Làm thế nào để tiếp xúc với Phùng Thiến Như là cả một vấn đề.
Nếu không phải là kỳ nghỉ hè, Bành Viễn Chinh đã có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hiện tại lại đúng dịp nghỉ hè, Phùng Thiến Như căn bản là không đến trường học. Cái gọi là nhà quyền quý sâu giống như biển, tiểu thư của Phùng gia làm sao mà người bình thường có thể gặp.
Ngay cả Vương Bưu là con cháu của cán bộ thủ đô, thì cũng khó có cơ hội khiến Phùng Thiến Như xuất hiện.
Vương Bưu cũng không hiểu lắm rốt cuộc Bành Viễn Chinh tìm Phùng Thiến Như để làm gì.
Bành Viễn Chinh ở nhà Vương gia một buổi tối, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gặp được Phùng Thiến Như. Tuy nhiên, Vương Bưu trong lúc vô ý đã nói ra một câu khiến Bành Viễn Chinh trong lòng chấn động ngay.
Vương Bưu nói Phùng Thiến Như là thành viên đội Thái cực quyền đại học Kinh Hoa. Trong thời gian nghỉ hè, nói không chừng sẽ đến trung tâm huấn luyện của trường học để tham gia tập huấn. Bành Viễn Chinh quyết định sáng sớm mai đến trường học cũ để thử vận may.
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh một mình ra ngoài, đến ngôi trường đại học mà mình mới tốt nghiệp chưa đầy một tháng, trường đại học Kinh Hoa.
Ngôi trường với tường màu hồng, ngói màu xanh thấp thoáng hiện ra. Hai bên cổng trường là bức tranh cổ kính khiến người ta cảm giác đây không phải trường học mà là nha môn. Đây chính là điểm khác biệt của trường đại học Kinh Hoa, ngôi trường đứng đầu hàng trăm trường đại học trong cả nước.
Bước vào sân trường quen thuộc, hắn một đường thẳng đến hội quán huấn luyện ở phía tây nam.
Bên trái là sân bóng rổ đang có hai đội thi đấu kịch liệt. Còn phía bên phải sân thi đấu có không ít người đang luyện khí công trong tiếng nhạc du dương. Đương nhiên, cũng có mười mấy người đang luyện Thái cực vào buổi sáng.
Vào thời kỳ giữa và cuối năm 80, ở Trung Quốc dâng lên một phong trào toàn dân luyện tập khí công. Trong vài năm ngắn ngủi, khí công đã mê hoặc hơn sáu ngàn vạn người. Các loại hình khí công như khí công chữa bệnh, khí công biểu diễn… thi nhau đua nở. Còn Thái cực quyền cũng chính là một loại khí công.
Bành Viễn Chinh đi đến nhưng không phát hiện bóng dáng của Phùng Thiến Như. Những người đang luyện Thái cực cơ bản đều là một số ông cụ, bà cụ. Xem ra đều là những giáo viên hoặc nhân viên trường học đã về hưu.
Bành Viễn Chinh ở sân huấn luyện tập luyện hơn hai giờ cũng không thấy tung tích của Phùng Thiến Như, cuối cùng buồn bực rời khỏi. Tuy nhiên, hắn vẫn không bỏ cuộc, ngày thứ ba vẫn tiếp tục dậy sớm, lẳng lặng ngồi ở sân thi đấu thể thao chờ đợi.
Liên tiếp bốn ngày, đều không thấy tung tích của Phùng Thiến Như.
Ngay trong lúc Bành Viễn Chinh thất vọng, đang chuẩn bị nghĩ ra phương án khác, thì vào ngày thứ năm, lúc 10h sáng, khi hắn đang chuẩn bị rời khỏi sân huấn luyện thì thấy cách đó không xa, dưới bóng cây trên đường có bảy tám nam nữ mặc trang phục Thái cực quyền màu trắng, hiển nhiên là sinh viên của trường đại học Yên Kinh.
Bành Viễn Chinh giương mắt nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên, khóe miệng có chút hưng phấn co giật.
Phùng Thiến Như trong trí nhớ của Bành Viễn Chinh chính là nữ thương nhân cao quý, quyến rũ của kiếp trước, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra hơi thở sung mãn, thanh xuân của Phùng Thiến Như bây giờ.
Tuy rằng mái tóc dài và một nửa khuôn mặt đã bị chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che khuất, nhưng dung nhan tuyệt mỹ và khí chất cao quý vẫn không thể nào che lấp được. Chiếc kính râm màu đen khiến Bành Viễn Chinh chỉ nhìn thấy khóe miệng của cô cong lên, lộ ra một sự tự tin và kiêu ngạo.
