Nhỏ im lặng đứng cạnh An, nhìn chàng trai Tóc Hung đỏ cùng cô gái với mái tóc xanh ngọc bích rũ rượi ngồi dựa vào tường.
Đâu còn thị vệ Joe Karington vạn người ngưỡng mộ....
Đâu còn Tiểu thư Triệu Quỳnh Anh cao ngạo xinh đẹp, công chúa Ruby tài năng....
Quá khứ vàng son trước kia đối với bây giờ tất cả chỉ là hư vô, càng làm bọn học thêm nhục nhã với hoàn cảnh hiện tại. Nhỏ cười khẩy. Đó là trả giá! Trả giá cho tất cả những gì bọn họ đã gây ra đối với nhỏ....gia đình nhỏ....bạn nhỏ....
Cánh cửa căn phòng ập mở. Cô gái tuổi chừng 25 đẩy một người phụ nữ bước vào. Theo sau cô gái là một cô bé tuổi chừng 17, xinh đẹp, lạnh lẽo, giá băng cùng một chàng trai lạnh đạm tới lạnh lùng. Hai người ấy bước vào, như làm cả căn phòng thêm lạnh giá, làm cho ai nấy không thể không trải qua một trận rùng mình.
Nhỏ thất kinh! Thế nhưng không phải bởi ngoại hình xinh đẹp cũng như hàn khí của cô bé, mà bởi cô bé rất giống cô. Không hẳn! Đôi mắt diễm lệ kia lại bất sắc đồng tử: một lam lạnh giá một bạc vô thần.
Cô bé ấy chính là Lione Ruana, tên hiện tại là Jennifer Kanade hay gọi tắt là Zee-em gái An.
Và tất nhiên, chàng trai đi cùng cô bé không ai khác-Daniel Kanade hay còn gọi Jun.
Ngoài ra, cô gái 25 tuổi đi cùng chính là trợ lí Lency. Người cô đem vào là một người phụ nữ trung niên, bị trói-bà tổng quản gián điệp Minevar.
_Lency, tôi không bạc đãi chị....Tại sao chị hãm hại tôi?-Triệu Quỳnh Anh khàn khàn giọng, ai oán nhìn Lency
_Tôi từ đầu vốn là gài tới bên cạnh cô làm gián điệp. Còn chưa hiểu sao? Một kẻ thông minh như cô tại sao không thắc mắc thời gian tôi xuất hiện lại trùng với thời gian Lâm Hòa Thanh Quỳnh chuyển tới trường mới? Vốn là để cô ấy thu thập chứng cứ hối lộ ban Quản trị Sunshine, mua bán học viên trường bán cho nước ngoài, nhưng không ngờ chính cô lại làm ra cái trò vô nghĩa hại người kia!-Lency tức tối ẩn Minevar vào xó tường hung hăng giảng đạo lí cho họ Triệu kia
_Đã là hại người, sao còn gọi vô nghĩa? Nếu tôi biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không hủy hợp đồng với cái công ty cỏn con kia mà còn sai người giết chết bọn họ!-Triệu quỳnh Anh không những không hối cải mà còn thỏa mãn cười lớn.
Bọn họ ở đây, chính là cha mẹ nhỏ.
Đoàng!
Tiếng súng không do dự vang lên chặn đứng câu tiếp theo mà ả ta định nói. Cánh tay trái nhuốm sắc hồng, ả đau đớn ôm lấy cánh tay bị thương, trừng mắt nhìn kẻ đã bắn mình.
_Merde!
Một nhóm người học tiếng Pháp từ nhỏ, An, Lency, Joe, Minevar hay Jun sao có thể không hiểu là Zee đang chửi Ruby chứ. Chỉ có ả ta là không hiểu chính mình là đang bị chửi.
_Lency, không cần nhiều lời, cắt dây thanh quản, giữ lại tính mạng-Jun hiểu ý nghĩ trong đầu Zee, lập tức ra lệnh.
Anh thật muốn tìm ả ta hành hạ. Chỉ bởi ả mà Zee của anh bận tối mắt tối mũi, không có thời gian cho người bạn trai là anh đây. Đáng giận mà!
