba người sắc mặt đều rất khó xem, nhất là Mạnh Lâm. Nghe Triệu Tử Bân nói con trai mình bị người của cục Công an bắt đi thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Tống Dư Trân nghe được tin tức này thì quả thật không thể tin được vào lỗ tai của mình. Bà ngay tại chỗ liền gọi điện thoại cho Phùng Bá Đào. Một cuộc điện thoại thôi đã khiến cho Phùng gia cao thấp chấn động.
Phùng lão đã thật sự nổi giận. Khiến ông cụ phẫn nộ không chỉ là Bành Viễn Chinh bị bắt mà chính là hiện tượng quyền lớn hơn pháp phát sinh ở cơ sở. Chỉ là một cán bộ cấp huyện cục, không ngờ có thể điều đông lực lượng công an làm việc cho mình. Vậy thì quốc pháp đặt ở chỗ nào? Cái gì thì có thể nhịn chứ cái này thì không.
Cháu nội chịu oan khuất không quan trọng, nhưng vấn đề là quyền lực ác hành đã làm bại hoại hình tượng của Đảng và chính phủ. Là khai quốc công thần, thế hệ của Phùng lão không thể chịu đựng được chính là có những cán bộ Đảng viên cá biệt làm bậy, bôi đen hình tượng Đảng cầm quyền.
Một cuộc điện thoại từ văn phòng Phùng lão trực tiếp gọi đến nhân vật số một tỉnh Giang Bắc là Từ Xuân Đình, báo hiệu một cuộc bão tố sắp xảy ra.
Trương Mỹ Kỳ bước vào phòng bệnh, đặt một bịch hoa quả lên bàn, hướng Mạnh Lâm miễn cưỡng cười:
- Mạnh Lâm à, sức khỏe sao rồi? Tôi đến thăm cô đây.
Mạnh Lâm thái độ rất bình thản, cho dù là lúc trước Mạnh gia đối với cô như thế nào, và cho tận đến bây giờ khi cháu trai của Trương Mỹ Kỳ đụng phải mình cũng không có nửa điểm oán hận. Nhưng Trương gia và Mạnh gia không ngờ lại xúc phạm đến con trai của mình thì điều này khiến cho Mạnh Lâm không thể tha thứ.
Mạnh Lâm sắc mặt âm trầm, quay đầu đi chỗ khác.
Trương Mỹ Kỳ quét mắt nhìn Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như, rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh Mạnh Lâm, cười nói:
- Cô cũng đừng nóng giận. Chuyện này cũng là ngoài ý muốn. Trương Khải không biết đã đụng phải cô. Như vậy đi, Mạnh Lâm à, tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân với nhau, cô nên khuyên Viễn Chinh, đừng giằng co nữa. Tôi sẽ bảo Trương Khải gánh hết tiền thuốc men cho cô, rồi bồi dưỡng thêm cho cô hai chục ngàn. Đây là hai chục ngàn, cô trước cứ nhận lấy. Nếu cô đồng ý, tôi lập tức cho người đem Viễn Chinh ra.
Trương Mỹ Kỳ lấy hai chồng tiền đặt bên cạnh gối của Mạnh Lâm.
Mạnh Lâm đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Chị hãy cầm lại tiền của mình đi.
Trương Mỹ Kỳ cắn răng, kiên trì nói tiếp:
- Chuyện này chung quy là Trương Khải không đúng. Tôi là cô của nó, thay mặt nó xin lỗi cô. Mạnh Lâm, cô cũng được xem là bề trên của Trương Khải, cô nhẫn tâm nhìn thấy Trương Khải vì chuyện nhỏ này mà phải ngồi tù sao? Cô cứ yên tâm đi, chỉ cần cô bỏ qua thì chúng tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng của cô.
Mạnh Lâm chậm rãi nhắm hai mắt mình lại. Có chị dâu như vậy không chỉ khiến trái tim bà lạnh giá, mà còn cảm thấy thẹn với Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như.
Một chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến, bước xuống là bốn năm tên cảnh sát như sói như hổ, vây quanh Bành Viễn Chinh. Đứng ở một góc bí mật, Triệu Tử Bân nhìn thấy cảnh tượng giống như Bành Viễn Chinh trước đó đã phỏng đoán thì liền thở phào một cái, lặng yên xoay người ra khỏi tiểu khu, rồi leo lên xe của mình, chạy như bay đến nhà khách.
Một tên cảnh sát nhân dân nhìn Bành Viễn Chinh cười lạnh:
- Anh tên Bành Viễn Chinh?
Bành Viễn Chinh không chút hoang mang, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, tôi tên Bành Viễn Chinh.
Hắn thần thái tuy rằng bình tĩnh, nhưng nội tâm rất phẫn nộ và thất vọng.
Hắn biết Trương gia ở thành phố Tân An thế lực rất lớn, quan hệ gia đình rắc rối khó gỡ, trong hệ thống công an lực ảnh hưởng cũng rất mạnh. Nếu hôm nay hắn trực tiếp gây chuyện, đem người đang đứng đằng sau Trương gia bước ra ngoài, thì vô cùng có khả năng sẽ khiến cho đối phương trả đũa lại.
