edit: socfsk
Lúc Hàn Lăng Sa nghe thấy hai chữ kia, cả người hoàn toàn đông cứng. Đầu óc cô trống rỗng, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Quay ngược dòng thời gian mười sáu năm nhung nhớ rốt cuộc người ấy cũng đã đến trước mặt. Không vui sướng như tưởng tượng, nháy mắt cảm thấy vô cùng uất ức.
“Tiểu công chúa, có phải em không mong được gặp anh không?” Cố Trạch Vũ nhìn vẻ mặt không hứng thú của cô, có chút nản lòng.
“Anh…” Hàn Lăng Sa lập tức nhào đến, vung nắm đấm nhỏ đập đập vào bả vai rộng rãi của hắn, “Anh biết là em, còn đối xử với em như thế! Anh làm em sợ muốn chết, có biết không hả? ! Anh biết là em, còn dám huấn em!”
Cố Trạch Vũ bị đánh, thu lại khóe môi đang cười, đợi cô bình tĩnh mới cầm tay cô để vào trong ngực. Một tay vòng quanh vai cô, một tau vuốt mái tóc dài êm ái của cô.
“Không phải anh cũng mới biết em đấy sao…được rồi, được rồi… Anh sai rồi, có được không?” Giọng nói lơ đãng cưng chiều.
“Hừ, anh còn biết là anh sai à? Anh trước hết đứng tư thế hành quân hai giờ cho em!” Hàn Lăng Sa quỳ gối trên ghế sôfa, dán mặt lên gáy hắn, nhiệt độ nơi đó truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần đỏ lên.
“Vâng, thủ trưởng!” Cố Trạch Vũ cười lớn đáp lại, kéo cô từ trong lòng lên, giả vờ muốn đứng.
“A, anh đứng thật à?” Hàn Lăng Sa thấy hắn thật sự định đứng, vội vàng kéo.
“Mệnh lệnh của thủ trưởng tuyệt đối phải phục tùng!” Cố Trạch Vũ nháy mắt mấy cái.
“Vậy được, anh từ từ đứng lên, em đi.” Hàn Lăng Sa cầm túi đứng lên đi ra ngoài. Cố Trạch Vũ thấy thế vội vàng kéo cô lại.
“Em đi đâu?”
“Về trường học, ở mãi chỗ của anh cũng không phải là cách lâu dài.”
“Hôm nay đã trễ như vậy, đừng trở vể. Ngồi xuống đây chúng ta tâm sự.”
Hàn Lăng Sa nhìn trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, nghĩ đến trường học cách đây khá xa, theo ý hắn ngồi lên sôfa.
“Em…”
“Hả?” Hàn Lăng Sa nhìn dáng vẻ Cố Trạch Vũ ấp a ấp úng, tỏ ra nghi ngờ.
“Lần trước em nói người mà em đợi mười sáu năm có phải là anh không?” Cố Trạch Vũ nói xong, mặt thoáng đỏ ửng.
Hàn Lăng Sa cười, không trả lời mà hỏi lại: “Vậy anh nói người mười sáu năm của anh là ai?”
“Như em suy nghĩ.”
“Đầu gỗ…. Anh biết rõ người em nghĩ là ai, sao lại không nhìn thấu tâm ý của em hả?”
Cố Trạch Vũ sững sờ, sau đó cười lớn, đuôi mày, khóe mắt đều hiện lên ý cười. Tâm tình vui sướng lan cả ra không khí trong phòng: “Sa Sa, chúng ta ở chung một chỗ có được không? Hả?”
Hàn Lăng Sa giả vờ trừng mắt, nhìn hắn: “Tại sao không gọi “tiểu công chúa”?” cuối cùng không nhịn được, cười đứng lên: “Nghe cho rõ, về sau chỉ có thể gọi em như vậy thôi! Khụ khụ...ở chung một chỗ? Chúng ta bây giờ không phải ở chung một chố sao?”
