Huấn luyện quân sự đã qua được một khoảng thời gian, Kha Bố cầm bút gõ nhẹ lên bàn, chốc chốc nhìn sách vở trước mặt, chốc chốc lại xem thầy giáo trên bục giảng, chốc chốc lấy di động ra tìm đọc tin nhắn nhóm, là bảy người mà lúc trước bị Sở Hạo Vũ kéo vào nhóm. Thời gian được ghi chú trên giấy mỗi lúc một xa, giống một chiếc xe mất phanh lao đi như bay, giống một người nóng lòng đâm đầu vào chỗ chết.
Kha Bố lật xem đề tài không mấy dinh dưỡng, lúc ấy ở bên ngoài phòng học xuất hiện một cô gái xinh đẹp ước chừng 25, 26 tuổi, tóc nhuộm đỏ nhạt, mặc áo váy màu đen viền tơ, giày cao gót màu đỏ, kiềm diễm mà xinh đẹp, khiến các nam sinh xì xào bàn tán. Cô gái đứng ở cửa, thầy giáo bước ra ngoài, hai người thì thầm đôi câu sau đó thầy giáo gật đầu quay lại phòng học nói: “Kha Bố, có người tìm.” Kha Bố cũng không lộ vẻ kinh ngạc, đứng dậy đi ra ngoài, cậu có quen cô gái xinh đẹp khiến cánh đàn ông phải động tâm này, là một cô gái ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của Kha Bố làm cho cậu không thể kháng cự.
“Sao cô lại tới đây?” Kha Bố nhất thời không biết phải dùng vẻ mặt gì để ứng đối, có phần lo lắng bất an.
“Thấy lo lắng cho cậu khi học ở trường mới, cho nên đến thăm.”
“À, vậy sao? Tôi rất tốt.” Cô gái đưa túi đồ cho Kha Bố: “Tiện đường mua cho cậu vài bộ quần áo, đừng nói không cần, trừ phi cậu cảm thấy dùng tiền của tôi rất mất mặt. Tôi không thể ở lại lâu, chỉ dành ra được nửa ngày, tới đây xem cậu thế nào.” Kha Bố nhận lấy túi đồ: “Ừm, cảm ơn.” Cô gái cười ôn nhu, vươn ngón tay mảnh khảnh giúp Kha Bố chỉnh lại nếp nhăn ở áo cho phẳng, ở trước mặt mọi người động tác vô cùng thân thiết như vậy ít nhiều cũng khiến Kha Bố có chút bối rối, nhưng cơ thể vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động.
“Tôi đây đi trước, nhớ cơm nước đầy đủ, cho dù có việc hay không thỉnh thoảng cũng nên gọi điện cho tôi.”
“Biết rồi.” Kha Bố vẻ mặt phức tạp nhìn theo thân ảnh của cô gái, thoáng do dự, đột nhiên cất tiếng gọi: “Trên, trên đường nhớ cẩn thận.”
Đôi môi đỏ mọng của cô gãi khẽ nhếch, cười đến thực thỏa mãn: “Cậu quan tâm tôi như vậy, tôi có nên vui không đây?” Bị cô gái trêu cợt, Kha Bố giống một đứa trẻ quẫn bách đến mặt mũi đỏ hồng. Xách theo túi đồ vừa bước vào phòng học liền nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thiện ý. Kha Bố cố ý vô tình nhìn về phía Chi Lý, hắn một tay chống cằm đang nghe giảng, không có biểu tình nào khác, sau khi thấy tầm mắt của Kha Bố mới nghiêng đầu muối đối diện với cậu nhưng Kha Bố lại lảng tránh. Di động trong ngăn bàn đã rung liên tục đến mức sắp rơi xuống đất, Sở Hạo Vũ và Công Chu trong nhóm đã bắt đầu oanh tạc.
[Kha Bố, ban nãy là ai đấy?] Công Chu hỏi. Để giống như nghe được từ người khác, Sở Hạo Vũ còn gửi lên một bức ảnh.
[Gian thế, giấu bạn gái xinh đẹp kỹ như vậy] không cần nhìn cũng biết Sở Hạo Vũ oán giận đến mức nào.
[Hở? Cậu cũng không biết à?]
[Tớ chỉ chung lớp với Kha Bố một năm học trung học, người cả ngày bị bộ ngực nữ thần chói mờ mắt như tớ đâu còn lòng dạ thảnh thơi đi để ý tới người có tâm lý đen tối như Kha Bố.]