Đồng thời, Bành Viễn Chinh còn phát hiện một người quen, Tiêu Niệm Ba ở khoa tiếng Trung.
Tiêu Niệm Ba mang theo một cái máy phát. Đám thanh niên nam nữ nhanh chóng xếp thành hàng. Khi Tiêu Niệm Ba mở bài Vân Thủy Thiền Tâm, cả đám người bắt đầu tập luyện Thái cực quyền.
Trường phái Thái cực quyền ở Trung Quốc có rất nhiều. Nhưng Thái cực quyền lưu hành ở trường đại học kỳ thật cũng không thuộc bất cứ một trường phái nào, mà là trải qua việc cải biên, lấy việc luyện tập thể hình là chính và chú trọng đến việc biểu diễn hơn.
Bành Viễn Chinh ở một bên nhìn một lát, rồi âm thầm lắc đầu.
Tiêu Niệm Ba luyện tập với mọi người hơn nửa giờ. Lúc này huấn luyện viên của bọn họ Cố Xuân Đình mới khoan thai đi đến.
Cố Xuân Đình vỗ vỗ tay, Tiêu Niệm Ba lập tức tắt nhạc, sau đó tất cả mọi người tập trung lại.
- Mọi người phải nhớ kỹ, luyện Thái cực quyền thì tay phải nhẹ nhàng, kết hợp cương nhu tức là mỗi một động tác phải thật bình tĩnh, không di động, không cương, ngoài mềm trong cứng, phát kình phải đầy đủ, co giãn nhưng không hề kém lực. Hôm nay chúng ta sẽ không học động tác mới, mà ôn lại mười sáu động tác đã tập lúc trước. Trước tập luyện hai lần, sau đó mỗi người biểu diễn một lần. Tôi chỉ ai người đó phải biểu diễn. Được rồi, cứ như vậy đi.
Cố Xuân Đình phất tay, ra hiệu Tiêu Niệm Ba mở nhạc, tiếp tục luyện tập.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, như những đám mây trắng nhẹ nhàng phiêu lãng. Chỉ có điều Bành Viễn Chinh xem ra, đám người Tiêu Niệm Ba luyện Thái cực quyền căn bản quyền thế không phù hợp với âm nhạc, không thể đạt đến cái gọi là cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Hắn khoanh tay trước ngực, chậm rãi ngồi bên sân, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Nếu không phải vì muốn nhân cơ hội tiếp xúc với Phùng Thiến Như, hắn tuyện không bỏ thời gian ra ngồi xem cái này.
Cứ như vậy, có không ít đội viên chú ý đến sự có mặt của hắn. Còn Tiêu Niệm Ba thì trực tiếp nhận ra Bành Viễn Chinh.
Cố Xuân Đình nhíu mày, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, ra hiệu hắn đi xa một chút, không nên quấy nhiễu sự luyện tập của các đội viên. Nhưng Bành Viễn Chinh đã cố ý như vậy thì làm sao mà thối lui chứ.
Bành Viễn Chinh vỗ tay, tùy ý cười nói:
- Mọi người luyện tập không phải như vậy. Chỉ có hình mà không có thần, căn bản là chưa kết hợp được cương nhu. Ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra thì sức khỏe chẳng đạt được gì.
Bành Viễn Chinh nói như thế, mọi người liền không luyện nữa. Cố Xuân Đình phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh trách mắng:
- Cậu là ai? Sao dám chạy đến đây làm loạn chứ?
Phùng Thiến Như hiển nhiên là người tổ chức của nhóm. Cô bước đến, cau mày, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Anh đến đây làm gì? Anh là người của khoa nào?
Tiêu Niệm Ba cũng chạy đến, nhíu mày nói:
- Bành ca, sao anh lại đến đây? Anh không phải tốt nghiệp quay về Tân An rồi sao?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tôi đến thủ đô có việc, tiện quay về thăm trường. Tiểu Ba à, mọi người đang luyện tập để biểu diễn nhân buổi kỷ niệm năm mươi năm xây dựng trường phải không? Động tác tuy đẹp mắt nhưng vẫn chưa được thuần thục, cái chính là không bộc lộ được cái thần của nó.
- Cậu thì biết cái gì?
Cố Xuân Đình coi thường, không thèm để ý lời nói của hắn. Nhưng lời của y còn chưa nói xong thì Bành Viễn Chinh đã cắt ngang:
- Thái Cực thật ra tôi cũng hiểu biết một chút. Tuy rằng chỉ là sơ đẳng, nhưng còn hơn là đẹp về hình thức như thế này.