“Em hiểu, ý anh là…” Cố Trạch Vũ duỗi thẳng cánh tay, ôm người trước mặt đang đỏ mặt vào ngực, “Không phải em không biết, anh có nhiều chuyện rất muốn nói với em. Năm đó ở Tứ Xuyên và Hồ Nam, thiếu chút nữa anh đã chết. Khi đó, anh nói với các chiến hữu bên cạnh, nếu anh chết, nhất định phải an táng anh ở thành phố G. Nếu anh không được nhìn thấy em lúc lớn lên trông như thế nào… anh không cam lòng…”
“Năm đó ở Tứ Xuyên và Hồ Nam, anh…thế nào?” Hàn Lăng Sa nghẹn ngào, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Năm đó anh có thể nói ra những lời tuyệt vọng như vậy, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
“Bão tuyết và động đất…” Cố Trạch Vũ an ủi, vuốt đầu nhỏ của cô, hời hợt nói ra năm chữ.
Hàn Lăng Sa thân thể chấn động. Mặc dù cô không phải là người ở đó, nhưng trên TV, trên internet, báo chí tràn ngập thông tin về tai nạn ở hai vùng này. Nhớ đến những cảnh đưa tin hiện trường vô cùng thê thảm, cô khóc hết hai tuần lễ. Cảnh tượng nguy hiểm như vậy, hắn lại có thể ở đó hai tuần lễ.
“Tại sao ở đấy? nguy hiểm như vậy, tại sao ở đấy? không cần tính mạng của mình nữa hả?”
Cố Trạch Vũ lắc đầu, ôm cô thật chặt, “Sa Sa, anh là một người lính…”
Đúng vậy, vì bọn họ là quân nhân, bọn họ nhất định phải gánh vác sứ mệnh, bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm! Tình huống dù nguy hiểm đi chăng nữa, bọn họ cũng phải xông lên trước, dùng ý chí kiên cường nhất chống đỡ lấy. Bởi vì sau lưng bọn họ có hàng nghìn hàng vạn tính mạng con người đang hy vọng, bọn họ tuyệt đối không thể ngã xuống!
Hàn Lăng Sa ngẩng đầu từ trong ngực hắn lên, kéo đầu hắn xuống, hôn nhẹ vào gò má hắn: “Em thật sự rất kiêu hãnh về anh!”
Cố Trạch Vũ ngơ ngác nhìn cô. Không phải hắn chưa từng hôn qua, ngược lại hắn đã từng hôn qua rất nhiều phụ nữ. Hắn chỉ cảm thấy chưa bao giờ tuyệt như lúc này. Môi cô là ấm áp nhất. Môi cô là mềm mại nhất. Trên môi cô thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt.
“Đầu gỗ!” Hàn Lăng Sa mím môi cười.
Cố Trạch Vũ đè vai cô lại, từ từ cúi đầu cho đến khi khoảng cách hai người chỉ còn lại là một trang giấy, “Có thể không?”
Hô hấp nóng bỏng của hắn phà vào môi cô, có chút ngứa, chút ấm áp: “Đầu gỗ!”
Lời cô vừa dứt, môi hắn lập tức đè lên. Hắn hôn cực kì cẩn thận, chỉ như chuồn chuồn lướt trên môi cô. Khi Hàn Lăng Sa không thể chịu nổi hô hấp gần gũi như vậy, khó thở hé miệng nuốt không khí, lưỡi của Cố Trạch Vũ lập tức trơn tuột đi vào.
Mới đầu cô không chịu được kiểu hôn như thế. Hôn, cả lưng cũng cứng lên. Cố Trạch Vũ kiên nhẫn lấy tay chậm rãi di động trên lưng cô, khiến cơ thể cô dần mềm mại , cuối cùng tê liệt nằm trong ngực hắn. Đến thời khắc này, hắn mới dám luồn lấy chiếc lưỡi thơm tho, tinh tế của cô. Lưỡi cô thơm ngọt khiến miệng hắn yêu thích, thân thể mềm mại trong ngực tỏa ra mùi hương thơm ngát. Hắn luyến tiếc buông ra.
Vừa hôn xong, hai người đều thở hồng hộc. Cố Trạch Vũ vẫn như đang còn nghiện, vuốt ve môi cô.
“Ngứa chết...” Hàn Lăng Sa đỏ mặt đẩy hắn.
“Ngứa chỗ nào? Hả?” Cố Trạch Vũ cố ý đùa cô. Nhìn mặt cô càng ngày càng hồng, khóe miệng cong lên càng lớn.
