Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 9: Giúp một tay

/54


edit: socfsk

“Tiểu công chúa….” Hàn Hành Viễn nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe bên trong có tiếng trả lời mới mở cửa đi vào.

Hàn Lăng Sa đang dọn quần áo, thấy Hàn Hành Viễn đi vào chỉ ngẩng đầu liếc một chút rồi chậm rãi nói: “Ngày mai con quay lại trường học…”

“Gì? Hôm nay con mới về nhà, ngày mai đã về trường là sao?” Hàn Hành Viễn vừa đi vừa giật giật tóc, sao mới về đã muốn đi rồi?

“Tiểu công chúa…. Có phải con vẫn đang giận ba không? Cái đó…ngày đó, ba chỉ là…” Hàn Hành Viễn suy nghĩ tiểu tổ tông có phải đang giận hay không, định giải thích một chút.

“Đừng, ba đừng nói, ba càng giải thích con càng suy nghĩ. Ba không cần nhắc tới người đó trước mặt con… Con không chọc nổi, con tránh đi là được rồi?” Hàn Lăng Sa cảm thấy trong lòng tràn ngập phiền não, nhét tất cả quần áo còn lại vào túi xách, nói: “Tối nay con quay lại quân huấn, xong mới về nhà lấy đồ, sẽ không quay về nửa chừng. Vì vậy ba muốn mang ai về nhà cũng được, con sẽ không xen vào!”

“Tiểu công chúa, con không cần phải như vậy…”

“Vậy được, ba nói cho con biết con phải làm thế nào? Con không thể nhìn người đàn bà kia. Ba có thể ngọt ngào ân ái cùng bà ta ở bên ngoài, con còn có thể nhẫn nhịn được, chỉ cần đừng để con nhìn thấy. Nhưng con đã nhìn thấy, làm sao con nhịn được? Ba quan tâm người đàn bà kia, được thôi, con nhường chỗ đó còn không được sao…”

Hàn Lăng Sa nói xong mặc kệ dáng vẻ ai oán của ba, xách túi đi xuống lầu. Hàn Hành Viễn nắm quyền đánh vào thành giường, vội vàng đuổi theo.

“Tiểu công chúa, ba nhận là ba sai rồi có được không? Ba sẽ không bao giờ mang người khác về nhà chúng ta nữa, được không?”

“Không cần, ba là thủ trưởng, dáng vẻ này của ba con cảm thấy thật không phù hợp. Ba cứ coi con như một kẻ lạnh lùng, không có tim phổi đi…” Hàn Lăng Sa hất tay Hàn Hành Viễn, cố xách túi, cự tuyệt sự giúp đỡ của nhân viên bảo vệ, cô đơn bước đi rồi chìm dần vào bóng tối.

Hàn Hành Viễn không hiểu Hàn Lăng Sa sao đột nhiên lại kiên quyết như vậy, một vài phút trước không phải còn rất tốt sao?

Hàn Lăng Sa một mình đi ra khỏi cửa đại viện, nhìn ánh đèn mờ nhạt ven đường, ngước đầu cố gắng ép nước mắt quay trở về. Cô lấy điện thoại ra, nhấn liên tiếp một dãy số.

“Này, tôi là Hàn Lăng Sa…”

“Giúp tôi một chút có được không?” Hàn Lăng Sa ngừng một chút, do dự hồi lâu mới nói, “Trước cửa trụ sở quân đội.”

Tề Thạch một tuần nay không thấy Hàn Lăng Sa, điện thoại cũng không gọi được. Hắn vốn tưởng rằng hôm đó ở thao trường, tiểu công chúa giận hắn nên cố ý không nhận điện thoại. Một tuần trôi qua, hắn lòng vòng quanh sân huấn luyện cũng không thấy cô. Có lúc ngẫu nhiên gặp Cố Trạch Vũ tuần tra trong thao trường cũng không thấy tiểu công chúa bên cạnh. Buổi chiều gọi điện thoại về nhà nói chuyện với bà nội mới biết, tiểu công chúa lại cãi nhau với cha.

