Biểu cô nương cả người chấn động, trong lòng tựa như bị xé mất một khối. Nàng ta ngơ ngẩn xem hai người nhìn nhau cười kia, không chịu nổi liên tục lui về sau vài bước.
Ninh thế tử dịu dàng như vậy là nàng chưa bao giờ thấy qua. Vẻ dịu dàng ấy lại dành cho Tần nhị nương tử miệng mồm sắc bén chưa bao giờ lưu lại một chút tình cảm cho người khác!
Quý lão phu nhân nói Ninh thế tử là người muốn khởi động toàn bộ môn hộ phủ Ninh Bá, muốn cưới cũng là cưới quý nữ thế gia. Nhưng Tần nhị nương tử miệng không chừa khẩu đức như vậy... Chẳng lẽ Ninh biểu ca để ý chỉ là thân phận quý nữ của Tần nhị nương tử?
Quý nữ quý nữ... Hai chữ này làm đau đớn đôi mắt của biểu cô nương. Cuộc đời này nàng hận nhất chính là thân phận quý nữ này!
"Tống tỷ tỷ," Quý Thất liền ở một bên, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy Ninh Mộ Hoạ và Tần nhị nương tử, còn thấy cả Quý Lục và Ngọc Hành. Nàng thu hồi ánh mắt, một tay khoác lấy cánh tay của Tống Chi Hoạ: "Chuyện quá khứ Tống tỷ tỷ đừng suy nghĩ nữa, con người phải nhìn về phía trước mới tốt."
Tống Chi Hoạ rũ ánh mắt xuống, nắm khăn thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ thất muội muội đã quên Thất hoàng tử?"
Quý Thất được ma ma mà Hà thị tốn số tiền lớn mời tới dạy dỗ nhiều ngày, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười này coi như học đã lâu, vì một câu này lại bị phá công: "Dù không thể quên cũng phải quên!"
Tống Chi Hoạ rút tay về, không nói nữa, đi thẳng về hướng bàn tỷ thí bên cạnh.
Hay cho một câu không thể quên cũng phải quên. Chẳng lẽ Quý Thất có chủ ý gì, Tống Chi Hoạ nàng không hiểu được sao? Chỉ là, dù làm Quý Lục thất trinh thất đức, hoàng gia sẽ để nữ nhi do thiếp sinh ra làm hoàng phi?
.......
Trong Bát Bảo Lâu, Ngọc Tranh ngồi đơn độc trong một sương phòng ngay góc. Hắn phe phẩy chén rượu nhìn hai tiểu nương từng người tản ra bên dưới, biểu tình tuỳ ý nói: "Hai người kia chính là thất nương tử và biểu cô nương Quý phủ?"
"Bẩm điện hạ, đúng là hai người phía dưới." Hộ vệ bên người Thái Tử hiện giờ đã đổi người. Tạ Dục là Thái Tử tự tay chọn lựa ra, nhìn trúng chính là Tạ Dục nói chuyện trầm ổn: "Người mặc y phục hồng phấn chính là Tống Chi Hoạ Tống phủ. Lúc trước Tống Chi Hoạ ở phủ Ninh Bá vậy mà bỏ thuốc muốn mê hoặc Ninh thế tử..."
Hôm nay hộ vệ đi tra xét, thế mà còn tra được một bí mật động trời. Vì thế, hắn đem chuyện biểu cô nương ở phủ Ninh Bá dụ dỗ không thành ngược lại có hại kể ra toàn bộ cho Thái Tử. Tiền căn hậu quả của chuyện này làm Tạ Dục vô cùng khiếp sợ, cũng vừa lòng với năng lực làm việc của chính mình. Hắn chỉ điều tra một lần, liền tra ra gièm pha lớn như thế, chỉ cần làm tốt chuyện này, sau này Thái Tử nhất định sẽ giao cho hắn trọng trách!
