Hai người ngồi trong đình một lát, Thái Tử Phi và Đồng thị cũng đã đón tiếp Trưởng công chúa và Văn Thuỵ Huyện Chủ trở lại.
Trưởng công chúa là trưởng bối, tự nhiên sẽ không ngồi tán chuyện phiếm cùng bọn tiểu bối. Thái Tử Phi cười nói với Đồng thị: "Muội muội và các tiểu nương tử này độ tuổi xấp xỉ, vốn là bạn tốt khuê phòng. Hiện giờ, vừa lúc để muội muội tiếp đón bọn họ, bổn cung và Trưởng công chúa điện hạ đến phòng khách phía Tây."
Đồng thị hành lễ, cung kính lên tiếng. Mọi người tiễn Thái Tử Phi và Trưởng công chúa xong, không khí lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Thời điểm chuyển giao năm cũ và năm mới luôn là khi các tiểu nương tử có nhiều đề tài nhất. Một số quan viên ngoại phóng đều sẽ về kinh, cô nương nhà ai xinh đẹp khéo tay, nhi lang nhà ai tuấn tú tài hoa, đều là đề tài các tiểu nương tử yêu thích, bàn luận không biết mệt mỏi.
Đồng thị đứng ở nơi đó, nguyên bản trong đám tiểu nương tử có một vị trí của nàng, hiện giờ dường như có một bức tường vô hình, ngăn cách nàng ta và mọi người. Đôi tay nàng ta khép lại trong áo choàng, ánh mắt đặt trên người Quý Vân Lưu mặc áo choàng lông ngồi bên kia. Nàng ta phát hiện, hôm nay lục nương tử giống như Thất hoàng tử, thế nhưng cũng mặc đồ lông trắng. Dường như nàng cũng chưa bao giờ thấy lục nương tử mặc xiêm y trắng...
Đồng trắc phi đỏ hồng hốc mắt. Người nọ được tứ hôn cho Thất hoàng tử, mà chính mình lại rơi xuống nông nỗi bị Thái Tử giẫm đạp... Rốt cuộc là dựa vào cái gì, vận số nàng lại tốt như vậy?
"Đồng phi nương nương, trời lạnh, uống chung trà nóng ấm áp thân thể đi ạ." Nha hoàn Uyển Quân bên cạnh Đồng thị thấy nàng ta nhìn chằm chằm Quý lục nương tử, vội vàng tiếp nhận chung trà từ tay tiểu nha hoàn bưng đến trước mặt nàng: "Đây là trà hoa mai mới phơi, nương nương nếm thử."
"Trà hoa mai mới phơi à, ta thật muốn nếm thử." Phía sau Uyển Quân, Tô tam nương tử chợt toát ra, tiếp nhận chung trà trong tay nàng ấy. Nhưng Tô Tam giống như bưng không vững chung trà kia, "Ối da" một tiếng, toàn bộ nước trà nóng bỏng liền hắt lên áo choàng của Đồng thị.
"Đồng phi nương nương, ngài có bị bỏng hay không..."
"Ôi ôi, xem tay chân ta vụng về..."
Tiếng hỏi thăm nôn nóng của Uyển Quân và giọng điệu vui sướng khi người gặp hoạ của Tô tam nương tử đan chéo lên nhau. Mọi người trong đình lần lượt ngừng đàm luận, tức khắc xôn xao chuyển mắt nhìn về phía hai người.
Tần nhị nương tử nâng trà nóng xem hai người giằng co phía bên kia, giọng nói ép đến cực thấp: "Tô tam nương tử vì sao trở mặt với Trắc phi của Thái Tử?"
Từ sau khi được chỉ hôn cho Thất hoàng tử, Quý Vân Lưu liền nhảy trở thành nhân vật cấp bậc truyền thuyết trong vòng tán chuyện qua năm của kinh thành. Có điều, mặc dù nàng là tồn tại giống như thần, thật đúng là không hiểu được chuyện này. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ Tô tam nương tử cũng muốn trở thành trắc phi của Thái Tử?"
Tần Nhị nghĩ đến những tin đồn vô căn cứ truyền lưu lúc trước, rằng Tô tam nương tử khoả thân dụ dỗ Thái Tử, gật đầu: "Ừm, xác thật có khả năng rất lớn."
Hai người nơi này cực kỳ nhàn rỗi, giống những người khác ở đằng kia suy đoán ân oán tình thù của người ta. Phía bên kia, Tô tam nương tử đã dùng khăn chạm lau áo choàng dính nước: "Ai da, toàn bộ ướt đẫm rồi..." Nàng ta vỗ áo choàng vài cái, vừa đỡ lấy tay Đồng thị, "Đồng Trắc phi nương nương, ngài tuyệt đối là đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha thứ cho ta tay chân vụng về. Nếu nương nương ngài thật sự muốn trách ta, thừa dịp hiện giờ mọi người đều ở đây, ngài liền mắng ta cũng được. Ta đã làm sai nên cam nguyện chịu bất luận trách phạt gì. Ngài cũng không thể giống như lần trước, tránh ở sau lưng, sai người dùng sức vô cớ bịa đặt oan uổng ta!"
Ồ! Một loạt lời nói tràn đầy mùi thuốc súng như thế, làm các tiểu nương tử mặt đều tái rồi, tâm tư thật sự ào ạt tuôn ra. Hai người nguyên bản vẫn luôn tỷ muội tình thâm, hiện giờ trở mặt không nhận người, trực tiếp trở mặt trước mặt mọi người... Quả nhiên là một hồi tuồng hay!