Tề Thạch nghe xong không nói hai lời, cầm chìa khóa xông vào bãi đỗ xe của trường học. Biển số quân đội, coi như trên đường phóng nhanh cũng không có một cảnh sát giao thông nào dám ngăn lại ghi giấy phạt. Vất vả chạy tới cửa đại viện, hắn lại nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang đang giơ tay xách túi cho tiểu công chúa.

Người đàn ông đó đã từng đá ngã hắn, đã từng cầm tay, cũng từng ôm tiểu công chúa, người cùng lớn lên với mình vào ngực…

Lúc Cố Trạch Vũ nhận được điện thoại của Hàn Lăng Sa, hắn vẫn đang uống rượu với một đám bạn học. Bọn họ từ Bắc Kinh đến, gào thét đã lâu không gặp hắn. Lúc chứng kiến Cố Trạch Vũ cả người mặc quân trang, suýt chút nữa cằm cũng rơi xuống đất.

“Ơ, Cố Trạch Vũ, thật đúng là người giống chó a…” (ý anh này là chó quân sự  )

“Chớ có lắm mồm trước mặt tôi, cẩn thận tối nay đánh gục không chừa một mống!”

Xã hội thượng lưu cũng phân đẳng cấp, giống như trong vòng tròn này Cố Trạch Vũ kéo bè kết phái càng ngày càng nhiều. Lấy thân phận cha là Thiếu tướng tổng bộ quân sự, mẹ là Phó Bộ trưởng ngoại giao, không nghi ngờ trong số bọn họ người nổi bật nhất chính là mình hắn. Nói dễ nghe một chút thì trong vòng tròn này, hắn được bọn họ coi là chủ, nói thẳng ra là lão đại, nói một không ai dám nói hai.

“Ha ha, người nào không biết Cố thiếu là người ngàn chén không say, chúng tôi làm sao dám khiêu chiến… Giờ sao? Bây giờ đã mặc quân phục, không thể sao?”

“Cút! Miệng chó không thể mọc ra ngà voi…”

Mấy người cười đùa, rượu uống không ít. Đàn ông, nhất là những đàn ông vừa có tiền vừa có tướng mạo dễ nhìn tất nhiên không thể thiếu phụ nữ. Trước kia Cố Trạch Vũ chơi cùng bọn họ, cũng không ít phụ nữ cởi mở. Chỉ là hôm nay, quân trang trên người, thực không thích hợp.

“Cố thiếu cậu hôm nay có chuyện gì à? Vốn dĩ lúc nào cũng có phụ nữ ôm ấp hai bên, sao tới thành phố G mấy tháng đã hoàn lương rồi?” một người có cá tính, trong tay ôm mỹ nữ, cảm giác mỹ nữ trêu ghẹo nói.

“Hôm nay mặc quân trang ra ngoài, không thích hợp…” Cố Trạch Vũ tới thành phố G lâu như vậy vẫn chưa trải nghiệm, nói không có nhu cầu sinh lí là không thể nào, chỉ là quân trang này…

“Đi thay quần áo là được chứ sao…”

Cố Trạch Vũ đang chuẩn bị đứng dậy tìm quần áo để thay, điện thoại đúng lúc vang lên. Những người biết số của hắn cũng không nhiều, giờ không còn sớm, gọi điện thoại tới chắc chắn có chuyện gấp gáp. Cố Trạch Vũ nhìn chuỗi số xa lạ, có chút suy ngẫm.

Đi vào phòng trong nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Hàn Lăng Sa. Cố Trạch Vũ chau mày suy nghĩ một chút thời điểm gặp nhau, đồng ý gặp ở cửa đại viện.

Lúc lái xe đến cửa trụ sở quân đội, Hàn Lăng Sa đang ngẩng đầu xách túi, không biết đang nghĩ gì, nhìn thấy hắn tới mới ngượng ngùng cười.

