- A Thắng, ra ăn cơm nào.
Tiếng mẹ ở ngoài gọi vọng vào, làm Trương Thắng giật mình, cái áo lót rơi xuống mặt, mới nhận ra mình vẫn cầm nó trong tay nãy giờ, lúng túng ném nó qua một bên. Y dám thề với trời, bản thân không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào với em dâu tương lai.
Trương Thắng ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, Trương Thanh tối không ăn cơm nhà, không biết hai đứa nó chạy đi đâu thân thiết rồi.
Giúp mẹ dọn cơm ra bàn xong xuôi, Trương Thắng nói qua chuyện đóng cửa quán cơm, sợ cha mẹ lo lắng, cho nên không dám nói lỗ vốn, chỉ nói doanh thu không tốt, tính làm việc khác.
- Thế này, ông nó nói xem ...
Mẹ y đặt bát cơm xuống, mặc dù đứa con này từ nhỏ chững chạc ít làm cha mẹ phải lo, nhưng 24 tuổi rồi, bạn gái còn chưa có, công ăn việc làm thì lại như thế, không khỏi lo cho chuyện lập gia đình sau này của y, ông bà chẳng có gì nhiều để cho con cái:
- A Thắng lớn rồi, nó biết làm gì. A Thắng, kiên trì chăm chỉ, đừng bỏ cuộc, ông trời sẽ không phụ con.
Cha y vốn là quân nhân, chuyển nghiệp xong ở lại bản địa, nhiều năm trôi qua đã mài mòn hết nhuệ khí thời bộ đội, hiện giờ giống mẹ y, đều là công nhân nghỉ hưu thành thật, ngoài an ủi con trai vài câu thì không biết làm gì hơn:
Lòng Trương Thắng càng thêm nặng trĩu, lớn bằng này rồi chưa bao hiếu được cho cha mẹ còn làm cha mẹ lo thêm, ăn cơm xong quay về phòng ngồi trên ban công, mở cửa sổ ra nhìn bầu trời le lói vài ánh sao không rõ tên, hút hết điếu thuốc này tới điều thuốc khác.
Cơ hội cả đời chỉ có một này y dứt khoát không bỏ qua được, không những thế còn phải tính hết khả năng để thu lợi ích lớn nhất, dựa vào chưa tới 10.000 đồng trong tay, dù có vay thêm của cha mẹ cũng là làm ăn cò con không đáng, y muốn làm lớn, nhưng tiền từ đâu ra bây giờ?
Trương Thắng đem toàn bộ người quen biết suy xét một lượt, trong số những người này chỉ có hai người đủ khả năng bỏ khoản tiền lớn mua đất, một là Hai Béo, bạn thân từ nhỏ, người kia là Từ Hải Sinh. Hai Béo giờ phát đạt rồi, mấy năm không gặp đã xa lạ nhiều, đột nhiên tìm tới nhà người ta, e không ích gì.
Từ Hải Sinh là người có quyền thế nhất mà Trương Thắng quen biết, quan hệ cũng khá thân cận, nhưng làm sao vay được tiền người ta? Chẳng phải máu mủ ruột già, dựa vào cái miệng, ai dám cho vay? Hay là rủ ông ta hợp tác, ông ta liệu có tin không? Cứ cho là ông ta tin đi, nhỡ ông ta biết tin rồi gạt mình qua, tự làm ăn thì sao?
Trương Thắng dập tắt điếu thuốc, dù cơ hội ngay trước mắt, muốn nắm lấy cũng chẳng dễ dàng.
****
“ Reng! Reng! Reng! …”
Một tràng tiếng chuông báo thức làm phá tan giấc mộng đẹp của Trương Thắng, y hết sức khó chịu vươn tay ra, mò mẫm một hồi mới tắt được đồng hồ, không muốn mở mắt ra, cố níu kéo giấc mộng đó, vì chỉ báo thức muộn một chút thôi y đã được hôn lên môi giai nhân rồi, cái đồng hồ khốn kiếp!
Nói cũng lạ, chỉ vài giây mà đã hơn nửa giấc mơ không nhớ được nữa, chỉ còn đại khái là trong mơ y giàu có, bao vây quanh là vô số giai nhân lấy lòng mình, y ôm lấy một cô gái, chuẩn bị hôn thì cái đồng hồ phá đám.
