Đại hội đạo pháp tan, tất cả mọi người đều rời đi, nữ quyến Quý phủ cũng theo đó rời đi. Quý lão phu nhân và đại phu nhân vừa ra khỏi đại điện thì nghe được bà tử bẩm báo việc Quý lục nương tử đã từ biệt viện hoàng gia trở lại. Vì thế, nữ quyến Quý phủ càng không dừng lại thêm ở nơi này, vội vàng về lại viện Mai Hoa.
Ngày đại hội đạo pháp này, Quý Vân Diệu cái gì cũng không nghe thấy. Hôm nay nàng ta đã tự mình cổ vũ, gom đủ dũng khí, ngẩng đầu liếc nhìn Thất hoàng tử cao cao tại thượng phía trước một cái. Chỉ thấy phong thái hắn không gì sánh kịp, thanh nhã xuất trần, hoàn toàn là một công tử nhẹ nhàng nơi trần thế. Quý Thất nắm chặt đôi tay đầy mồ hôi, cả trái tim thịch thịch nhảy lên.
Một thiếu niên lang xuất sắc như vậy, nếu hắn nhìn trúng chính mình thật là tốt biết bao. Rồi sau đó, nàng ta đột nhiên nghe thấy tin Quý Lục đã trở lại từ biệt viện hoàng gia, suýt chút nữa nàng ta đã nhảy dựng lên. Bước chân nàng ta bay nhanh, muốn trực tiếp bay vào viện Mai Hoa hỏi xem Thất hoàng tử có nói cái gì với tỷ ta hay không, lại chất vấn tỷ ta dựa vào cái gì có thể ở lại trong biệt viện hoàng gia!
Nửa đường, nhị phu nhân thoáng đến gần đại phu nhân thấp giọng nói: "Đại tẩu mới vừa rồi có nhìn thấy sắc mặt của Trang nhị phu nhân không? Ta xem sắc mặt Trang lão phu nhân và nhị phu nhân đều không được tốt, trắng bệch cả ra. Hôm nay ngay cả Trang tứ cô nương cũng chưa thấy đâu!"
Đại phu nhân thoáng nắm tay nàng ấy, ý bảo lời này trở về rồi nói.
Khi đoàn người trở lại viện Mai Hoa, Quý Vân Lưu tự nhiên đã bình thường trở lại. Người có thể làm thần côn thì một quy tắc chuẩn mực đó là: Không màng hơn thua. Nói trắng ra chính là: Da mặt phải dày, tâm thái phải ổn, kỹ thuật diễn phải tốt, ra vẻ che mắt phải suôn sẻ. Những thứ này, Quý Vân Lưu đã trò giỏi hơn thầy.
Quý lão phu nhân tiến vào nhà tứ hợp thì thấy Quý Vân Lưu đến đây hành lễ vấn an, lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt như người sau bệnh nặng mới khỏi, vô cùng kinh ngạc, lập tức vẫy tay: "Lại đây lại đây, lục nha đầu, để tổ mẫu cẩn thận xem con, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế là bị bệnh sao? Hay là Hoàng Hậu nương nương phạt con?"
Trần Thị cũng vội vàng lại đây cẩn thận xem kỹ, thấy cả người Quý Lục mềm như bông, bị doạ nhảy dựng: "Hôm qua ở trong biệt viện xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành bộ dáng như thế?"
Nếu Hoàng Hậu thật vì Trang tứ nương tử cố ý làm khó dễ phát giận lên Quý Vân Lưu, cơn giận này, nàng ấy cũng muốn làm phu quân nhà mình ổn thoả mà đi mời Ngự Sử tham tấu một quyển!
Quý lão phu nhân vỗ tay Quý Lục, khuôn mặt càng thêm u sầu: "Lục nha đầu, con nói thật cho tổ mẫu, đêm qua ở biệt viện có xảy ra chuyện gì bôi nhọ nề nếp gia đình nhà ta hay không?"
"Không có, không có ạ." Quý Vân Lưu chui bên người Quý lão phu nhân, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Tổ mẫu đừng lo lắng, chốn biệt viện hoàng gia, cháu gái ở nơi đó sợ hãi còn không kịp, nào dám gây chuyện chứ. Cháu gái không dám cũng sẽ không quên lời tổ mẫu dạy dỗ."