Lency bằng phương thức điệu nghệ, lập tức lia dao một đường ở cổ Ruby, chưa tới mức đứt dây thanh quản nhưng là cũng khiến cho ả ta sợ mất mật rồi.
4 cái con người tàn nhẫn kia đương nhiên biết Lency không làm thật nhưng tuyệt không phản đối.
_Người đã đưa tới đủ, giờ em muốn làm gì là tùy em quyết định-An nhẹ giọng nói thầm vào tai nhỏ
Nhỏ không đáp, chỉ gật đầu coi như đã tiếp nhận điều An nói.
Ruby chính là đã hủy hợp đồng với công ty mà ba mẹ nhỏ đang làm, liền khiến họ phải bay về Thịnh Ảnh một chuyến. Giữa đường, máy bay gặp bão, liền mất tích. Tuy không trực tiếp nhưng là cũng gián tiếp hại cha mẹ nhỏ nên đương nhiên, việc này An giao cho nhỏ toàn quyền phụ trách.
_Triệu Quỳnh Anh! Nếu họ xảy ra điều gì bất trắc, tôi sẽ dùng máu của cô tế linh hồn họ.
Nhỏ muốn nói câu ấy thật lớn nhưng đã có quá nhiều việc xảy ra, nhỏ không đủ sức nữa. Thanh âm khàn khàn ấy tuy không lớn nhưng thực sự đối với ả, đó là một bản án tử của Thần chết. Ả sợ. Nhưng ả sợ là bởi nếu không có chuyện gì xảy ra, nhỏ sẽ xử lí ả như thế nào. Ả đâu biết là cái máy bay kia gặp nạn chứ.
_Chúng ta sẽ xử lí Ả ta sau, mọi người xử lí việc của tên này và bà ta trước đi.
Nhỏ tiện chân đá vào kẻ đang giả vờ bất tỉnh nhân sự kia một cái.
Joe Karington-con trai thị trưởng thành phố Liaam ở Nataku. Vốn dĩ là một công tử sống trong nhung lụa nhưng bởi chọc phá tới CEO của tập đoàn Jurika, mọi việc làm ăn phi pháp, hối lộ quan chức cấp cao của lão cha liền bị phanh phui, không chỉ cách chức mà còn tán gia bại sản. Joe lưu lạc tới Nam Dương, may mắn được Lâm Duyệt nhận làm Thị vệ. Thị vệ của Thái tử, oai biết nhường nào. Vậy mà hắn chẳng những không biết quý trọng còn cài Minevar vào bên cạnh Lâm Duyệt, từng chút một, từng chút một hạ độc. Mọi việc sẽ diễn ra rất thành công nếu Thái tử phi không phải Mỹ Tiên An.
An sau vài lần quan sát, đều đã nhận ra sự khả nghi, liền thay đổi vị trí Quản gia-chính là Sebastian. Joe sau này, gửi cho Boss Ice một nhiệm vụ-giết Lâm Duyệt. Cùng thời gian đó, nhỏ lại muốn nhận Nhiệm vụ cuối cùng. An đánh cược mạng sống người mình yêu với sự nhân từ của nhỏ. Và quả thực, An chiến thắng.
_Gửi hắn và bà ta tới Kanya Mius, cho chính King và Queen xử lí.
An không tin là tới đó mà hai kẻ này còn sống sót. Phải biết rằng, King và Queen cực yêu Lâm Duyệt.
_Đem cả ả ta đi. Nói đồng lõa.-Nhỏ nhẹ giọng nói
_Em chắc chứ?-An không ngạc nhiên lắm, hỏi lại-Không muốn tự tay mình giết bọn họ?
_Sẽ không giết người. Tôi là Quỳnh.
Nhỏ muốn nói, nhỏ không còn là Rosa nữa, bây giờ nhỏ là Quỳnh. Mà Quỳnh, sẽ không giết người.
_Được. Đem cả ả đi. Lency, phiền chị.-An đồng ý.
Sau khi Lency cùng vài người đem cái bọn kia đi, An đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn nhỏ, An, Zee và Jun.
_Anh không ra ngoài?-Zee nhìn chàng trai bên cạnh, nhíu mày nhăn nhó
_Sao anh lại phải ra ngoài?-Jun vô tội trả lời
_Không sao-An cùng nhỏ là không có phản đối anh ở lại nha.