[Hóa ra mẫu người của Kha Bố là phụ nữ đã có chồng.] Ứng Tu Kiệt cũng xen vào nói.
[Khẩu vị nặng vô đối.]
[Cứ nghĩ Kha Bố là người hiểu rõ hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo diệu, hoàn toàn không ôm lý tưởng tích cực với thế giới này, không ngờ lại có một mặt như vậy, thật quá đáng, không nói cho tớ biết.]
[Cậu ấy thì hiểu rõ hồng trần cái khỉ gì, là hận đời mới đúng.]
Tay cầm di động của Kha Bố run rẩy liên tục, đánh giá không ngừng này là sao đây. Kha Bố không muốn đàm luận chuyện liên quan đến phụ nữ, càng không muốn để người khác đàm luận. [Các cậu định đánh hội đồng à. Có chuyện gì thiết yếu khiến tớ phải tích cực đối mặt với cuộc đời chứ, chỉ cần cam đoan bản thân không chết là được.]
[Cậu thật đáng chán, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến xúc cảm khi hai tay chạm vào bộ ngực mềm mại của con gái?”
[Một ngày nào đó nó cũng xệ xuống]
[Đừng nói nữa, đừng để tớ liên tưởng đến cảnh ấy, tớ không chấp nhận được.]
Thầy giáo trên bục giảng ho nhẹ một tiếng: “Kha Bố, em không muốn lên lớp cũng được, đừng ảnh hưởng tới người bên cạnh, các môn khác tôi không xen vào, nhưng giờ của tôi thì cố gắng đừng động vào di động.” Kha Bố xấu hổ đặt điện thoại vào trong ngăn bàn, làm gì có chuyện không nghịch điện thoại thì thành tích của ông đây sẽ tốt hơn chứ.
Khi sắp hết giờ, thầy giáo vỗ vỗ tay bắt đầu phân phó công việc: “Còn mười ngày nữa lễ quốc khánh, tuy việc học ở đây rất nghiêm khắc, nhưng vẫn chú trọng không khí ngày hội, trưởng khoa các em đã dặn dò, biểu ngữ và dây trang trí cần được treo trong lớp học, có ai chủ động nhận công việc này không.” Cả lớp cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, ai mà chủ động nhận kẻ đó là thằng ngốc.
“Nếu không có ai nhận vậy giao cho Kha Bố nhé.” Đây quả thực là trả thù ác ý. Kha Bố cứng ngắc gật gật đầu, sau đó dán mặt lên bàn, ép cho biến dạng. Chuông tan học vang lên, ai nấy ôm sách đi về phía cửa, Kha Bố đứng trên bục giảng, thấy Sở Hạo Vũ với vẻ mặt bỏ đá xuống giếng, Chi Lý ở phía sau cậu ta, đi ngang qua trước mặt cậu, Kha Bố vươn tay túm lấy góc áo của Chi Lý, Chi Lý quay đầu lại. Kha Bố cúi đầu: “Cậu đến giúp tớ với.” Chi Lý không lên tiếng, rốt cuộc, trong phòng học chỉ còn lại hai người họ. Kha Bố bỏ tay đang túm lấy Chi Lý ra, lúng ta lúng túng: “Lần này điều kiện trao đổi là gì?”
Chi Lý đi qua cầm lấy biểu ngữ trên bệ giảng, túm bừa một cái ghế, đứng lên nó, đem biểu ngữ đầu tiên dán trên đầu bảng: “Không cần.” Kha Bố ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Chi Lý, giày vải sạch sẽ, cổ tay áo xắn cao, sợi tóc lưa thưa ở cổ.
“Thật hiếm có khi nào không cần điều kiện trao đổi mà cậu lại giúp, trước đây vì thiếu nợ của cậu mà tớ rất vất vả, rõ ràng đã trả hết, nhưng chẳng ngờ bất giác lại nợ thêm.”
“Cái tiếp theo.” Chi Lý vươn tay, Chi Lý đem biểu ngữ thứ hai đưa cho Chi Lý.
“Cậu không biết cái nhóm súc sinh kia nhắc về tớ nhiều đến mức nào, cậu cũng thấy rồi đấy.” Kha Bố lung tung tìm đề tài.
“Không biết, tớ chặn chat nhóm.”
“Vậy cậu vào nhóm làm cái quái gì!!”
