Mấy năm nay, đạo nhân hiển nhiên cũng từng bị khách vô cớ gây rối hỏi rất nhiều vấn đề bói toán, nghe thấy Huyện Chúa nói như vậy nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: "Thật ra có thể dò hỏi nhân duyên sau này có thông thuận hay không."
Tứ cô nương còn chưa nói chuyện, Văn Thụy Huyện Chúa giải quyết dứt khoát: "Vậy hỏi chuyện này!"
Quý Vân Lưu cầm khối bánh hoa quế để vào miệng, chậm rãi nhai tinh tế nuốt, nhìn đạo nhân lại ở nơi đó lẩm bẩm nổi quẻ. Ừm, trong tất cả các loại điểm tâm, vẫn là bánh hoa quế có hương vị nồng đậm thơm ngọt nhất, ăn ngon nhất!
Chỉ chốc lát sau, đạo nhân đã bốc quẻ ra, là Hằng Quẻ. Ý là, chỉ cần kiên trì ước nguyện ban đầu thì có thể được cát tường thuận lợi. Đạo nhân cười nói: "Tứ cô nương mệnh cách thanh quý vinh hoa, rể hiền nhất định là nhân trung long phượng, Huyện Chúa đừng lo lắng."
Văn Thụy Huyện Chúa tự nhiên cười nói với nàng ấy: Chúc mừng. Quý Lục và những tỷ muội khác cũng đều cười chúc mừng một tiếng.
Kết giao bằng hữu với người có vận may cũng có thể phân được một ít vận khí của đối phương. Tứ cô nương và Văn Thụy Huyện Chúa trở thành bạn thân xác thực có thể thay đổi một ít nhân duyên.
Tứ cô nương bị mọi người trêu đùa, trên mặt đoan trang cũng hiện ra chút xíu nét ngượng ngùng của một cô gái nhỏ. Rốt cuộc nàng ấy vẫn là tiểu nương tử chưa lấy chồng, đối với hôn nhân đại sự luôn sẽ hướng tới một chút.
Bốc xong quẻ cho tứ cô nương, kế tiếp chính là biểu cô nương Tống nương tử.
Tống nương tử thấp mi, thẹn thùng nói: "Nếu Huyện Chúa và tứ cô nương đều hỏi nhân duyên thì dân nữ cũng hỏi nhân duyên vậy." Mặt đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng nói với đạo nhân, "Làm phiền tiên sư giúp ta bốc một quẻ, ta và người trong lòng có đường nhân duyên hay không."
"Tống tỷ tỷ có người trong lòng?" Quý Thất nghe thấy lời này bèn kêu lên, "Là nhi lang nhà ai? Trước đó vài ngày tổ mẫu hỏi tỷ còn không phải không có sao, hiện giờ có rồi? Hay là hôm qua ở núi Tử Hà nhìn trúng?"
"Không, không, không phải..." Tống Chi Họa xấu hổ đến không biết nên làm sao cho phải, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Thất, trong mắt khổ sở, sắc mặt trắng bệch, "Thất muội muội... Chuyện này, chuyện này..." Người này dùng một câu nói hết toàn bộ, nếu Văn Thụy Huyện Chúa và đạo nhân ra ngoài nói với người ta, nàng còn có mặt mũi sống thêm hay không?
Tứ cô nương thấy biểu cô nương xấu hổ bèn lên tiếng giảng hòa: "Chuyện riêng tư như vậy nói một chút giữa tỷ muội chúng ta cũng không sao, thất muội muội cũng không thể truyền khắp nơi, biết không."
Quý Thất liếc nhìn sắc mặt của Văn Thụy Huyện Chúa, hai tròng mắt xoay chuyển rồi nắm lấy cánh tay của Tống nương tử lắc lắc, làm nũng nhận lỗi: "Tống tỷ tỷ, ta chỉ là hơi lanh mồm lanh miệng chứ không có ý chê cười tỷ đâu. Trong núi Tử Hà xưa nay đều kết thành nhân duyên rất tốt, đây là chuyện mọi người ở Đại Chiêu đều biết. Tống tỷ tỷ đừng thẹn thùng mới phải, ở chỗ này nhìn trúng nhi lang tốt nhà nào, đó là một đoạn giai thoại."
Tiên Đế từng ở núi Tử Hà gặp được Thạc Hoàng Hậu, về sau núi Tử Hà thành tựu vô số nhân duyên tốt, phu thê kết duyên ở núi Tử Hà đều ân ái bạc đầu, cũng xác thật đều là giai thoại. Tống nương tử nghe xong lời này, sắc mặt mới thư thả rồi lại yên lặng đỏ lên.