_Thanh Quỳnh, đây là Lione-An chính thức giới thiệu.
_Hiện tại, tôi là Zee.-Con bé không muốn phải đối mặt với thân phận trước kia, khéo léo phủ nhận. Sau đó, con bé còn giới thiệu thêm-Tôi là Boss Snow.
_Ừ. Tôi là Thanh Quỳnh-nhỏ thật sự muốn ngạc nhiên nhưng cũng chẳng còn sức nữa.
_Để tôi đưa chị về nhà. Jun, anh đi lấy xe đi-Zee nhẹ nhàng
Jun nghe mĩ nhân ngọt ngào với mình, đương nhiên đồng ý, thậm chí còn làm việc rất nhanh.
An đỡ nhỏ ra xe. Jun theo địa chỉ, chở nhỏ về nhà.
Đêm đen, lòng người cũng tăm tối.
*****
Một tháng rồi! Chiếc máy bay mang mang những con người nhỏ vô vàn thương yêu đã biệt tích một tháng rồi! Nhỏ thực muốn suy sụp lắm, nhưng nhỏ không thể. Bà nội đang phải điều trị trong viện từ lúc truyền thông đưa tin về máy bay mất tích vào nửa tháng trước. Nhỏ phải chăm sóc cho bà, vì tình thương bà đã dành cho nhỏ, vì những gì bà đã hy sinh cho gia đình....
Cần cặp lồng cháo phăm phăm qua những dãy hành lang dài của bệnh viện, nhỏ đi tới phòng Chăm sóc đặc biệt.
Hôm nay sao lạ quá! Mọi ngày căn phòng ấy vốn chẳng ai bén mảng tới, sao hôm nay cửa lại mở?
Một cỗ bất an dâng lên, nhỏ nhanh chân chạy tới căn phòng.....
Choang!
Cặp lồng cháo rơi xuống đất, cháo văng tứ tung......
Nhỏ như không tin những gì mình đang thấy....
Nhỏ khụy xuống, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên khóe mi....
Bảng điện tâm đồ của bà đã là một đường thẳng......cứ chạy dài...chạy mãi....
Nhưng con người thì lại không thể sống mãi.....
Một khi nhịp tim là một đường thẳng....sự sống con người sẽ chấm dứt!
_Bà ơi!
Nhỏ lao tới bên cạnh giường, hai tay run rẩy vén lên tấm khăn màu trắng phủ trên giường. Các bác sĩ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên, chờ đợi phản ứng của cô gái nọ.
_Ha ha, thật nực cười! Đây quả thực là báo ứng, là báo ứng nha! Hà hà...
Nhỏ cười như điên như dại.
Nhỏ hoàn toàn đã không còn là nhỏ!
Nhỏ ngây ngốc nhìn gương mặt già nua im lìm không chút huyết sắc mà cười tự giễu. Đây ắt hẳn là hậu quả nhỏ phải gánh chịu. Tại sao? Vì nhỏ giết người! Dù những người đó đáng chết nhưng dù sao đó cx là một mạng người!
_Cô bé. Trước khi đi, bà cháu dặn ta nhắn nhủ cháu rằng: Bà vẫn luôn ở trên trời dõi theo cháu, chỉ là bà không thể chăm sóc cháu nữa mà thôi-Vị bác sĩ trẻ nhìn nhỏ đang cười chính bản thân mình mà cx cảm thấy đau lòng-Người đã đi không thể níu giữ, chi bằng buông tay đừng chấp niệm để người đi xa không vướng bận nhân gian.
_Bác sĩ Đình, cháu muốn biết tại sao bà lại đột nhiên....-nói tới đây, nhỏ nghẹn lời , đành để bác sĩ trẻ kia tự hiểu
_Là sau khi nghe vài y tá nói về chuyến bay vừa rồi ti vi đưa tin bị mất tích-Đình Thiên nói thẳng ra, không chút do dự
_Chuyến bay ấy làm sao?-nhỏ đột nhiên kích động. Bà của nhỏ sau khi nghe tin ấy thì đột tử, chẳng nhẽ....
_Đã tìm thấy toàn bộ thi thể hành khách. Không một ai sống sót!