“Bây giờ đã muộn, về trường học chỉ sợ không có phương tiện, anh có thể cho tôi ở chỗ anh một hôm không?”

“Chuyện này là thế nào?” Cố Trạch Vũ mím môi, trong lòng rất tức giận, đang chơi giữa chừng lại bị gọi đến, “Đi về nhà đi!”

“Tôi không!” Hàn Lăng Sa cứng đầu kêu lên, “Hắn chỉ muốn người đàn bà kia, không cần tôi nữa, tôi trở về làm gì?”

“Tìm Phương bí thư!”

“Tôi đã ăn chùa ở chùa nhà chú ấy một tuần, không còn mặt mũi nào ở đấy nữa!”

“Thì ra em cũng có, thế mặt mũi tôi thì để đâu?”

“Tôi cũng không nói tôi ở với anh, tôi chỉ nhờ anh giúp tìm một chỗ mà thôi! Anh giận dữ gì mà giận dữ? Trên người anh còn mặc quân trang! không hiểu vì nhân dân phục vụ à?”

“Tôi đúng là không nói lại em? Làm sao em biết số điện thoại của tôi?” Cố Trạch Vũ cầm lấy túi xách trong tay Hàn Lăng Sa hỏi.

“Tôi nhìn thấy trong sổ thông tin bộ đội trong phòng chú Phương…?” thật ra thì cô cố ý xem, vốn định tìm thời gian thích hợp cảm ơn hắn, hiện tại cũng có chút công dụng rồi.

“Đấy là công tác cơ mật, em nhìn lén như vậy là muốn lến tòa án quân sự sao?” Cố Trạch Vũ uống một chút rượu, cả người cũng thoải mái một chút không nghiêm túc giống bình thường. Tâm trạng lúc này cũng không tệ, cố ý đùa cô chơi.

“Làm như tôi thiếu kiến thức pháp luật ấy? !” Hàn Lăng Sa liếc nhìn hắn, mở cửa xe, lên xe.

Cố Trạch Vũ ngồi vào ghế lái cũng không khởi động xe ngay, ung dung ném hành lý của cô ra ghế sau, nhìn thẳng Hàn Lăng Sa. Cô làm sao chịu được tia X cường độ cao của hắn bắn qua, miệng nhếch lên, mặc kệ dáng vẻ chém giết của hắn: “Anh có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh lên, qua thời điểm này thì xin thứ lỗi tôi không phục vụ.”

“Em sao lại ở trong đại viện?”

“Bởi vì ba tôi đang ở trong này.”

“Ba em là ai?”

“Cái này cũng không cần phải khai báo chứ? Nhóc con, những chuyện này ngày nào đó sẽ nói cho anh biết. Nếu giờ anh biết ba tôi là người nào còn không tấn công giết ông ấy?”

“Đó không phải là hành vi của quân tử.” Cố Trạch Vũ vuốt tay, lắc đầu.

“Vậy thì càng không thể nói rồi, nhóc…anh…” Hàn Lăng Sa dựa vào ghế xem cố ý kéo dài âm thanh trêu hắn.

“Được, không nói cũng được, một ngày nào đó tôi cũng biết!” Cố Trạch Vũ đổi tư thế thoải mái hơn, một tay đặt lên tay lái, một tay đặt tại ghế cô đang dựa mới tiếp tục hỏi, “Hôm đó không phải Phương bí thư đã khuyên em về rồi sao? Hôm nay lại xảy ra chuyện gì?”

“Tôi thật ra không muốn nhìn thấy ba tôi khổ sở… Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ khép nép dụ dỗ tôi của ông, lòng tôi thực sự rất khó chịu…” Hàn Lăng Sa không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, “Vốn là hôm nay ông tới khuyên tôi quay về nhà, tôi đã mềm lòng theo về. Vốn rằng bữa cơm đã rất ngon lành. Kết quả là sau bữa cơm tối, tôi nghe được người giúp việc nói với dì Lý, sau khi tôi đi, ba tôi còn thề thốt đảm bảo một ngày nào đó sẽ đưa người đàn bà đó bước vào nhà chúng tôi.”

