Biên tập : Wa Nhi
Trong cả đám chỉ có Chi Lý cầm trong tay tai nghe kiểu bao tròn vừa to vừa dày, hắn đeo tai nghe ra hiệu với Lam Ngân, khúc nhạc dạo đinh tai nhức óc bắt đầu vang lên. Khoảnh khắc đôi môi đỏ mọng của Lam Ngân mở ra cất tiếng ca, mọi người chỉ cảm thấy bản thân đã lựa chọn quá sai lầm, giọng hát của Lam Ngân đừng nói Chi Tả Ti không thể chịu đựng được, mà e rằng tất cả sinh vật trên trái đất này cũng vô pháp chịu được, bình thường nghe Lam Ngân nói chuyện thì thấy thanh âm mị hoặc mê tai, nhưng tại sao khi hát lại trở nên khác xa như vậy, tạp âm bén nhọn, tựa tiếng móng tay cào mạnh vào bảng đen, khiến người nghe thống khổ không thể tả, số lượng người có mặt trên bờ cát nhanh chóng giảm bớt. Kha Bố chưa bao giờ biết, hóa ra làm kẻ điếc là chuyện tuyệt vời đến thế, cậu bịt chặt hai tai của mình, gào lên với Chi Lý: “Đừng nói sức chiến đấu của chú ấy, ngay cả sức chiến đấu của tớ cũng đang yếu đi đây!!” Hiện tại phỏng chừng một đứa bé mười tuổi cũng có thể đá bay cậu.
Chi Tả Ti tay trái xoa huyệt thái dương, cắn răng lạnh lùng phu từng chữ qua kẽ răng: “Câm miệng cho tôi.”
Lam Ngân trả lời bằng cách hát lên: “Tôi không nghe thấy anh đang nói gì
”
“Lam Ngân, em chết chắc rồi.”
“Tôi vẫn không nghe thấy anh nói gì
”
“Vậy đừng trách anh.” Chi Tả Ti đi về phía Kha Bố, xem ra định tốc chiến tốc thắng, chỉ thấy Chi Lý khẽ đẩy tai nghe tạo ra một khe hở nhỏ: “Năm ba tuổi con tiểu lên di động mới của ba, những thứ trong di động đều mất sạch.”
Chi Tả Ti không đáp lại, tựa hồ không nghe thấy sự khiêu khích của Chi Lý.
“Năm tuổi, con lấy văn kiện quan trọng của ba ra gấp mấy bay.”
“8 tuổi, đồ gia truyền ba gìn giữ hai mươi năm con đưa cho Ngân làm gạt tàn.”
Chi Tả Ti nghiêng đầu ngước nhìn Chi Lý: “Trước kia lúc ba hỏi con, ba không nhớ con đã trả lời như vậy.” Chi Lý cũng nghiêng đầu vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nhún nhún vai: “Mấy việc này con đương nhiên sẽ không thừa nhận.”
“10 tuổi, con nói với bạn học trong lớp, ai sẵn lòng cào xước xe thể thao của bố sẽ cho người đó tiền, không hạn chế số người và số lần.”
“Khốn kiếp, hóa ra việc đó cũng do con.”
“11 tuổi, trên đường tan học về thấy ba và thư ký cùng một chỗ làm việc, con về nhà nói với Ngân ba có tình nhân bên ngoài.”
Chi Tả Ti nhíu mày, rõ ràng có thể cảm giác nhiệt độ sau lưng hắn không ngừng tăng lên: “Con có biết vì việc này cô ấy làm loạn bao lâu không?”
“Con biết, ai bảo ba ăn mất bữa sáng của con.”
Kha Bố không nghe thấy, không nghe thấy gì hết, không nghe thấy sự ấu trĩ trong cuộc sống hàng ngày của cái nhà này. Cậu âm thầm có chung tiếng long với bao người khác: Sau khi kết hôn kiên quyết không thể sống cùng cha mẹ chồng!
“Muốn chọc giận ba, con còn non lắm.”