Phang!
Như một quả tạ ngàn cân rơi xuống đầu nhỏ. Bà đi rồi! Cả ba mẹ nữa sao?! Trên đời này, nhỏ còn ai thân thích đây?
_Bác sĩ, bà cháu trước khi chết còn có tâm nguyện gì không?-Nén đau thương, kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra nơi khóe mi, nhỏ cất giọng khản đặc
_Bà muốn về với biển cả....-Ánh mắt bác sĩ Đình mông lung vô định. Có lẽ sau này anh cũng sẽ làm vậy chăng?
_Cảm ơn bác sĩ. Phiền bác sĩ giúp cháu chuyển bà tới nhà hỏa thiêu.
Nhỏ không muốn nhìn thấy bà tiều tụy như vậy. Nếu tâm nguyện của bà là về với biển cả, nhỏ sẽ nhanh chóng hoàn thành nó cho bà, để bà được yên nghỉ nơi cửu tuyền.
_Không có người nhà sao?-Bác sĩ Đình kinh ngạc. Cô bé này là định một mình đưa người đi sao?
_Không có!-nhỏ lập tức đáp. Lũ vô sỉ ấy căn bản không phải là người nhà của bà, người nhà của nhỏ.
_Được rồi, ta giúp cháu. Cháu tên gì?-Đình Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác nếu không giúp đỡ cô bé thì sẽ hối hận
_Cháu tên gọi Thanh Quỳnh.....
Rồi nhỏ xoay người bước đi. Ánh ban mai hắt lên người con gái cô đơn, đổ bóng xuống mặt sàn. Cái bóng ấy sao mà cô tịch, lẻ loi, lạc lõng tới như vậy.....?
Trong một buổi sáng, mất đi người bà thân thương nhất, mất đi người cha người mẹ kính trọng nhất. Thử hỏi trên đời này có người con người cháu nào mà không đau lòng? Kẻ không đau lòng, chính là không phải người!
Dù có mạnh mẽ tới đâu, trải qua cú sốc tâm lí ấy, có mấy ai có thể trong khoảng thời gian ngắn mà vô tư cười? Thậm chí....cú sốc này còn chưa hoàn toàn chấm dứt!
Đôi lời tác giả:
Cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi truyện. Ryu thực lòng xin lỗi vì một thời gian dài không đăng chap mới. Trên thực tế Ryu muốn giải thích một chút.
Tháng vừa rồi Ryu liên tiếp kiểm tra mấy môn học thuộc (mà Ryu lại kém nhất mấy môn này) cộng với cả việc ôn thi đội tuyển học sinh giỏi lớp 9 (Ryu thi hẳn 3 môn) nên thực sự vô cùng bận rộn.
Có điều từ bây giờ tới cuối tháng Ryu rảnh hơn rất nhiều . Do đó, Ryu sẽ cố gẳng đăng hết 2 chương tiếp theo.
Chương 27: Chết là một giải thoát.
Chương 28: 5 năm sau
Để bù lại một chút xíu cho các bạn, Ryu sẽ nói chút về những chương sau một cách thật ''khơi gợi''
Quỳnh trong tình cảnh mất người thân, cướp hết tài sản, trở nên mất hết lí trí bị đưa vào viện tâm thần trị liệu. Sau đó, lại phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, không muốn sống, liền tự sát. Nói tới hắn. Trong lúc nhỏ bi thương cùng cực như vậy, hắn cx bị ám sát, hôn mê 1 tuần. Khi sức khỏe có chút hồi phục, liền tới thăm nhỏ, nhưng là khoongn ngờ, cảnh tượng hăn nhìn thấy lại là cảnh nhỏ ngã xuống.......
Vô cùng chân thành cảm ơn đã theo dõi Cặp đôi siêu quậy gần 1 năm qua. Đây là bộ truyện đầu tiên Ryu đăng lên mạng mà không ngờ lại có nhiều người đọc như vậy, Ryu rất vui. Hi vọng xong bộ truyện này, các bạn có thể theo dõi những bộ tiếp theo của Ryu. Bộ sau Ryu sẽ viết về chuyện đời sau của bộ truyện này. Bạn nào còn hứng thú thì tiếp tục theo dõi nhé!