Đạo nhân lắc sáu lần, trong miệng bốc ra ý quẻ của Tống Chi Họa là Quẻ Vô Vọng. Chính là không cần tùy ý làm bậy mới sẽ không xảy ra sai lầm gì. Quẻ không có hung cát, nhưng quẻ này lại không phải quẻ tốt gì.
Sắc mặt Tống Chi Hoạ đỏ trắng, trắng đỏ, khăn tay đều sắp bị nàng ta vò nát. Nếu không phải muốn biết quẻ nhân duyên của Quý Lục và Quý Thất là gì, nàng ta đều muốn mượn cớ thân mình không khỏe rồi vào phòng khóc lớn.
Quý Thất nghe được đạo nhân giải quẻ, ánh mắt lấp lánh, rất muốn cười nhạo biểu cô nương nói quẻ này là bảo nàng ta không cần si tâm vọng tưởng, cũng không nhìn xem bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của chính mình, muốn nhân duyên tốt đẹp gì! Nhưng ngại việc tứ cô nương và Văn Thụy Huyện Chúa đều ở chỗ này, nàng ta cật lực nhịn xuống.
Luân phiên tới lui, đến lượt Quý Vân Lưu.
Quý Thất nhìn nàng, lên tiếng thúc giục: "Lục tỷ tỷ, tỷ cầu chuyện gì vậy? Mau để đạo trưởng bốc một quẻ cho tỷ." Sau khi ngừng một chút, nàng ta lại nói: "Không bằng để đạo trưởng tính xem hôn sự của tỷ và nhị lang Trương gia, tỷ thấy thế nào?"
Văn Thụy Huyện Chúa nghe thấy lời này bèn nhìn qua, dời lực chú ý đặt trên người Quý Lục. Không nhìn không thấy, vừa thấy suýt nữa tròng mắt đều trừng rớt ra. Trên bàn này nguyên bản có hơn mười đĩa điểm tâm, lúc này mới thời gian bao lâu đã bị ăn sạch không còn thừa mấy!
"Tất cả điểm tâm này đều là ngươi ăn?" Văn Thụy Huyện Chúa là người có một nói một, có hai hỏi hai, có nghi ngờ bèn hỏi ra miệng, "Ngươi rất thích ăn những điểm tâm này?"
"A ha." Mặc dù Quý Vân Lưu da mặt dày, nghe thấy câu "Tất cả đều là ngươi ăn?" này cũng nổi lên ngượng ngùng, "Đúng vậy, ta thích mấy món điểm tâm nhỏ như vậy. Ở thôn trang không có loại đồ ăn thơm mềm này nên ta ăn hơi nhiều, Huyện Chúa cũng không nên chê cười ta." Nói xong, nàng nhìn về phía Huyện Chúa chớp mắt hai cái.
Văn Thụy thấy nàng phóng khoáng tùy tâm bèn cười rộ lên: "Chỗ của ta cũng có một vị đầu bếp làm điểm tâm không tồi, nếu ngươi thích thì ta sai hắn làm mấy hộp cho ngươi nếm thử. Ta cũng thích ăn những món điểm tâm nhỏ Giang Nam này, đầu bếp kia làm bánh đậu đỏ cũng không tệ."
"Thật sự?" Mắt Quý Vân Lưu sáng ngời, "Bánh đậu đỏ kia là mài thành bột làm điểm tâm, hay trong điểm tâm đặt vào nguyên hạt đậu đỏ, Huyện Chúa mang theo đầu bếp làm điểm tâm kia đến đây?"
"Ừ, ta có đưa theo đầu bếp đến. Bánh đậu đỏ kia là mài đậu đỏ thành bột rồi thêm bột củ sen, bỏ thêm mật hoa quế làm thành." Văn Thụy Huyện Chúa cũng nói rõ ràng với nàng, "Bánh đậu đỏ như vậy cần phải nhai kỹ, không mềm ngán giống như các loại điểm tâm khác, ngược lại cũng có một loại hương vị khác."
Quý Vân Lưu vui mừng, lập tức hỏi Văn Thụy Huyện Chúa trở về có thể sai đầu bếp làm hay không, quả thật còn có sức mạnh hơn so với việc bốc quẻ nhân duyên.
Thấy hai người vẫn luôn trò chuyện thức ăn, trong lòng Quý Thất trở mặt xem thường: "Lục tỷ tỷ, đạo trưởng đều đã chờ đến suốt ruột rồi." Lại chờ đợi, trời đều phải đen! Nàng còn không có bốc quẻ đâu đấy!