Một câu như vậy cũng khiến Đồng thị nghe ra điểm không thích hợp. Nàng ta nắm ngược lấy tay Tô Tam, vội la lên: "Tam nương tử, lời này của cô là ý gì?"
"Ý gì?" Tô Tam rút tay về, lạnh lùng cười một tiếng: "Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Đồng Trắc phi nương nương, vị trí này của ngài có được không dễ, vẫn nên hầu hạ Thái Tử điện hạ cho tốt đi. Còn nữa, sau này ngài tuyệt đối đừng lại đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Điều ngài một lòng mơ ước chưa chắc là thứ Tô Tự Cẩn ta muốn!"
Dựa vào cái gì, chính mình bị người hắt một chậu nước bẩn, sau đó thanh danh toàn bộ huỷ hoại phải gả đến Hàng Châu. Người khởi xướng này mang một gương mặt vô tội vào Đông Cung, còn không có nửa điểm áy náy! Khi Tô tam nương tử biết được là Đồng phủ bịa đặt nàng cởi sạch dụ dỗ Thái Tử, thật là phổi đều tức đến nổ tung!
"Tô tam nương tử, cô thật to gan!" Uyển Quân là người đầu tiên đứng ra thay Đồng thị vãn hồi mặt mũi, "Thế nhưng ở Đông Cung mà vô lễ với Đồng trắc phi nương nương! Cô không sợ bị Thái Tử Phi nương nương vấn tội sao?"
"Ta vô lễ?" Tô Tam lại cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo chút tự giễu, "Vậy chính là ta vô lễ, còn phải xin Trắc phi nương nương thứ tội." Thân thể khuỵu một chút, nàng ta lại nói, "Đồng trắc phi nương nương, thân thể ta không khoẻ, về phủ trước."
Nói xong, không đợi người khác mở miệng, vừa thu khăn lại, nàng ta trực tiếp xoay người liền đi rồi. Đi ra vài bước, Tô Tam lại ném khăn cho nha hoàn bên cạnh: "Giúp ta ném khăn đi, dính mùi đều khiến ta chán ghét!"
Đồng thị nhìn áo choàng như ý xanh ngọc kia chiếu vào dưới tuyết trắng, vì bước nhanh khiến vạt áo đong đưa, làm nàng choáng đến mắt cũng đau. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, lui về sau mấy bước, xoa trán nói: "Uyển Quân, Uyển Quân, đầu ta thật choáng váng, ta khó chịu..."
Lại là một trận gà bay chó sủa, chúng nha hoàn mới đưa Đồng trắc phi trở về.
Các tiểu nương tử vô duyên vô cớ nhìn một hồi tranh cãi như vậy, từ khiếp sợ chuyển thành hưng phấn, từ hưng phấn chuyển sang sôi trào. Ôi chao, tam nương tử nói muốn người không biết trừ phi mình đừng làm! Còn nói vị trí Trắc phi của Thái Tử này nàng ta chướng mắt!
Có coi trọng hay không, trong lòng mọi người hiểu rõ là được. Không ăn được nho liền nói nho còn xanh. Nhưng hoá ra, lời đồn đãi vớ vẩn khi đó của Tô tam nương tử thế nhưng là Đồng đại nương tử thả ra! Hoá ra Đồng đại nương tử là loại người giẫm tỷ muội bò lên trên như thế này!
Kế tiếp không còn chuyện gì mới lạ khiến mọi người hưng phấn thảo luận. Mặc dù Đồng đại nương tử thân thể không khoẻ, yến hội Đông Cung cũng rất nhanh đã bắt đầu.
Thái Tử đột nhiên nổi hứng, muốn người khác biết được trắc phi của mình quyến rũ thế nào, yến hội này vậy mà cũng không ngăn cách nam nữ. Trong điện Cát Khánh, bàn dài trái phải được bố trí song song. Phía trước là bàn chủ của Thái Tử và Thái Tử Phi, phía sau có cầm sư đàn sáo tấu nhạc. Hơn nữa, Thái Tử còn để đại thần trong triều và phu nhân của mình ngồi cùng một bàn.
Nơi này là Đông Cung, dù cho Thái Tử xằng bậy, ai dám nói một chữ không? Mọi người ngồi vào vị trí của mình, các tiểu nương tử còn chưa bàn chuyện cưới xin mặt đỏ bừng, đến ngồi vào mấy bàn tiệc cuối cùng. Có người che miệng thấp giọng cười, hành động này của Thái Tử thật là sáng tạo khác người.
Thất hoàng tử tự nhiên cũng không khách khí. Đợi Quý Vân Lưu vào điện Cát Khánh, mang theo nàng đi về phía bàn của chính mình.
Trên tiệc sinh thần của Hoàng Hậu lần trước, Lục hoàng tử cũng gặp qua Quý Vân Lưu một lần. Khi đó trời tối người nhiều, Hoàng Đế uy nghiêm, hắn không dám trắng trợn táo bạo đánh giá. Lúc này vừa thấy, hắn liền lộ ra một hàm răng trắng với Ngọc Hành: "Thất ca nhi, Vương phi phụ hoàng tứ hôn cho đệ thật đúng là xinh đẹp." Nếu Hoàng Thượng cũng chỉ hôn một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy cho hắn thì tốt rồi. Hiện giờ, Quân gia giúp hắn xử lý chuyện buôn bán của cửa hàng, trên người hắn có thừa tiền nên cũng không cần cưới tiểu nương tử gia đình giàu có gì đó. Chỉ cần cùng hắn một lòng, giống như thất ca nhi và lục nương tử thì tốt rồi...