Yêu các độc giả của Ryu nhiều lắm! Cmt cho mình nha!
Đâu còn thị vệ Joe Karington vạn người ngưỡng mộ....
Đâu còn Tiểu thư Triệu Quỳnh Anh cao ngạo xinh đẹp, công chúa Ruby tài năng....
Quá khứ vàng son trước kia đối với bây giờ tất cả chỉ là hư vô, càng làm bọn học thêm nhục nhã với hoàn cảnh hiện tại. Nhỏ cười khẩy. Đó là trả giá! Trả giá cho tất cả những gì bọn họ đã gây ra đối với nhỏ....gia đình nhỏ....bạn nhỏ....
Cánh cửa căn phòng ập mở. Cô gái tuổi chừng 25 đẩy một người phụ nữ bước vào. Theo sau cô gái là một cô bé tuổi chừng 17, xinh đẹp, lạnh lẽo, giá băng cùng một chàng trai lạnh đạm tới lạnh lùng. Hai người ấy bước vào, như làm cả căn phòng thêm lạnh giá, làm cho ai nấy không thể không trải qua một trận rùng mình.
Nhỏ thất kinh! Thế nhưng không phải bởi ngoại hình xinh đẹp cũng như hàn khí của cô bé, mà bởi cô bé rất giống cô. Không hẳn! Đôi mắt diễm lệ kia lại bất sắc đồng tử: một lam lạnh giá một bạc vô thần.
Cô bé ấy chính là Lione Ruana, tên hiện tại là Jennifer Kanade hay gọi tắt là Zee-em gái An.
Và tất nhiên, chàng trai đi cùng cô bé không ai khác-Daniel Kanade hay còn gọi Jun.
Ngoài ra, cô gái 25 tuổi đi cùng chính là trợ lí Lency. Người cô đem vào là một người phụ nữ trung niên, bị trói-bà tổng quản gián điệp Minevar.
_Lency, tôi không bạc đãi chị....Tại sao chị hãm hại tôi?-Triệu Quỳnh Anh khàn khàn giọng, ai oán nhìn Lency
_Tôi từ đầu vốn là gài tới bên cạnh cô làm gián điệp. Còn chưa hiểu sao? Một kẻ thông minh như cô tại sao không thắc mắc thời gian tôi xuất hiện lại trùng với thời gian Lâm Hòa Thanh Quỳnh chuyển tới trường mới? Vốn là để cô ấy thu thập chứng cứ hối lộ ban Quản trị Sunshine, mua bán học viên trường bán cho nước ngoài, nhưng không ngờ chính cô lại làm ra cái trò vô nghĩa hại người kia!-Lency tức tối ẩn Minevar vào xó tường hung hăng giảng đạo lí cho họ Triệu kia
_Đã là hại người, sao còn gọi vô nghĩa? Nếu tôi biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không hủy hợp đồng với cái công ty cỏn con kia mà còn sai người giết chết bọn họ!-Triệu quỳnh Anh không những không hối cải mà còn thỏa mãn cười lớn.
Bọn họ ở đây, chính là cha mẹ nhỏ.
Đoàng!
Tiếng súng không do dự vang lên chặn đứng câu tiếp theo mà ả ta định nói. Cánh tay trái nhuốm sắc hồng, ả đau đớn ôm lấy cánh tay bị thương, trừng mắt nhìn kẻ đã bắn mình.
_Merde!
Một nhóm người học tiếng Pháp từ nhỏ, An, Lency, Joe, Minevar hay Jun sao có thể không hiểu là Zee đang chửi Ruby chứ. Chỉ có ả ta là không hiểu chính mình là đang bị chửi.
_Lency, không cần nhiều lời, cắt dây thanh quản, giữ lại tính mạng-Jun hiểu ý nghĩ trong đầu Zee, lập tức ra lệnh.
Anh thật muốn tìm ả ta hành hạ. Chỉ bởi ả mà Zee của anh bận tối mắt tối mũi, không có thời gian cho người bạn trai là anh đây. Đáng giận mà!
Lency bằng phương thức điệu nghệ, lập tức lia dao một đường ở cổ Ruby, chưa tới mức đứt dây thanh quản nhưng là cũng khiến cho ả ta sợ mất mật rồi.