Chi Tả Ti thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Chi Lý, chuyền sang Kha Bố, Kha Bố liên tục lùi ra sau, không chỉ không có tác dụng, ngược lại rút ngắn thời gian còn sống của mình. Kha Bố có thể đoán trước, hiện tại Chi Tả Ti tung một đấm thôi mình khẳng định sẽ chết ngay lập tức, xông lên nào, ta chết thì ngươi sống, thành ngữ đều dựa trên thực tế. Mắt thấy sắp tiếp xúc với Chi Tả Ti, thanh âm của Chi Lý lại vang lên: “13 tuổi, con khen Ngân hát rất dễ nghe, để mẹ cứ thế tiếp tục.”
Lần này, Chi Lý hoàn toàn đứng lại, xoay người đi về phía Chi Tả Ti: “Con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”
“13 tuổi, con khen Ngân hát rất dễ nghe, để mẹ cứ thế tiếp tục.” Hắn còn thực sự lặp lại một lần.
“Thằng nhóc này chính con là người xúi giục cô ấy đêm trước hôm ly hôn chạy đến cửa nhà ba ca hát trả thù!”
“Nếu con không làm vậy, mỗi ngày mẹ sẽ quấn lấy con oán giận ba! Hơn nữa ba chê bức vẽ của con vướng víu vứt vào thùng rác cũng được lấy lại.”
“Bức tranh ấy có thể để người ta xem sao?”
Đây quả thực đã trở thành trận thi đấu của gia đình họ Chi.
Chi Tả Ti mang theo hàn khi đi về phía Chi Lý, cho dù ra khỏi vòng tròn cũng mặc, tay của Chi Lý trước sau vẫn đút trong túi quần không động đậy, Chi Tả Ti vươn tay hung hăng cho Chi Lý một đấm, Chi Lý ngã xuống bờ cát, hắn chống tay ngồi dậy, sờ sờ vết máu bên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng Chi Tả Ti: “Thua, tuân thủ lời hứa đi.”
Kha Bố chạy tới quỳ gối trước mặt Chi Lý, sao cậu có thể không biết, Chi Lý nhận một đấm này là vì cậu, Chi Lý từng nói sẽ không để cậu gặp chuyện chẳng lành, nhưng chưa bao giờ hứa bản thân sẽ không sao, một đấm kia Kha Bố có thể tưởng tượng đau đến nhường nào, cậu đau lòng lục phủ ngũ tạng xoắn xuýt vào nhau: “Không sao chứ, đều tại tớ, đều tại tớ vô dụng.”
“Cậu vô dụng vẫn là chuyện từ trước tới nay mà?” Khóe miệng khẽ nhếch của Chi Lý hòa tan nỗi buồn của Kha Bố, nụt cười như đóa hoa màu trắng tinh khôi nỡ rộ trên nền cát vàng, là sự ấm áp mềm mại duy nhất trên thế giới hỗn tạp này.
Chi Tả Ti lạnh lùng cúi đầu nhìn hắn, lại vươn tay, Kha Bố tưởng Chi Lý sẽ bị đánh, muốn ngăn cản, ai ngờ Chi Tả Ti chỉ đặt tay lên đầu Chi Lý, vỗ mạnh hai cái: “Con đường con đã chọn, sau này phải bảo vệ người quan trọng nhất với mình.”
Lần đầu tiên, trông thấy có người làm vậy với Chi Lý; lần đầu tiên, Kha Bố nhận ra Chi Lý là đứa con được ba mẹ rất yêu thương; lần đầu tiên, biết Chi Lý cho dù bất hòa với người khác nhưng đã có gia đình cường đại của hắn chống đỡ; cho dù phương thức biểu đạt tình thương của họ không giống người thường, nhưng bên trong vẫn tươi đẹn như thế.
Chi Tả Ti nhìn về phía Lam Ngân đã ngừng ca hát: “Em, về chuẩn bị đi, ngày mai phục hôn.” Nói xong liền bỏ đi.
Kha Bố vẫn duy trì tư thế ngồi trên cát: “Vậy coi như là đồng ý?”