Mọi người đã trình diện hết, Thái Tử ngồi ở chủ vị, đợi nửa ngày lại không chờ được trắc phi quyến rũ của hắn, cảm thấy kỳ quái nên quay đầu hỏi Tô thị: "Đồng thị đâu?"
"Điện hạ." Thái Tử Phi nương nương tự nhiên sớm biết trận diễn kia của Tô Tam. Trong lòng nàng ta oán trách Tô Tam không hiểu chuyện, nhưng đồng thời vẫn thu dọn xong cục diện rối rắm này: "Vừa rồi khi tiếp đón khách khứa trong hoa viên, Đồng muội muội không cẩn thận bị nước trà của Cẩn tỷ nhi làm vấy bẩn xiêm y. Sau đó, Đồng muội muội nói chính mình váng đầu, nên được nha hoàn đỡ về phòng nghỉ ngơi."
"Cẩn tỷ nhi này cũng thật là! Nàng ta còn là cô nương con vợ cả của Tô gia, sao không biết lễ nghĩa như vậy, để nước trà bắn trúng Đồng phi!" Thái Tử vừa mở miệng liền thay mỹ nhân bênh vực kẻ yếu, oán trách: "Trời lạnh như vậy!"
Thái Tử Phi vội vàng trấn an Thái Tử: "Điện hạ, mong ngài tuyệt đối đừng trách cứ tam muội muội. Muội ấy ước chừng là trong lòng quá khó chịu mới có thể luống cuống tay chân đánh nghiêng chung trà trong tay... Vừa rồi, sau khi muội ấy không cẩn thận vẩy trà lên Đồng Trắc phi, thân thể cũng không khoẻ nên đã trực tiếp về phủ..."
"Trong lòng nàng ta khó chịu? Nàng ta khó chịu cái gì..." Thái Tử nguyên bản căm giận bỗng nhiên dừng lại. Nghĩ đến khi đó, Tô thị nói Tô tam nương tử ngưỡng mộ hắn đã lâu... Ngộ ra. Ai, Tô Tam lúc này sợ là nhìn thấy Trắc phi mình cưới không phải nàng, làm bạn bên cạnh mình không phải nàng, cho nên trong lòng khó chịu.
Tâm tư thay trắc phi quyến rũ đòi lại công bằng của Thái Tử nháy mắt liền không còn, nháy mắt còn toát ra ý tưởng vị trắc phi này quá được nuông chiều.
Hắn chỉnh sửa vạt áo của mình lại ngay ngắn một chút, dựng thẳng bả vai, rồi sau đó, vẻ mặt gió xuân đắc ý ngồi thẳng thân thể. Ai, các mỹ nhân đều ngưỡng mộ hắn, còn vì hắn ở hoa viên phía sau không màng thể diện ra tay... Ai, người làm mỹ nam tử như hắn đây cũng thật là khó xử mà...
Đồng thị cuối cùng vẫn ra đây, ngồi ở bàn bên phải phía dưới Thái Tử. Nếu ở trong phủ nhà mình, nàng ta còn có thể giận dỗi, để mẹ Đồng dỗ nàng. Nhưng hiện giờ vào Đông Cung, dù cho trốn trong chăn khóc muốn chết, chỉ cần ra cửa, vẫn phải bôi son trét phấn, dùng gương mặt tươi cười nghênh đón người.
Thái Tử thấy hốc mắt nàng ta còn phiếm hồng, thở dài một tiếng, trấn an: "Đồng thị, Cẩn tỷ nhi tâm tính trẻ con, nàng đừng để bụng. Chuyện này, cứ cho qua như vậy đi."
"Vâng, bẩm điện hạ, Cẩn tỷ nhi vốn chính là bạn tốt tri giao của thiếp thân, thiếp thân sao có thể tức giận nàng ấy. Thiếp thân biết nàng ấy nhất định không phải cố ý." Khoé miệng Đồng thị mỉm cười, một câu một lời tất cả đều không chọn ra một chút sai lầm, nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại nắm chặt.
Mới vào phủ ba ngày, Thái Tử hàng đêm ở bên tai nàng nói cuộc đời này chỉ đối tốt với một mình nàng, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ nàng. Nhưng còn hôm nay? Lại là tình cảnh như thế nào!
Trong tiếng đàn sáo giao hưởng, Thái Tử và mọi người bên dưới nâng chén chè chén, mọi người đều vui vẻ mà tới, sung sướng nhẹ nhàng mà về. Chỉ có Đồng đại nương tử ngồi bên trên, thường nhìn Thất hoàng tử và lục nương tử liếc mắt đưa tình phía dưới, sắc mặt dần trắng bệch. Ngọc Tranh dù cho quý là Thái Tử, nhưng điểm nào có thể so với Thất hoàng tử? So với tình cảm dịu dàng như nước trong mắt Thất hoàng tử, Thái Tử đối với chính mình điểm nào là tình yêu thật lòng!