Ánh mắt Quý Vân Lưu đảo qua trên mặt Quý Thất, rồi đảo qua trên đồng tiền kia, không sao cả cười nói: "Vậy nghe lời thất muội muội, bốc một quẻ chuyện của Trương nhị lang đi."
Đạo nhân ấn theo ý tứ đi bói, được một quẻ Tụng. Quẻ này là nói mọi việc cần phòng bị khi chưa xảy ra, khi sự tình còn chưa bắt đầu thì phải tính toán trường hợp xấu nhất. Ý tứ này thật rõ ràng: Việc hôn nhân cùng Trương gia hơn phân nửa e rằng không thành.
Tứ cô nương than một tiếng, trên mặt thất cô nương lộ ra khổ sở nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. Tống cô nương nghe được lời này, nguyên bản trong lòng đang khổ sở vậy mà cũng tiêu tán một chút. Mặc dù Quý Lục vào mắt Hoàng Hậu, được nhiều ban thưởng như vậy nhưng vẫn phải bị từ hôn. So sánh với Quý Lục sau khi từ hôn thanh danh toàn bộ bị hủy, nhà mình nghèo túng cũng không quan trọng như vậy.
Nhưng Quý Vân Lưu nghe xong quẻ này, chỉ cười cười không tỏ vẻ gì khác. Chỉ có Văn Thụy Huyện Chúa bước thẳng đến cạnh nàng mở miệng: "Ngươi đừng lo lắng, không phải ngươi sai. Nếu Trương gia không biết xấu hổ muốn từ hôn leo cành cao, ta thay ngươi lấy lại công bằng."
Quý Vân Lưu kinh ngạc một chút rồi sáng lạn cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng: "Được, Vân Lưu đa tạ Huyện Chúa."
Rốt cuộc đến lượt Thất cô nương bói toán. Nàng ta cũng e thẹn nói một câu: Muốn hỏi việc nhân duyên cùng người trong lòng. Đối với vẻ kinh ngạc của Tống Chi Hoạ và tứ cô nương, nàng ta hoàn toàn không thèm để ý. Thiếu niên lang mà nàng ta tha thiết mơ ước kia mới là toàn bộ của nàng ta.
Đạo nhân ném đồng tiền sáu lần, bốc quẻ, ra một quẻ Vô Vọng giống như biểu cô nương. Quẻ này chính là quẻ trước đó bị Quý Thất giải thích thành ý si tâm vọng tưởng.
Tứ cô nương còn chưa nói chuyện, Văn Thụy Huyện Chúa giải quyết dứt khoát: "Vậy hỏi chuyện này!"
Quý Vân Lưu cầm khối bánh hoa quế để vào miệng, chậm rãi nhai tinh tế nuốt, nhìn đạo nhân lại ở nơi đó lẩm bẩm nổi quẻ. Ừm, trong tất cả các loại điểm tâm, vẫn là bánh hoa quế có hương vị nồng đậm thơm ngọt nhất, ăn ngon nhất!
Chỉ chốc lát sau, đạo nhân đã bốc quẻ ra, là Hằng Quẻ. Ý là, chỉ cần kiên trì ước nguyện ban đầu thì có thể được cát tường thuận lợi. Đạo nhân cười nói: "Tứ cô nương mệnh cách thanh quý vinh hoa, rể hiền nhất định là nhân trung long phượng, Huyện Chúa đừng lo lắng."
Văn Thụy Huyện Chúa tự nhiên cười nói với nàng ấy: Chúc mừng. Quý Lục và những tỷ muội khác cũng đều cười chúc mừng một tiếng.
Kết giao bằng hữu với người có vận may cũng có thể phân được một ít vận khí của đối phương. Tứ cô nương và Văn Thụy Huyện Chúa trở thành bạn thân xác thực có thể thay đổi một ít nhân duyên.
Tứ cô nương bị mọi người trêu đùa, trên mặt đoan trang cũng hiện ra chút xíu nét ngượng ngùng của một cô gái nhỏ. Rốt cuộc nàng ấy vẫn là tiểu nương tử chưa lấy chồng, đối với hôn nhân đại sự luôn sẽ hướng tới một chút.
Bốc xong quẻ cho tứ cô nương, kế tiếp chính là biểu cô nương Tống nương tử.
Tống nương tử thấp mi, thẹn thùng nói: "Nếu Huyện Chúa và tứ cô nương đều hỏi nhân duyên thì dân nữ cũng hỏi nhân duyên vậy." Mặt đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng nói với đạo nhân, "Làm phiền tiên sư giúp ta bốc một quẻ, ta và người trong lòng có đường nhân duyên hay không."