Sau đó hai người không ai lên tiếng nữa, khi đã gần hoàn thành, Kha Bố nói: “Mấy cái linh tinh còn lại để tớ làm, không thể cứ để cậu một mình làm hết được, tớ thấy không ổn, đã muộn rồi, cậu về trước đi.” Kha Bố không nghe được tiếng Chi Lý đáp lời, phía sau cũng không có động tĩnh, khi quay đầu lại thì thân ảnh của Chi Lý đã biến mất, trái tim Kha Bố có đôi chút mất mát, cậu lắc lắc đầu tiếp tục công việc. Thật vất cả mới treo xong, Kha Bố thở một hơi, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi bên trán, đi về chỗ ngồi của mình định lấy sách để quay về ký túc xa. Đột nhiên, cậu sững sờ tại chỗ, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, Chi Lý đang ngồi ở cái bàn cuối cùng trong góc mà ngủ, gió từ bên ngoài thổi bay rèm cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua thân thể của Chi Lý, khóe miệng Kha Bố giương lên thành một đường cong đáng yêu, đi tới, ngồi xuống ở vị trí đằng trước, ghé vào trên bàn, chống cằm nhìn Chi Lý.
Nửa giờ sau, Chi Lý tỉnh lại, mở to mắt ngẩng đầu liền thấy Kha Bố đang nhìn hắn chằm chằm.
“Sao cậu chưa về?” Kha Bố thản nhiên hỏi. Chi Lý vươn tay về phía cái trán của Kha Bố, cong ngón cái và ngón giữa, búng một nhát: “Bởi vì vẻ mặt muốn tớ an ủi của cậu.”
Kha Bố nhăn mũi, vuốt ve chỗ trán bị búng đến đau: “Không có đâu.”
Chi Lý đứng lên, xoa đầu Kha Bố: “Trưng cái vẻ mặt ấy ra, sao tớ có thể để mặc cậu được.” Ngón tay xinh đẹp rời đi, độ ấm vẫn còn nguyên. Hắn vẫn luôn như thế, thẳng thắn nói ra mấy lời trấn an.
“Nhắc đến mới nhớ, cho dù không phải ý định của cậu, món nợ khiến tớ động lòng cũng muốn cậu phải phụ trách.” Kha Bố nói thầm, thanh âm chỉ có chính mình nghe thấy.
“Hửm?”
“Không có gì, đi thôi, cậu đã giúp tớ, để báo đáp, tớ giúp cậu cầm sách quay về ký túc xa.” Kha Bố đoạt lấy sách của Chi Lý ôm vào ngực.
“Báo đáp của cậu thực nhỏ nhoi.”
“Có là tốt rồi!!”
Giữa hai chúng ta, thủy chung luôn có một thứ tình cảm thực ấm áp mà rối loạn.
Kha Bố lật xem đề tài không mấy dinh dưỡng, lúc ấy ở bên ngoài phòng học xuất hiện một cô gái xinh đẹp ước chừng 25, 26 tuổi, tóc nhuộm đỏ nhạt, mặc áo váy màu đen viền tơ, giày cao gót màu đỏ, kiềm diễm mà xinh đẹp, khiến các nam sinh xì xào bàn tán. Cô gái đứng ở cửa, thầy giáo bước ra ngoài, hai người thì thầm đôi câu sau đó thầy giáo gật đầu quay lại phòng học nói: “Kha Bố, có người tìm.” Kha Bố cũng không lộ vẻ kinh ngạc, đứng dậy đi ra ngoài, cậu có quen cô gái xinh đẹp khiến cánh đàn ông phải động tâm này, là một cô gái ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của Kha Bố làm cho cậu không thể kháng cự.
“Sao cô lại tới đây?” Kha Bố nhất thời không biết phải dùng vẻ mặt gì để ứng đối, có phần lo lắng bất an.
“Thấy lo lắng cho cậu khi học ở trường mới, cho nên đến thăm.”
“À, vậy sao? Tôi rất tốt.” Cô gái đưa túi đồ cho Kha Bố: “Tiện đường mua cho cậu vài bộ quần áo, đừng nói không cần, trừ phi cậu cảm thấy dùng tiền của tôi rất mất mặt. Tôi không thể ở lại lâu, chỉ dành ra được nửa ngày, tới đây xem cậu thế nào.” Kha Bố nhận lấy túi đồ: “Ừm, cảm ơn.” Cô gái cười ôn nhu, vươn ngón tay mảnh khảnh giúp Kha Bố chỉnh lại nếp nhăn ở áo cho phẳng, ở trước mặt mọi người động tác vô cùng thân thiết như vậy ít nhiều cũng khiến Kha Bố có chút bối rối, nhưng cơ thể vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động.