"Vậy sắc mặt con khó coi như thế..." Quý lão phu nhân bị lời vỗ mông ngựa này chọc thư thái, vẫn luôn thẳng eo nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cố ý làm khó dễ con? Con đừng sợ, nếu Hoàng Hậu vô cớ làm khó dễ con..."
"Không có chuyện đó." Quý Lục cười, "Tổ mẫu không cần lo lắng, Hoàng Hậu nương nương là người nhân đức rộng lượng, thông tình đạt lý, tự nhiên không làm khó dễ cháu."
Nàng đang nói thì nghe tiếng bẩm báo của ma ma ngoài cửa truyền đến, nói Bích Chu trong cung đến đây. Trần thị là Cáo mệnh phu nhân của chính nhị phẩm Thượng Thư, rốt cuộc kiến thức rộng rãi hơn nhiều. Nàng ấy nghe thấy tên Bích Chu thì biết được người này là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu, lập tức sai người cẩn thận nghênh đón nàng tiến vào.
Bích Chu mang theo tờ danh mục quà tặng và ban thưởng của Trang Hoàng Hậu, vẻ mặt ý cười thướt tha tiến vào, hướng về khắp phòng uốn gối thi lễ một lượt.
Trần Thị vội nói: "Bích Chu cô cô không cần đa lễ như vậy, ngồi nói chuyện là tốt rồi."
Bích Chu uốn gối nói tạ ơn, sau khi ngồi xuống, không loanh quanh cũng không hàm hồ, ăn nói rõ ràng: "Hôm qua lục nương tử và nương nương ở sau núi Tử Hà gặp gỡ, nương nương cảm thấy có nhãn duyên với lục cô nương nên để lục cô nương một đường cùng nương nương trò chuyện. Nào ngờ sau núi đường trơn, khi hầu hạ nương nương, lục nương tử bị chạc cây đâm phải chân, lúc này mới bị thương biến thành bộ dáng như thế..."
Bích Chu nói đến nơi này, ánh mắt của người trong phòng đều nhìn về phía chân Quý Vân Lưu. Nàng áy náy nói tiếp, "Đều là ta nô tài này làm việc bất lợi, để lục nương tử bị thương khiến Hoàng Hậu nương nương lo lắng, thật sự hổ thẹn, còn xin lão phu nhân trách phạt." Nàng ấy nói xong lại đứng lên cúi người hành lễ.
Quý lão phu nhân liên tục nói thẹn không dám nhận, thẹn không dám nhận.
"Vì không để lão phu nhân ngài lo lắng, cũng để lục nương tử cẩn thận dưỡng thương, nên nương nương mới mời lục nương tử ở lại biệt viện." Bích Chu cười, giải thích rõ ràng mọi chuyện trước sau.
Quý lão phu nhân tự nhiên theo lời nói: "Nào có nào có, hầu hạ nương nương chính là niềm vinh hạnh lớn lao, bao nhiêu người mong muốn đều không có được, đây chính là phúc phận của lục nha đầu. Hôm qua ta còn luôn lo lắng lục tỷ nhi tay chân vụng về, chọc Hoàng Hậu nương nương không vui."
"Lão phu nhân không cần nói như vậy. Lục nương tử có học thức biết lễ nghĩa, thật là một người khéo léo, nương nương thích nàng còn không kịp đấy chứ. Lúc này không phải sao, thấy không giữ được lục nương tử, nương nương bèn đưa tới nhiều ban thưởng như vậy. Sau này, nương nương còn sẽ mời lục nương tử vào cung chơi đùa nên lão phu nhân cũng không thể luyến tiếc." Bích Chu khéo léo, nói mấy câu đã mạnh mẽ nâng địa vị của Quý Vân Lưu ở Quý phủ tăng lên mấy bậc.
Nàng ấy lại khách sáo hai câu, nhìn Quý Vân Lưu uyển chuyển cười rồi sau đó mới cáo từ rời đi.
Nhìn một chuỗi danh mục quà tặng thật dài và hòm xiểng tràn đầy bên ngoài, trong lòng Quý lão phu nhân ngọt ngào, quả thật giống như được rót một lu mật đường, từ đầu ngọt đến chân. Bà vỗ tay Quý Vân Lưu, ha hả cười nói: "Tốt tốt tốt, lục nha đầu, không uổng công tổ mẫu thương con!"
