CHƯƠNG 4
“Khụ khụ”
Một vài tiếng ho của cô giáo đã phá vỡ được cái bầu không khí căng thẳng này.
“Được rồi, em hãy giới thiệu mình với cả lớp”
Nó khẽ nheo mắt. Thật phiền phức….
Nó lạnh lùng mở miệng nói:
“Huyết Bạch Vi”
Vậy thôi đỡ tốn nước bọt, sau đó nhanh chóng đi về chỗ ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ.
“Cô!! Ai cho cô ngồi cạnh anh ấy?? Không sợ chết à??!!”
Nó đang định đặt mông xuống ghế, bỗng nhiên có một giọng nói nghe sởn da gà vang lên, đã vậy lại còn hét to khoe giọng ==’
Nó không thèm đếm xỉa, quay mặt đi ngắm bầu trời nhàm chán còn hơn tốn hơi nói với cô ta.
***Giới thiệu một chút, nhân vật mới:
Tên: Dương Liên Mỹ
Tuổi: Bằng tuổi nó vs hắn
Tính cách: Tất nhiên nhân vật phản diện phải có tính cách chảnh chọe, đanh đá, hay ghen, độc ác,… nói chung cô ta tập trung những tính xấu.
Bạn bè đồng minh: Bùi Thanh Thúy, Phương Thảo Mai.***
Liên Mỹ (gọi tắt là Liên Mỹ cho ngắn nhá) điên tiết lên. Con nhỏ đó là ai mà dám coi tiểu thư quý báu của Dương gia là không khí vậy hả??
Đang đợi tiết học vào đại rồi nó còn ra về (chị ấy ngán học == nhưng vì nghe theo ba và vì mục đích tìm thông tin của Thiệu Lâm nên cắn răng đi học) vậy mà cô ta còn làm càn.
Vụt!
Rắc!
“Á!! Đau chết tôi!!”
Tiếng kêu thảm thiết của ả Liên Mỹ vang lên trong không khí tĩnh lặng của lớp.
Liên Mỹ cô ta định cho một cái tát vào mặt nó, nhưng ai ngờ… đã không đạt được mục đích để hả giận, lại còn bị nó… bẻ quặp tay ra đằng sau, cuối cùng tay cô ta gãy.
Tát nó à? Không dễ đâu, còn non lắm cô em ơi~
Cơ mà bà cô giáo đâu? Học sinh hư đốn rời khỏi chỗ ngồi làm loạn mà không ra tay xử lý à? Trường này từ trước đến giờ nghe danh hay giỏi lắm mà? Thì ra bên trong toàn là… cặn bã của xã hội.
Nãy giờ có ai đó đang yên ngủ, bây giờ lại nhờ tiếng la hét của Liên Mỹ mà đánh thức.
Cặp mắt hổ phách từ từ mở ra, cặp lông mi dài cong khẽ động. Ngủ cũng không yên. Mệt…
Cả lớp nãy giờ đang xem phim, nhưng tất nhiên cũng phải chú ý đến ai đó bên cạnh. Nếu thức dậy thì… ực… họ không dám nghĩ tới.
Ai mà dám đụng đến Lâm Trịnh Vũ- thiếu gia của Lâm gia chứ??
Hắn nhếch miệng nhìn nó. Nhỏ quê mùa này cũng học lớp này được sao? Du học sinh? Kệ, không liên quan đến hắn. Chuyện nhà người ta.
Khoảnh khắc như dừng lại. A, Lâm Trịnh Vũ đã tỉnh dậy. Rồi, số họ coi như tan tành.
Họ không ngờ đến một ngày, hoa khôi của trường lại có bộ dạng thê thảm đến như vầy. Bị bẻ tay…. con nhỏ quê mùa đó là ai? Thật bí ẩn.
Nó chán nản mở miệng nói với bà cô giáo đang đông cứng trên bục giảng:
“Chán quá, cô em đi ra ngoài”
Được, nó thật biết lễ phép, trước khi đi khỏi lớp vì chán học còn biết xin phép cô giáo.
À, và hắn cũng cảm thấy rất phiền phức, nên đi ra ngoài luôn. Nhưng chỉ mỗi tội hắn không được “lễ phép” như nó thôi.
Cả lớp trong tình trạng đông cứng- ing. Trong khi đó, hắn và nó đã bỏ ra ngoài.