4 cái con người tàn nhẫn kia đương nhiên biết Lency không làm thật nhưng tuyệt không phản đối.
_Người đã đưa tới đủ, giờ em muốn làm gì là tùy em quyết định-An nhẹ giọng nói thầm vào tai nhỏ
Nhỏ không đáp, chỉ gật đầu coi như đã tiếp nhận điều An nói.
Ruby chính là đã hủy hợp đồng với công ty mà ba mẹ nhỏ đang làm, liền khiến họ phải bay về Thịnh Ảnh một chuyến. Giữa đường, máy bay gặp bão, liền mất tích. Tuy không trực tiếp nhưng là cũng gián tiếp hại cha mẹ nhỏ nên đương nhiên, việc này An giao cho nhỏ toàn quyền phụ trách.
_Triệu Quỳnh Anh! Nếu họ xảy ra điều gì bất trắc, tôi sẽ dùng máu của cô tế linh hồn họ.
Nhỏ muốn nói câu ấy thật lớn nhưng đã có quá nhiều việc xảy ra, nhỏ không đủ sức nữa. Thanh âm khàn khàn ấy tuy không lớn nhưng thực sự đối với ả, đó là một bản án tử của Thần chết. Ả sợ. Nhưng ả sợ là bởi nếu không có chuyện gì xảy ra, nhỏ sẽ xử lí ả như thế nào. Ả đâu biết là cái máy bay kia gặp nạn chứ.
_Chúng ta sẽ xử lí Ả ta sau, mọi người xử lí việc của tên này và bà ta trước đi.
Nhỏ tiện chân đá vào kẻ đang giả vờ bất tỉnh nhân sự kia một cái.
Joe Karington-con trai thị trưởng thành phố Liaam ở Nataku. Vốn dĩ là một công tử sống trong nhung lụa nhưng bởi chọc phá tới CEO của tập đoàn Jurika, mọi việc làm ăn phi pháp, hối lộ quan chức cấp cao của lão cha liền bị phanh phui, không chỉ cách chức mà còn tán gia bại sản. Joe lưu lạc tới Nam Dương, may mắn được Lâm Duyệt nhận làm Thị vệ. Thị vệ của Thái tử, oai biết nhường nào. Vậy mà hắn chẳng những không biết quý trọng còn cài Minevar vào bên cạnh Lâm Duyệt, từng chút một, từng chút một hạ độc. Mọi việc sẽ diễn ra rất thành công nếu Thái tử phi không phải Mỹ Tiên An.
An sau vài lần quan sát, đều đã nhận ra sự khả nghi, liền thay đổi vị trí Quản gia-chính là Sebastian. Joe sau này, gửi cho Boss Ice một nhiệm vụ-giết Lâm Duyệt. Cùng thời gian đó, nhỏ lại muốn nhận Nhiệm vụ cuối cùng. An đánh cược mạng sống người mình yêu với sự nhân từ của nhỏ. Và quả thực, An chiến thắng.
_Gửi hắn và bà ta tới Kanya Mius, cho chính King và Queen xử lí.
An không tin là tới đó mà hai kẻ này còn sống sót. Phải biết rằng, King và Queen cực yêu Lâm Duyệt.
_Đem cả ả ta đi. Nói đồng lõa.-Nhỏ nhẹ giọng nói
_Em chắc chứ?-An không ngạc nhiên lắm, hỏi lại-Không muốn tự tay mình giết bọn họ?
_Sẽ không giết người. Tôi là Quỳnh.
Nhỏ muốn nói, nhỏ không còn là Rosa nữa, bây giờ nhỏ là Quỳnh. Mà Quỳnh, sẽ không giết người.
_Được. Đem cả ả đi. Lency, phiền chị.-An đồng ý.
Sau khi Lency cùng vài người đem cái bọn kia đi, An đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn nhỏ, An, Zee và Jun.
_Anh không ra ngoài?-Zee nhìn chàng trai bên cạnh, nhíu mày nhăn nhó
_Sao anh lại phải ra ngoài?-Jun vô tội trả lời
_Không sao-An cùng nhỏ là không có phản đối anh ở lại nha.
_Thanh Quỳnh, đây là Lione-An chính thức giới thiệu.