"Tống tỷ tỷ có người trong lòng?" Quý Thất nghe thấy lời này bèn kêu lên, "Là nhi lang nhà ai? Trước đó vài ngày tổ mẫu hỏi tỷ còn không phải không có sao, hiện giờ có rồi? Hay là hôm qua ở núi Tử Hà nhìn trúng?"
"Không, không, không phải..." Tống Chi Họa xấu hổ đến không biết nên làm sao cho phải, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Thất, trong mắt khổ sở, sắc mặt trắng bệch, "Thất muội muội... Chuyện này, chuyện này..." Người này dùng một câu nói hết toàn bộ, nếu Văn Thụy Huyện Chúa và đạo nhân ra ngoài nói với người ta, nàng còn có mặt mũi sống thêm hay không?
Tứ cô nương thấy biểu cô nương xấu hổ bèn lên tiếng giảng hòa: "Chuyện riêng tư như vậy nói một chút giữa tỷ muội chúng ta cũng không sao, thất muội muội cũng không thể truyền khắp nơi, biết không."
Quý Thất liếc nhìn sắc mặt của Văn Thụy Huyện Chúa, hai tròng mắt xoay chuyển rồi nắm lấy cánh tay của Tống nương tử lắc lắc, làm nũng nhận lỗi: "Tống tỷ tỷ, ta chỉ là hơi lanh mồm lanh miệng chứ không có ý chê cười tỷ đâu. Trong núi Tử Hà xưa nay đều kết thành nhân duyên rất tốt, đây là chuyện mọi người ở Đại Chiêu đều biết. Tống tỷ tỷ đừng thẹn thùng mới phải, ở chỗ này nhìn trúng nhi lang tốt nhà nào, đó là một đoạn giai thoại."
Tiên Đế từng ở núi Tử Hà gặp được Thạc Hoàng Hậu, về sau núi Tử Hà thành tựu vô số nhân duyên tốt, phu thê kết duyên ở núi Tử Hà đều ân ái bạc đầu, cũng xác thật đều là giai thoại. Tống nương tử nghe xong lời này, sắc mặt mới thư thả rồi lại yên lặng đỏ lên.
Đạo nhân lắc sáu lần, trong miệng bốc ra ý quẻ của Tống Chi Họa là Quẻ Vô Vọng. Chính là không cần tùy ý làm bậy mới sẽ không xảy ra sai lầm gì. Quẻ không có hung cát, nhưng quẻ này lại không phải quẻ tốt gì.
Sắc mặt Tống Chi Hoạ đỏ trắng, trắng đỏ, khăn tay đều sắp bị nàng ta vò nát. Nếu không phải muốn biết quẻ nhân duyên của Quý Lục và Quý Thất là gì, nàng ta đều muốn mượn cớ thân mình không khỏe rồi vào phòng khóc lớn.
Quý Thất nghe được đạo nhân giải quẻ, ánh mắt lấp lánh, rất muốn cười nhạo biểu cô nương nói quẻ này là bảo nàng ta không cần si tâm vọng tưởng, cũng không nhìn xem bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của chính mình, muốn nhân duyên tốt đẹp gì! Nhưng ngại việc tứ cô nương và Văn Thụy Huyện Chúa đều ở chỗ này, nàng ta cật lực nhịn xuống.
Luân phiên tới lui, đến lượt Quý Vân Lưu.
Quý Thất nhìn nàng, lên tiếng thúc giục: "Lục tỷ tỷ, tỷ cầu chuyện gì vậy? Mau để đạo trưởng bốc một quẻ cho tỷ." Sau khi ngừng một chút, nàng ta lại nói: "Không bằng để đạo trưởng tính xem hôn sự của tỷ và nhị lang Trương gia, tỷ thấy thế nào?"
Văn Thụy Huyện Chúa nghe thấy lời này bèn nhìn qua, dời lực chú ý đặt trên người Quý Lục. Không nhìn không thấy, vừa thấy suýt nữa tròng mắt đều trừng rớt ra. Trên bàn này nguyên bản có hơn mười đĩa điểm tâm, lúc này mới thời gian bao lâu đã bị ăn sạch không còn thừa mấy!
"Tất cả điểm tâm này đều là ngươi ăn?" Văn Thụy Huyện Chúa là người có một nói một, có hai hỏi hai, có nghi ngờ bèn hỏi ra miệng, "Ngươi rất thích ăn những điểm tâm này?"
