Sáng sớm hôm sau, thôn trang Quý gia nghênh đón một gã khuân vác và một vị ma ma.
Ma ma kia nhìn thấy Cố ma ma, tươi cười như hoa, cả nếp gấp trên mặt cũng đều chen chúc nhau: "Xin lỗi, xin lỗi, thiếu gia nhà tôi nói, đêm qua mèo nhà tôi làm kinh đến cô nương quý phủ, hôm nay thiếu gia nhà tôi cố ý bảo tôi tới, nhận lỗi với cô nương quý phủ!"
Cố ma ma tuy rằng giật mình vì chuyện một con mèo nhảy tường còn muốn nâng một gánh đồ thật nặng đến nhận lỗi với người ta, rốt cuộc cũng là ma ma đã gặp qua những chuyện thế này, cười khách sáo một chút, bất động thanh sắc cùng ma ma kia tìm hiểu vị chủ nhân cách vách.
Cố ma ma vì dò hỏi tin tức, ra tay hào phóng, trực tiếp nhét túi tiền chứa năm lượng bạc qua, lại thấy ma ma kia sau khi cười nghiêng nghiêng nhận lấy rồi giả ngốc nói một câu cái nào cũng được: Thiếu gia nhà tôi à, chỉ là người kinh thành đi ngang qua nơi đây, hôm nay sẽ rời đi, đến núi Tử Hà nghe đạo pháp.
"Người kinh thành đến núi Tử Hà nghe đạo pháp? Ai cha!" Cố ma ma nghĩ ngợi, rồi phách chân một cái chạy về phía hậu viện.
Tử Hà Quan trên núi Tử Hà là đạo quan hoàng gia, một năm chỉ mở cửa một lần. Trong đó, mệnh phụ hoàng gia danh môn và con cháu huân quý đều sẽ đi nghe đại hội đạo pháp, lấy làm chúc phúc. Nhưng một ngày mỗi năm này lại không có chú ý gì, đều do đạo trưởng Tần vũ nhân* của Tử Hà Quan xem sao trời chọn ngày tốt.
*Chữ "vũ nhân" trong "Tần vũ nhân" không phải chỉ tên riêng, nó là một xưng hô trong Đạo giáo dành cho các đạo sĩ, có thể xưng là "vũ sĩ", xuất từ "vũ nhân" là người có cánh chim có thể bay, bởi vậy cùng nghĩa với bất tử. Trong truyện xưng hô "vũ nhân" để chỉ người đắc đạo, đạo hạnh cao sâu.
Bởi vì Quý gia bên kia có người tới bẩm báo, để Quý Vân Lưu cùng đi theo, Quý ma ma tuy biết là vài ngày sau, lại không biết cụ thể là ngày nào. Hiện giờ, nghe ý ma ma cách vách truyền đến, còn không phải hôm nay hoặc sáng mai?
Cố ma ma chạy đến thượng phòng nhưng không tìm được Quý Vân Lưu, lại vòng đến phòng bếp, quả nhiên tìm được lục cô nương đang nặn bột mì.
"Cô nương, cô nương, không được, không được, người dáng vẻ này nên làm thế nào cho phải!" Cố ma ma nhìn người kia, không chỉ trên người mà trên mặt đều là một tầng trắng xóa, môi run rẩy nói: "Hồng Xảo, nhanh giúp tiểu thư tắm gội đổi một bộ xiêm y."
Kéo Quý Vân Lưu, Cố ma ma lại vội la lên: "Tiểu tổ tông! Không chừng chờ lát nữa người Quý gia sẽ đi ngang qua thôn trang của chúng ta, mang theo người cùng lên núi Tử Hà. Dáng vẻ này của người để Quý lão phu nhân nhìn thấy là không được, còn không phải khiến lão phu nhân tức giận đến nỗi để người vĩnh viễn đợi ở chỗ này, không cho người trở lại Quý gia!"
"Ma ma yên tâm, Quý lão phu nhân nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới nơi này." Quý Vân Lưu cầm bột mì trong tay nặn ra một hình tròn, lại cán ra một cái bánh tráng, "Hồng Xảo, giúp ta bắt nồi lên! Ai, không cần mỡ, chỉ cần đốt nóng nồi là được.."
"Quý lão phu nhân ngày mai mới đến nơi này?" Cố ma ma hết sức khó hiểu, "Lục cô nương sao biết việc này?"
Quý Vân Lưu đặt bánh cải mai* lên trên vách nồi, nhe răng cười với Cố ma ma: "Đoán ra."
*bánh cải mai: Tên một loại bánh có thành phần là cải mai (梅菜饼), các bạn có thể search hình trực tiếp trên Google nhé.