"Bổn cung thấy thất đệ muội lớn lên chim sa cá lặn như vậy, vốn tưởng rằng muội muội ruột của nàng cũng sẽ có bảy phần bộ dáng nàng ấy. Thật sự kỳ quái, vị muội muội này như thế nào ngay cả ba phần bộ dáng của tỷ tỷ cũng không có?" Thái Tử nhíu mày lại, ngữ khí ghét bỏ soi mói Quý Thất một phen. Rồi hắn chỉ vào nữ tử y phục màu phấn phía dưới, lại nói: "Còn có biểu cô nương kia... Tạ Dục ngươi nhìn một cái, ngươi xem xem, mặt khổ qua như vậy, có tâm kế làm người ác độc. Đừng nói Ninh Mộ Hoạ không cần cô ta, gã sai vặt kia không cần cô ta cũng là hiển nhiên!"
Tâm tư ác độc giống như Tô thị!
Ngọc Tranh nghĩ đến Tô thị vì lợi mà khiến Tô Tam đi dụ dỗ hắn, đối với biểu cô nương phía dưới càng chán ghét vài phần. Trước nay hắn đối với nữ tử ngoan ngoãn phục tùng, hiện giờ người này có thể làm hắn chán ghét như thế cũng thật là hiếm có.
Thái Tử thu hồi ánh mắt, một ngụm rót hết chung rượu trong tay: "Còn bên chỗ Cảnh Vương, ngươi đã an bài xong chưa?"
"Điện hạ," Tạ Dục lộ ra vẻ giỏi giang trong tiếng nói: "Tiểu nhân đã phái người đi đưa lời nhắn. Cảnh Vương gia dặn dò, giờ Tuất y nhất định sẽ tới Di Hồng Lâu."
"Ờ." Thái Tử vừa lòng. Nghe được tiếng gõ la trên đài thêu, biết được tỷ thí khéo tay đã bắt đầu, lại chuyển ánh mắt qua trên đài.
Thi đấu khéo tay chia làm nhiều loại, xe chỉ luồn kim, khắc hoa quả, nặn tượng người, cắt giấy, thêu hoa. Một ngày này, ai tay nghề tốt trong tỷ thí, người đó có thể giành được danh hiệu cô nương khéo tay.
Từ nơi này của Ngọc Tranh nhìn lại, trên đài, Tống Chi Hoạ một sợi chỉ nhỏ quấn quanh ngón tay, thị nữ bên cạnh nâng gối nhỏ, bên trên bảy chiếc kim thêu xếp hàng chỉnh tề. Tay phải biểu cô nương vươn ra, ánh trăng phản chiếu, đầu sợi chỉ trên ngón tay rất nhanh xuyên qua một loạt bảy lỗ kim kia, có thể nói là liền mạch lưu loát.
Thị nữ giơ cao gối bông cắm kim đã được xuyên qua, rồi sau đó giương giọng tuyên bố: "Một lần xâu bảy kim, khéo!"
Trước đài có khán giả theo dõi, vỗ tay biểu lộ.
Một lần xâu bảy kim này đối với những tiểu thư khuê các mỗi ngày ở nhà luyện tập nữ hồng mà nói, cũng không tính là cái gì. Trên đài, không ít tiểu nương tử đều là một lần xâu bảy kim. Biểu cô nương dù được một chữ khéo, ngược lại cũng không khiến người kinh ngạc cảm thán quá nhiều.
Quý Thất không khéo tay như Tống Chi Hoạ, một lần xâu đến kim thứ tư liền lệch qua, chưa xuyên qua lỗ, thua trận.
Thái Tử ngồi trong sương phòng, mắt sáng như đuốc nhìn xem. Thấy biểu cô nương lại trông về Bát Bảo Lâu bên này, Thái Tử hỏi: "Cô ta luôn nhìn về nơi này, là đang xem Ninh Mộ Hoạ?"