Kỳ lạ, hình như trong số những cô gái đó không có Trịnh Tiểu Lộ, còn những người khác là ai không tiện tiết lộ rồi.
- A Thanh! Đồng hồ kêu rồi sao còn chưa dậy, nhanh rửa ráy ăn sáng, không muộn làm bây giờ.
Nghe mẹ gọi mới nhớ ra, mình không đặt chuông báo thức, Trương Thắng tức giận quay sang đạp cho thằng em trai hôm qua về muộn, đang ngủ như lợn chết:
- Dậy đi làm.
- Em biết rồi …
Trương Thắng xuống giường đi dép vào ra ngoài, giống thường ngày, cha y đang ngồi trên ghế, uống sữa đậu nành, xem tin thời sự buổi sáng, Trương Thắng đi qua chào một tiếng, ông Trương ậm ừ, mắt vẫn nhìn TV không quay đầu lại.
Trương Thắng đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt thật nhanh rồi chạy ra ngoài, ngồi xuống cạnh cha mình xem thời sự, một lúc Trương Thanh mới xuất hiện đã mồm mép tép nhảy:
- Cha, chào buổi sáng! Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp, lần trước chú Lý tầng trên còn nói, mẹ con mình đứng chung như chị em.
Tiếp đó là tiếng bà Trương mắng yêu con, tính cách Trương Thanh trái ngược hoàn toàn với Trương Thắng, hướng ngoại, sôi nổi, mồm mép, làng xóm láng giềng ai cũng thích, trước kia trong quân đội là công binh, giờ xuất ngũ làm lái xe cho người ta, rất tiện để hắn lấy việc công mưu lợi tư, chở Hồ Quyên đi chơi.
- Đến rồi! Đến rồi!
Trương Thanh vừa húp bát cháo khoai vừa chạy ra xem TV, hắn không quan tâm tới thời sự, chỉ quan tâm cô dẫn chương trình xinh đẹp, Trương Thắng không để ý, xem tin tức một hồi mới thấy mình đúng là thanh niên thời đại tiêu chuẩn, ngay tới tên bí thư thành ủy, thị trưởng là gì cũng chẳng biết nói gì tới chính sách chính phủ.
Vì thế tiếp đó ba ngày, Trương Thắng cấp tốc bổ xung thiếu hụt kiến thức của mình, cũng may là y tập trung tìm hiểu có trọng điểm, nếu không đừng nói ba ngày, ba năm cũng không đủ.
Trời không phụ lòng người, Trương Thắng có được thứ mình muốn, năm 1992, thủ trưởng nam tuần, tới sông Dương Tử đã hô to một câu “mở cửa”, từ đó khắp nơi hừng hực kiến thiết kinh tế. Làn sóng kiến thiết khu khai phát vừa mới từ phía nam truyền tới phía đông nam, các nơi đang đua nhau lập hạng mục, mà hiện giờ Quỳnh Đảo là thành phố cấp tỉnh mà chưa lập một hạng mục nào, Trương Thắng càng thêm tự tin vào phán đoán của mình.
Không trì hoãn thêm chút nào nữa, Trương Thắng đạp xe tới nhà máy in Tam Tinh.
Nhà máy Tam Tinh đã qua rồi thời kỳ vàng son của mình, nhưng dấu vết quá khứ huy hoàng vẫn còn đó, chính là cánh cổng sắt lớn bề thế, sân rộng thênh thang, nhà xưởng, văn phòng làm việc nối nhau san sát.
Bảo vệ Lão Lưu thấy Trương Thắng tới còn nghĩ là y tới chơi cờ với mình, y nào còn tâm trạng chơi cờ, hứa hẹn mãi ông ta mới cho qua.
Trương Thắng đi một lèo tới đích, đứng ở cửa phòng Từ Hải Sinh đắn đo hồi lâu mới có dũng khí gõ cửa.
- Vào đi.
Từ Hải Sinh ngẩng đầu lên, có hơi bất ngờ, song rất nhiệt tình đứng dậy:
- Tiểu Trương tới hả, ha ha ha, vào đây vào đây, sao hôm nay rảnh rỗi về nhà máy thế này? Nào, ngồi đi, hút điếu thuốc..