“Em đói rồi…” náo loạn một hồi, cho đến giờ vẫn chưa ăn cơm, bụng cô bắt đầu kháng nghị. Hàn Lăng Sa từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, mặc dù tìm được “tiểu ca ca” của mười sáu năm trước, hai người vừa xác lập quan hệ, nhưng bản tính làm nũng không cất giữ thể hiện ra ngoài.
“Đồ ăn mua bên ngoài nên lạnh, hay gọi thứ khác được không?” Cố Trạch Vũ cầm điện thoại định quay số lại bị Hàn Lăng Sa đè tay xuống.
“Coi như em đang giảm cân. Em đi ngủ trước vậy…” Hàn Lăng Sa ngáp, bước thấp bước cao đi về phía phòng ngủ, “Ngày mai không cần huấn luyện em, mệt quá…”
Cố Trạch Vũ đứng đó, nghe được câu này mới nhớ tới hôm qua đã huấn luyện cô, trong lòng hối hận muốn chết. Lần này thực sự là báo ứng rồi, còn là tự mình đau lòng.
Ngày hôm sau, Cố Trạch Vũ chờ Hàn Lăng Sa ngủ đủ mới lái xe đưa cô đến trường. Huấn luyện viên đang nói kiến thức cơ bản về bắn súng, thấy Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa đi tới cười nói với sinh viên: “Mọi người có muốn đoàn trưởng nói không? Đoàn trưởng của chúng ta là tay thiện xạ, thời tiết dù có sương mù thì thành tích vẫn rất tốt.”
“Cố đoàn trưởng! Cố đoàn trưởng! Nói cho chúng em một chút thôi!” một sinh viên hắng giọng nói, những sinh viên khác cũng ồn ào theo. Nhiệt tình khó chối, Cố Trạch Vũ đến trước mặt hai tiểu đoàn hai mươi sáu người trước mặt giảng giải bắn súng.
“Bảo đảm đấu súng và mép trên của lỗ hổng cùng nằm trên một mặt phẳng, còn phải bảo đảm đầu súng ở lỗ hổng trung tâm. Thời điểm bắn súng, không cần cố ý nhắm vào hồng tâm, chỉ cần nhắm vào một phần ba của bia là được… Chĩa súng xuống phía dưới, dùng sức kéo chặt vào bên trong. Tay trái nắm chặt băng đạn, giữ khẩu súng bên trong thật chặt cố định với thân thể ở một chỗ…”
Hàn Lăng Sa đứng ở bên cạnh, nhìn Cố Trạch Vũ bên phải đang cẩn thận giảng giải, lần đầu tiên có ấn tượng tốt với vũ khí nóng loại này.
Cố Trạch Vũ làm mẫu năm khẩu súng, cả năm đều trúng tâm. Trong tiếng vỗ tay và reo hò đi về bên cạnh Hàn Lăng Sa.
“Các em bao giờ ra bãi bắn bia?” sân huấn luyện của trường học dĩ nhiên kém hơn bãi bắn bia của bộ đội chính quy. Vì đảm bảo sinh viên bắn súng an toàn, đồng thời để sinh viên được trải nghiệm thực tế, trường học đã thương lượng với quân đội để sinh viên đi theo nhóm về quân khu bắn súng.
“Báo cáo, sau buổi trưa, ba giờ rưỡi1”
Sinh viên bên dưới vừa nghe thấy rất vui mừng la hét inh ỏi. Huấn luyện viên vội vàng hét im lặng. Hàn Lăng Sa đứng bên cạnh, vẻ mặt không tình nguyện.
“Em không đi!” Cố Trạch Vũ nhìn cô, cô ngay lập tức nói ra suy nghĩ của mình.’
Cố Trạch Vũ biết cô và cha cô có ân oán. Lẩn trốn cũng không phải là cách lâu dài. Đối với phụ nữ, quan hệ huyết mạch không thể nào cắt đứt.
“Em…” đội trưởng trẻ tuổi biết sinh viên này có bối cảnh không đơn giản, cấp trên cũng xác nhận có chỉ thị qua. Hơn nữa, Cố Trạch Vũ cũng có quan hệ không đơn giản với cô, nếu trắng trợn làm trái mệnh lệnh, thật sự là…xử lí không tốt…
“Không có chuyện gì. Lúc đến đó anh đưa em đi, chỉ cần nhìn thấy ông ấy, anh sẽ giấu em, có được không?” Cố Trạch Vũ coi như không có người bên cạnh, dịu dàng cưng chiều.