“Coi như vậy.”
“Coi như là xong?” Kha Bố một lần nữa xác nhận
“Coi như vậy.”
“Coi như không cần đánh nữa?” Kha Bố xác nhận thêm một lần nữa cái việc tựa như mơ này
Lần này Chi Lý không thèm trả lời Kha Bố, hắn đứng dậy, phủ sạch cát trên quần. Những người khác cũng thu dọn, cười cười nói nói rời khỏi bờ cát. Mọi người cứ như vậy ra vẻ chẳng có gì bỏ đi, chỉ để lại trên bờ cát ai đó lâm vào trạng thái tượng điêu khắc. Lát sau, Kha Bố đổ rạp người xuống cát, duỗi tay chân thành hình chữ đại. Lại qua hồi lâu, cậu nhảy dựng lên, cởi áo, thậm chí vừa chạy về phía biển vừa cởi quần áo ném xuống bờ cát: “Yahoooo~~” Cậu nhảy ào vào biển.
Lam Ngân ghé vào thành lan can của ngôi biệt thự cổ, hút thuốc nhìn chăm chú bờ cát: “Một mình nó tự HIGH cái gì vậy.”
Chi Lý đứng bên cạnh nhún nhún vai: “Vĩnh viễn đừng mong hiểu rõ thế giới nội tâm của kẻ ngốc.”
Bãi biển vào ban đêm bắt đầu trở nên náo nhiện, ngọn đèn nhiều màu, đám đông di chuyển. Vài người khênh bàn đặt trên bãi biển, ở chỗ trước quán bar hôm nay Lam Ngân ca hát, ông chủ là người quen của cô. Chung quanh rất đông người, trên mặt họ lộ vẻ thoải mái, cầm rươu trong tay, lắng nghe giọng hát hơi tang thương của ca sĩ quán bar. Kha Bố nhìn quanh bốn phía, chỉ có Lam Ngân, Trương Lạc, Chu Hân Hợp, và Công Chu, không thấy những người khác, chẳng lẽ Tô Ấu Ngôn và Đóa Lạp đánh nhau đến chết rồi.
Vừa nghĩ như vậy, Kha Bố nghe thấy giọng nói của nữ sinh, cậu mở to hai mắt, không thể tin nhìn thẳng lên đài biểu diễn, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt vẫn đứng ở vị trí cũ, còn đàn oocgan đổi thành Tô Ấu Ngôn và tay trống thay bằng Đóa Lạp, tuy hai cô gái một người trên tay quấn đầy băng vải, người kia trên đùi quấn đầy băng vải, có điều từ số lượng băng vải thì thấy, thật sự không biết rốt cuộc ai thua ai thắng, hơn nữa, thì ra Ấu Ngôn biết đánh đàn, mặc dù hơi kinh ngạc nhưng về tình về lý, thân là con gái rượu của hiệu trưởng, từ nhỏ chắc chắn sẽ bị hiệu trưởng nghiêm khắc bắt học không ít thứ. Ánh mắt của Kha Bố cuối cùng tập trung vào người hát chính, đứng dưới ngọn đèn mờ ảo là một gương mặt hoàn mỹ, mang theo hơi thở không thuộc về trần thế khuếch tán ra xung quanh, trong sự mờ ảo, hắn càng trở nên hấp dẫn, bá đạo đoạt hết tầm mắt, hô hấp, sự kinh ngạc của mọi người.
Kha Bố bất an hỏi Lam Ngân bên cạnh: “Mạo muội hỏi trước một câu, thanh âm động lòng người của ngài không di truyền cho hắn đấy chứ.”
“Chưa nghe à, Chi Lý hát ấy.”
Kha Bố thành thật lắc đầu, Lam Ngân chống mặt bằng tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt dán chặt lên người Chi Lý: “Nó không được di truyền từ ta, mà từ Chi Tả Ti.”