“Em làm sao để tâm nhiều như vậy? Vào rồi thì sao chứ, không phải là thêm một người thêm một cái bát, một đôi đũa sao? Về phần em như vậy…. Buổi tối muộn còn chạy ra ngoài.” Cố Trạch Vũ sống trong gia đình viên mãn, đương nhiên không thể hiểu rõ tức giận và sự bất đắc dĩ của cô.

“Thêm một cái bát, một đôi đũa thì tôi phải rút gấp đôi!” ánh mắt Hàn Lăng Sa đỏ lên, “Lúc đầu tôi cảm thấy mẹ tôi ra đi, ba tôi tìm một người phụ nữ khác cũng không có việc gì, nhưng…. Chính là không phải người đàn bà đó! Ai cũng có thể, chỉ có bà ta là không thể!”

“Tại sao?”

“Tôi tại sao phải nói cho anh? ! Anh không phải là gì của tôi!” Hàn Lăng Sa sợ lần này cũng nói hết mọi chuyện với hắn, vội vàng ngưng lại. Chuyện như vậy cho đến nay cô chưa bao giờ nói qua cho người nào.

Cố Trạch Vũ cảm thấy tâm trạng cô thay đổi, cũng không hỏi nữa. Ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, khóe môi thoáng chốc vẽ lên, hỏi: “Người hôm trước trong hội trường nhào vào tôi là ai? Chỉnh tôi cũng không giải thích!”

“Anh nói Tề Thạch à?”

“Tề Thạch? Người này cũng sống trong đại viện sao?”

“Ừ, anh tạm thời đừng chọc đến hắn, cha hắn là Tề Chấn, Tề Tham mưu trưởng. Lần trước anh đá ngã hắn, nếu như cha hắn biết tôi xem anh có thể làm gì?”

Hàn Lăng Sa ấn phím di động nhìn đồng hồ.

“Ơ, còn cao hơn thế à?” Cố Trạch Vũ ra vẻ quái dị nói, “Này không phải là tôi đã đắc tội rồi sao, mau xuống giải thích một chút, tôi sẽ đi, tránh xảy ra chuyện…”

“Giải thích cái gì?” Hàn Lăng Sa nhìn theo hướng Cố Trạch Vũ vừa nhìn về sau, đầu tiên thấy xe Audi A6 của Tề Thạch, sau đó mới nhìn rõ Tề Thạch đang đứng bên cửa xe.

“Giải thích cái gì mà giải thích? Tôi với hắn không có quan hệ gì. Chỉ là từ nhỏ lớn lên, chơi đùa cùng nhau mà thôi. Hắn là người như vậy, luôn có vài ngày như vậy, qua kì kinh động sẽ tốt…” Hàn Lăng Sa lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi, người nào cũng không muốn gặp, nhất là những người trong đại viện.

“Vậy tôi nay em trước hết ở chỗ của tôi, dù sao cũng có những bạn học ở Bắc Kinh đến, đoán chừng tối nay tôi sẽ qua đêm cùng bọn họ rồi.” Cố Trạch Vũ thắt dây an toàn, quay đầu hỏi, “Sáng mai tôi đưa em đến quân huấn, nghỉ lâu như vậy, bắt đầu từ mai tập luyện gấp đôi bù lại!”

“Bù thì bù, không sao cả.” Hàn Lăng Sa nhún nhún vai. Bỗng như nhớ tới cái gì, hỏi: “Trong quân khu các anh có người nào tên là “Không đơn giản” không?”

“Người nào?” Cố Trạch Vũ nhìn Tề Thạch phía trước, khẽ thở dài, lướt thẳng qua xe hắn, lái xe về phía trước, “Làm gì có người nào tên như vậy? Tìm người này có việc gì sao?”

“Không có chuyện gì, cảm thấy tên tương đối kì quái nên hỏi một chút…”

Không có người này? Như vậy, tiểu ca ca, anh rốt cuộc đang ở đâu?


/54

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status