“Không!”
“Sa Sa, nghe lời đi!”
“Em không muốn nhìn thấy ông ấy! Đời này cũng không muốn nhìn thấy ông ấy! Em ghét ông ấy!” Hàn Lăng Sa cau mày bỏ đi, Cố Trạch Vũ mau đuổi theo cô, “Ông ấy là ba em…”
“Ông ấy không phải! Khi ông ấy quyết định cho người đàn bà kia vào nhà, không quan tâm mẹ em sống hay chết, bây giờ cũng không cần em. Tiểu ca ca, em…không có..có……cha……cha!” Hàn Lăng Sa nhìn Cố Trạch Vũ, nói ra từng câu từng chữ.
Cố Trạch Vũ rất muốn ôm cô vào lòng, muốn vỗ lưng cô, muốn vuốt tóc cô nhẹ nhàng an ủi. Một cô gái bé nhỏ yếu đuối, từ nhỏ là tiểu công chúa được người khác nâng đỡ trong lòng bàn tay, tại sao có thể gánh chịu đau khổ lớn đến như vậy? Cô là người có tư cách hạnh phúc nhất, vui vẻ vô lo cả đời!
Trong mắt Hàn Lăng Sa không có nước mắt, bởi vì cô sợ, trước kia có ba mẹ an ủi, giúp cô lau đi, giờ thì sao?
“Các cậu tiếp tục huấn luyện, buổi chiều tôi sẽ mang cô ấy đến, không cần cho cô ấy đến tập hợp.” Cố Trạch Vũ nghiêng đầu nói với đội trưởng, sau đó kéo Hàn Lăng Sa đến phòng làm việc, “Em đi với anh.”
Sau khi hai người đi khuất tầm mắt, sinh viên đứng gần đại đội trưởng nhất lúng túng hỏi, “Em có nghe lầm không? Sa Sa? Đoàn trưởng của chúng ta trở nên dịu dàng như vậy từ lúc nào?”
Lúc Hàn Lăng Sa nghe thấy hai chữ kia, cả người hoàn toàn đông cứng. Đầu óc cô trống rỗng, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Quay ngược dòng thời gian mười sáu năm nhung nhớ rốt cuộc người ấy cũng đã đến trước mặt. Không vui sướng như tưởng tượng, nháy mắt cảm thấy vô cùng uất ức.
“Tiểu công chúa, có phải em không mong được gặp anh không?” Cố Trạch Vũ nhìn vẻ mặt không hứng thú của cô, có chút nản lòng.
“Anh…” Hàn Lăng Sa lập tức nhào đến, vung nắm đấm nhỏ đập đập vào bả vai rộng rãi của hắn, “Anh biết là em, còn đối xử với em như thế! Anh làm em sợ muốn chết, có biết không hả? ! Anh biết là em, còn dám huấn em!”
Cố Trạch Vũ bị đánh, thu lại khóe môi đang cười, đợi cô bình tĩnh mới cầm tay cô để vào trong ngực. Một tay vòng quanh vai cô, một tau vuốt mái tóc dài êm ái của cô.
“Không phải anh cũng mới biết em đấy sao…được rồi, được rồi… Anh sai rồi, có được không?” Giọng nói lơ đãng cưng chiều.
“Hừ, anh còn biết là anh sai à? Anh trước hết đứng tư thế hành quân hai giờ cho em!” Hàn Lăng Sa quỳ gối trên ghế sôfa, dán mặt lên gáy hắn, nhiệt độ nơi đó truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần đỏ lên.
“Vâng, thủ trưởng!” Cố Trạch Vũ cười lớn đáp lại, kéo cô từ trong lòng lên, giả vờ muốn đứng.
“A, anh đứng thật à?” Hàn Lăng Sa thấy hắn thật sự định đứng, vội vàng kéo.
“Mệnh lệnh của thủ trưởng tuyệt đối phải phục tùng!” Cố Trạch Vũ nháy mắt mấy cái.
“Vậy được, anh từ từ đứng lên, em đi.” Hàn Lăng Sa cầm túi đứng lên đi ra ngoài. Cố Trạch Vũ thấy thế vội vàng kéo cô lại.
