Cảnh Vương ở trong triều bị Ngọc Hành hung hăng bày một lần, lần này chọc đến hắn đau đớn muốn chết. Trở lại phủ Cảnh Vương, không nói hai lời, lập tức sai Trương Hoà tóm Vương Hạo đưa qua. Cũng may lúc trước hắn vì xem xét việc uống nước bùa bảy ngày theo lời Vương Hạo là thật hay giả, vẫn luôn giữ hắn ta lại trong phủ.
Vương Hạo bị Trương Hoà như diều hâu bắt gà con nhấc lên ném xuống đất. Đầu gối hắn đụng vào đá xanh, đau đến nhe răng nhếch miệng, cách thật xa cũng cảm giác được lửa giận của Cảnh Vương.
"Vương..." Tiếng "Vương gia" này của Trương Hoà còn chưa hoàn chỉnh, Cảnh Vương đã nhấc chân, một chân nhắm thẳng mặt Vương Hạo đạp qua.
Nhị hoàng tử cũng là người quen xa hoa, đế giày ngàn tầng đá trúng mũi cũng không quá đau. Chẳng qua, mũi là bộ phận yếu ớt, một cước của Cảnh Vương lập tức làm Vương Hạo trào máu mũi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Hạo cắn chặt răng, chịu đựng.
"Nói, ngươi và đám phản tặc Giang Hạ kia quan hệ ra sao?!" Cảnh Vương lửa giận ngập trời, lửa lớn hừng hực có thể đốt cháy toàn bộ phủ Cảnh Vương, "Các ngươi kéo bổn vương xuống vũng nước đục này, rốt cuộc có âm mưu gì?!"
Vương Hạo nửa quỳ trên mặt đất, nhìn máu mũi tí tách trên mặt đất, chợt ha hả cười rộ lên, vậy mà cũng không phủ nhận: "Thế nào, Cảnh Vương điện hạ ngài lên thuyền này của chúng ta, chẳng lẽ ngài còn muốn phủi sạch quan hệ với chúng ta, toàn thân mà lui sao?"
"Bổn vương và ngươi có quan hệ gì?" Nhị hoàng tử cũng không phải kẻ ngốc, "Quan hệ giữa bổn vương và ngươi chính là, ngươi hạ đạo pháp với bổn vương, bổn vương bắt ngươi về phủ nhốt lại, không hơn!"
"Cảnh Vương điện hạ, ngài chớ quên, chuyện Mục Vương và lục nương tử đi núi Tử Hà chính là ngài sai người truyền ra ngoài..." Vương Hạo cười khanh khách như cũ, màu máu mũi chảy ra càng thêm tươi mới sinh động: "Chỉ sợ chẳng mấy ngày nữa, Đại Lý Tự liền có thể tra được trên người Vương gia."
"Ngươi dám uy hiếp bổn vương!" Ngọc Lâm rút bội kiếm của Trương Hoà ra, muốn một kiếm chém chết đồ con rùa này. Kiếm còn chưa giơ lên, bỗng nhiên kiếm kia từ trên tay hắn loảng xoảng rơi xuống.
Nhị hoàng tử liên tiếp lui về sau mấy bước, ngã ngồi trên giường: "Là ai, là ai đang dùng đạo pháp với bổn vương!"
"Vương gia!"
"Vương gia!"
........
Mọi người trong phòng bị một màn thình lình xảy ra với Cảnh Vương sợ tới mức gà bay chó chạy. Trong cảnh tượng quỷ dị như vậy, bên tai Cảnh Vương lại nghe thấy một giọng nói mờ ảo: "Vương gia, lão đạo kính đại danh Vương gia đã lâu, lúc này đến trước có lễ..."
Ngọc Lâm một lòng nhấc lên đến cổ họng: "Ngươi là ai..."
"Sư công, cứu ta!" Vương Hạo vừa nghe lời này của Ngọc Lâm, lập tức có người tâm phúc, lộc cộc bò dậy.