“Tôi đây đi trước, nhớ cơm nước đầy đủ, cho dù có việc hay không thỉnh thoảng cũng nên gọi điện cho tôi.”
“Biết rồi.” Kha Bố vẻ mặt phức tạp nhìn theo thân ảnh của cô gái, thoáng do dự, đột nhiên cất tiếng gọi: “Trên, trên đường nhớ cẩn thận.”
Đôi môi đỏ mọng của cô gãi khẽ nhếch, cười đến thực thỏa mãn: “Cậu quan tâm tôi như vậy, tôi có nên vui không đây?” Bị cô gái trêu cợt, Kha Bố giống một đứa trẻ quẫn bách đến mặt mũi đỏ hồng. Xách theo túi đồ vừa bước vào phòng học liền nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thiện ý. Kha Bố cố ý vô tình nhìn về phía Chi Lý, hắn một tay chống cằm đang nghe giảng, không có biểu tình nào khác, sau khi thấy tầm mắt của Kha Bố mới nghiêng đầu muối đối diện với cậu nhưng Kha Bố lại lảng tránh. Di động trong ngăn bàn đã rung liên tục đến mức sắp rơi xuống đất, Sở Hạo Vũ và Công Chu trong nhóm đã bắt đầu oanh tạc.
[Kha Bố, ban nãy là ai đấy?] Công Chu hỏi. Để giống như nghe được từ người khác, Sở Hạo Vũ còn gửi lên một bức ảnh.
[Gian thế, giấu bạn gái xinh đẹp kỹ như vậy] không cần nhìn cũng biết Sở Hạo Vũ oán giận đến mức nào.
[Hở? Cậu cũng không biết à?]
[Tớ chỉ chung lớp với Kha Bố một năm học trung học, người cả ngày bị bộ ngực nữ thần chói mờ mắt như tớ đâu còn lòng dạ thảnh thơi đi để ý tới người có tâm lý đen tối như Kha Bố.]
[Hóa ra mẫu người của Kha Bố là phụ nữ đã có chồng.] Ứng Tu Kiệt cũng xen vào nói.
[Khẩu vị nặng vô đối.]
[Cứ nghĩ Kha Bố là người hiểu rõ hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo diệu, hoàn toàn không ôm lý tưởng tích cực với thế giới này, không ngờ lại có một mặt như vậy, thật quá đáng, không nói cho tớ biết.]
[Cậu ấy thì hiểu rõ hồng trần cái khỉ gì, là hận đời mới đúng.]
Tay cầm di động của Kha Bố run rẩy liên tục, đánh giá không ngừng này là sao đây. Kha Bố không muốn đàm luận chuyện liên quan đến phụ nữ, càng không muốn để người khác đàm luận. [Các cậu định đánh hội đồng à. Có chuyện gì thiết yếu khiến tớ phải tích cực đối mặt với cuộc đời chứ, chỉ cần cam đoan bản thân không chết là được.]
[Cậu thật đáng chán, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến xúc cảm khi hai tay chạm vào bộ ngực mềm mại của con gái?”
[Một ngày nào đó nó cũng xệ xuống]
[Đừng nói nữa, đừng để tớ liên tưởng đến cảnh ấy, tớ không chấp nhận được.]
Thầy giáo trên bục giảng ho nhẹ một tiếng: “Kha Bố, em không muốn lên lớp cũng được, đừng ảnh hưởng tới người bên cạnh, các môn khác tôi không xen vào, nhưng giờ của tôi thì cố gắng đừng động vào di động.” Kha Bố xấu hổ đặt điện thoại vào trong ngăn bàn, làm gì có chuyện không nghịch điện thoại thì thành tích của ông đây sẽ tốt hơn chứ.
Khi sắp hết giờ, thầy giáo vỗ vỗ tay bắt đầu phân phó công việc: “Còn mười ngày nữa lễ quốc khánh, tuy việc học ở đây rất nghiêm khắc, nhưng vẫn chú trọng không khí ngày hội, trưởng khoa các em đã dặn dò, biểu ngữ và dây trang trí cần được treo trong lớp học, có ai chủ động nhận công việc này không.” Cả lớp cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, ai mà chủ động nhận kẻ đó là thằng ngốc.