Tạ Dục ngẫm nghĩ, nghi ngờ nói: "Tống gia nghèo hèn, chỉ sợ Tống nương tử từ nhỏ qua ngày khổ nhọc, vừa ý không chỉ là Ninh thế tử người này, trong lòng càng vừa ý gia thế công huân của Ninh thế tử."
Đối với nữ tử, phương diện này Thái Tử đã quá hiểu biết. Từ yêu đương vụng trộm các kiểu Phan, lừa, Đặng, tiểu, nhàn* đến danh chính ngôn thuận cưới về ngọt ngào, chiều chuộng, tôn trọng... Hắn đều hiểu biết!
*Phan, lừa, Đặng, tiểu, nhàn: năm điều kiện so sánh đàn ông yêu đương vụng trộm trong sách cổ. Thường dùng để chỉ năm điều kiện để đàn ông hấp dẫn phụ nữ, hoặc năm điều kiện đàn ông cần chuẩn bị để theo đuổi phụ nữ. Đẹp trai như Phan An, năng lực mạnh như lừa, tiền nhiều như phú ông Đặng Thông nhà Hán, còn phải cẩn thận che chở phụ nữ, đối với phụ nữ săn sóc, dành nhiều thời gian cho phụ nữ.
(Nguồn: baike)
Phụ hoàng hắn từng nói: Vật thế gian, phương pháp được đến có ba loại, lấy mưu kế mà đạt được, lấy ích lợi dụ dỗ đạt được, còn một loại chính là lấy quyền thế áp bức mà được. Ba loại phương pháp này trên triều đình Thái Tử không biết dùng, ở trên người nữ nhân, Thái Tử có thể nói là thuần thục hoàn mỹ.
"Đưa hộp xảo quả kia qua cho biểu cô nương và Quý Thất, nhìn xem phản ứng của từng người bọn họ." Thái Tử một tay nắm một lát trái cây, nhét vào trong miệng, "Đừng nói là ai đưa, hết thảy đều nói là thiếu gia nhà ngươi đưa."
Hai thiếu gia này chỉ định là ai, thuộc hạ kia đều biết rõ, lên tiếng lui ra ngoài.
Biểu cô nương được một chữ khéo, mới vừa thối lui đến một bên khán đài nhường chỗ cho một tiểu nương tử khác lên tỷ thí, Dao Dao từ phía sau nâng một hộp đồ ăn lại đây nói: "Cô nương, có người tặng xảo quả cho người."
Trong lòng Tống Chi Hoạ nhảy lên, thấy người khác không chú ý tới nơi này, thấp giọng hỏi: "Là ai đưa tới?"
"Nô tỳ không biết." Dao Dao lắc đầu: "Gã sai vặt kia nói là thiếu gia nhà hắn tặng."
Thất Tịch tặng xảo quả, mặc kệ là nam tặng nữ hay là nữ tặng nam, đều đại biểu có ý.
Tống Chi Hoạ bảo Dao Dao mở hộp xảo quả kia ra, thấy xảo quả bên trong tinh xảo không phải nhà bình thường có thể làm ra. Nàng ngẫm nghĩ, lại thấp giọng hỏi: "Ngươi thật không biết người nọ là ai? Quần áo của gã sai vặt kia thế nào? Cách nói năng lại thế nào?"
Dao Dao biết nàng ta muốn hỏi cái gì, cũng thấp giọng đáp cả hai mặt: "Cô nương, nô tỳ tỉ mỉ nhìn qua, gã sai vặt kia ăn mặc không tầm thường, đối với nô tỳ cũng cực kỳ có lễ nghĩa. Có thể là gã sai vặt bên người thiếu gia nhà quyền quý nào đó... Cô nương, lúc này đây, người hẳn là lòng nghĩ sự thành." Nghĩ đến một lang quân tốt, liền có một nhi lang tốt đâm đầu lại đây!
Biểu cô nương thở gấp xoắn khăn trên tay, cảm giác khẩn trương vui sướng trong lòng đều dâng lên tới cổ họng. Nếu người này thật là thiếu gia nhà ai, nếu thật sự vì tỷ thí khéo tay có ý với nàng...