Sao Khai Dương còn phải tối ba ngày mới có thể sáng lên, sau đó Thất Chính tinh* mới đồng loạt sáng ngời, vậy không phải chờ mấy ngày nữa mới đúng cái gọi là ngày lành tháng tốt sao.
*Thất Chính tinh: Chỉ Bắc Đẩu Thất tinh, là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm Đại Hùng.
Chẳng qua, chuyện biết xem tinh tượng loại kỹ thuật cao này, ta sao có thể sẽ nói cho mama người chứ?
Hai chữ của Quý Vân Lưu thiếu chút nữa làm hai đầu gối Cố ma ma khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất: "Lục cô nương! Hiện tại đã là khi nào, người vậy mà còn có tâm tư nói giỡn với mama! Việc Quý lão phu nhân lên núi Tử Hà này, chúng ta một chuyện đều không được sai!" Nói, liền lôi kéo nàng về phía thượng phòng hậu viện, "Chạy nhanh, chạy nhanh! Hồng Xảo, ngươi cũng không nên lại đụng đến cục bột kia, đỡ cô nương đến thượng phòng dọn dẹp một chút!"
Thôn trang thật sự nhỏ, tiền viện thông hậu viện đó chính là thượng phòng.
Bên này vì để cho Quý Vân Lưu cư trú, cố ý tu sửa một lần, tường đất của tiền viện bị đập bỏ xây lại bằng tường gạch, trên tường gạch kia còn có mấy khung cửa sổ hình quạt, nhằm biểu hiện sân viện tinh xảo.
Ra khỏi phòng bếp, khi ba người đang từ tiền viện vòng đến hậu viện, ba vị công tử ở sân cách vách cũng đang khởi hành hướng về trên núi.
"Cô nương, khi người đến núi Tử Hà cũng phải thu liễm chút.." Cố ma ma thấy trên mặt trên người Quý Vân Lưu không một chỗ có thể gặp người, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, "Cái miệng thích ăn này."
Có lẽ là vì phong hàn ăn kiêng nửa tháng kia thật sự làm cô nương nhà mình đói hoảng quá mức, chỉ ngắn ngủn hai ngày, Quý Vân Lưu ăn uống giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, làm Cố ma ma lau mắt mà nhìn, càng xem càng hoảng!
Ăn uống như vậy nếu tới trước mặt Quý lão phu nhân, tới Quý gia, để người thấy, còn không phải chính là nhược điểm rõ ràng!
Hồng Xảo thấp giọng cười nói: "Cô nương gần đây khẩu vị xác thật rất tốt."
Bởi vì quá có thể ăn bị ghét bỏ, Quý Vân Lưu cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Được, ta tới núi Tử Hà nhất định ghi nhớ ma ma nói, im miệng, ăn ít."
Nếu vẫn là rau xanh đậu hủ, nàng bảo đảm hôm nay sang năm, trước mộ Quý Lục cỏ đã cao ba trượng! Ta chết cho người xem!
Cố ma ma nghĩ nghĩ lời nàng nói, luôn cảm thấy vẫn có nơi nào không ổn. Chỉ tới trên núi Tử Hà ăn ít? Còn chưa nghĩ ra được, đã nghe bên ngoài tường truyền đến tiếng vó ngựa.
Nơi đây cách kinh thành xa xôi, bên ngoài an tĩnh, tiếng vó ngựa đặc biệt rõ ràng.
Lúc trước, vì đã dụ ma ma cách vách lộ ra lời nói, nên lúc này Cố ma ma vội vàng nhìn qua cửa sổ hình quạt, muốn coi một chút những người từ kinh thành tới kia. Tình hình đêm qua thiếu niên kia lăn xuống trên mặt đất, khiến Hồng Xảo cũng tò mò, vội vàng quay đầu nhìn qua, muốn nhìn một cái xem thiếu niên ngã lăn bất nhã kia có ở đây hay không. Quý Vân Lưu theo ánh mắt hai người nhìn lại.
Sau cửa sổ hình quạt ngoài tường, ba thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa thuần huyết, trên cao nhìn xuống, cũng đang lấy ánh mắt đánh giá trông lại phía trong cửa sổ hình quạt.
Ánh mặt trời rực rỡ, một trận gió xuân phất qua, hình khắc đá trên cửa sổ đều xôn xao tạo ra một tia nhan sắc.
Không khí tràn đầy sắc màu loang lổ.
Ngọc Hành ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm dây cương, một tay cầm roi ngựa nạm đá quý, đôi đồng tử đen nhánh trong hốc mắt vừa nhìn, liền liếc mắt một cái xuyên tới Quý Vân Lưu trong viện.