Nhưng là người chấp pháp, vì một số việc riêng tư, biết rõ đó là việc đừng làm, nhưng cuối cùng vẫn cứ làm.
- Đi thôi, chú em, chúng tôi hoài nghi chú có liên quan đến một vụ án trộm cướp, hãy theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.
Tên cảnh sát đầu lĩnh phất tay, vài người ùa lên mang Bành Viễn Chinh lên xe cảnh sát.
Bành Viễn Chinh cũng không phản kháng, thậm chí còn có chút “phối hợp”. Dọc theo đường đi, hắn dù bận vẫn ung dung tùy ý nói chuyện đùa cợt.
Một số cảnh sát nhân dân thấy hắn như thế cũng không làm khó hắn. Tên cảnh sát đầu lĩnh cười ha hả, hạ giọng nói:
- Chú em, tôi thấy chú cũng là người thông minh, sao lại làm chuyện hồ đồ chứ? Cậu xem, mẹ cậu tuy rằng bị xe đụng, nhưng người cũng đâu bị gì, cần gì phải làm cho cố chứ? Nghe anh khuyên một câu, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Có những người là không thể trêu vào. Cậu chỉ nên đồng ý chứ đừng làm náo loạn nữa. Anh có thể làm người trung gian, bảo đối phương bồi thường một ít tiền, như thế nào?
- Nếu cậu đồng ý thì tôi lập tức đưa cậu về nhà ngay.
Tên cảnh sát nhân dân cũng là có hảo ý. Nếu Bành Viễn Chinh có thể thức thời bỏ qua, y đương nhiên cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền không làm khó Bành Viễn Chinh nữa. Dù sao, chuyện này y tuy rằng là vâng lệnh làm việc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Mặc trên người trang phục cảnh sát, nhưng lại làm chuyện lưu manh, đến ai cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Kỳ thật thì tôi cảm thấy không có cái gì là không thể trêu vào. Tôi không tin, cục Công an lại thành xã hội đen, có thể tùy tiện bắt người. Tôi thành thật khuyên mọi người một câu, các người hiểu pháp luật mà phạm luật là không được. Các người mang tôi đến Cục Công an thì dễ, nhưng bảo tôi đi ra thì khó đấy.
Thấy hắn không tiếp thu ý tốt của mình, tên cảnh sát nhân dân trầm mặt xuống, trong lòng cười lạnh. Muốn vào cục, còn tùy cậu quyết định sao?
Nhiệm vụ của y là mang Bành Viễn Chinh về đại đội trị an, tạm thời giữ lại, thay mặt Trương gia làm công tác. Đây là cục trưởng Hàn Cương Bình tự mình hạ lệnh.
Trương Thừa Nghiệp ở trên ban công nhà nhìn thấy Bành Viễn Chinh bị người của đại đội trị an mang đi, mày càng thêm nhíu chặt. Mang Bành Viễn Chinh đi không phải là mục đích chính, mà là phải nghĩ biện pháp khiến Bành Viễn Chinh không tiếp tục truy cứu việc này.
Trương Khải đứng ở đằng sau cha, một tiếng cũng không dám hó hé. Y cũng là mới biết hôm qua, người mà y đụng phải là mẹ của Bành Viễn Chinh. Hôm đó y say rượu lái xe ngang đến Tào gia, đi ngang nhà máy cơ giới, không biết làm sao mà có chút không tự chủ được, đâm vào Mạnh Lâm đang đi trên đường.
- Lập tức đến nhà cô của con, xin cô và dượng của con giúp đỡ. Bảo dượng con gọi điện cho Cục trưởng Hàn Cương Bình của phân cục Tân An, rồi bảo cô của con đi một chuyến, khuyên nhủ cái tên tiểu tử kia. Chỉ cần hắn đồng ý không giằng co nữa, thì cho hắn hai chục ngàn.
Trương Thừa Nghiệp tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn con trai, trầm giọng nói.
Trương Khải không dám nói cái gì, lập tức đến Mạnh gia.
Sau khi đến Mạnh gia lại phát hiện Mạnh Cường và Trương Mỹ Kỳ đang khai chiến với nhau. Mạnh Cường sáng nay từ miệng con gái Mạnh Hiểu Quyên biết được, cháu trai của Trương Mỹ Kỳ là Trương Khải đã lái xe đụng phải Mạnh Lâm, sau đó bỏ chạy. Còn Trương Mỹ Kỳ và Trương Thừa Nghiệp lại dùng danh tiếng, chức vụ của mình để khơi thông quan hệ, muốn đem chuyện này trôi qua.
Chung quy cũng là ruột thịt. Nghe nói em gái Mạnh Lâm của mình bị xe đụng, Mạnh Cường rất tức giận. Hai vợ chồng vì thế mà làm ầm ĩ lên. Trương Mỹ Kỳ thì khóc sướt mướt không ngừng.