Trên mặt nhị phu nhân Vương thị cũng theo lão phu nhân cùng nhau cười ha hả, trong lòng lại sôi nổi trở mặt xem thường: Mấy năm nay ngài chẳng quan tâm cũng gọi là thương? Có điều, rốt cuộc sau này trở về Quý phủ, bọn họ vì thể diện của Trang Hoàng Hậu cũng không thể tiếp tục giống như trước, chẳng quan tâm đến Quý Vân Lưu. Không chỉ không thể chẳng quan tâm, còn phải đối xử với nàng thật tốt.
Mưa phùn từ không trung tí tách rơi xuống.
Ngọc Hành từ Tử Hà Quan trở về, một đường xuyên qua hành lang, dừng một chút trước cửa tròn đang muốn đi vào, thì nghe được Ninh Thạch tiến lên hai bước nói nhỏ: "Thất gia, Quý lục cô nương đã trở về viện Mai Hoa Tử Hà Quan."
Ngọc Thất dừng chân lại, bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt đen nhánh "Xoẹt" một chút bắn thẳng đến Ninh Thạch. Ninh Thạch không ngẩng đầu nên không nhìn thấy biểu tình của Thất hoàng tử: "Giờ Thìn canh ba sáng nay nàng đã rời đi."
Cũng chính là khi bọn họ ra khỏi biệt viện, ở Tử Hà Quan nghe đạo pháp. Ngọc Thất không nói lời nào, đứng trong chốc lát mới cất bước đi về phía viện Tử Tinh.
Hắn đi không xa thì có một nha hoàn chạy tới, sau khi cúi người hành lễ với hắn, nàng ta rũ đầu: "Điện hạ, đây là cô nương để lại, Bích Chu cô cô dặn nô tỳ giao cho điện hạ." Nói xong, đôi tay nàng ta dâng lên khối dương chi bạch ngọc kia.
Bạch ngọc nằm trên đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu nha hoàn, trong sáng mượt mà. Ngọc Hành nhìn ở trong mắt, nặng nề đứng, ánh mắt dừng trên ngọc bất động.
Ninh Thạch cầm lấy ngọc bội trên tay tiểu nha hoàn, khom người cúi đầu dâng lên.
Trên mặt Ngọc Hành không có biểu tình, vươn tay chậm rãi đưa xuống cầm lấy khối bạch ngọc kia. Sau đó hắn xoay người, lại lần nữa tiếp tục đi về phía viện Tử Tinh.
Ngày đại hội đạo pháp này, Quý Vân Diệu cái gì cũng không nghe thấy. Hôm nay nàng ta đã tự mình cổ vũ, gom đủ dũng khí, ngẩng đầu liếc nhìn Thất hoàng tử cao cao tại thượng phía trước một cái. Chỉ thấy phong thái hắn không gì sánh kịp, thanh nhã xuất trần, hoàn toàn là một công tử nhẹ nhàng nơi trần thế. Quý Thất nắm chặt đôi tay đầy mồ hôi, cả trái tim thịch thịch nhảy lên.
Một thiếu niên lang xuất sắc như vậy, nếu hắn nhìn trúng chính mình thật là tốt biết bao. Rồi sau đó, nàng ta đột nhiên nghe thấy tin Quý Lục đã trở lại từ biệt viện hoàng gia, suýt chút nữa nàng ta đã nhảy dựng lên. Bước chân nàng ta bay nhanh, muốn trực tiếp bay vào viện Mai Hoa hỏi xem Thất hoàng tử có nói cái gì với tỷ ta hay không, lại chất vấn tỷ ta dựa vào cái gì có thể ở lại trong biệt viện hoàng gia!
Nửa đường, nhị phu nhân thoáng đến gần đại phu nhân thấp giọng nói: "Đại tẩu mới vừa rồi có nhìn thấy sắc mặt của Trang nhị phu nhân không? Ta xem sắc mặt Trang lão phu nhân và nhị phu nhân đều không được tốt, trắng bệch cả ra. Hôm nay ngay cả Trang tứ cô nương cũng chưa thấy đâu!"
Đại phu nhân thoáng nắm tay nàng ấy, ý bảo lời này trở về rồi nói.