Đen nhánh trong vắt, bốn mắt nhìn nhau. Hai người cách tường viện, thông qua ô cửa sổ nhỏ kia, xa xa nhìn xem.
Quý Vân Lưu khoé miệng nhẹ hé, cong khoé mắt, cười nhẹ nhàng. Hay cho một thiếu niên lang toàn thân mây tía vờn quanh!
Ánh mắt Ngọc Hành dừng một chút, còn chưa thu liễm, chỉ liếc mắt một cái, hai hàng người ngoài viện trong viện, như gió xuân quất vào mặt, nghiêng thân lướt qua.
"Ai! Người ở giữa chính là lục cô nương Quý gia?" Sau khi đi ra một khoảng, Tạ Phi Ngang là người đầu tiên lên tiếng, "Tuy rằng nửa khuôn mặt đều bị bột mì che, nhưng cũng có thể nhìn ra Quý lục cô nương thật là dung nhan vô cùng xinh đẹp.."
"Tạ Phi Ngang!" Trang Lục ra tiếng ngăn cản hắn, "Thu hồi cái miệng nói không lựa lời của ngươi!"
Xảy ra sự tình của tỷ nhà hắn, thấy một tháng qua người trong nhà vì tỷ tỷ hắn phiền não như tơ, đích tỷ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, một tháng này hắn cũng theo đó rõ ràng tầm quan trọng của danh tiết nữ tử.
Bọn họ ở trên ngựa có thể từ trên cao qua cửa sổ nhìn thấy Quý lục cô nương ở bên trong sân, nhưng gã sai vặt và hộ vệ dưới ngựa lại không thể. Tuy nói gã sai vặt mang tới đều là người chính mình tin được, nhưng cũng không thể trước mặt mọi người thảo luận người ta - một cô nương chưa lấy chồng được!
"Trang tiểu lục, mới đêm qua gặp một lần, ngươi thật đúng là để bụng người ta!" Tạ Phi Ngang tiếp tục không lựa lời, "Không bằng ngươi để thế tử phu nhân phái người đi Quý gia cầu hôn là tốt rồi."
"Tạ Tam, ban ngày ban mặt, ngươi không cần nói xằng nói bậy!" Trang Lục nóng nảy, "Cẩn thận ta đánh ngươi một trận ngay nơi này!"
Ma ma kia nhìn thấy Cố ma ma, tươi cười như hoa, cả nếp gấp trên mặt cũng đều chen chúc nhau: "Xin lỗi, xin lỗi, thiếu gia nhà tôi nói, đêm qua mèo nhà tôi làm kinh đến cô nương quý phủ, hôm nay thiếu gia nhà tôi cố ý bảo tôi tới, nhận lỗi với cô nương quý phủ!"
Cố ma ma tuy rằng giật mình vì chuyện một con mèo nhảy tường còn muốn nâng một gánh đồ thật nặng đến nhận lỗi với người ta, rốt cuộc cũng là ma ma đã gặp qua những chuyện thế này, cười khách sáo một chút, bất động thanh sắc cùng ma ma kia tìm hiểu vị chủ nhân cách vách.
Cố ma ma vì dò hỏi tin tức, ra tay hào phóng, trực tiếp nhét túi tiền chứa năm lượng bạc qua, lại thấy ma ma kia sau khi cười nghiêng nghiêng nhận lấy rồi giả ngốc nói một câu cái nào cũng được: Thiếu gia nhà tôi à, chỉ là người kinh thành đi ngang qua nơi đây, hôm nay sẽ rời đi, đến núi Tử Hà nghe đạo pháp.
"Người kinh thành đến núi Tử Hà nghe đạo pháp? Ai cha!" Cố ma ma nghĩ ngợi, rồi phách chân một cái chạy về phía hậu viện.
Tử Hà Quan trên núi Tử Hà là đạo quan hoàng gia, một năm chỉ mở cửa một lần. Trong đó, mệnh phụ hoàng gia danh môn và con cháu huân quý đều sẽ đi nghe đại hội đạo pháp, lấy làm chúc phúc. Nhưng một ngày mỗi năm này lại không có chú ý gì, đều do đạo trưởng Tần vũ nhân* của Tử Hà Quan xem sao trời chọn ngày tốt.
*Chữ "vũ nhân" trong "Tần vũ nhân" không phải chỉ tên riêng, nó là một xưng hô trong Đạo giáo dành cho các đạo sĩ, có thể xưng là "vũ sĩ", xuất từ "vũ nhân" là người có cánh chim có thể bay, bởi vậy cùng nghĩa với bất tử. Trong truyện xưng hô "vũ nhân" để chỉ người đắc đạo, đạo hạnh cao sâu.