Còn về việc Liên Mỹ, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Hiện giờ cô ta đã được vệ sĩ đưa đi bệnh viện. cô ta, chắc phải bỏ đi rồi.Quay lại việc cả hai người kia…
Nó thong thả đi vòng vòng quanh trường để tìm chỗ mát làm căn cứ. Và tất nhiên, hắn vì một lý do gì đó cũng đi theo.
Nó khó chịu quay lại, cặp mắt mang theo tia đe dọa, lạnh lùng mở miệng nói:
“Theo tôi làm gì?”
Hắn đút tay vào túi quần, khóe môi khẽ nhếch, liên tục đánh giá nó.
Cô gái này… không bình thường. Một người quê mùa như cô ta moi đâu ra được sát khí ghê gớm này? Đâu có được ánh mắt này? Cái kiểu lạnh lùng này cũng rất giống hắn.
Cô ta, không đơn giản.
Hắn khá tò mò. Đây là lần đầu tiên hắn có hứng thú với một ai đó.
Nhưng thôi, chuyện đó để sau.
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn mới trả lời nó:
“Đường tôi tôi đi”
Cơ mà cô ta kiên nhẫn thật, nãy giờ vẫn còn nhìn hắn bằng ánh mắt đó cơ đấy, dù khoảng 5 phút trôi qua rồi. Thôi kệ, để cô ta đợi đi, nghĩ nhiều mệt.
“Hừ”
Nó hừ lạnh, rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục công việc của mình.
Sau một hồi, cuối cùng cũng đã tìm ra được một chỗ.
Khu nhà bị bỏ hoang dưới sau trường, chỗ này rất hợp với nó.
Gió mát thổi nhè nhẹ, cây lá xào xạc, ánh nắng…. không chiếu trúng khu nhà, nên khu nhà ấy…. cứ như bị ma quỷ ám. Không khí âm u, quỷ dị… vì một lý do nào đó mà cả hai đều thích nơi này. Khu nhà cứ như bị ma ám ==’
Nói chung gần đó có một cái cây, khá đẹp với lại chỗ đó hơi nhô nhô lên, cứ như ngọn đồi, lại sạch, vừa đẹp vừa thoải mái còn gì?
Nó cảm thấy tức điên lên.
Chỗ này rõ ràng nó đi tìm, và đáng lẽ chỗ này nó sẽ được độc chiếm. Vậy mà tên khốn nào đó đi theo….
Trả lại công cho nó!! Argggg….!!!
“Khụ khụ”
Một vài tiếng ho của cô giáo đã phá vỡ được cái bầu không khí căng thẳng này.
“Được rồi, em hãy giới thiệu mình với cả lớp”
Nó khẽ nheo mắt. Thật phiền phức….
Nó lạnh lùng mở miệng nói:
“Huyết Bạch Vi”
Vậy thôi đỡ tốn nước bọt, sau đó nhanh chóng đi về chỗ ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ.
“Cô!! Ai cho cô ngồi cạnh anh ấy?? Không sợ chết à??!!”
Nó đang định đặt mông xuống ghế, bỗng nhiên có một giọng nói nghe sởn da gà vang lên, đã vậy lại còn hét to khoe giọng ==’
Nó không thèm đếm xỉa, quay mặt đi ngắm bầu trời nhàm chán còn hơn tốn hơi nói với cô ta.
***Giới thiệu một chút, nhân vật mới:
Tên: Dương Liên Mỹ
Tuổi: Bằng tuổi nó vs hắn
Tính cách: Tất nhiên nhân vật phản diện phải có tính cách chảnh chọe, đanh đá, hay ghen, độc ác,… nói chung cô ta tập trung những tính xấu.
Bạn bè đồng minh: Bùi Thanh Thúy, Phương Thảo Mai.***
Liên Mỹ (gọi tắt là Liên Mỹ cho ngắn nhá) điên tiết lên. Con nhỏ đó là ai mà dám coi tiểu thư quý báu của Dương gia là không khí vậy hả??
Đang đợi tiết học vào đại rồi nó còn ra về (chị ấy ngán học == nhưng vì nghe theo ba và vì mục đích tìm thông tin của Thiệu Lâm nên cắn răng đi học) vậy mà cô ta còn làm càn.
Vụt!
Rắc!
“Á!! Đau chết tôi!!”
Tiếng kêu thảm thiết của ả Liên Mỹ vang lên trong không khí tĩnh lặng của lớp.
Liên Mỹ cô ta định cho một cái tát vào mặt nó, nhưng ai ngờ… đã không đạt được mục đích để hả giận, lại còn bị nó… bẻ quặp tay ra đằng sau, cuối cùng tay cô ta gãy.