Đạo nhân áo đen ở sau chậu nước, nhìn Cảnh Vương phản chiếu từ chậu nước, tiếp tục mở miệng: "Vương gia không cần để ý bổn toạ là ai, chỉ cần Vương gia biết được mệnh Vương gia ngươi hiện giờ nằm trong tay bổn toạ, bổn toạ bóp chết ngươi chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến là được..."
Đạo nhân áo đen tuỳ tay ném hai hình nhân làm từ đạo phù vào nước, hình nhân giống như người sống, lập tức nhảy về phía Cảnh Vương dưới đáy nước.
Ngọc Lâm chỉ cảm thấy trên người chính mình đau đớn không ngừng, đau như bị người xẻo thịt, không có nửa cơ hội thở dốc: "Ngươi kẻ phản tặc này... Ngươi, ngươi... Người đâu, đi Đại Lý Tự bảo Trần Đức Dục..."
"Xem ra, Vương gia còn không hiểu tình cảnh của chính mình rồi... " Giọng nói mờ ảo kia cười lạnh một tiếng, "Nếu Vương gia không rõ, vậy bổn toạ khiến Vương gia hiểu rõ ràng!"
Dứt lời, gã sai vặt bên cạnh kêu lên kinh thiên động địa: "Á á... Điện hạ, ngực phải ngài đang đổ máu!"
Cảnh Vương chịu đựng đau nhức trên người, ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy trên ngực máu đã tạm dừng hiện lại trào ra như dòng suối nhỏ...
"Vương gia, trước khi đến Đại Lý Tự, chỉ sợ ngươi đã đổ máu mà chết... Người chết như đèn tắt, mặc dù là tiên trên trời cũng không cách nào làm ngươi khởi tử hồi sinh, nói gì đến nghiệp lớn..." Giọng nói kia mang theo ý cười lạnh, "Vương gia, ý ngươi thế nào? Là nghe điều kiện đổi mệnh mà bổn toạ đưa ra, hay sai người đi Đại Lý Tự..."
Cảnh Vương bị cảnh càng ngày càng nhiều "suối phun" trên ngực doạ điên rồi, cả người nhảy bắn lên. Nếu còn tiếp tục như vậy, không đến thời gian nửa nén hương, hắn thật sự sẽ chết ở chỗ này!
Đạo nhân áo đen không hổ là gừng già, biết được Cảnh Vương muốn nhất là thứ gì. "Vương gia, vì khiến ngươi tin tưởng thực lực của bổn toạ, bổn toạ bất đắc dĩ mới dùng phương pháp này. Chỉ cần chúng ta yên ổn hợp tác, bổn toạ bảo đảm, sau này Vương gia ngài tuyệt đối sẽ được đến phần ngài nên được."
"Bổn vương nên được cái gì!" Nhị hoàng tử kêu lên, "Ngươi nhanh dừng tay cho bổn vương. Nếu bổn vương có bất luận sơ xuất gì, nhất định bắt cửu tộc ngươi bồi tội!"
"Ha hả." Giọng người mờ ảo kia lại nói, "Vương gia, bổn toạ chỉ khiến ngươi nhìn một cái, bổn toạ có thực lực làm ngươi ngồi lên vị trí Thái Tử Đông Cung kia hay không... Vương gia cẩn thận suy xét, nếu vẫn một lòng lấy trứng chọi đá, bổn toạ cũng theo hầu!"
Dứt lời, miệng vết thương trên người Cảnh Vương liền không hề chảy máu nữa. Nếu không phải trên quần áo còn dính máu đỏ tươi, mọi người đều sẽ cho rằng đây chính là ảo giác của bọn họ.
Đám người Trương Hoà không nghe được giọng nói kia, lại thấy "suối máu" trên người Nhị hoàng tử dừng lại, lũ lượt nhào qua vây quanh Cảnh Vương:
"Vương gia, ngài không có việc gì chứ?"
"Vương gia, có muốn tiểu nhân gọi ngự y lại đây hay không?"
Lại là một trận kinh hoảng loạn thành một đoàn.