Sau khi nhà máy hợp doanh, văn phòng lãnh đạo nhà máy được cải thiện rất nhiều, trước kia cả phòng chỉ kê được một cái bàn làm việc, thêm hai cái ghế cho khách là hết chỗ, giờ có thêm cả bộ sa lông, mấy chậu cảnh, trông khí phái hơn hẳn.
Từ Hải Sinh vốn là chủ quản tài vụ, giờ chuyển sang làm phần cung ứng tiêu thụ, có điều đơn đặt hàng đa phần do tổng công ty phát xuống, bọn họ cứ theo đó mà làm thôi, cho nên ông ta chẳng bận rộn mấy.
Trương Thắng ngồi xuống đối diện Từ Hải Sinh:
- Trước tiên không hút vội, cám ơn giám đốc, hôm nay tôi tới đây đúng là có chút việc muốn thảo luận với anh. Giám đốc Từ, cái quán ăn nhỏ của tôi kinh doanh không tốt, hôm qua tôi đóng cửa rồi.
Từ Hải Sinh ngạc nhiên:
- Hôm kia tôi đi qua chơi cờ với cậu vẫn mở cửa bình thường mà? Sao nói đóng là đóng luôn ... À, Tiểu Trương, cậu muốn nhờ tôi kiếm cho một công việc à? Cái này khó lắm, cậu biết mà, bây giờ chuyện trong nhà máy đều do mấy vị lãnh đạo bên kia quyết định.
Ông ta khó xử vuốt tóc:
- Xem nào, phòng thông tin kín rồi ... Ài, Lão Phương vừa mới an bài em vợ ông ấy vào văn phòng, phiền đây ...
Trương Thắng vội xua tay:
- Không không không, giám đốc Từ, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải muốn về nhà máy làm việc. Nói thật với anh, tôi nghe được một tin cực kỳ có giá trị, có thể kiếm lớn. Tôi không có thân thích bằng hữu nào đủ năng lực hỗ trợ, nên tôi nghĩ ...
Nói tới đó đôi chút ngập ngừng:
- Trong số người tôi quen, chỉ giám đốc Từ là người có bản lĩnh nhất, lại rất chiếu cố tôi, cho nên ...
Tiếng mẹ ở ngoài gọi vọng vào, làm Trương Thắng giật mình, cái áo lót rơi xuống mặt, mới nhận ra mình vẫn cầm nó trong tay nãy giờ, lúng túng ném nó qua một bên. Y dám thề với trời, bản thân không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào với em dâu tương lai.
Trương Thắng ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, Trương Thanh tối không ăn cơm nhà, không biết hai đứa nó chạy đi đâu thân thiết rồi.
Giúp mẹ dọn cơm ra bàn xong xuôi, Trương Thắng nói qua chuyện đóng cửa quán cơm, sợ cha mẹ lo lắng, cho nên không dám nói lỗ vốn, chỉ nói doanh thu không tốt, tính làm việc khác.
- Thế này, ông nó nói xem ...
Mẹ y đặt bát cơm xuống, mặc dù đứa con này từ nhỏ chững chạc ít làm cha mẹ phải lo, nhưng 24 tuổi rồi, bạn gái còn chưa có, công ăn việc làm thì lại như thế, không khỏi lo cho chuyện lập gia đình sau này của y, ông bà chẳng có gì nhiều để cho con cái:
- A Thắng lớn rồi, nó biết làm gì. A Thắng, kiên trì chăm chỉ, đừng bỏ cuộc, ông trời sẽ không phụ con.
Cha y vốn là quân nhân, chuyển nghiệp xong ở lại bản địa, nhiều năm trôi qua đã mài mòn hết nhuệ khí thời bộ đội, hiện giờ giống mẹ y, đều là công nhân nghỉ hưu thành thật, ngoài an ủi con trai vài câu thì không biết làm gì hơn:
Lòng Trương Thắng càng thêm nặng trĩu, lớn bằng này rồi chưa bao hiếu được cho cha mẹ còn làm cha mẹ lo thêm, ăn cơm xong quay về phòng ngồi trên ban công, mở cửa sổ ra nhìn bầu trời le lói vài ánh sao không rõ tên, hút hết điếu thuốc này tới điều thuốc khác.