.......
Trăng treo giữa trời, khúc hết người tan. Thái Tử thừa dịp hứng thú, sai người truyền lời muốn Thất hoàng tử lưu lại. Trùng hợp Ngọc Hành cũng muốn hỏi chuyện dầu hạt bông ở Đông Cung, vì thế tự mình đưa Quý Vân Lưu ra cửa lên xe ngựa rồi lại quay về.
Đợi khi Ngọc Hành trở về hành lang, cửa thuỳ hoa bên kia có một nha hoàn đi tới. Nàng ta cầm theo đèn cung đình, đạp bước đi đến trước mặt Ngọc Hành, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mục Vương điện hạ, chủ tử chúng tôi cho mời Mục Vương điện hạ đến đình đằng trước có việc muốn nói."
"Chủ tử các ngươi là ai?" Ngọc Hành ngẩng đầu liền hỏi.
Nha hoàn ép giọng cực thấp: "Chủ tử chúng tôi chính là Đồng phi nương nương."
"Việc hôm nay, bổn vương xem như không nghe thấy." Tay Ngọc Hành hợp lại trong áo choàng. Giọng điệu tuy nhẹ nhưng không có nửa điểm hàm hồ: "Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi, loại kỹ xảo nho nhỏ này, vô luận là ai đào bẫy cho ai đều không nên liên luỵ bổn vương vào đó. Nếu có lần sau, ngươi và chủ tử ngươi đều để mạng lại gặp đi!"
Ánh trăng chiếu vào trên hành lang. Tiểu nha hoàn cầm đèn cung đình, nhìn Thất hoàng tử thân mặc áo choàng lông trắng giống như gặp quỷ, trực tiếp mềm chân quỳ gối trên mặt đất.
Ngọc Hành liếc nhìn nàng ta một cái, lúc này mới nâng bước tiếp tục đi về phía trước.
Đợi bóng dáng hắn chậm rãi ra khỏi hành lang, tiểu nha hoàn mới phát giác chính mình đã bị doạ ra mồ hôi lạnh đầy người. Nàng ta đỡ đầu gối đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cửa thuỳ hoa. Dựa vào tường đợi nửa ngày, thấy thật sự không có người đi theo, lúc này nàng mới thổi tắt đèn cung đình, một đường chạy chậm về hướng chính viện của Thái Tử Phi.
"Tố Vi tỷ tỷ." Trong trời đông giá rét nhưng tiểu nha hoàn chạy đến mồ hôi đầy đầu. Nàng ta chui vào phòng rồi cẩn thận nhìn nhìn bên ngoài, lúc này mới đóng cửa lại, vội vàng nói: "Tố Vi tỷ tỷ, chuyện lớn không tốt. Biện pháp này của tỷ lập tức đã bị Mục Vương điện hạ nhìn thấu! Mục Vương điện hạ, Mục Vương điện hạ thật là, thật là đáng sợ! Hắn, hắn so với Thái Tử điện hạ dường như còn đáng sợ hơn một chút... Nếu Mục Vương điện hạ nhắc đến việc hôm nay trước mặt Thái Tử..."
Tiểu nha hoàn nóng vội xoay quanh. Tưởng tượng nếu chuyện này bị Thái Tử hoặc là Thái Tử Phi biết được, tính mạng nàng ta sẽ khó giữ!
"Muội hoảng cái gì!" Tố Vi thật ra trấn định như trước, "Còn chưa nói rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội đã gấp thành như vậy. Đây không phải là đang tự loạn đầu trận tuyến sao?"
Tiểu nha hoàn kể lại thái độ của Ngọc Hành đối với chính mình vừa rồi, còn cả lời nói của hắn, một chữ không sót kể cho Tố Vi.
"Như thế xem ra, chính là Đồng trắc phi vẫn luôn tự mình đa tình với Mục Vương!" Tố Vi lạnh lùng cười một tiếng: "Hôm nay trên tiệc mừng, ta thấy rõ ràng, hai mắt Đồng trắc phi này dính trên người Mục Vương chưa từng dời đi. Đường đường một cô nương xuất thân từ phủ Đồng tướng, thật không biết cảm thấy thẹn là gì!"
Tiểu nha hoàn lo lắng nhất vẫn là vấn đề an nguy của chính mình. Tố Vi cuối cùng vung tay lên, trấn an nàng ta: "Muội sợ cái gì, không phải có ta chịu trách nhiệm sao? Muội yên tâm trở về, xảy ra chuyện, ta tất nhiên che đằng trước muội..."
Tiểu nha hoàn bị khuyên nhủ trở về. Tố Vi ngồi trên bàn, nghĩ làm thế nào để khiến Thái Tử biết được kỳ thật trong lòng Đồng thị không có nửa điểm cho hắn.
Thái Tử Phi vào Đông Cung tám năm, vào năm thứ hai khi Tô thị mang thai nàng ta liền hầu hạ Thái Tử. Nhưng mà lúc ấy, Thái Tử ghét bỏ thân phận nàng, vẫn luôn không đồng ý Thái Tử Phi nâng nàng đi đường sáng, còn ở năm thứ hai đã làm chủ hứa nàng cho quản sự phòng bếp trong phủ.
Nàng ta một lòng đối xử tử tế với Thái Tử, cảm thấy chỉ đành làm thị thiếp, dù cho làm nha hoàn thông phòng không có danh phận cũng được, nhưng không ngờ thật tình lại đổi lấy kết cục như thế!