Vương Hạo đứng ở nơi đó, trưng gương mặt bị đá chảy máu mũi, nghiêng mắt cười nói: "Vương gia, như thế nào, mùi vị ngàn đao vạn chém này cảm thấy ra sao?"
Nhị hoàng tử ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, nửa mềm tựa trên giường. Hắn không có sức lực, khí thế trong mắt thật ra không hạ thấp nửa phần. Có điều, Vương Hạo có người chống lưng cũng tự tin mười phần. Ánh mắt hai người không né không tránh, chạm vào nhau.
"Kẻ tự xưng bổn toạ kia là sư công của ngươi?" Ngọc Lâm nằm trên giường, nửa ngày sau, rốt cuộc mở miệng: "Chút đạo pháp này của ngươi bổn vương đã kiến thức qua, sư công ngươi đạo pháp lại như thế nào?"
"Vương gia không phải đã tự mình kiến thức qua rồi sao. Với sư công, đây chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi." Vương Hạo cười nói, "Không dối gạt Vương gia, lần trước, Vương gia mời kẻ gọi là Sở đạo nhân còn cả sư phụ hắn, đã bị sư công ta hai chiêu giải quyết."
Ngọc Lâm lại yên lặng hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Hạo: "Bảo sư công ngươi tới gặp bổn vương."
"Vương gia, khi Lưu Bị đoạt thiên hạ còn phải ba lần mời Gia Cát Lượng rời núi. Ngài thuận miệng một lời bảo sư công ta lại đây gặp ngài, có phải không đủ thành ý hay không?"
"Vậy được." Trên người Ngọc Lâm không đau nữa nên nâng thân thể ngồi dậy, dứt khoát không chút rề rà bẩn thỉu, "Ngày mai ngươi mang bổn vương đi gặp sư công ngươi."
........
Hiện giờ Quý Vân Lưu ở núi Tử Hà, Thất hoàng tử đã không có nỗi bận tâm, lần này về kinh cũng là buông tay buông chân đuổi theo tra xét phản tặc.
Sắp tới cuối năm, trong kinh thành cũng càng ngày càng náo nhiệt. Bỏ cũ đón mới chính là ngày hội truyền thống từ lão tổ tông từng thế thệ truyền xuống. Mặc dù trong triều liên tục xảy ra chuyện lớn, bá tánh vẫn trải qua năm mới rực rỡ như cũ.
Vương Hạo bị Trương Hoà như diều hâu bắt gà con nhấc lên ném xuống đất. Đầu gối hắn đụng vào đá xanh, đau đến nhe răng nhếch miệng, cách thật xa cũng cảm giác được lửa giận của Cảnh Vương.
"Vương..." Tiếng "Vương gia" này của Trương Hoà còn chưa hoàn chỉnh, Cảnh Vương đã nhấc chân, một chân nhắm thẳng mặt Vương Hạo đạp qua.
Nhị hoàng tử cũng là người quen xa hoa, đế giày ngàn tầng đá trúng mũi cũng không quá đau. Chẳng qua, mũi là bộ phận yếu ớt, một cước của Cảnh Vương lập tức làm Vương Hạo trào máu mũi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Hạo cắn chặt răng, chịu đựng.
"Nói, ngươi và đám phản tặc Giang Hạ kia quan hệ ra sao?!" Cảnh Vương lửa giận ngập trời, lửa lớn hừng hực có thể đốt cháy toàn bộ phủ Cảnh Vương, "Các ngươi kéo bổn vương xuống vũng nước đục này, rốt cuộc có âm mưu gì?!"
Vương Hạo nửa quỳ trên mặt đất, nhìn máu mũi tí tách trên mặt đất, chợt ha hả cười rộ lên, vậy mà cũng không phủ nhận: "Thế nào, Cảnh Vương điện hạ ngài lên thuyền này của chúng ta, chẳng lẽ ngài còn muốn phủi sạch quan hệ với chúng ta, toàn thân mà lui sao?"
"Bổn vương và ngươi có quan hệ gì?" Nhị hoàng tử cũng không phải kẻ ngốc, "Quan hệ giữa bổn vương và ngươi chính là, ngươi hạ đạo pháp với bổn vương, bổn vương bắt ngươi về phủ nhốt lại, không hơn!"