Cơ hội cả đời chỉ có một này y dứt khoát không bỏ qua được, không những thế còn phải tính hết khả năng để thu lợi ích lớn nhất, dựa vào chưa tới 10.000 đồng trong tay, dù có vay thêm của cha mẹ cũng là làm ăn cò con không đáng, y muốn làm lớn, nhưng tiền từ đâu ra bây giờ?
Trương Thắng đem toàn bộ người quen biết suy xét một lượt, trong số những người này chỉ có hai người đủ khả năng bỏ khoản tiền lớn mua đất, một là Hai Béo, bạn thân từ nhỏ, người kia là Từ Hải Sinh. Hai Béo giờ phát đạt rồi, mấy năm không gặp đã xa lạ nhiều, đột nhiên tìm tới nhà người ta, e không ích gì.
Từ Hải Sinh là người có quyền thế nhất mà Trương Thắng quen biết, quan hệ cũng khá thân cận, nhưng làm sao vay được tiền người ta? Chẳng phải máu mủ ruột già, dựa vào cái miệng, ai dám cho vay? Hay là rủ ông ta hợp tác, ông ta liệu có tin không? Cứ cho là ông ta tin đi, nhỡ ông ta biết tin rồi gạt mình qua, tự làm ăn thì sao?
Trương Thắng dập tắt điếu thuốc, dù cơ hội ngay trước mắt, muốn nắm lấy cũng chẳng dễ dàng.
****
“ Reng! Reng! Reng! …”
Một tràng tiếng chuông báo thức làm phá tan giấc mộng đẹp của Trương Thắng, y hết sức khó chịu vươn tay ra, mò mẫm một hồi mới tắt được đồng hồ, không muốn mở mắt ra, cố níu kéo giấc mộng đó, vì chỉ báo thức muộn một chút thôi y đã được hôn lên môi giai nhân rồi, cái đồng hồ khốn kiếp!
Nói cũng lạ, chỉ vài giây mà đã hơn nửa giấc mơ không nhớ được nữa, chỉ còn đại khái là trong mơ y giàu có, bao vây quanh là vô số giai nhân lấy lòng mình, y ôm lấy một cô gái, chuẩn bị hôn thì cái đồng hồ phá đám.
Kỳ lạ, hình như trong số những cô gái đó không có Trịnh Tiểu Lộ, còn những người khác là ai không tiện tiết lộ rồi.
- A Thanh! Đồng hồ kêu rồi sao còn chưa dậy, nhanh rửa ráy ăn sáng, không muộn làm bây giờ.
Nghe mẹ gọi mới nhớ ra, mình không đặt chuông báo thức, Trương Thắng tức giận quay sang đạp cho thằng em trai hôm qua về muộn, đang ngủ như lợn chết:
- Dậy đi làm.
- Em biết rồi …
Trương Thắng xuống giường đi dép vào ra ngoài, giống thường ngày, cha y đang ngồi trên ghế, uống sữa đậu nành, xem tin thời sự buổi sáng, Trương Thắng đi qua chào một tiếng, ông Trương ậm ừ, mắt vẫn nhìn TV không quay đầu lại.
Trương Thắng đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt thật nhanh rồi chạy ra ngoài, ngồi xuống cạnh cha mình xem thời sự, một lúc Trương Thanh mới xuất hiện đã mồm mép tép nhảy:
- Cha, chào buổi sáng! Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp, lần trước chú Lý tầng trên còn nói, mẹ con mình đứng chung như chị em.
Tiếp đó là tiếng bà Trương mắng yêu con, tính cách Trương Thanh trái ngược hoàn toàn với Trương Thắng, hướng ngoại, sôi nổi, mồm mép, làng xóm láng giềng ai cũng thích, trước kia trong quân đội là công binh, giờ xuất ngũ làm lái xe cho người ta, rất tiện để hắn lấy việc công mưu lợi tư, chở Hồ Quyên đi chơi.
- Đến rồi! Đến rồi!
Trương Thanh vừa húp bát cháo khoai vừa chạy ra xem TV, hắn không quan tâm tới thời sự, chỉ quan tâm cô dẫn chương trình xinh đẹp, Trương Thắng không để ý, xem tin tức một hồi mới thấy mình đúng là thanh niên thời đại tiêu chuẩn, ngay tới tên bí thư thành ủy, thị trưởng là gì cũng chẳng biết nói gì tới chính sách chính phủ.