Ninh thế tử dịu dàng như vậy là nàng chưa bao giờ thấy qua. Vẻ dịu dàng ấy lại dành cho Tần nhị nương tử miệng mồm sắc bén chưa bao giờ lưu lại một chút tình cảm cho người khác!
Quý lão phu nhân nói Ninh thế tử là người muốn khởi động toàn bộ môn hộ phủ Ninh Bá, muốn cưới cũng là cưới quý nữ thế gia. Nhưng Tần nhị nương tử miệng không chừa khẩu đức như vậy... Chẳng lẽ Ninh biểu ca để ý chỉ là thân phận quý nữ của Tần nhị nương tử?
Quý nữ quý nữ... Hai chữ này làm đau đớn đôi mắt của biểu cô nương. Cuộc đời này nàng hận nhất chính là thân phận quý nữ này!
"Tống tỷ tỷ," Quý Thất liền ở một bên, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy Ninh Mộ Hoạ và Tần nhị nương tử, còn thấy cả Quý Lục và Ngọc Hành. Nàng thu hồi ánh mắt, một tay khoác lấy cánh tay của Tống Chi Hoạ: "Chuyện quá khứ Tống tỷ tỷ đừng suy nghĩ nữa, con người phải nhìn về phía trước mới tốt."
Tống Chi Hoạ rũ ánh mắt xuống, nắm khăn thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ thất muội muội đã quên Thất hoàng tử?"
Quý Thất được ma ma mà Hà thị tốn số tiền lớn mời tới dạy dỗ nhiều ngày, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười này coi như học đã lâu, vì một câu này lại bị phá công: "Dù không thể quên cũng phải quên!"
Tống Chi Hoạ rút tay về, không nói nữa, đi thẳng về hướng bàn tỷ thí bên cạnh.
Hay cho một câu không thể quên cũng phải quên. Chẳng lẽ Quý Thất có chủ ý gì, Tống Chi Hoạ nàng không hiểu được sao? Chỉ là, dù làm Quý Lục thất trinh thất đức, hoàng gia sẽ để nữ nhi do thiếp sinh ra làm hoàng phi?
.......
Trong Bát Bảo Lâu, Ngọc Tranh ngồi đơn độc trong một sương phòng ngay góc. Hắn phe phẩy chén rượu nhìn hai tiểu nương từng người tản ra bên dưới, biểu tình tuỳ ý nói: "Hai người kia chính là thất nương tử và biểu cô nương Quý phủ?"
"Bẩm điện hạ, đúng là hai người phía dưới." Hộ vệ bên người Thái Tử hiện giờ đã đổi người. Tạ Dục là Thái Tử tự tay chọn lựa ra, nhìn trúng chính là Tạ Dục nói chuyện trầm ổn: "Người mặc y phục hồng phấn chính là Tống Chi Hoạ Tống phủ. Lúc trước Tống Chi Hoạ ở phủ Ninh Bá vậy mà bỏ thuốc muốn mê hoặc Ninh thế tử..."
Hôm nay hộ vệ đi tra xét, thế mà còn tra được một bí mật động trời. Vì thế, hắn đem chuyện biểu cô nương ở phủ Ninh Bá dụ dỗ không thành ngược lại có hại kể ra toàn bộ cho Thái Tử. Tiền căn hậu quả của chuyện này làm Tạ Dục vô cùng khiếp sợ, cũng vừa lòng với năng lực làm việc của chính mình. Hắn chỉ điều tra một lần, liền tra ra gièm pha lớn như thế, chỉ cần làm tốt chuyện này, sau này Thái Tử nhất định sẽ giao cho hắn trọng trách!