Cố Xuân Đình giận dữ, gần như muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Cố Xuân Đình được xưng là truyền nhân dòng chính của Thái cực quyền, là Phó hội trưởng hiệp hội Thái cực quyền ở thủ đô, cũng là người nổi danh. Nếu không phải Phùng Thiến Như ra mặt mời dạy, y căn bản không muốn lãng phí thời gian dạy cho đám sinh viên này.
Bành Viễn Chinh quét mắt tức giận nhìn Bành Viễn Chinh, một bước lùi ra xa, dùng tay ấn máy hát. Sau đó bình tâm tĩnh khí, thi triển cánh tay, hòa vào giai điệu âm nhạc bắt đầu đánh quyền. Động tác của hắn cực kỳ phóng khoáng, thoạt nhìn rất phi thường tao nhã, nhưng chiêu thức lại rất lưu loát, hư thật khó lường. Về sau lại có uy vũ sinh phong, lúc thì như có bão tố, lúc thì lại róc rách như dòng suối nhỏ.
Tiêu Niệm Ba và đám học viên ngây người nhìn. Còn Phùng Thiến Như thì con ngươi lóe sáng, lẳng lặng dừng lại ở bài quyền của Bành Viễn Chinh, gương mặt có chút khiếp sợ.
Âm nhạc dừng lại, Bành Viễn Chinh thu quyền, nhưng vẫn ung dung đứng thẳng tại chỗ, hướng Cố Xuân Đình ôm quyền thi lễ nói:
- Tôi nhất thời cao hứng, thật xấu hổ quá.
Cố Xuân Đình cũng là người biết nhìn người. Y biết người thanh niên trước mặt này có bản lĩnh sâu về Thái cực quyền. Nhưng y là người có quyền uy trong giới Thái cực quyền ở thủ đô, như thế nào lại bị một người thanh niên xa lạ từ đâu nhảy ra làm mất mặt như vậy. Bởi vậy y liền lạnh lùng cười:
- Tiểu tử, cậu chỉ là khoa chân múa tay, động tác lừa gạt người mà thôi.
Bành Viễn Chinh dùng ánh mắt âm thầm quan sát Phùng Thiến Như, thấy cô đứng yên một chỗ, dường như có chút suy nghĩ, thì liền hướng Cố Xuân Đình ôm quyền nói:
- Vậy xin giáo sư chỉ giáo!
Nếu không phải là kỳ nghỉ hè, Bành Viễn Chinh đã có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hiện tại lại đúng dịp nghỉ hè, Phùng Thiến Như căn bản là không đến trường học. Cái gọi là nhà quyền quý sâu giống như biển, tiểu thư của Phùng gia làm sao mà người bình thường có thể gặp.
Ngay cả Vương Bưu là con cháu của cán bộ thủ đô, thì cũng khó có cơ hội khiến Phùng Thiến Như xuất hiện.
Vương Bưu cũng không hiểu lắm rốt cuộc Bành Viễn Chinh tìm Phùng Thiến Như để làm gì.
Bành Viễn Chinh ở nhà Vương gia một buổi tối, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gặp được Phùng Thiến Như. Tuy nhiên, Vương Bưu trong lúc vô ý đã nói ra một câu khiến Bành Viễn Chinh trong lòng chấn động ngay.
Vương Bưu nói Phùng Thiến Như là thành viên đội Thái cực quyền đại học Kinh Hoa. Trong thời gian nghỉ hè, nói không chừng sẽ đến trung tâm huấn luyện của trường học để tham gia tập huấn. Bành Viễn Chinh quyết định sáng sớm mai đến trường học cũ để thử vận may.
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh một mình ra ngoài, đến ngôi trường đại học mà mình mới tốt nghiệp chưa đầy một tháng, trường đại học Kinh Hoa.
Ngôi trường với tường màu hồng, ngói màu xanh thấp thoáng hiện ra. Hai bên cổng trường là bức tranh cổ kính khiến người ta cảm giác đây không phải trường học mà là nha môn. Đây chính là điểm khác biệt của trường đại học Kinh Hoa, ngôi trường đứng đầu hàng trăm trường đại học trong cả nước.
Bước vào sân trường quen thuộc, hắn một đường thẳng đến hội quán huấn luyện ở phía tây nam.
Bên trái là sân bóng rổ đang có hai đội thi đấu kịch liệt. Còn phía bên phải sân thi đấu có không ít người đang luyện khí công trong tiếng nhạc du dương. Đương nhiên, cũng có mười mấy người đang luyện Thái cực vào buổi sáng.