Tát nó à? Không dễ đâu, còn non lắm cô em ơi~
Cơ mà bà cô giáo đâu? Học sinh hư đốn rời khỏi chỗ ngồi làm loạn mà không ra tay xử lý à? Trường này từ trước đến giờ nghe danh hay giỏi lắm mà? Thì ra bên trong toàn là… cặn bã của xã hội.
Nãy giờ có ai đó đang yên ngủ, bây giờ lại nhờ tiếng la hét của Liên Mỹ mà đánh thức.
Cặp mắt hổ phách từ từ mở ra, cặp lông mi dài cong khẽ động. Ngủ cũng không yên. Mệt…
Cả lớp nãy giờ đang xem phim, nhưng tất nhiên cũng phải chú ý đến ai đó bên cạnh. Nếu thức dậy thì… ực… họ không dám nghĩ tới.
Ai mà dám đụng đến Lâm Trịnh Vũ- thiếu gia của Lâm gia chứ??
Hắn nhếch miệng nhìn nó. Nhỏ quê mùa này cũng học lớp này được sao? Du học sinh? Kệ, không liên quan đến hắn. Chuyện nhà người ta.
Khoảnh khắc như dừng lại. A, Lâm Trịnh Vũ đã tỉnh dậy. Rồi, số họ coi như tan tành.
Họ không ngờ đến một ngày, hoa khôi của trường lại có bộ dạng thê thảm đến như vầy. Bị bẻ tay…. con nhỏ quê mùa đó là ai? Thật bí ẩn.
Nó chán nản mở miệng nói với bà cô giáo đang đông cứng trên bục giảng:
“Chán quá, cô em đi ra ngoài”
Được, nó thật biết lễ phép, trước khi đi khỏi lớp vì chán học còn biết xin phép cô giáo.
À, và hắn cũng cảm thấy rất phiền phức, nên đi ra ngoài luôn. Nhưng chỉ mỗi tội hắn không được “lễ phép” như nó thôi.
Cả lớp trong tình trạng đông cứng- ing. Trong khi đó, hắn và nó đã bỏ ra ngoài.
Còn về việc Liên Mỹ, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Hiện giờ cô ta đã được vệ sĩ đưa đi bệnh viện. cô ta, chắc phải bỏ đi rồi.Quay lại việc cả hai người kia…
Nó thong thả đi vòng vòng quanh trường để tìm chỗ mát làm căn cứ. Và tất nhiên, hắn vì một lý do gì đó cũng đi theo.
Nó khó chịu quay lại, cặp mắt mang theo tia đe dọa, lạnh lùng mở miệng nói:
“Theo tôi làm gì?”
Hắn đút tay vào túi quần, khóe môi khẽ nhếch, liên tục đánh giá nó.
Cô gái này… không bình thường. Một người quê mùa như cô ta moi đâu ra được sát khí ghê gớm này? Đâu có được ánh mắt này? Cái kiểu lạnh lùng này cũng rất giống hắn.
Cô ta, không đơn giản.
Hắn khá tò mò. Đây là lần đầu tiên hắn có hứng thú với một ai đó.
Nhưng thôi, chuyện đó để sau.
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn mới trả lời nó:
“Đường tôi tôi đi”
Cơ mà cô ta kiên nhẫn thật, nãy giờ vẫn còn nhìn hắn bằng ánh mắt đó cơ đấy, dù khoảng 5 phút trôi qua rồi. Thôi kệ, để cô ta đợi đi, nghĩ nhiều mệt.
“Hừ”
Nó hừ lạnh, rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục công việc của mình.
Sau một hồi, cuối cùng cũng đã tìm ra được một chỗ.
Khu nhà bị bỏ hoang dưới sau trường, chỗ này rất hợp với nó.
Gió mát thổi nhè nhẹ, cây lá xào xạc, ánh nắng…. không chiếu trúng khu nhà, nên khu nhà ấy…. cứ như bị ma quỷ ám. Không khí âm u, quỷ dị… vì một lý do nào đó mà cả hai đều thích nơi này. Khu nhà cứ như bị ma ám ==’
Nói chung gần đó có một cái cây, khá đẹp với lại chỗ đó hơi nhô nhô lên, cứ như ngọn đồi, lại sạch, vừa đẹp vừa thoải mái còn gì?
Nó cảm thấy tức điên lên.
Chỗ này rõ ràng nó đi tìm, và đáng lẽ chỗ này nó sẽ được độc chiếm. Vậy mà tên khốn nào đó đi theo….
Trả lại công cho nó!! Argggg….!!!
/27
|