Khi đoàn người trở lại viện Mai Hoa, Quý Vân Lưu tự nhiên đã bình thường trở lại. Người có thể làm thần côn thì một quy tắc chuẩn mực đó là: Không màng hơn thua. Nói trắng ra chính là: Da mặt phải dày, tâm thái phải ổn, kỹ thuật diễn phải tốt, ra vẻ che mắt phải suôn sẻ. Những thứ này, Quý Vân Lưu đã trò giỏi hơn thầy.
Quý lão phu nhân tiến vào nhà tứ hợp thì thấy Quý Vân Lưu đến đây hành lễ vấn an, lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt như người sau bệnh nặng mới khỏi, vô cùng kinh ngạc, lập tức vẫy tay: "Lại đây lại đây, lục nha đầu, để tổ mẫu cẩn thận xem con, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế là bị bệnh sao? Hay là Hoàng Hậu nương nương phạt con?"
Trần Thị cũng vội vàng lại đây cẩn thận xem kỹ, thấy cả người Quý Lục mềm như bông, bị doạ nhảy dựng: "Hôm qua ở trong biệt viện xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành bộ dáng như thế?"
Nếu Hoàng Hậu thật vì Trang tứ nương tử cố ý làm khó dễ phát giận lên Quý Vân Lưu, cơn giận này, nàng ấy cũng muốn làm phu quân nhà mình ổn thoả mà đi mời Ngự Sử tham tấu một quyển!
Quý lão phu nhân vỗ tay Quý Lục, khuôn mặt càng thêm u sầu: "Lục nha đầu, con nói thật cho tổ mẫu, đêm qua ở biệt viện có xảy ra chuyện gì bôi nhọ nề nếp gia đình nhà ta hay không?"
"Không có, không có ạ." Quý Vân Lưu chui bên người Quý lão phu nhân, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Tổ mẫu đừng lo lắng, chốn biệt viện hoàng gia, cháu gái ở nơi đó sợ hãi còn không kịp, nào dám gây chuyện chứ. Cháu gái không dám cũng sẽ không quên lời tổ mẫu dạy dỗ."
"Vậy sắc mặt con khó coi như thế..." Quý lão phu nhân bị lời vỗ mông ngựa này chọc thư thái, vẫn luôn thẳng eo nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cố ý làm khó dễ con? Con đừng sợ, nếu Hoàng Hậu vô cớ làm khó dễ con..."
"Không có chuyện đó." Quý Lục cười, "Tổ mẫu không cần lo lắng, Hoàng Hậu nương nương là người nhân đức rộng lượng, thông tình đạt lý, tự nhiên không làm khó dễ cháu."
Nàng đang nói thì nghe tiếng bẩm báo của ma ma ngoài cửa truyền đến, nói Bích Chu trong cung đến đây. Trần thị là Cáo mệnh phu nhân của chính nhị phẩm Thượng Thư, rốt cuộc kiến thức rộng rãi hơn nhiều. Nàng ấy nghe thấy tên Bích Chu thì biết được người này là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu, lập tức sai người cẩn thận nghênh đón nàng tiến vào.
Bích Chu mang theo tờ danh mục quà tặng và ban thưởng của Trang Hoàng Hậu, vẻ mặt ý cười thướt tha tiến vào, hướng về khắp phòng uốn gối thi lễ một lượt.
Trần Thị vội nói: "Bích Chu cô cô không cần đa lễ như vậy, ngồi nói chuyện là tốt rồi."
Bích Chu uốn gối nói tạ ơn, sau khi ngồi xuống, không loanh quanh cũng không hàm hồ, ăn nói rõ ràng: "Hôm qua lục nương tử và nương nương ở sau núi Tử Hà gặp gỡ, nương nương cảm thấy có nhãn duyên với lục cô nương nên để lục cô nương một đường cùng nương nương trò chuyện. Nào ngờ sau núi đường trơn, khi hầu hạ nương nương, lục nương tử bị chạc cây đâm phải chân, lúc này mới bị thương biến thành bộ dáng như thế..."
Bích Chu nói đến nơi này, ánh mắt của người trong phòng đều nhìn về phía chân Quý Vân Lưu. Nàng áy náy nói tiếp, "Đều là ta nô tài này làm việc bất lợi, để lục nương tử bị thương khiến Hoàng Hậu nương nương lo lắng, thật sự hổ thẹn, còn xin lão phu nhân trách phạt." Nàng ấy nói xong lại đứng lên cúi người hành lễ.
Quý lão phu nhân liên tục nói thẹn không dám nhận, thẹn không dám nhận.
