Trong lúc đó, trong khu vườn sân sau tường, đã có những giọt nước mắt lăn dài trên má nhỏ. Nhỏ buồn lắm. Tại sao trên đời này lại sinh ra sự phân biệt đối xử, để cho những người muốn bình yên nhưng lại ko thể bình yên như vậy? Nhỏ ko phải là kẻ yếu đuối, nhưng cũng ko biết lí do gì mà nhỏ lại khóc.
An thấy thương cho nhỏ. Cô là một tiểu thư, chưa bao giờ cô phải chịu những lời nói cay nghiệt như thế, đương nhiên cô ko hiểu nhưng cô lại muốn bảo vệ cho cô gái bé nhỏ này. Trái tim băng giá ngập tràn tình thương thôi thúc cô. An ôm nhỏ vào lòng, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi kia.
-Quỳnh ko sao chứ?-An khẽ hỏi
-....-Ko có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào
-Đừng khóc nữa, chẳng có gì đáng bận tâm cả-Dù nói rất nhẹ nhàng nhưng sự lạnh lùng trong đó vẫn ko thay đổi
-Ừ, ko đáng!-Nhỏ cố nín nhưng vẫn ko thể
-Từ nay An sẽ bảo vệ Quỳnh-Trở về với sự lạnh lùng như thường ngày nhưng câu nói này của An lại làm nhỏ cảm thấy ấm lòng
-Quỳnh đã rất mong câu nói này-nhỏ nín bặt, khoé mắt long lanh-nhưng ko phải từ An
-Từ Khỉ hả?-Phi tử băng giá cuối cùng cx biết đùa
-Khỉ? thôi đi-nhỏ xua tay-từ người mà Quỳnh yêu
-Quỳnh có rồi?-An nhăn nhó. cô ko nghĩ Quỳnh lại có...
-Chưa. Ý Quỳnh nói sau này-nhỏ lắc đầu
-Cho đến lúc đó, An sẽ là close friend của Quỳnh, được chứ?- An hơi đỏ mặt. cô đã bao giờ ns như thế với ai đâu
-Ừ, cảm ơn An nhiều.- nhỏ cười
Trong khuôn viên ấy tràn ngập tiếng cười giòn tan của cô nàng vừa khóc xong đã cười.
Gần đó, có hai thằng con trai đang rình mò linh tinh. Lâm Duyệt thấy câu chuyện đã dứt, nhẹ nhàng đến bên cạnh An,cúi xuống cung kính:
-Tiểu thư Shine, tôi đã cho người phạt lao động bọn họ rồi
-Gì?-An nhăn nhó, đôi mày thanh tú khẽ chau lại
-Chẳng phải tiểu thư muốn tôi xử họ sao?- Lâm Duyệt mặt biến sắc. mỗi lần cậu làm sai ý của An, y như rằng bị cô ''dằn'' cho tơi tả
-Xe!-An trở lại đúng bản chất thật
-Sao...?-Mặt Lâm Duyệt tím tái
Nhỏ biết Lâm Duyệt đang sợ hãi. Cx vì nhỏ mà cậu mới chuẩn bị gặp chuyện. Thôi thì giúp cậu vậy. Nhỏ khẽ giật áo An, nhìn cô với ánh mắt long lanh:
-Thôi nhé An, tha cho Lâm Duyệt đi. Dù sao cậu ấy cx vì Quỳnh mà.
-...-An hơi chần chừ. Cái tên kia nhìn vào tưởng tốt đẹp nhưng còn lâu nhé. cô đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cậu rồi. mọi việc cô sai cậu cậu có bao giờ thèm làm, toàn dùng MĨ NAM KẾ.....-Nể Quỳnh. THA!
Mọi việc êm ấm. 4 người trở về lớp, mang theo 4 tâm trạng khác nhau
An thấy thương cho nhỏ. Cô là một tiểu thư, chưa bao giờ cô phải chịu những lời nói cay nghiệt như thế, đương nhiên cô ko hiểu nhưng cô lại muốn bảo vệ cho cô gái bé nhỏ này. Trái tim băng giá ngập tràn tình thương thôi thúc cô. An ôm nhỏ vào lòng, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi kia.
-Quỳnh ko sao chứ?-An khẽ hỏi
-....-Ko có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào
-Đừng khóc nữa, chẳng có gì đáng bận tâm cả-Dù nói rất nhẹ nhàng nhưng sự lạnh lùng trong đó vẫn ko thay đổi
-Ừ, ko đáng!-Nhỏ cố nín nhưng vẫn ko thể
-Từ nay An sẽ bảo vệ Quỳnh-Trở về với sự lạnh lùng như thường ngày nhưng câu nói này của An lại làm nhỏ cảm thấy ấm lòng
-Quỳnh đã rất mong câu nói này-nhỏ nín bặt, khoé mắt long lanh-nhưng ko phải từ An
-Từ Khỉ hả?-Phi tử băng giá cuối cùng cx biết đùa
-Khỉ? thôi đi-nhỏ xua tay-từ người mà Quỳnh yêu
-Quỳnh có rồi?-An nhăn nhó. cô ko nghĩ Quỳnh lại có...
-Chưa. Ý Quỳnh nói sau này-nhỏ lắc đầu
-Cho đến lúc đó, An sẽ là close friend của Quỳnh, được chứ?- An hơi đỏ mặt. cô đã bao giờ ns như thế với ai đâu
-Ừ, cảm ơn An nhiều.- nhỏ cười
Trong khuôn viên ấy tràn ngập tiếng cười giòn tan của cô nàng vừa khóc xong đã cười.
Gần đó, có hai thằng con trai đang rình mò linh tinh. Lâm Duyệt thấy câu chuyện đã dứt, nhẹ nhàng đến bên cạnh An,cúi xuống cung kính:
-Tiểu thư Shine, tôi đã cho người phạt lao động bọn họ rồi
-Gì?-An nhăn nhó, đôi mày thanh tú khẽ chau lại
-Chẳng phải tiểu thư muốn tôi xử họ sao?- Lâm Duyệt mặt biến sắc. mỗi lần cậu làm sai ý của An, y như rằng bị cô ''dằn'' cho tơi tả
-Xe!-An trở lại đúng bản chất thật
-Sao...?-Mặt Lâm Duyệt tím tái
Nhỏ biết Lâm Duyệt đang sợ hãi. Cx vì nhỏ mà cậu mới chuẩn bị gặp chuyện. Thôi thì giúp cậu vậy. Nhỏ khẽ giật áo An, nhìn cô với ánh mắt long lanh:
-Thôi nhé An, tha cho Lâm Duyệt đi. Dù sao cậu ấy cx vì Quỳnh mà.
-...-An hơi chần chừ. Cái tên kia nhìn vào tưởng tốt đẹp nhưng còn lâu nhé. cô đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cậu rồi. mọi việc cô sai cậu cậu có bao giờ thèm làm, toàn dùng MĨ NAM KẾ.....-Nể Quỳnh. THA!
Mọi việc êm ấm. 4 người trở về lớp, mang theo 4 tâm trạng khác nhau
/56
|