Vào thời kỳ giữa và cuối năm 80, ở Trung Quốc dâng lên một phong trào toàn dân luyện tập khí công. Trong vài năm ngắn ngủi, khí công đã mê hoặc hơn sáu ngàn vạn người. Các loại hình khí công như khí công chữa bệnh, khí công biểu diễn… thi nhau đua nở. Còn Thái cực quyền cũng chính là một loại khí công.
Bành Viễn Chinh đi đến nhưng không phát hiện bóng dáng của Phùng Thiến Như. Những người đang luyện Thái cực cơ bản đều là một số ông cụ, bà cụ. Xem ra đều là những giáo viên hoặc nhân viên trường học đã về hưu.
Bành Viễn Chinh ở sân huấn luyện tập luyện hơn hai giờ cũng không thấy tung tích của Phùng Thiến Như, cuối cùng buồn bực rời khỏi. Tuy nhiên, hắn vẫn không bỏ cuộc, ngày thứ ba vẫn tiếp tục dậy sớm, lẳng lặng ngồi ở sân thi đấu thể thao chờ đợi.
Liên tiếp bốn ngày, đều không thấy tung tích của Phùng Thiến Như.
Ngay trong lúc Bành Viễn Chinh thất vọng, đang chuẩn bị nghĩ ra phương án khác, thì vào ngày thứ năm, lúc 10h sáng, khi hắn đang chuẩn bị rời khỏi sân huấn luyện thì thấy cách đó không xa, dưới bóng cây trên đường có bảy tám nam nữ mặc trang phục Thái cực quyền màu trắng, hiển nhiên là sinh viên của trường đại học Yên Kinh.
Bành Viễn Chinh giương mắt nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên, khóe miệng có chút hưng phấn co giật.
Phùng Thiến Như trong trí nhớ của Bành Viễn Chinh chính là nữ thương nhân cao quý, quyến rũ của kiếp trước, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra hơi thở sung mãn, thanh xuân của Phùng Thiến Như bây giờ.
Tuy rằng mái tóc dài và một nửa khuôn mặt đã bị chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che khuất, nhưng dung nhan tuyệt mỹ và khí chất cao quý vẫn không thể nào che lấp được. Chiếc kính râm màu đen khiến Bành Viễn Chinh chỉ nhìn thấy khóe miệng của cô cong lên, lộ ra một sự tự tin và kiêu ngạo.
Đồng thời, Bành Viễn Chinh còn phát hiện một người quen, Tiêu Niệm Ba ở khoa tiếng Trung.
Tiêu Niệm Ba mang theo một cái máy phát. Đám thanh niên nam nữ nhanh chóng xếp thành hàng. Khi Tiêu Niệm Ba mở bài Vân Thủy Thiền Tâm, cả đám người bắt đầu tập luyện Thái cực quyền.
Trường phái Thái cực quyền ở Trung Quốc có rất nhiều. Nhưng Thái cực quyền lưu hành ở trường đại học kỳ thật cũng không thuộc bất cứ một trường phái nào, mà là trải qua việc cải biên, lấy việc luyện tập thể hình là chính và chú trọng đến việc biểu diễn hơn.
Bành Viễn Chinh ở một bên nhìn một lát, rồi âm thầm lắc đầu.
Tiêu Niệm Ba luyện tập với mọi người hơn nửa giờ. Lúc này huấn luyện viên của bọn họ Cố Xuân Đình mới khoan thai đi đến.
Cố Xuân Đình vỗ vỗ tay, Tiêu Niệm Ba lập tức tắt nhạc, sau đó tất cả mọi người tập trung lại.
- Mọi người phải nhớ kỹ, luyện Thái cực quyền thì tay phải nhẹ nhàng, kết hợp cương nhu tức là mỗi một động tác phải thật bình tĩnh, không di động, không cương, ngoài mềm trong cứng, phát kình phải đầy đủ, co giãn nhưng không hề kém lực. Hôm nay chúng ta sẽ không học động tác mới, mà ôn lại mười sáu động tác đã tập lúc trước. Trước tập luyện hai lần, sau đó mỗi người biểu diễn một lần. Tôi chỉ ai người đó phải biểu diễn. Được rồi, cứ như vậy đi.
Cố Xuân Đình phất tay, ra hiệu Tiêu Niệm Ba mở nhạc, tiếp tục luyện tập.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, như những đám mây trắng nhẹ nhàng phiêu lãng. Chỉ có điều Bành Viễn Chinh xem ra, đám người Tiêu Niệm Ba luyện Thái cực quyền căn bản quyền thế không phù hợp với âm nhạc, không thể đạt đến cái gọi là cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Hắn khoanh tay trước ngực, chậm rãi ngồi bên sân, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Nếu không phải vì muốn nhân cơ hội tiếp xúc với Phùng Thiến Như, hắn tuyện không bỏ thời gian ra ngồi xem cái này.