"Cảnh Vương điện hạ, ngài chớ quên, chuyện Mục Vương và lục nương tử đi núi Tử Hà chính là ngài sai người truyền ra ngoài..." Vương Hạo cười khanh khách như cũ, màu máu mũi chảy ra càng thêm tươi mới sinh động: "Chỉ sợ chẳng mấy ngày nữa, Đại Lý Tự liền có thể tra được trên người Vương gia."
"Ngươi dám uy hiếp bổn vương!" Ngọc Lâm rút bội kiếm của Trương Hoà ra, muốn một kiếm chém chết đồ con rùa này. Kiếm còn chưa giơ lên, bỗng nhiên kiếm kia từ trên tay hắn loảng xoảng rơi xuống.
Nhị hoàng tử liên tiếp lui về sau mấy bước, ngã ngồi trên giường: "Là ai, là ai đang dùng đạo pháp với bổn vương!"
"Vương gia!"
"Vương gia!"
........
Mọi người trong phòng bị một màn thình lình xảy ra với Cảnh Vương sợ tới mức gà bay chó chạy. Trong cảnh tượng quỷ dị như vậy, bên tai Cảnh Vương lại nghe thấy một giọng nói mờ ảo: "Vương gia, lão đạo kính đại danh Vương gia đã lâu, lúc này đến trước có lễ..."
Ngọc Lâm một lòng nhấc lên đến cổ họng: "Ngươi là ai..."
"Sư công, cứu ta!" Vương Hạo vừa nghe lời này của Ngọc Lâm, lập tức có người tâm phúc, lộc cộc bò dậy.
Đạo nhân áo đen ở sau chậu nước, nhìn Cảnh Vương phản chiếu từ chậu nước, tiếp tục mở miệng: "Vương gia không cần để ý bổn toạ là ai, chỉ cần Vương gia biết được mệnh Vương gia ngươi hiện giờ nằm trong tay bổn toạ, bổn toạ bóp chết ngươi chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến là được..."
Đạo nhân áo đen tuỳ tay ném hai hình nhân làm từ đạo phù vào nước, hình nhân giống như người sống, lập tức nhảy về phía Cảnh Vương dưới đáy nước.
Ngọc Lâm chỉ cảm thấy trên người chính mình đau đớn không ngừng, đau như bị người xẻo thịt, không có nửa cơ hội thở dốc: "Ngươi kẻ phản tặc này... Ngươi, ngươi... Người đâu, đi Đại Lý Tự bảo Trần Đức Dục..."
"Xem ra, Vương gia còn không hiểu tình cảnh của chính mình rồi... " Giọng nói mờ ảo kia cười lạnh một tiếng, "Nếu Vương gia không rõ, vậy bổn toạ khiến Vương gia hiểu rõ ràng!"
Dứt lời, gã sai vặt bên cạnh kêu lên kinh thiên động địa: "Á á... Điện hạ, ngực phải ngài đang đổ máu!"
Cảnh Vương chịu đựng đau nhức trên người, ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy trên ngực máu đã tạm dừng hiện lại trào ra như dòng suối nhỏ...
"Vương gia, trước khi đến Đại Lý Tự, chỉ sợ ngươi đã đổ máu mà chết... Người chết như đèn tắt, mặc dù là tiên trên trời cũng không cách nào làm ngươi khởi tử hồi sinh, nói gì đến nghiệp lớn..." Giọng nói kia mang theo ý cười lạnh, "Vương gia, ý ngươi thế nào? Là nghe điều kiện đổi mệnh mà bổn toạ đưa ra, hay sai người đi Đại Lý Tự..."
Cảnh Vương bị cảnh càng ngày càng nhiều "suối phun" trên ngực doạ điên rồi, cả người nhảy bắn lên. Nếu còn tiếp tục như vậy, không đến thời gian nửa nén hương, hắn thật sự sẽ chết ở chỗ này!