“Nếu không có ai nhận vậy giao cho Kha Bố nhé.” Đây quả thực là trả thù ác ý. Kha Bố cứng ngắc gật gật đầu, sau đó dán mặt lên bàn, ép cho biến dạng. Chuông tan học vang lên, ai nấy ôm sách đi về phía cửa, Kha Bố đứng trên bục giảng, thấy Sở Hạo Vũ với vẻ mặt bỏ đá xuống giếng, Chi Lý ở phía sau cậu ta, đi ngang qua trước mặt cậu, Kha Bố vươn tay túm lấy góc áo của Chi Lý, Chi Lý quay đầu lại. Kha Bố cúi đầu: “Cậu đến giúp tớ với.” Chi Lý không lên tiếng, rốt cuộc, trong phòng học chỉ còn lại hai người họ. Kha Bố bỏ tay đang túm lấy Chi Lý ra, lúng ta lúng túng: “Lần này điều kiện trao đổi là gì?”
Chi Lý đi qua cầm lấy biểu ngữ trên bệ giảng, túm bừa một cái ghế, đứng lên nó, đem biểu ngữ đầu tiên dán trên đầu bảng: “Không cần.” Kha Bố ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Chi Lý, giày vải sạch sẽ, cổ tay áo xắn cao, sợi tóc lưa thưa ở cổ.
“Thật hiếm có khi nào không cần điều kiện trao đổi mà cậu lại giúp, trước đây vì thiếu nợ của cậu mà tớ rất vất vả, rõ ràng đã trả hết, nhưng chẳng ngờ bất giác lại nợ thêm.”
“Cái tiếp theo.” Chi Lý vươn tay, Chi Lý đem biểu ngữ thứ hai đưa cho Chi Lý.
“Cậu không biết cái nhóm súc sinh kia nhắc về tớ nhiều đến mức nào, cậu cũng thấy rồi đấy.” Kha Bố lung tung tìm đề tài.
“Không biết, tớ chặn chat nhóm.”
“Vậy cậu vào nhóm làm cái quái gì!!”
Sau đó hai người không ai lên tiếng nữa, khi đã gần hoàn thành, Kha Bố nói: “Mấy cái linh tinh còn lại để tớ làm, không thể cứ để cậu một mình làm hết được, tớ thấy không ổn, đã muộn rồi, cậu về trước đi.” Kha Bố không nghe được tiếng Chi Lý đáp lời, phía sau cũng không có động tĩnh, khi quay đầu lại thì thân ảnh của Chi Lý đã biến mất, trái tim Kha Bố có đôi chút mất mát, cậu lắc lắc đầu tiếp tục công việc. Thật vất cả mới treo xong, Kha Bố thở một hơi, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi bên trán, đi về chỗ ngồi của mình định lấy sách để quay về ký túc xa. Đột nhiên, cậu sững sờ tại chỗ, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, Chi Lý đang ngồi ở cái bàn cuối cùng trong góc mà ngủ, gió từ bên ngoài thổi bay rèm cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua thân thể của Chi Lý, khóe miệng Kha Bố giương lên thành một đường cong đáng yêu, đi tới, ngồi xuống ở vị trí đằng trước, ghé vào trên bàn, chống cằm nhìn Chi Lý.
Nửa giờ sau, Chi Lý tỉnh lại, mở to mắt ngẩng đầu liền thấy Kha Bố đang nhìn hắn chằm chằm.
“Sao cậu chưa về?” Kha Bố thản nhiên hỏi. Chi Lý vươn tay về phía cái trán của Kha Bố, cong ngón cái và ngón giữa, búng một nhát: “Bởi vì vẻ mặt muốn tớ an ủi của cậu.”
Kha Bố nhăn mũi, vuốt ve chỗ trán bị búng đến đau: “Không có đâu.”
Chi Lý đứng lên, xoa đầu Kha Bố: “Trưng cái vẻ mặt ấy ra, sao tớ có thể để mặc cậu được.” Ngón tay xinh đẹp rời đi, độ ấm vẫn còn nguyên. Hắn vẫn luôn như thế, thẳng thắn nói ra mấy lời trấn an.
“Nhắc đến mới nhớ, cho dù không phải ý định của cậu, món nợ khiến tớ động lòng cũng muốn cậu phải phụ trách.” Kha Bố nói thầm, thanh âm chỉ có chính mình nghe thấy.
“Hửm?”
“Không có gì, đi thôi, cậu đã giúp tớ, để báo đáp, tớ giúp cậu cầm sách quay về ký túc xa.” Kha Bố đoạt lấy sách của Chi Lý ôm vào ngực.
“Báo đáp của cậu thực nhỏ nhoi.”
“Có là tốt rồi!!”
Giữa hai chúng ta, thủy chung luôn có một thứ tình cảm thực ấm áp mà rối loạn.
/112
|