"Bổn cung thấy thất đệ muội lớn lên chim sa cá lặn như vậy, vốn tưởng rằng muội muội ruột của nàng cũng sẽ có bảy phần bộ dáng nàng ấy. Thật sự kỳ quái, vị muội muội này như thế nào ngay cả ba phần bộ dáng của tỷ tỷ cũng không có?" Thái Tử nhíu mày lại, ngữ khí ghét bỏ soi mói Quý Thất một phen. Rồi hắn chỉ vào nữ tử y phục màu phấn phía dưới, lại nói: "Còn có biểu cô nương kia... Tạ Dục ngươi nhìn một cái, ngươi xem xem, mặt khổ qua như vậy, có tâm kế làm người ác độc. Đừng nói Ninh Mộ Hoạ không cần cô ta, gã sai vặt kia không cần cô ta cũng là hiển nhiên!"
Tâm tư ác độc giống như Tô thị!
Ngọc Tranh nghĩ đến Tô thị vì lợi mà khiến Tô Tam đi dụ dỗ hắn, đối với biểu cô nương phía dưới càng chán ghét vài phần. Trước nay hắn đối với nữ tử ngoan ngoãn phục tùng, hiện giờ người này có thể làm hắn chán ghét như thế cũng thật là hiếm có.
Thái Tử thu hồi ánh mắt, một ngụm rót hết chung rượu trong tay: "Còn bên chỗ Cảnh Vương, ngươi đã an bài xong chưa?"
"Điện hạ," Tạ Dục lộ ra vẻ giỏi giang trong tiếng nói: "Tiểu nhân đã phái người đi đưa lời nhắn. Cảnh Vương gia dặn dò, giờ Tuất y nhất định sẽ tới Di Hồng Lâu."
"Ờ." Thái Tử vừa lòng. Nghe được tiếng gõ la trên đài thêu, biết được tỷ thí khéo tay đã bắt đầu, lại chuyển ánh mắt qua trên đài.
Thi đấu khéo tay chia làm nhiều loại, xe chỉ luồn kim, khắc hoa quả, nặn tượng người, cắt giấy, thêu hoa. Một ngày này, ai tay nghề tốt trong tỷ thí, người đó có thể giành được danh hiệu cô nương khéo tay.
Từ nơi này của Ngọc Tranh nhìn lại, trên đài, Tống Chi Hoạ một sợi chỉ nhỏ quấn quanh ngón tay, thị nữ bên cạnh nâng gối nhỏ, bên trên bảy chiếc kim thêu xếp hàng chỉnh tề. Tay phải biểu cô nương vươn ra, ánh trăng phản chiếu, đầu sợi chỉ trên ngón tay rất nhanh xuyên qua một loạt bảy lỗ kim kia, có thể nói là liền mạch lưu loát.
Thị nữ giơ cao gối bông cắm kim đã được xuyên qua, rồi sau đó giương giọng tuyên bố: "Một lần xâu bảy kim, khéo!"
Trước đài có khán giả theo dõi, vỗ tay biểu lộ.
Một lần xâu bảy kim này đối với những tiểu thư khuê các mỗi ngày ở nhà luyện tập nữ hồng mà nói, cũng không tính là cái gì. Trên đài, không ít tiểu nương tử đều là một lần xâu bảy kim. Biểu cô nương dù được một chữ khéo, ngược lại cũng không khiến người kinh ngạc cảm thán quá nhiều.
Quý Thất không khéo tay như Tống Chi Hoạ, một lần xâu đến kim thứ tư liền lệch qua, chưa xuyên qua lỗ, thua trận.
Thái Tử ngồi trong sương phòng, mắt sáng như đuốc nhìn xem. Thấy biểu cô nương lại trông về Bát Bảo Lâu bên này, Thái Tử hỏi: "Cô ta luôn nhìn về nơi này, là đang xem Ninh Mộ Hoạ?"
Tạ Dục ngẫm nghĩ, nghi ngờ nói: "Tống gia nghèo hèn, chỉ sợ Tống nương tử từ nhỏ qua ngày khổ nhọc, vừa ý không chỉ là Ninh thế tử người này, trong lòng càng vừa ý gia thế công huân của Ninh thế tử."