_Hiện tại, tôi là Zee.-Con bé không muốn phải đối mặt với thân phận trước kia, khéo léo phủ nhận. Sau đó, con bé còn giới thiệu thêm-Tôi là Boss Snow.
_Ừ. Tôi là Thanh Quỳnh-nhỏ thật sự muốn ngạc nhiên nhưng cũng chẳng còn sức nữa.
_Để tôi đưa chị về nhà. Jun, anh đi lấy xe đi-Zee nhẹ nhàng
Jun nghe mĩ nhân ngọt ngào với mình, đương nhiên đồng ý, thậm chí còn làm việc rất nhanh.
An đỡ nhỏ ra xe. Jun theo địa chỉ, chở nhỏ về nhà.
Đêm đen, lòng người cũng tăm tối.
*****
Một tháng rồi! Chiếc máy bay mang mang những con người nhỏ vô vàn thương yêu đã biệt tích một tháng rồi! Nhỏ thực muốn suy sụp lắm, nhưng nhỏ không thể. Bà nội đang phải điều trị trong viện từ lúc truyền thông đưa tin về máy bay mất tích vào nửa tháng trước. Nhỏ phải chăm sóc cho bà, vì tình thương bà đã dành cho nhỏ, vì những gì bà đã hy sinh cho gia đình....
Cần cặp lồng cháo phăm phăm qua những dãy hành lang dài của bệnh viện, nhỏ đi tới phòng Chăm sóc đặc biệt.
Hôm nay sao lạ quá! Mọi ngày căn phòng ấy vốn chẳng ai bén mảng tới, sao hôm nay cửa lại mở?
Một cỗ bất an dâng lên, nhỏ nhanh chân chạy tới căn phòng.....
Choang!
Cặp lồng cháo rơi xuống đất, cháo văng tứ tung......
Nhỏ như không tin những gì mình đang thấy....
Nhỏ khụy xuống, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên khóe mi....
Bảng điện tâm đồ của bà đã là một đường thẳng......cứ chạy dài...chạy mãi....
Nhưng con người thì lại không thể sống mãi.....
Một khi nhịp tim là một đường thẳng....sự sống con người sẽ chấm dứt!
_Bà ơi!
Nhỏ lao tới bên cạnh giường, hai tay run rẩy vén lên tấm khăn màu trắng phủ trên giường. Các bác sĩ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên, chờ đợi phản ứng của cô gái nọ.
_Ha ha, thật nực cười! Đây quả thực là báo ứng, là báo ứng nha! Hà hà...
Nhỏ cười như điên như dại.
Nhỏ hoàn toàn đã không còn là nhỏ!
Nhỏ ngây ngốc nhìn gương mặt già nua im lìm không chút huyết sắc mà cười tự giễu. Đây ắt hẳn là hậu quả nhỏ phải gánh chịu. Tại sao? Vì nhỏ giết người! Dù những người đó đáng chết nhưng dù sao đó cx là một mạng người!
_Cô bé. Trước khi đi, bà cháu dặn ta nhắn nhủ cháu rằng: Bà vẫn luôn ở trên trời dõi theo cháu, chỉ là bà không thể chăm sóc cháu nữa mà thôi-Vị bác sĩ trẻ nhìn nhỏ đang cười chính bản thân mình mà cx cảm thấy đau lòng-Người đã đi không thể níu giữ, chi bằng buông tay đừng chấp niệm để người đi xa không vướng bận nhân gian.
_Bác sĩ Đình, cháu muốn biết tại sao bà lại đột nhiên....-nói tới đây, nhỏ nghẹn lời , đành để bác sĩ trẻ kia tự hiểu
_Là sau khi nghe vài y tá nói về chuyến bay vừa rồi ti vi đưa tin bị mất tích-Đình Thiên nói thẳng ra, không chút do dự
_Chuyến bay ấy làm sao?-nhỏ đột nhiên kích động. Bà của nhỏ sau khi nghe tin ấy thì đột tử, chẳng nhẽ....
_Đã tìm thấy toàn bộ thi thể hành khách. Không một ai sống sót!
Phang!