Khi thấy Trương Khải đến, Trương Mỹ Kỳ mới không khóc nữa. Mạnh Cường có chút chán ghét phẩy tay bỏ lên lầu, không thèm để ý đến Trương Khải. Trương Khải xấu hổ đứng trước mặt cô, nhỏ giọng tường thuật lại ý tứ của ba y. Trương Mỹ Kỳ cắn răng nhìn lên lầu. Bà ta trong lòng hiểu được, chuyện này muốn Mạnh Cường hỗ trợ là không có khả năng, chỉ có thể chính mình ra mặt.
Bà ta do dự một chút rồi hạ giọng nói:
- Khải à, cháu trở về nói với ba cháu, đến phân cục người ta nói cho rõ, đừng đem sự việc náo loạn hơn nữa. Để cô đến bệnh viện tìm Mạnh Lâm, đưa cho bà ta chút tiền để áp chế việc này. Cháu đừng đi tìm dượng nữa. Ông ấy không giúp đâu.
Trương Mỹ Kỳ oán giận:
- Đừng để ý đến ông ấy nữa. Chúng ta đi thôi.
Khi Trương Mỹ Kỳ đến bệnh viện, thì Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như đang ở trong phòng bệnh với Mạnh Lâm. Cả ba người sắc mặt đều rất khó xem, nhất là Mạnh Lâm. Nghe Triệu Tử Bân nói con trai mình bị người của cục Công an bắt đi thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Tống Dư Trân nghe được tin tức này thì quả thật không thể tin được vào lỗ tai của mình. Bà ngay tại chỗ liền gọi điện thoại cho Phùng Bá Đào. Một cuộc điện thoại thôi đã khiến cho Phùng gia cao thấp chấn động.
Phùng lão đã thật sự nổi giận. Khiến ông cụ phẫn nộ không chỉ là Bành Viễn Chinh bị bắt mà chính là hiện tượng quyền lớn hơn pháp phát sinh ở cơ sở. Chỉ là một cán bộ cấp huyện cục, không ngờ có thể điều đông lực lượng công an làm việc cho mình. Vậy thì quốc pháp đặt ở chỗ nào? Cái gì thì có thể nhịn chứ cái này thì không.
Cháu nội chịu oan khuất không quan trọng, nhưng vấn đề là quyền lực ác hành đã làm bại hoại hình tượng của Đảng và chính phủ. Là khai quốc công thần, thế hệ của Phùng lão không thể chịu đựng được chính là có những cán bộ Đảng viên cá biệt làm bậy, bôi đen hình tượng Đảng cầm quyền.
Một cuộc điện thoại từ văn phòng Phùng lão trực tiếp gọi đến nhân vật số một tỉnh Giang Bắc là Từ Xuân Đình, báo hiệu một cuộc bão tố sắp xảy ra.
Trương Mỹ Kỳ bước vào phòng bệnh, đặt một bịch hoa quả lên bàn, hướng Mạnh Lâm miễn cưỡng cười:
- Mạnh Lâm à, sức khỏe sao rồi? Tôi đến thăm cô đây.
Mạnh Lâm thái độ rất bình thản, cho dù là lúc trước Mạnh gia đối với cô như thế nào, và cho tận đến bây giờ khi cháu trai của Trương Mỹ Kỳ đụng phải mình cũng không có nửa điểm oán hận. Nhưng Trương gia và Mạnh gia không ngờ lại xúc phạm đến con trai của mình thì điều này khiến cho Mạnh Lâm không thể tha thứ.
Mạnh Lâm sắc mặt âm trầm, quay đầu đi chỗ khác.
Trương Mỹ Kỳ quét mắt nhìn Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như, rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh Mạnh Lâm, cười nói:
- Cô cũng đừng nóng giận. Chuyện này cũng là ngoài ý muốn. Trương Khải không biết đã đụng phải cô. Như vậy đi, Mạnh Lâm à, tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân với nhau, cô nên khuyên Viễn Chinh, đừng giằng co nữa. Tôi sẽ bảo Trương Khải gánh hết tiền thuốc men cho cô, rồi bồi dưỡng thêm cho cô hai chục ngàn. Đây là hai chục ngàn, cô trước cứ nhận lấy. Nếu cô đồng ý, tôi lập tức cho người đem Viễn Chinh ra.
Trương Mỹ Kỳ lấy hai chồng tiền đặt bên cạnh gối của Mạnh Lâm.
Mạnh Lâm đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Chị hãy cầm lại tiền của mình đi.
Trương Mỹ Kỳ cắn răng, kiên trì nói tiếp:
- Chuyện này chung quy là Trương Khải không đúng. Tôi là cô của nó, thay mặt nó xin lỗi cô. Mạnh Lâm, cô cũng được xem là bề trên của Trương Khải, cô nhẫn tâm nhìn thấy Trương Khải vì chuyện nhỏ này mà phải ngồi tù sao? Cô cứ yên tâm đi, chỉ cần cô bỏ qua thì chúng tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng của cô.
Mạnh Lâm chậm rãi nhắm hai mắt mình lại. Có chị dâu như vậy không chỉ khiến trái tim bà lạnh giá, mà còn cảm thấy thẹn với Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như.
/660
|