Đối với nữ tử, phương diện này Thái Tử đã quá hiểu biết. Từ yêu đương vụng trộm các kiểu Phan, lừa, Đặng, tiểu, nhàn* đến danh chính ngôn thuận cưới về ngọt ngào, chiều chuộng, tôn trọng... Hắn đều hiểu biết!
*Phan, lừa, Đặng, tiểu, nhàn: năm điều kiện so sánh đàn ông yêu đương vụng trộm trong sách cổ. Thường dùng để chỉ năm điều kiện để đàn ông hấp dẫn phụ nữ, hoặc năm điều kiện đàn ông cần chuẩn bị để theo đuổi phụ nữ. Đẹp trai như Phan An, năng lực mạnh như lừa, tiền nhiều như phú ông Đặng Thông nhà Hán, còn phải cẩn thận che chở phụ nữ, đối với phụ nữ săn sóc, dành nhiều thời gian cho phụ nữ.
(Nguồn: baike)
Phụ hoàng hắn từng nói: Vật thế gian, phương pháp được đến có ba loại, lấy mưu kế mà đạt được, lấy ích lợi dụ dỗ đạt được, còn một loại chính là lấy quyền thế áp bức mà được. Ba loại phương pháp này trên triều đình Thái Tử không biết dùng, ở trên người nữ nhân, Thái Tử có thể nói là thuần thục hoàn mỹ.
"Đưa hộp xảo quả kia qua cho biểu cô nương và Quý Thất, nhìn xem phản ứng của từng người bọn họ." Thái Tử một tay nắm một lát trái cây, nhét vào trong miệng, "Đừng nói là ai đưa, hết thảy đều nói là thiếu gia nhà ngươi đưa."
Hai thiếu gia này chỉ định là ai, thuộc hạ kia đều biết rõ, lên tiếng lui ra ngoài.
Biểu cô nương được một chữ khéo, mới vừa thối lui đến một bên khán đài nhường chỗ cho một tiểu nương tử khác lên tỷ thí, Dao Dao từ phía sau nâng một hộp đồ ăn lại đây nói: "Cô nương, có người tặng xảo quả cho người."
Trong lòng Tống Chi Hoạ nhảy lên, thấy người khác không chú ý tới nơi này, thấp giọng hỏi: "Là ai đưa tới?"
"Nô tỳ không biết." Dao Dao lắc đầu: "Gã sai vặt kia nói là thiếu gia nhà hắn tặng."
Thất Tịch tặng xảo quả, mặc kệ là nam tặng nữ hay là nữ tặng nam, đều đại biểu có ý.
Tống Chi Hoạ bảo Dao Dao mở hộp xảo quả kia ra, thấy xảo quả bên trong tinh xảo không phải nhà bình thường có thể làm ra. Nàng ngẫm nghĩ, lại thấp giọng hỏi: "Ngươi thật không biết người nọ là ai? Quần áo của gã sai vặt kia thế nào? Cách nói năng lại thế nào?"
Dao Dao biết nàng ta muốn hỏi cái gì, cũng thấp giọng đáp cả hai mặt: "Cô nương, nô tỳ tỉ mỉ nhìn qua, gã sai vặt kia ăn mặc không tầm thường, đối với nô tỳ cũng cực kỳ có lễ nghĩa. Có thể là gã sai vặt bên người thiếu gia nhà quyền quý nào đó... Cô nương, lúc này đây, người hẳn là lòng nghĩ sự thành." Nghĩ đến một lang quân tốt, liền có một nhi lang tốt đâm đầu lại đây!
Biểu cô nương thở gấp xoắn khăn trên tay, cảm giác khẩn trương vui sướng trong lòng đều dâng lên tới cổ họng. Nếu người này thật là thiếu gia nhà ai, nếu thật sự vì tỷ thí khéo tay có ý với nàng...
/369
|