Trưởng công chúa là trưởng bối, tự nhiên sẽ không ngồi tán chuyện phiếm cùng bọn tiểu bối. Thái Tử Phi cười nói với Đồng thị: "Muội muội và các tiểu nương tử này độ tuổi xấp xỉ, vốn là bạn tốt khuê phòng. Hiện giờ, vừa lúc để muội muội tiếp đón bọn họ, bổn cung và Trưởng công chúa điện hạ đến phòng khách phía Tây."
Đồng thị hành lễ, cung kính lên tiếng. Mọi người tiễn Thái Tử Phi và Trưởng công chúa xong, không khí lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Thời điểm chuyển giao năm cũ và năm mới luôn là khi các tiểu nương tử có nhiều đề tài nhất. Một số quan viên ngoại phóng đều sẽ về kinh, cô nương nhà ai xinh đẹp khéo tay, nhi lang nhà ai tuấn tú tài hoa, đều là đề tài các tiểu nương tử yêu thích, bàn luận không biết mệt mỏi.
Đồng thị đứng ở nơi đó, nguyên bản trong đám tiểu nương tử có một vị trí của nàng, hiện giờ dường như có một bức tường vô hình, ngăn cách nàng ta và mọi người. Đôi tay nàng ta khép lại trong áo choàng, ánh mắt đặt trên người Quý Vân Lưu mặc áo choàng lông ngồi bên kia. Nàng ta phát hiện, hôm nay lục nương tử giống như Thất hoàng tử, thế nhưng cũng mặc đồ lông trắng. Dường như nàng cũng chưa bao giờ thấy lục nương tử mặc xiêm y trắng...
Đồng trắc phi đỏ hồng hốc mắt. Người nọ được tứ hôn cho Thất hoàng tử, mà chính mình lại rơi xuống nông nỗi bị Thái Tử giẫm đạp... Rốt cuộc là dựa vào cái gì, vận số nàng lại tốt như vậy?
"Đồng phi nương nương, trời lạnh, uống chung trà nóng ấm áp thân thể đi ạ." Nha hoàn Uyển Quân bên cạnh Đồng thị thấy nàng ta nhìn chằm chằm Quý lục nương tử, vội vàng tiếp nhận chung trà từ tay tiểu nha hoàn bưng đến trước mặt nàng: "Đây là trà hoa mai mới phơi, nương nương nếm thử."
"Trà hoa mai mới phơi à, ta thật muốn nếm thử." Phía sau Uyển Quân, Tô tam nương tử chợt toát ra, tiếp nhận chung trà trong tay nàng ấy. Nhưng Tô Tam giống như bưng không vững chung trà kia, "Ối da" một tiếng, toàn bộ nước trà nóng bỏng liền hắt lên áo choàng của Đồng thị.
"Đồng phi nương nương, ngài có bị bỏng hay không..."
"Ôi ôi, xem tay chân ta vụng về..."
Tiếng hỏi thăm nôn nóng của Uyển Quân và giọng điệu vui sướng khi người gặp hoạ của Tô tam nương tử đan chéo lên nhau. Mọi người trong đình lần lượt ngừng đàm luận, tức khắc xôn xao chuyển mắt nhìn về phía hai người.
Tần nhị nương tử nâng trà nóng xem hai người giằng co phía bên kia, giọng nói ép đến cực thấp: "Tô tam nương tử vì sao trở mặt với Trắc phi của Thái Tử?"
Từ sau khi được chỉ hôn cho Thất hoàng tử, Quý Vân Lưu liền nhảy trở thành nhân vật cấp bậc truyền thuyết trong vòng tán chuyện qua năm của kinh thành. Có điều, mặc dù nàng là tồn tại giống như thần, thật đúng là không hiểu được chuyện này. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ Tô tam nương tử cũng muốn trở thành trắc phi của Thái Tử?"
Tần Nhị nghĩ đến những tin đồn vô căn cứ truyền lưu lúc trước, rằng Tô tam nương tử khoả thân dụ dỗ Thái Tử, gật đầu: "Ừm, xác thật có khả năng rất lớn."
Hai người nơi này cực kỳ nhàn rỗi, giống những người khác ở đằng kia suy đoán ân oán tình thù của người ta. Phía bên kia, Tô tam nương tử đã dùng khăn chạm lau áo choàng dính nước: "Ai da, toàn bộ ướt đẫm rồi..." Nàng ta vỗ áo choàng vài cái, vừa đỡ lấy tay Đồng thị, "Đồng Trắc phi nương nương, ngài tuyệt đối là đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha thứ cho ta tay chân vụng về. Nếu nương nương ngài thật sự muốn trách ta, thừa dịp hiện giờ mọi người đều ở đây, ngài liền mắng ta cũng được. Ta đã làm sai nên cam nguyện chịu bất luận trách phạt gì. Ngài cũng không thể giống như lần trước, tránh ở sau lưng, sai người dùng sức vô cớ bịa đặt oan uổng ta!"
Ồ! Một loạt lời nói tràn đầy mùi thuốc súng như thế, làm các tiểu nương tử mặt đều tái rồi, tâm tư thật sự ào ạt tuôn ra. Hai người nguyên bản vẫn luôn tỷ muội tình thâm, hiện giờ trở mặt không nhận người, trực tiếp trở mặt trước mặt mọi người... Quả nhiên là một hồi tuồng hay!