“Em đi đâu?”
“Về trường học, ở mãi chỗ của anh cũng không phải là cách lâu dài.”
“Hôm nay đã trễ như vậy, đừng trở vể. Ngồi xuống đây chúng ta tâm sự.”
Hàn Lăng Sa nhìn trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, nghĩ đến trường học cách đây khá xa, theo ý hắn ngồi lên sôfa.
“Em…”
“Hả?” Hàn Lăng Sa nhìn dáng vẻ Cố Trạch Vũ ấp a ấp úng, tỏ ra nghi ngờ.
“Lần trước em nói người mà em đợi mười sáu năm có phải là anh không?” Cố Trạch Vũ nói xong, mặt thoáng đỏ ửng.
Hàn Lăng Sa cười, không trả lời mà hỏi lại: “Vậy anh nói người mười sáu năm của anh là ai?”
“Như em suy nghĩ.”
“Đầu gỗ…. Anh biết rõ người em nghĩ là ai, sao lại không nhìn thấu tâm ý của em hả?”
Cố Trạch Vũ sững sờ, sau đó cười lớn, đuôi mày, khóe mắt đều hiện lên ý cười. Tâm tình vui sướng lan cả ra không khí trong phòng: “Sa Sa, chúng ta ở chung một chỗ có được không? Hả?”
Hàn Lăng Sa giả vờ trừng mắt, nhìn hắn: “Tại sao không gọi “tiểu công chúa”?” cuối cùng không nhịn được, cười đứng lên: “Nghe cho rõ, về sau chỉ có thể gọi em như vậy thôi! Khụ khụ...ở chung một chỗ? Chúng ta bây giờ không phải ở chung một chố sao?”
“Em hiểu, ý anh là…” Cố Trạch Vũ duỗi thẳng cánh tay, ôm người trước mặt đang đỏ mặt vào ngực, “Không phải em không biết, anh có nhiều chuyện rất muốn nói với em. Năm đó ở Tứ Xuyên và Hồ Nam, thiếu chút nữa anh đã chết. Khi đó, anh nói với các chiến hữu bên cạnh, nếu anh chết, nhất định phải an táng anh ở thành phố G. Nếu anh không được nhìn thấy em lúc lớn lên trông như thế nào… anh không cam lòng…”
“Năm đó ở Tứ Xuyên và Hồ Nam, anh…thế nào?” Hàn Lăng Sa nghẹn ngào, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Năm đó anh có thể nói ra những lời tuyệt vọng như vậy, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
“Bão tuyết và động đất…” Cố Trạch Vũ an ủi, vuốt đầu nhỏ của cô, hời hợt nói ra năm chữ.
Hàn Lăng Sa thân thể chấn động. Mặc dù cô không phải là người ở đó, nhưng trên TV, trên internet, báo chí tràn ngập thông tin về tai nạn ở hai vùng này. Nhớ đến những cảnh đưa tin hiện trường vô cùng thê thảm, cô khóc hết hai tuần lễ. Cảnh tượng nguy hiểm như vậy, hắn lại có thể ở đó hai tuần lễ.
“Tại sao ở đấy? nguy hiểm như vậy, tại sao ở đấy? không cần tính mạng của mình nữa hả?”
Cố Trạch Vũ lắc đầu, ôm cô thật chặt, “Sa Sa, anh là một người lính…”
Đúng vậy, vì bọn họ là quân nhân, bọn họ nhất định phải gánh vác sứ mệnh, bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm! Tình huống dù nguy hiểm đi chăng nữa, bọn họ cũng phải xông lên trước, dùng ý chí kiên cường nhất chống đỡ lấy. Bởi vì sau lưng bọn họ có hàng nghìn hàng vạn tính mạng con người đang hy vọng, bọn họ tuyệt đối không thể ngã xuống!
Hàn Lăng Sa ngẩng đầu từ trong ngực hắn lên, kéo đầu hắn xuống, hôn nhẹ vào gò má hắn: “Em thật sự rất kiêu hãnh về anh!”