Đạo nhân áo đen không hổ là gừng già, biết được Cảnh Vương muốn nhất là thứ gì. "Vương gia, vì khiến ngươi tin tưởng thực lực của bổn toạ, bổn toạ bất đắc dĩ mới dùng phương pháp này. Chỉ cần chúng ta yên ổn hợp tác, bổn toạ bảo đảm, sau này Vương gia ngài tuyệt đối sẽ được đến phần ngài nên được."
"Bổn vương nên được cái gì!" Nhị hoàng tử kêu lên, "Ngươi nhanh dừng tay cho bổn vương. Nếu bổn vương có bất luận sơ xuất gì, nhất định bắt cửu tộc ngươi bồi tội!"
"Ha hả." Giọng người mờ ảo kia lại nói, "Vương gia, bổn toạ chỉ khiến ngươi nhìn một cái, bổn toạ có thực lực làm ngươi ngồi lên vị trí Thái Tử Đông Cung kia hay không... Vương gia cẩn thận suy xét, nếu vẫn một lòng lấy trứng chọi đá, bổn toạ cũng theo hầu!"
Dứt lời, miệng vết thương trên người Cảnh Vương liền không hề chảy máu nữa. Nếu không phải trên quần áo còn dính máu đỏ tươi, mọi người đều sẽ cho rằng đây chính là ảo giác của bọn họ.
Đám người Trương Hoà không nghe được giọng nói kia, lại thấy "suối máu" trên người Nhị hoàng tử dừng lại, lũ lượt nhào qua vây quanh Cảnh Vương:
"Vương gia, ngài không có việc gì chứ?"
"Vương gia, có muốn tiểu nhân gọi ngự y lại đây hay không?"
Lại là một trận kinh hoảng loạn thành một đoàn.
Vương Hạo đứng ở nơi đó, trưng gương mặt bị đá chảy máu mũi, nghiêng mắt cười nói: "Vương gia, như thế nào, mùi vị ngàn đao vạn chém này cảm thấy ra sao?"
Nhị hoàng tử ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, nửa mềm tựa trên giường. Hắn không có sức lực, khí thế trong mắt thật ra không hạ thấp nửa phần. Có điều, Vương Hạo có người chống lưng cũng tự tin mười phần. Ánh mắt hai người không né không tránh, chạm vào nhau.
"Kẻ tự xưng bổn toạ kia là sư công của ngươi?" Ngọc Lâm nằm trên giường, nửa ngày sau, rốt cuộc mở miệng: "Chút đạo pháp này của ngươi bổn vương đã kiến thức qua, sư công ngươi đạo pháp lại như thế nào?"
"Vương gia không phải đã tự mình kiến thức qua rồi sao. Với sư công, đây chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi." Vương Hạo cười nói, "Không dối gạt Vương gia, lần trước, Vương gia mời kẻ gọi là Sở đạo nhân còn cả sư phụ hắn, đã bị sư công ta hai chiêu giải quyết."
Ngọc Lâm lại yên lặng hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Hạo: "Bảo sư công ngươi tới gặp bổn vương."
"Vương gia, khi Lưu Bị đoạt thiên hạ còn phải ba lần mời Gia Cát Lượng rời núi. Ngài thuận miệng một lời bảo sư công ta lại đây gặp ngài, có phải không đủ thành ý hay không?"
"Vậy được." Trên người Ngọc Lâm không đau nữa nên nâng thân thể ngồi dậy, dứt khoát không chút rề rà bẩn thỉu, "Ngày mai ngươi mang bổn vương đi gặp sư công ngươi."
........
Hiện giờ Quý Vân Lưu ở núi Tử Hà, Thất hoàng tử đã không có nỗi bận tâm, lần này về kinh cũng là buông tay buông chân đuổi theo tra xét phản tặc.
Sắp tới cuối năm, trong kinh thành cũng càng ngày càng náo nhiệt. Bỏ cũ đón mới chính là ngày hội truyền thống từ lão tổ tông từng thế thệ truyền xuống. Mặc dù trong triều liên tục xảy ra chuyện lớn, bá tánh vẫn trải qua năm mới rực rỡ như cũ.
/369
|