"A ha." Mặc dù Quý Vân Lưu da mặt dày, nghe thấy câu "Tất cả đều là ngươi ăn?" này cũng nổi lên ngượng ngùng, "Đúng vậy, ta thích mấy món điểm tâm nhỏ như vậy. Ở thôn trang không có loại đồ ăn thơm mềm này nên ta ăn hơi nhiều, Huyện Chúa cũng không nên chê cười ta." Nói xong, nàng nhìn về phía Huyện Chúa chớp mắt hai cái.
Văn Thụy thấy nàng phóng khoáng tùy tâm bèn cười rộ lên: "Chỗ của ta cũng có một vị đầu bếp làm điểm tâm không tồi, nếu ngươi thích thì ta sai hắn làm mấy hộp cho ngươi nếm thử. Ta cũng thích ăn những món điểm tâm nhỏ Giang Nam này, đầu bếp kia làm bánh đậu đỏ cũng không tệ."
"Thật sự?" Mắt Quý Vân Lưu sáng ngời, "Bánh đậu đỏ kia là mài thành bột làm điểm tâm, hay trong điểm tâm đặt vào nguyên hạt đậu đỏ, Huyện Chúa mang theo đầu bếp làm điểm tâm kia đến đây?"
"Ừ, ta có đưa theo đầu bếp đến. Bánh đậu đỏ kia là mài đậu đỏ thành bột rồi thêm bột củ sen, bỏ thêm mật hoa quế làm thành." Văn Thụy Huyện Chúa cũng nói rõ ràng với nàng, "Bánh đậu đỏ như vậy cần phải nhai kỹ, không mềm ngán giống như các loại điểm tâm khác, ngược lại cũng có một loại hương vị khác."
Quý Vân Lưu vui mừng, lập tức hỏi Văn Thụy Huyện Chúa trở về có thể sai đầu bếp làm hay không, quả thật còn có sức mạnh hơn so với việc bốc quẻ nhân duyên.
Thấy hai người vẫn luôn trò chuyện thức ăn, trong lòng Quý Thất trở mặt xem thường: "Lục tỷ tỷ, đạo trưởng đều đã chờ đến suốt ruột rồi." Lại chờ đợi, trời đều phải đen! Nàng còn không có bốc quẻ đâu đấy!
Ánh mắt Quý Vân Lưu đảo qua trên mặt Quý Thất, rồi đảo qua trên đồng tiền kia, không sao cả cười nói: "Vậy nghe lời thất muội muội, bốc một quẻ chuyện của Trương nhị lang đi."
Đạo nhân ấn theo ý tứ đi bói, được một quẻ Tụng. Quẻ này là nói mọi việc cần phòng bị khi chưa xảy ra, khi sự tình còn chưa bắt đầu thì phải tính toán trường hợp xấu nhất. Ý tứ này thật rõ ràng: Việc hôn nhân cùng Trương gia hơn phân nửa e rằng không thành.
Tứ cô nương than một tiếng, trên mặt thất cô nương lộ ra khổ sở nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. Tống cô nương nghe được lời này, nguyên bản trong lòng đang khổ sở vậy mà cũng tiêu tán một chút. Mặc dù Quý Lục vào mắt Hoàng Hậu, được nhiều ban thưởng như vậy nhưng vẫn phải bị từ hôn. So sánh với Quý Lục sau khi từ hôn thanh danh toàn bộ bị hủy, nhà mình nghèo túng cũng không quan trọng như vậy.
Nhưng Quý Vân Lưu nghe xong quẻ này, chỉ cười cười không tỏ vẻ gì khác. Chỉ có Văn Thụy Huyện Chúa bước thẳng đến cạnh nàng mở miệng: "Ngươi đừng lo lắng, không phải ngươi sai. Nếu Trương gia không biết xấu hổ muốn từ hôn leo cành cao, ta thay ngươi lấy lại công bằng."
Quý Vân Lưu kinh ngạc một chút rồi sáng lạn cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng: "Được, Vân Lưu đa tạ Huyện Chúa."
Rốt cuộc đến lượt Thất cô nương bói toán. Nàng ta cũng e thẹn nói một câu: Muốn hỏi việc nhân duyên cùng người trong lòng. Đối với vẻ kinh ngạc của Tống Chi Hoạ và tứ cô nương, nàng ta hoàn toàn không thèm để ý. Thiếu niên lang mà nàng ta tha thiết mơ ước kia mới là toàn bộ của nàng ta.
Đạo nhân ném đồng tiền sáu lần, bốc quẻ, ra một quẻ Vô Vọng giống như biểu cô nương. Quẻ này chính là quẻ trước đó bị Quý Thất giải thích thành ý si tâm vọng tưởng.
/369
|