Một câu như vậy cũng khiến Đồng thị nghe ra điểm không thích hợp. Nàng ta nắm ngược lấy tay Tô Tam, vội la lên: "Tam nương tử, lời này của cô là ý gì?"
"Ý gì?" Tô Tam rút tay về, lạnh lùng cười một tiếng: "Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Đồng Trắc phi nương nương, vị trí này của ngài có được không dễ, vẫn nên hầu hạ Thái Tử điện hạ cho tốt đi. Còn nữa, sau này ngài tuyệt đối đừng lại đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Điều ngài một lòng mơ ước chưa chắc là thứ Tô Tự Cẩn ta muốn!"
Dựa vào cái gì, chính mình bị người hắt một chậu nước bẩn, sau đó thanh danh toàn bộ huỷ hoại phải gả đến Hàng Châu. Người khởi xướng này mang một gương mặt vô tội vào Đông Cung, còn không có nửa điểm áy náy! Khi Tô tam nương tử biết được là Đồng phủ bịa đặt nàng cởi sạch dụ dỗ Thái Tử, thật là phổi đều tức đến nổ tung!
"Tô tam nương tử, cô thật to gan!" Uyển Quân là người đầu tiên đứng ra thay Đồng thị vãn hồi mặt mũi, "Thế nhưng ở Đông Cung mà vô lễ với Đồng trắc phi nương nương! Cô không sợ bị Thái Tử Phi nương nương vấn tội sao?"
"Ta vô lễ?" Tô Tam lại cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo chút tự giễu, "Vậy chính là ta vô lễ, còn phải xin Trắc phi nương nương thứ tội." Thân thể khuỵu một chút, nàng ta lại nói, "Đồng trắc phi nương nương, thân thể ta không khoẻ, về phủ trước."
Nói xong, không đợi người khác mở miệng, vừa thu khăn lại, nàng ta trực tiếp xoay người liền đi rồi. Đi ra vài bước, Tô Tam lại ném khăn cho nha hoàn bên cạnh: "Giúp ta ném khăn đi, dính mùi đều khiến ta chán ghét!"
Đồng thị nhìn áo choàng như ý xanh ngọc kia chiếu vào dưới tuyết trắng, vì bước nhanh khiến vạt áo đong đưa, làm nàng choáng đến mắt cũng đau. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, lui về sau mấy bước, xoa trán nói: "Uyển Quân, Uyển Quân, đầu ta thật choáng váng, ta khó chịu..."
Lại là một trận gà bay chó sủa, chúng nha hoàn mới đưa Đồng trắc phi trở về.
Các tiểu nương tử vô duyên vô cớ nhìn một hồi tranh cãi như vậy, từ khiếp sợ chuyển thành hưng phấn, từ hưng phấn chuyển sang sôi trào. Ôi chao, tam nương tử nói muốn người không biết trừ phi mình đừng làm! Còn nói vị trí Trắc phi của Thái Tử này nàng ta chướng mắt!
Có coi trọng hay không, trong lòng mọi người hiểu rõ là được. Không ăn được nho liền nói nho còn xanh. Nhưng hoá ra, lời đồn đãi vớ vẩn khi đó của Tô tam nương tử thế nhưng là Đồng đại nương tử thả ra! Hoá ra Đồng đại nương tử là loại người giẫm tỷ muội bò lên trên như thế này!
Kế tiếp không còn chuyện gì mới lạ khiến mọi người hưng phấn thảo luận. Mặc dù Đồng đại nương tử thân thể không khoẻ, yến hội Đông Cung cũng rất nhanh đã bắt đầu.
Thái Tử đột nhiên nổi hứng, muốn người khác biết được trắc phi của mình quyến rũ thế nào, yến hội này vậy mà cũng không ngăn cách nam nữ. Trong điện Cát Khánh, bàn dài trái phải được bố trí song song. Phía trước là bàn chủ của Thái Tử và Thái Tử Phi, phía sau có cầm sư đàn sáo tấu nhạc. Hơn nữa, Thái Tử còn để đại thần trong triều và phu nhân của mình ngồi cùng một bàn.
Nơi này là Đông Cung, dù cho Thái Tử xằng bậy, ai dám nói một chữ không? Mọi người ngồi vào vị trí của mình, các tiểu nương tử còn chưa bàn chuyện cưới xin mặt đỏ bừng, đến ngồi vào mấy bàn tiệc cuối cùng. Có người che miệng thấp giọng cười, hành động này của Thái Tử thật là sáng tạo khác người.
Thất hoàng tử tự nhiên cũng không khách khí. Đợi Quý Vân Lưu vào điện Cát Khánh, mang theo nàng đi về phía bàn của chính mình.
Trên tiệc sinh thần của Hoàng Hậu lần trước, Lục hoàng tử cũng gặp qua Quý Vân Lưu một lần. Khi đó trời tối người nhiều, Hoàng Đế uy nghiêm, hắn không dám trắng trợn táo bạo đánh giá. Lúc này vừa thấy, hắn liền lộ ra một hàm răng trắng với Ngọc Hành: "Thất ca nhi, Vương phi phụ hoàng tứ hôn cho đệ thật đúng là xinh đẹp." Nếu Hoàng Thượng cũng chỉ hôn một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy cho hắn thì tốt rồi. Hiện giờ, Quân gia giúp hắn xử lý chuyện buôn bán của cửa hàng, trên người hắn có thừa tiền nên cũng không cần cưới tiểu nương tử gia đình giàu có gì đó. Chỉ cần cùng hắn một lòng, giống như thất ca nhi và lục nương tử thì tốt rồi...