Vì thế tiếp đó ba ngày, Trương Thắng cấp tốc bổ xung thiếu hụt kiến thức của mình, cũng may là y tập trung tìm hiểu có trọng điểm, nếu không đừng nói ba ngày, ba năm cũng không đủ.
Trời không phụ lòng người, Trương Thắng có được thứ mình muốn, năm 1992, thủ trưởng nam tuần, tới sông Dương Tử đã hô to một câu “mở cửa”, từ đó khắp nơi hừng hực kiến thiết kinh tế. Làn sóng kiến thiết khu khai phát vừa mới từ phía nam truyền tới phía đông nam, các nơi đang đua nhau lập hạng mục, mà hiện giờ Quỳnh Đảo là thành phố cấp tỉnh mà chưa lập một hạng mục nào, Trương Thắng càng thêm tự tin vào phán đoán của mình.
Không trì hoãn thêm chút nào nữa, Trương Thắng đạp xe tới nhà máy in Tam Tinh.
Nhà máy Tam Tinh đã qua rồi thời kỳ vàng son của mình, nhưng dấu vết quá khứ huy hoàng vẫn còn đó, chính là cánh cổng sắt lớn bề thế, sân rộng thênh thang, nhà xưởng, văn phòng làm việc nối nhau san sát.
Bảo vệ Lão Lưu thấy Trương Thắng tới còn nghĩ là y tới chơi cờ với mình, y nào còn tâm trạng chơi cờ, hứa hẹn mãi ông ta mới cho qua.
Trương Thắng đi một lèo tới đích, đứng ở cửa phòng Từ Hải Sinh đắn đo hồi lâu mới có dũng khí gõ cửa.
- Vào đi.
Từ Hải Sinh ngẩng đầu lên, có hơi bất ngờ, song rất nhiệt tình đứng dậy:
- Tiểu Trương tới hả, ha ha ha, vào đây vào đây, sao hôm nay rảnh rỗi về nhà máy thế này? Nào, ngồi đi, hút điếu thuốc..
Sau khi nhà máy hợp doanh, văn phòng lãnh đạo nhà máy được cải thiện rất nhiều, trước kia cả phòng chỉ kê được một cái bàn làm việc, thêm hai cái ghế cho khách là hết chỗ, giờ có thêm cả bộ sa lông, mấy chậu cảnh, trông khí phái hơn hẳn.
Từ Hải Sinh vốn là chủ quản tài vụ, giờ chuyển sang làm phần cung ứng tiêu thụ, có điều đơn đặt hàng đa phần do tổng công ty phát xuống, bọn họ cứ theo đó mà làm thôi, cho nên ông ta chẳng bận rộn mấy.
Trương Thắng ngồi xuống đối diện Từ Hải Sinh:
- Trước tiên không hút vội, cám ơn giám đốc, hôm nay tôi tới đây đúng là có chút việc muốn thảo luận với anh. Giám đốc Từ, cái quán ăn nhỏ của tôi kinh doanh không tốt, hôm qua tôi đóng cửa rồi.
Từ Hải Sinh ngạc nhiên:
- Hôm kia tôi đi qua chơi cờ với cậu vẫn mở cửa bình thường mà? Sao nói đóng là đóng luôn ... À, Tiểu Trương, cậu muốn nhờ tôi kiếm cho một công việc à? Cái này khó lắm, cậu biết mà, bây giờ chuyện trong nhà máy đều do mấy vị lãnh đạo bên kia quyết định.
Ông ta khó xử vuốt tóc:
- Xem nào, phòng thông tin kín rồi ... Ài, Lão Phương vừa mới an bài em vợ ông ấy vào văn phòng, phiền đây ...
Trương Thắng vội xua tay:
- Không không không, giám đốc Từ, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải muốn về nhà máy làm việc. Nói thật với anh, tôi nghe được một tin cực kỳ có giá trị, có thể kiếm lớn. Tôi không có thân thích bằng hữu nào đủ năng lực hỗ trợ, nên tôi nghĩ ...
Nói tới đó đôi chút ngập ngừng:
- Trong số người tôi quen, chỉ giám đốc Từ là người có bản lĩnh nhất, lại rất chiếu cố tôi, cho nên ...
/283
|