Rất khó tưởng tượng người như Chi Tả Ti sẽ ca hát, tựa hồ hiểu được Kha Bố muốn nói gì, Lam Ngân nói tiếp: “Muốn tên khốn kiếp kia mở miệng hát cơ hồ cực khó, cũng chỉ khi ta mang thai mới được nghe, là hát cho Chi Lý nghe.” Lam Ngân hình như nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia, cô gối đầu lên đùi Chi Tả Ti, vuốt ve đứa con trong bụng, bên tai là thanh âm êm tai của Chi Tả Ti.
“Nói như vậy, xem ra chú ấy cũng có lúc dịu dàng.”
Lam Ngân lãnh đạm nói: “Ta nói với hắn, nếu không hát ta sẽ phá thai.”
“… Coi như tôi chưa nói gì.”
Lam Ngân phu khói thuốc: “Người này cũng thật lạ, hắn làm gì cho ta, ta cũng muốn làm cái đó cho hắn, có điều … Chậc ~” Cho dù cô ấy nói rất bâng quơ, có vẻ chẳng buồn để ý, nhưng Kha Bố lại thấy cảm động, đây chính là lý do Lam Ngân muốn hát sao? Tình yêu có thể rất phức tạp, cũng có thể rất đơn giản.
Âm nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng, thanh âm của Chi Lý từ yết hầu tràn ra, từ tính hấp dẫn, được mặt biển hấp thu, vì thế sóng biển im lặng, đám đông im lặng, thế giới im lặng, chỉ còn lại tiếng ca cất lên trong bóng đêm.
I asked her to stay but she wouldn’t listen
She left before I had the chance to say
OK
The words that would mend the things that were broken
But now it’s far too late, she’s gone away
Every night you cry yourself to sleep
Thinking: “Why does this happen to me?
Why does every moment have to be so hard?”
Hard to believe that
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
The taste of your breath, I’ll never get over
The noise that she made kept me awake
Oh
The weight of things that remained unspoken
Built up so much it crushed us everyday
Every night you cry yourself to sleep
Thinking: “Why does this happen to me?
Why does every moment have to be so hard?”
Hard to believe that
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
Of all the things I felt but never really shown
Perhaps the worst is that I ever let you go
I should not ever let you go, oh oh oh
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
And I won’t go home without you
And I won’t go home without you
And I won’t go home without you
(Won’t go home without you)
Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt mỗi người đột nhiên cầm một cái ống phun nước, ra hiệu với phía sau, bia phun ra từ trong ống, đám đông bị xối ướt hoan hô, mọi người cười, nháo, trốn tránh, Kha Bố tóc bị xối ướt, nhếch môi cười vui vẻ hơn so với bất cứ ai khác. Chi Lý từ trên đài biểu diễn ném một vật vào lòng Kha Bố, Kha Bố cúi đầu nhìn, ngay cả trái tim cũng bắt đầu say, là hộp đựng tiền hình dáng tựa như gấu chó tiên sinh ký gửi chỗ hắn vào mùa đông năm ngoái, năm nay, tớ cũng sẽ đem tình cảm của mình với cậu nhét đầy, một lần, lại một lần, nhét đầy toàn bộ thế giới của gấu chó tiên sinh.
Mọi người giơ chai bia trong tay, uống mừng vì tuổi trẻ của chúng ta, uống mừng vì tình yêu của chúng ta, uống mừng chúng ta.
Trong cả đám chỉ có Chi Lý cầm trong tay tai nghe kiểu bao tròn vừa to vừa dày, hắn đeo tai nghe ra hiệu với Lam Ngân, khúc nhạc dạo đinh tai nhức óc bắt đầu vang lên. Khoảnh khắc đôi môi đỏ mọng của Lam Ngân mở ra cất tiếng ca, mọi người chỉ cảm thấy bản thân đã lựa chọn quá sai lầm, giọng hát của Lam Ngân đừng nói Chi Tả Ti không thể chịu đựng được, mà e rằng tất cả sinh vật trên trái đất này cũng vô pháp chịu được, bình thường nghe Lam Ngân nói chuyện thì thấy thanh âm mị hoặc mê tai, nhưng tại sao khi hát lại trở nên khác xa như vậy, tạp âm bén nhọn, tựa tiếng móng tay cào mạnh vào bảng đen, khiến người nghe thống khổ không thể tả, số lượng người có mặt trên bờ cát nhanh chóng giảm bớt. Kha Bố chưa bao giờ biết, hóa ra làm kẻ điếc là chuyện tuyệt vời đến thế, cậu bịt chặt hai tai của mình, gào lên với Chi Lý: “Đừng nói sức chiến đấu của chú ấy, ngay cả sức chiến đấu của tớ cũng đang yếu đi đây!!” Hiện tại phỏng chừng một đứa bé mười tuổi cũng có thể đá bay cậu.