Cố Trạch Vũ ngơ ngác nhìn cô. Không phải hắn chưa từng hôn qua, ngược lại hắn đã từng hôn qua rất nhiều phụ nữ. Hắn chỉ cảm thấy chưa bao giờ tuyệt như lúc này. Môi cô là ấm áp nhất. Môi cô là mềm mại nhất. Trên môi cô thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt.
“Đầu gỗ!” Hàn Lăng Sa mím môi cười.
Cố Trạch Vũ đè vai cô lại, từ từ cúi đầu cho đến khi khoảng cách hai người chỉ còn lại là một trang giấy, “Có thể không?”
Hô hấp nóng bỏng của hắn phà vào môi cô, có chút ngứa, chút ấm áp: “Đầu gỗ!”
Lời cô vừa dứt, môi hắn lập tức đè lên. Hắn hôn cực kì cẩn thận, chỉ như chuồn chuồn lướt trên môi cô. Khi Hàn Lăng Sa không thể chịu nổi hô hấp gần gũi như vậy, khó thở hé miệng nuốt không khí, lưỡi của Cố Trạch Vũ lập tức trơn tuột đi vào.
Mới đầu cô không chịu được kiểu hôn như thế. Hôn, cả lưng cũng cứng lên. Cố Trạch Vũ kiên nhẫn lấy tay chậm rãi di động trên lưng cô, khiến cơ thể cô dần mềm mại , cuối cùng tê liệt nằm trong ngực hắn. Đến thời khắc này, hắn mới dám luồn lấy chiếc lưỡi thơm tho, tinh tế của cô. Lưỡi cô thơm ngọt khiến miệng hắn yêu thích, thân thể mềm mại trong ngực tỏa ra mùi hương thơm ngát. Hắn luyến tiếc buông ra.
Vừa hôn xong, hai người đều thở hồng hộc. Cố Trạch Vũ vẫn như đang còn nghiện, vuốt ve môi cô.
“Ngứa chết...” Hàn Lăng Sa đỏ mặt đẩy hắn.
“Ngứa chỗ nào? Hả?” Cố Trạch Vũ cố ý đùa cô. Nhìn mặt cô càng ngày càng hồng, khóe miệng cong lên càng lớn.
“Em đói rồi…” náo loạn một hồi, cho đến giờ vẫn chưa ăn cơm, bụng cô bắt đầu kháng nghị. Hàn Lăng Sa từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, mặc dù tìm được “tiểu ca ca” của mười sáu năm trước, hai người vừa xác lập quan hệ, nhưng bản tính làm nũng không cất giữ thể hiện ra ngoài.
“Đồ ăn mua bên ngoài nên lạnh, hay gọi thứ khác được không?” Cố Trạch Vũ cầm điện thoại định quay số lại bị Hàn Lăng Sa đè tay xuống.
“Coi như em đang giảm cân. Em đi ngủ trước vậy…” Hàn Lăng Sa ngáp, bước thấp bước cao đi về phía phòng ngủ, “Ngày mai không cần huấn luyện em, mệt quá…”
Cố Trạch Vũ đứng đó, nghe được câu này mới nhớ tới hôm qua đã huấn luyện cô, trong lòng hối hận muốn chết. Lần này thực sự là báo ứng rồi, còn là tự mình đau lòng.
Ngày hôm sau, Cố Trạch Vũ chờ Hàn Lăng Sa ngủ đủ mới lái xe đưa cô đến trường. Huấn luyện viên đang nói kiến thức cơ bản về bắn súng, thấy Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa đi tới cười nói với sinh viên: “Mọi người có muốn đoàn trưởng nói không? Đoàn trưởng của chúng ta là tay thiện xạ, thời tiết dù có sương mù thì thành tích vẫn rất tốt.”
“Cố đoàn trưởng! Cố đoàn trưởng! Nói cho chúng em một chút thôi!” một sinh viên hắng giọng nói, những sinh viên khác cũng ồn ào theo. Nhiệt tình khó chối, Cố Trạch Vũ đến trước mặt hai tiểu đoàn hai mươi sáu người trước mặt giảng giải bắn súng.