Mọi người đã trình diện hết, Thái Tử ngồi ở chủ vị, đợi nửa ngày lại không chờ được trắc phi quyến rũ của hắn, cảm thấy kỳ quái nên quay đầu hỏi Tô thị: "Đồng thị đâu?"
"Điện hạ." Thái Tử Phi nương nương tự nhiên sớm biết trận diễn kia của Tô Tam. Trong lòng nàng ta oán trách Tô Tam không hiểu chuyện, nhưng đồng thời vẫn thu dọn xong cục diện rối rắm này: "Vừa rồi khi tiếp đón khách khứa trong hoa viên, Đồng muội muội không cẩn thận bị nước trà của Cẩn tỷ nhi làm vấy bẩn xiêm y. Sau đó, Đồng muội muội nói chính mình váng đầu, nên được nha hoàn đỡ về phòng nghỉ ngơi."
"Cẩn tỷ nhi này cũng thật là! Nàng ta còn là cô nương con vợ cả của Tô gia, sao không biết lễ nghĩa như vậy, để nước trà bắn trúng Đồng phi!" Thái Tử vừa mở miệng liền thay mỹ nhân bênh vực kẻ yếu, oán trách: "Trời lạnh như vậy!"
Thái Tử Phi vội vàng trấn an Thái Tử: "Điện hạ, mong ngài tuyệt đối đừng trách cứ tam muội muội. Muội ấy ước chừng là trong lòng quá khó chịu mới có thể luống cuống tay chân đánh nghiêng chung trà trong tay... Vừa rồi, sau khi muội ấy không cẩn thận vẩy trà lên Đồng Trắc phi, thân thể cũng không khoẻ nên đã trực tiếp về phủ..."
"Trong lòng nàng ta khó chịu? Nàng ta khó chịu cái gì..." Thái Tử nguyên bản căm giận bỗng nhiên dừng lại. Nghĩ đến khi đó, Tô thị nói Tô tam nương tử ngưỡng mộ hắn đã lâu... Ngộ ra. Ai, Tô Tam lúc này sợ là nhìn thấy Trắc phi mình cưới không phải nàng, làm bạn bên cạnh mình không phải nàng, cho nên trong lòng khó chịu.
Tâm tư thay trắc phi quyến rũ đòi lại công bằng của Thái Tử nháy mắt liền không còn, nháy mắt còn toát ra ý tưởng vị trắc phi này quá được nuông chiều.
Hắn chỉnh sửa vạt áo của mình lại ngay ngắn một chút, dựng thẳng bả vai, rồi sau đó, vẻ mặt gió xuân đắc ý ngồi thẳng thân thể. Ai, các mỹ nhân đều ngưỡng mộ hắn, còn vì hắn ở hoa viên phía sau không màng thể diện ra tay... Ai, người làm mỹ nam tử như hắn đây cũng thật là khó xử mà...
Đồng thị cuối cùng vẫn ra đây, ngồi ở bàn bên phải phía dưới Thái Tử. Nếu ở trong phủ nhà mình, nàng ta còn có thể giận dỗi, để mẹ Đồng dỗ nàng. Nhưng hiện giờ vào Đông Cung, dù cho trốn trong chăn khóc muốn chết, chỉ cần ra cửa, vẫn phải bôi son trét phấn, dùng gương mặt tươi cười nghênh đón người.
Thái Tử thấy hốc mắt nàng ta còn phiếm hồng, thở dài một tiếng, trấn an: "Đồng thị, Cẩn tỷ nhi tâm tính trẻ con, nàng đừng để bụng. Chuyện này, cứ cho qua như vậy đi."
"Vâng, bẩm điện hạ, Cẩn tỷ nhi vốn chính là bạn tốt tri giao của thiếp thân, thiếp thân sao có thể tức giận nàng ấy. Thiếp thân biết nàng ấy nhất định không phải cố ý." Khoé miệng Đồng thị mỉm cười, một câu một lời tất cả đều không chọn ra một chút sai lầm, nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại nắm chặt.
Mới vào phủ ba ngày, Thái Tử hàng đêm ở bên tai nàng nói cuộc đời này chỉ đối tốt với một mình nàng, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ nàng. Nhưng còn hôm nay? Lại là tình cảnh như thế nào!
Trong tiếng đàn sáo giao hưởng, Thái Tử và mọi người bên dưới nâng chén chè chén, mọi người đều vui vẻ mà tới, sung sướng nhẹ nhàng mà về. Chỉ có Đồng đại nương tử ngồi bên trên, thường nhìn Thất hoàng tử và lục nương tử liếc mắt đưa tình phía dưới, sắc mặt dần trắng bệch. Ngọc Tranh dù cho quý là Thái Tử, nhưng điểm nào có thể so với Thất hoàng tử? So với tình cảm dịu dàng như nước trong mắt Thất hoàng tử, Thái Tử đối với chính mình điểm nào là tình yêu thật lòng!
.......