Bởi vì Quý gia bên kia có người tới bẩm báo, để Quý Vân Lưu cùng đi theo, Quý ma ma tuy biết là vài ngày sau, lại không biết cụ thể là ngày nào. Hiện giờ, nghe ý ma ma cách vách truyền đến, còn không phải hôm nay hoặc sáng mai?
Cố ma ma chạy đến thượng phòng nhưng không tìm được Quý Vân Lưu, lại vòng đến phòng bếp, quả nhiên tìm được lục cô nương đang nặn bột mì.
"Cô nương, cô nương, không được, không được, người dáng vẻ này nên làm thế nào cho phải!" Cố ma ma nhìn người kia, không chỉ trên người mà trên mặt đều là một tầng trắng xóa, môi run rẩy nói: "Hồng Xảo, nhanh giúp tiểu thư tắm gội đổi một bộ xiêm y."
Kéo Quý Vân Lưu, Cố ma ma lại vội la lên: "Tiểu tổ tông! Không chừng chờ lát nữa người Quý gia sẽ đi ngang qua thôn trang của chúng ta, mang theo người cùng lên núi Tử Hà. Dáng vẻ này của người để Quý lão phu nhân nhìn thấy là không được, còn không phải khiến lão phu nhân tức giận đến nỗi để người vĩnh viễn đợi ở chỗ này, không cho người trở lại Quý gia!"
"Ma ma yên tâm, Quý lão phu nhân nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới nơi này." Quý Vân Lưu cầm bột mì trong tay nặn ra một hình tròn, lại cán ra một cái bánh tráng, "Hồng Xảo, giúp ta bắt nồi lên! Ai, không cần mỡ, chỉ cần đốt nóng nồi là được.."
"Quý lão phu nhân ngày mai mới đến nơi này?" Cố ma ma hết sức khó hiểu, "Lục cô nương sao biết việc này?"
Quý Vân Lưu đặt bánh cải mai* lên trên vách nồi, nhe răng cười với Cố ma ma: "Đoán ra."
*bánh cải mai: Tên một loại bánh có thành phần là cải mai (梅菜饼), các bạn có thể search hình trực tiếp trên Google nhé.
Sao Khai Dương còn phải tối ba ngày mới có thể sáng lên, sau đó Thất Chính tinh* mới đồng loạt sáng ngời, vậy không phải chờ mấy ngày nữa mới đúng cái gọi là ngày lành tháng tốt sao.
*Thất Chính tinh: Chỉ Bắc Đẩu Thất tinh, là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm Đại Hùng.
Chẳng qua, chuyện biết xem tinh tượng loại kỹ thuật cao này, ta sao có thể sẽ nói cho mama người chứ?
Hai chữ của Quý Vân Lưu thiếu chút nữa làm hai đầu gối Cố ma ma khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất: "Lục cô nương! Hiện tại đã là khi nào, người vậy mà còn có tâm tư nói giỡn với mama! Việc Quý lão phu nhân lên núi Tử Hà này, chúng ta một chuyện đều không được sai!" Nói, liền lôi kéo nàng về phía thượng phòng hậu viện, "Chạy nhanh, chạy nhanh! Hồng Xảo, ngươi cũng không nên lại đụng đến cục bột kia, đỡ cô nương đến thượng phòng dọn dẹp một chút!"
Thôn trang thật sự nhỏ, tiền viện thông hậu viện đó chính là thượng phòng.
Bên này vì để cho Quý Vân Lưu cư trú, cố ý tu sửa một lần, tường đất của tiền viện bị đập bỏ xây lại bằng tường gạch, trên tường gạch kia còn có mấy khung cửa sổ hình quạt, nhằm biểu hiện sân viện tinh xảo.
Ra khỏi phòng bếp, khi ba người đang từ tiền viện vòng đến hậu viện, ba vị công tử ở sân cách vách cũng đang khởi hành hướng về trên núi.
"Cô nương, khi người đến núi Tử Hà cũng phải thu liễm chút.." Cố ma ma thấy trên mặt trên người Quý Vân Lưu không một chỗ có thể gặp người, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, "Cái miệng thích ăn này."
Có lẽ là vì phong hàn ăn kiêng nửa tháng kia thật sự làm cô nương nhà mình đói hoảng quá mức, chỉ ngắn ngủn hai ngày, Quý Vân Lưu ăn uống giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, làm Cố ma ma lau mắt mà nhìn, càng xem càng hoảng!