"Vì không để lão phu nhân ngài lo lắng, cũng để lục nương tử cẩn thận dưỡng thương, nên nương nương mới mời lục nương tử ở lại biệt viện." Bích Chu cười, giải thích rõ ràng mọi chuyện trước sau.
Quý lão phu nhân tự nhiên theo lời nói: "Nào có nào có, hầu hạ nương nương chính là niềm vinh hạnh lớn lao, bao nhiêu người mong muốn đều không có được, đây chính là phúc phận của lục nha đầu. Hôm qua ta còn luôn lo lắng lục tỷ nhi tay chân vụng về, chọc Hoàng Hậu nương nương không vui."
"Lão phu nhân không cần nói như vậy. Lục nương tử có học thức biết lễ nghĩa, thật là một người khéo léo, nương nương thích nàng còn không kịp đấy chứ. Lúc này không phải sao, thấy không giữ được lục nương tử, nương nương bèn đưa tới nhiều ban thưởng như vậy. Sau này, nương nương còn sẽ mời lục nương tử vào cung chơi đùa nên lão phu nhân cũng không thể luyến tiếc." Bích Chu khéo léo, nói mấy câu đã mạnh mẽ nâng địa vị của Quý Vân Lưu ở Quý phủ tăng lên mấy bậc.
Nàng ấy lại khách sáo hai câu, nhìn Quý Vân Lưu uyển chuyển cười rồi sau đó mới cáo từ rời đi.
Nhìn một chuỗi danh mục quà tặng thật dài và hòm xiểng tràn đầy bên ngoài, trong lòng Quý lão phu nhân ngọt ngào, quả thật giống như được rót một lu mật đường, từ đầu ngọt đến chân. Bà vỗ tay Quý Vân Lưu, ha hả cười nói: "Tốt tốt tốt, lục nha đầu, không uổng công tổ mẫu thương con!"
Trên mặt nhị phu nhân Vương thị cũng theo lão phu nhân cùng nhau cười ha hả, trong lòng lại sôi nổi trở mặt xem thường: Mấy năm nay ngài chẳng quan tâm cũng gọi là thương? Có điều, rốt cuộc sau này trở về Quý phủ, bọn họ vì thể diện của Trang Hoàng Hậu cũng không thể tiếp tục giống như trước, chẳng quan tâm đến Quý Vân Lưu. Không chỉ không thể chẳng quan tâm, còn phải đối xử với nàng thật tốt.
Mưa phùn từ không trung tí tách rơi xuống.
Ngọc Hành từ Tử Hà Quan trở về, một đường xuyên qua hành lang, dừng một chút trước cửa tròn đang muốn đi vào, thì nghe được Ninh Thạch tiến lên hai bước nói nhỏ: "Thất gia, Quý lục cô nương đã trở về viện Mai Hoa Tử Hà Quan."
Ngọc Thất dừng chân lại, bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt đen nhánh "Xoẹt" một chút bắn thẳng đến Ninh Thạch. Ninh Thạch không ngẩng đầu nên không nhìn thấy biểu tình của Thất hoàng tử: "Giờ Thìn canh ba sáng nay nàng đã rời đi."
Cũng chính là khi bọn họ ra khỏi biệt viện, ở Tử Hà Quan nghe đạo pháp. Ngọc Thất không nói lời nào, đứng trong chốc lát mới cất bước đi về phía viện Tử Tinh.
Hắn đi không xa thì có một nha hoàn chạy tới, sau khi cúi người hành lễ với hắn, nàng ta rũ đầu: "Điện hạ, đây là cô nương để lại, Bích Chu cô cô dặn nô tỳ giao cho điện hạ." Nói xong, đôi tay nàng ta dâng lên khối dương chi bạch ngọc kia.
Bạch ngọc nằm trên đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu nha hoàn, trong sáng mượt mà. Ngọc Hành nhìn ở trong mắt, nặng nề đứng, ánh mắt dừng trên ngọc bất động.
Ninh Thạch cầm lấy ngọc bội trên tay tiểu nha hoàn, khom người cúi đầu dâng lên.
Trên mặt Ngọc Hành không có biểu tình, vươn tay chậm rãi đưa xuống cầm lấy khối bạch ngọc kia. Sau đó hắn xoay người, lại lần nữa tiếp tục đi về phía viện Tử Tinh.
/369
|