Trăng treo giữa trời, khúc hết người tan. Thái Tử thừa dịp hứng thú, sai người truyền lời muốn Thất hoàng tử lưu lại. Trùng hợp Ngọc Hành cũng muốn hỏi chuyện dầu hạt bông ở Đông Cung, vì thế tự mình đưa Quý Vân Lưu ra cửa lên xe ngựa rồi lại quay về.
Đợi khi Ngọc Hành trở về hành lang, cửa thuỳ hoa bên kia có một nha hoàn đi tới. Nàng ta cầm theo đèn cung đình, đạp bước đi đến trước mặt Ngọc Hành, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mục Vương điện hạ, chủ tử chúng tôi cho mời Mục Vương điện hạ đến đình đằng trước có việc muốn nói."
"Chủ tử các ngươi là ai?" Ngọc Hành ngẩng đầu liền hỏi.
Nha hoàn ép giọng cực thấp: "Chủ tử chúng tôi chính là Đồng phi nương nương."
"Việc hôm nay, bổn vương xem như không nghe thấy." Tay Ngọc Hành hợp lại trong áo choàng. Giọng điệu tuy nhẹ nhưng không có nửa điểm hàm hồ: "Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi, loại kỹ xảo nho nhỏ này, vô luận là ai đào bẫy cho ai đều không nên liên luỵ bổn vương vào đó. Nếu có lần sau, ngươi và chủ tử ngươi đều để mạng lại gặp đi!"
Ánh trăng chiếu vào trên hành lang. Tiểu nha hoàn cầm đèn cung đình, nhìn Thất hoàng tử thân mặc áo choàng lông trắng giống như gặp quỷ, trực tiếp mềm chân quỳ gối trên mặt đất.
Ngọc Hành liếc nhìn nàng ta một cái, lúc này mới nâng bước tiếp tục đi về phía trước.
Đợi bóng dáng hắn chậm rãi ra khỏi hành lang, tiểu nha hoàn mới phát giác chính mình đã bị doạ ra mồ hôi lạnh đầy người. Nàng ta đỡ đầu gối đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cửa thuỳ hoa. Dựa vào tường đợi nửa ngày, thấy thật sự không có người đi theo, lúc này nàng mới thổi tắt đèn cung đình, một đường chạy chậm về hướng chính viện của Thái Tử Phi.
"Tố Vi tỷ tỷ." Trong trời đông giá rét nhưng tiểu nha hoàn chạy đến mồ hôi đầy đầu. Nàng ta chui vào phòng rồi cẩn thận nhìn nhìn bên ngoài, lúc này mới đóng cửa lại, vội vàng nói: "Tố Vi tỷ tỷ, chuyện lớn không tốt. Biện pháp này của tỷ lập tức đã bị Mục Vương điện hạ nhìn thấu! Mục Vương điện hạ, Mục Vương điện hạ thật là, thật là đáng sợ! Hắn, hắn so với Thái Tử điện hạ dường như còn đáng sợ hơn một chút... Nếu Mục Vương điện hạ nhắc đến việc hôm nay trước mặt Thái Tử..."
Tiểu nha hoàn nóng vội xoay quanh. Tưởng tượng nếu chuyện này bị Thái Tử hoặc là Thái Tử Phi biết được, tính mạng nàng ta sẽ khó giữ!
"Muội hoảng cái gì!" Tố Vi thật ra trấn định như trước, "Còn chưa nói rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội đã gấp thành như vậy. Đây không phải là đang tự loạn đầu trận tuyến sao?"
Tiểu nha hoàn kể lại thái độ của Ngọc Hành đối với chính mình vừa rồi, còn cả lời nói của hắn, một chữ không sót kể cho Tố Vi.
"Như thế xem ra, chính là Đồng trắc phi vẫn luôn tự mình đa tình với Mục Vương!" Tố Vi lạnh lùng cười một tiếng: "Hôm nay trên tiệc mừng, ta thấy rõ ràng, hai mắt Đồng trắc phi này dính trên người Mục Vương chưa từng dời đi. Đường đường một cô nương xuất thân từ phủ Đồng tướng, thật không biết cảm thấy thẹn là gì!"
Tiểu nha hoàn lo lắng nhất vẫn là vấn đề an nguy của chính mình. Tố Vi cuối cùng vung tay lên, trấn an nàng ta: "Muội sợ cái gì, không phải có ta chịu trách nhiệm sao? Muội yên tâm trở về, xảy ra chuyện, ta tất nhiên che đằng trước muội..."
Tiểu nha hoàn bị khuyên nhủ trở về. Tố Vi ngồi trên bàn, nghĩ làm thế nào để khiến Thái Tử biết được kỳ thật trong lòng Đồng thị không có nửa điểm cho hắn.
Thái Tử Phi vào Đông Cung tám năm, vào năm thứ hai khi Tô thị mang thai nàng ta liền hầu hạ Thái Tử. Nhưng mà lúc ấy, Thái Tử ghét bỏ thân phận nàng, vẫn luôn không đồng ý Thái Tử Phi nâng nàng đi đường sáng, còn ở năm thứ hai đã làm chủ hứa nàng cho quản sự phòng bếp trong phủ.
Nàng ta một lòng đối xử tử tế với Thái Tử, cảm thấy chỉ đành làm thị thiếp, dù cho làm nha hoàn thông phòng không có danh phận cũng được, nhưng không ngờ thật tình lại đổi lấy kết cục như thế!
/369
|