Cứ như vậy, có không ít đội viên chú ý đến sự có mặt của hắn. Còn Tiêu Niệm Ba thì trực tiếp nhận ra Bành Viễn Chinh.
Cố Xuân Đình nhíu mày, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, ra hiệu hắn đi xa một chút, không nên quấy nhiễu sự luyện tập của các đội viên. Nhưng Bành Viễn Chinh đã cố ý như vậy thì làm sao mà thối lui chứ.
Bành Viễn Chinh vỗ tay, tùy ý cười nói:
- Mọi người luyện tập không phải như vậy. Chỉ có hình mà không có thần, căn bản là chưa kết hợp được cương nhu. Ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra thì sức khỏe chẳng đạt được gì.
Bành Viễn Chinh nói như thế, mọi người liền không luyện nữa. Cố Xuân Đình phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh trách mắng:
- Cậu là ai? Sao dám chạy đến đây làm loạn chứ?
Phùng Thiến Như hiển nhiên là người tổ chức của nhóm. Cô bước đến, cau mày, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Anh đến đây làm gì? Anh là người của khoa nào?
Tiêu Niệm Ba cũng chạy đến, nhíu mày nói:
- Bành ca, sao anh lại đến đây? Anh không phải tốt nghiệp quay về Tân An rồi sao?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tôi đến thủ đô có việc, tiện quay về thăm trường. Tiểu Ba à, mọi người đang luyện tập để biểu diễn nhân buổi kỷ niệm năm mươi năm xây dựng trường phải không? Động tác tuy đẹp mắt nhưng vẫn chưa được thuần thục, cái chính là không bộc lộ được cái thần của nó.
- Cậu thì biết cái gì?
Cố Xuân Đình coi thường, không thèm để ý lời nói của hắn. Nhưng lời của y còn chưa nói xong thì Bành Viễn Chinh đã cắt ngang:
- Thái Cực thật ra tôi cũng hiểu biết một chút. Tuy rằng chỉ là sơ đẳng, nhưng còn hơn là đẹp về hình thức như thế này.
Cố Xuân Đình giận dữ, gần như muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Cố Xuân Đình được xưng là truyền nhân dòng chính của Thái cực quyền, là Phó hội trưởng hiệp hội Thái cực quyền ở thủ đô, cũng là người nổi danh. Nếu không phải Phùng Thiến Như ra mặt mời dạy, y căn bản không muốn lãng phí thời gian dạy cho đám sinh viên này.
Bành Viễn Chinh quét mắt tức giận nhìn Bành Viễn Chinh, một bước lùi ra xa, dùng tay ấn máy hát. Sau đó bình tâm tĩnh khí, thi triển cánh tay, hòa vào giai điệu âm nhạc bắt đầu đánh quyền. Động tác của hắn cực kỳ phóng khoáng, thoạt nhìn rất phi thường tao nhã, nhưng chiêu thức lại rất lưu loát, hư thật khó lường. Về sau lại có uy vũ sinh phong, lúc thì như có bão tố, lúc thì lại róc rách như dòng suối nhỏ.
Tiêu Niệm Ba và đám học viên ngây người nhìn. Còn Phùng Thiến Như thì con ngươi lóe sáng, lẳng lặng dừng lại ở bài quyền của Bành Viễn Chinh, gương mặt có chút khiếp sợ.
Âm nhạc dừng lại, Bành Viễn Chinh thu quyền, nhưng vẫn ung dung đứng thẳng tại chỗ, hướng Cố Xuân Đình ôm quyền thi lễ nói:
- Tôi nhất thời cao hứng, thật xấu hổ quá.
Cố Xuân Đình cũng là người biết nhìn người. Y biết người thanh niên trước mặt này có bản lĩnh sâu về Thái cực quyền. Nhưng y là người có quyền uy trong giới Thái cực quyền ở thủ đô, như thế nào lại bị một người thanh niên xa lạ từ đâu nhảy ra làm mất mặt như vậy. Bởi vậy y liền lạnh lùng cười:
- Tiểu tử, cậu chỉ là khoa chân múa tay, động tác lừa gạt người mà thôi.
Bành Viễn Chinh dùng ánh mắt âm thầm quan sát Phùng Thiến Như, thấy cô đứng yên một chỗ, dường như có chút suy nghĩ, thì liền hướng Cố Xuân Đình ôm quyền nói:
- Vậy xin giáo sư chỉ giáo!
/660
|