Như một quả tạ ngàn cân rơi xuống đầu nhỏ. Bà đi rồi! Cả ba mẹ nữa sao?! Trên đời này, nhỏ còn ai thân thích đây?
_Bác sĩ, bà cháu trước khi chết còn có tâm nguyện gì không?-Nén đau thương, kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra nơi khóe mi, nhỏ cất giọng khản đặc
_Bà muốn về với biển cả....-Ánh mắt bác sĩ Đình mông lung vô định. Có lẽ sau này anh cũng sẽ làm vậy chăng?
_Cảm ơn bác sĩ. Phiền bác sĩ giúp cháu chuyển bà tới nhà hỏa thiêu.
Nhỏ không muốn nhìn thấy bà tiều tụy như vậy. Nếu tâm nguyện của bà là về với biển cả, nhỏ sẽ nhanh chóng hoàn thành nó cho bà, để bà được yên nghỉ nơi cửu tuyền.
_Không có người nhà sao?-Bác sĩ Đình kinh ngạc. Cô bé này là định một mình đưa người đi sao?
_Không có!-nhỏ lập tức đáp. Lũ vô sỉ ấy căn bản không phải là người nhà của bà, người nhà của nhỏ.
_Được rồi, ta giúp cháu. Cháu tên gì?-Đình Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác nếu không giúp đỡ cô bé thì sẽ hối hận
_Cháu tên gọi Thanh Quỳnh.....
Rồi nhỏ xoay người bước đi. Ánh ban mai hắt lên người con gái cô đơn, đổ bóng xuống mặt sàn. Cái bóng ấy sao mà cô tịch, lẻ loi, lạc lõng tới như vậy.....?
Trong một buổi sáng, mất đi người bà thân thương nhất, mất đi người cha người mẹ kính trọng nhất. Thử hỏi trên đời này có người con người cháu nào mà không đau lòng? Kẻ không đau lòng, chính là không phải người!
Dù có mạnh mẽ tới đâu, trải qua cú sốc tâm lí ấy, có mấy ai có thể trong khoảng thời gian ngắn mà vô tư cười? Thậm chí....cú sốc này còn chưa hoàn toàn chấm dứt!
Đôi lời tác giả:
Cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi truyện. Ryu thực lòng xin lỗi vì một thời gian dài không đăng chap mới. Trên thực tế Ryu muốn giải thích một chút.
Tháng vừa rồi Ryu liên tiếp kiểm tra mấy môn học thuộc (mà Ryu lại kém nhất mấy môn này) cộng với cả việc ôn thi đội tuyển học sinh giỏi lớp 9 (Ryu thi hẳn 3 môn) nên thực sự vô cùng bận rộn.
Có điều từ bây giờ tới cuối tháng Ryu rảnh hơn rất nhiều . Do đó, Ryu sẽ cố gẳng đăng hết 2 chương tiếp theo.
Chương 27: Chết là một giải thoát.
Chương 28: 5 năm sau
Để bù lại một chút xíu cho các bạn, Ryu sẽ nói chút về những chương sau một cách thật ''khơi gợi''
Quỳnh trong tình cảnh mất người thân, cướp hết tài sản, trở nên mất hết lí trí bị đưa vào viện tâm thần trị liệu. Sau đó, lại phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, không muốn sống, liền tự sát. Nói tới hắn. Trong lúc nhỏ bi thương cùng cực như vậy, hắn cx bị ám sát, hôn mê 1 tuần. Khi sức khỏe có chút hồi phục, liền tới thăm nhỏ, nhưng là khoongn ngờ, cảnh tượng hăn nhìn thấy lại là cảnh nhỏ ngã xuống.......
Vô cùng chân thành cảm ơn đã theo dõi Cặp đôi siêu quậy gần 1 năm qua. Đây là bộ truyện đầu tiên Ryu đăng lên mạng mà không ngờ lại có nhiều người đọc như vậy, Ryu rất vui. Hi vọng xong bộ truyện này, các bạn có thể theo dõi những bộ tiếp theo của Ryu. Bộ sau Ryu sẽ viết về chuyện đời sau của bộ truyện này. Bạn nào còn hứng thú thì tiếp tục theo dõi nhé!
Yêu các độc giả của Ryu nhiều lắm! Cmt cho mình nha!
/56
|