Ăn uống như vậy nếu tới trước mặt Quý lão phu nhân, tới Quý gia, để người thấy, còn không phải chính là nhược điểm rõ ràng!
Hồng Xảo thấp giọng cười nói: "Cô nương gần đây khẩu vị xác thật rất tốt."
Bởi vì quá có thể ăn bị ghét bỏ, Quý Vân Lưu cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Được, ta tới núi Tử Hà nhất định ghi nhớ ma ma nói, im miệng, ăn ít."
Nếu vẫn là rau xanh đậu hủ, nàng bảo đảm hôm nay sang năm, trước mộ Quý Lục cỏ đã cao ba trượng! Ta chết cho người xem!
Cố ma ma nghĩ nghĩ lời nàng nói, luôn cảm thấy vẫn có nơi nào không ổn. Chỉ tới trên núi Tử Hà ăn ít? Còn chưa nghĩ ra được, đã nghe bên ngoài tường truyền đến tiếng vó ngựa.
Nơi đây cách kinh thành xa xôi, bên ngoài an tĩnh, tiếng vó ngựa đặc biệt rõ ràng.
Lúc trước, vì đã dụ ma ma cách vách lộ ra lời nói, nên lúc này Cố ma ma vội vàng nhìn qua cửa sổ hình quạt, muốn coi một chút những người từ kinh thành tới kia. Tình hình đêm qua thiếu niên kia lăn xuống trên mặt đất, khiến Hồng Xảo cũng tò mò, vội vàng quay đầu nhìn qua, muốn nhìn một cái xem thiếu niên ngã lăn bất nhã kia có ở đây hay không. Quý Vân Lưu theo ánh mắt hai người nhìn lại.
Sau cửa sổ hình quạt ngoài tường, ba thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa thuần huyết, trên cao nhìn xuống, cũng đang lấy ánh mắt đánh giá trông lại phía trong cửa sổ hình quạt.
Ánh mặt trời rực rỡ, một trận gió xuân phất qua, hình khắc đá trên cửa sổ đều xôn xao tạo ra một tia nhan sắc.
Không khí tràn đầy sắc màu loang lổ.
Ngọc Hành ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm dây cương, một tay cầm roi ngựa nạm đá quý, đôi đồng tử đen nhánh trong hốc mắt vừa nhìn, liền liếc mắt một cái xuyên tới Quý Vân Lưu trong viện.
Đen nhánh trong vắt, bốn mắt nhìn nhau. Hai người cách tường viện, thông qua ô cửa sổ nhỏ kia, xa xa nhìn xem.
Quý Vân Lưu khoé miệng nhẹ hé, cong khoé mắt, cười nhẹ nhàng. Hay cho một thiếu niên lang toàn thân mây tía vờn quanh!
Ánh mắt Ngọc Hành dừng một chút, còn chưa thu liễm, chỉ liếc mắt một cái, hai hàng người ngoài viện trong viện, như gió xuân quất vào mặt, nghiêng thân lướt qua.
"Ai! Người ở giữa chính là lục cô nương Quý gia?" Sau khi đi ra một khoảng, Tạ Phi Ngang là người đầu tiên lên tiếng, "Tuy rằng nửa khuôn mặt đều bị bột mì che, nhưng cũng có thể nhìn ra Quý lục cô nương thật là dung nhan vô cùng xinh đẹp.."
"Tạ Phi Ngang!" Trang Lục ra tiếng ngăn cản hắn, "Thu hồi cái miệng nói không lựa lời của ngươi!"
Xảy ra sự tình của tỷ nhà hắn, thấy một tháng qua người trong nhà vì tỷ tỷ hắn phiền não như tơ, đích tỷ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, một tháng này hắn cũng theo đó rõ ràng tầm quan trọng của danh tiết nữ tử.
Bọn họ ở trên ngựa có thể từ trên cao qua cửa sổ nhìn thấy Quý lục cô nương ở bên trong sân, nhưng gã sai vặt và hộ vệ dưới ngựa lại không thể. Tuy nói gã sai vặt mang tới đều là người chính mình tin được, nhưng cũng không thể trước mặt mọi người thảo luận người ta - một cô nương chưa lấy chồng được!
"Trang tiểu lục, mới đêm qua gặp một lần, ngươi thật đúng là để bụng người ta!" Tạ Phi Ngang tiếp tục không lựa lời, "Không bằng ngươi để thế tử phu nhân phái người đi Quý gia cầu hôn là tốt rồi."
"Tạ Tam, ban ngày ban mặt, ngươi không cần nói xằng nói bậy!" Trang Lục nóng nảy, "Cẩn thận ta đánh ngươi một trận ngay nơi này!"
/369
|