“Bảo đảm đấu súng và mép trên của lỗ hổng cùng nằm trên một mặt phẳng, còn phải bảo đảm đầu súng ở lỗ hổng trung tâm. Thời điểm bắn súng, không cần cố ý nhắm vào hồng tâm, chỉ cần nhắm vào một phần ba của bia là được… Chĩa súng xuống phía dưới, dùng sức kéo chặt vào bên trong. Tay trái nắm chặt băng đạn, giữ khẩu súng bên trong thật chặt cố định với thân thể ở một chỗ…”
Hàn Lăng Sa đứng ở bên cạnh, nhìn Cố Trạch Vũ bên phải đang cẩn thận giảng giải, lần đầu tiên có ấn tượng tốt với vũ khí nóng loại này.
Cố Trạch Vũ làm mẫu năm khẩu súng, cả năm đều trúng tâm. Trong tiếng vỗ tay và reo hò đi về bên cạnh Hàn Lăng Sa.
“Các em bao giờ ra bãi bắn bia?” sân huấn luyện của trường học dĩ nhiên kém hơn bãi bắn bia của bộ đội chính quy. Vì đảm bảo sinh viên bắn súng an toàn, đồng thời để sinh viên được trải nghiệm thực tế, trường học đã thương lượng với quân đội để sinh viên đi theo nhóm về quân khu bắn súng.
“Báo cáo, sau buổi trưa, ba giờ rưỡi1”
Sinh viên bên dưới vừa nghe thấy rất vui mừng la hét inh ỏi. Huấn luyện viên vội vàng hét im lặng. Hàn Lăng Sa đứng bên cạnh, vẻ mặt không tình nguyện.
“Em không đi!” Cố Trạch Vũ nhìn cô, cô ngay lập tức nói ra suy nghĩ của mình.’
Cố Trạch Vũ biết cô và cha cô có ân oán. Lẩn trốn cũng không phải là cách lâu dài. Đối với phụ nữ, quan hệ huyết mạch không thể nào cắt đứt.
“Em…” đội trưởng trẻ tuổi biết sinh viên này có bối cảnh không đơn giản, cấp trên cũng xác nhận có chỉ thị qua. Hơn nữa, Cố Trạch Vũ cũng có quan hệ không đơn giản với cô, nếu trắng trợn làm trái mệnh lệnh, thật sự là…xử lí không tốt…
“Không có chuyện gì. Lúc đến đó anh đưa em đi, chỉ cần nhìn thấy ông ấy, anh sẽ giấu em, có được không?” Cố Trạch Vũ coi như không có người bên cạnh, dịu dàng cưng chiều.
“Không!”
“Sa Sa, nghe lời đi!”
“Em không muốn nhìn thấy ông ấy! Đời này cũng không muốn nhìn thấy ông ấy! Em ghét ông ấy!” Hàn Lăng Sa cau mày bỏ đi, Cố Trạch Vũ mau đuổi theo cô, “Ông ấy là ba em…”
“Ông ấy không phải! Khi ông ấy quyết định cho người đàn bà kia vào nhà, không quan tâm mẹ em sống hay chết, bây giờ cũng không cần em. Tiểu ca ca, em…không có..có……cha……cha!” Hàn Lăng Sa nhìn Cố Trạch Vũ, nói ra từng câu từng chữ.
Cố Trạch Vũ rất muốn ôm cô vào lòng, muốn vỗ lưng cô, muốn vuốt tóc cô nhẹ nhàng an ủi. Một cô gái bé nhỏ yếu đuối, từ nhỏ là tiểu công chúa được người khác nâng đỡ trong lòng bàn tay, tại sao có thể gánh chịu đau khổ lớn đến như vậy? Cô là người có tư cách hạnh phúc nhất, vui vẻ vô lo cả đời!
Trong mắt Hàn Lăng Sa không có nước mắt, bởi vì cô sợ, trước kia có ba mẹ an ủi, giúp cô lau đi, giờ thì sao?
“Các cậu tiếp tục huấn luyện, buổi chiều tôi sẽ mang cô ấy đến, không cần cho cô ấy đến tập hợp.” Cố Trạch Vũ nghiêng đầu nói với đội trưởng, sau đó kéo Hàn Lăng Sa đến phòng làm việc, “Em đi với anh.”
Sau khi hai người đi khuất tầm mắt, sinh viên đứng gần đại đội trưởng nhất lúng túng hỏi, “Em có nghe lầm không? Sa Sa? Đoàn trưởng của chúng ta trở nên dịu dàng như vậy từ lúc nào?”
/54
|