Chi Tả Ti tay trái xoa huyệt thái dương, cắn răng lạnh lùng phu từng chữ qua kẽ răng: “Câm miệng cho tôi.”
Lam Ngân trả lời bằng cách hát lên: “Tôi không nghe thấy anh đang nói gì
”
“Lam Ngân, em chết chắc rồi.”
“Tôi vẫn không nghe thấy anh nói gì
”
“Vậy đừng trách anh.” Chi Tả Ti đi về phía Kha Bố, xem ra định tốc chiến tốc thắng, chỉ thấy Chi Lý khẽ đẩy tai nghe tạo ra một khe hở nhỏ: “Năm ba tuổi con tiểu lên di động mới của ba, những thứ trong di động đều mất sạch.”
Chi Tả Ti không đáp lại, tựa hồ không nghe thấy sự khiêu khích của Chi Lý.
“Năm tuổi, con lấy văn kiện quan trọng của ba ra gấp mấy bay.”
“8 tuổi, đồ gia truyền ba gìn giữ hai mươi năm con đưa cho Ngân làm gạt tàn.”
Chi Tả Ti nghiêng đầu ngước nhìn Chi Lý: “Trước kia lúc ba hỏi con, ba không nhớ con đã trả lời như vậy.” Chi Lý cũng nghiêng đầu vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nhún nhún vai: “Mấy việc này con đương nhiên sẽ không thừa nhận.”
“10 tuổi, con nói với bạn học trong lớp, ai sẵn lòng cào xước xe thể thao của bố sẽ cho người đó tiền, không hạn chế số người và số lần.”
“Khốn kiếp, hóa ra việc đó cũng do con.”
“11 tuổi, trên đường tan học về thấy ba và thư ký cùng một chỗ làm việc, con về nhà nói với Ngân ba có tình nhân bên ngoài.”
Chi Tả Ti nhíu mày, rõ ràng có thể cảm giác nhiệt độ sau lưng hắn không ngừng tăng lên: “Con có biết vì việc này cô ấy làm loạn bao lâu không?”
“Con biết, ai bảo ba ăn mất bữa sáng của con.”
Kha Bố không nghe thấy, không nghe thấy gì hết, không nghe thấy sự ấu trĩ trong cuộc sống hàng ngày của cái nhà này. Cậu âm thầm có chung tiếng long với bao người khác: Sau khi kết hôn kiên quyết không thể sống cùng cha mẹ chồng!
“Muốn chọc giận ba, con còn non lắm.”
Chi Tả Ti thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Chi Lý, chuyền sang Kha Bố, Kha Bố liên tục lùi ra sau, không chỉ không có tác dụng, ngược lại rút ngắn thời gian còn sống của mình. Kha Bố có thể đoán trước, hiện tại Chi Tả Ti tung một đấm thôi mình khẳng định sẽ chết ngay lập tức, xông lên nào, ta chết thì ngươi sống, thành ngữ đều dựa trên thực tế. Mắt thấy sắp tiếp xúc với Chi Tả Ti, thanh âm của Chi Lý lại vang lên: “13 tuổi, con khen Ngân hát rất dễ nghe, để mẹ cứ thế tiếp tục.”
Lần này, Chi Lý hoàn toàn đứng lại, xoay người đi về phía Chi Tả Ti: “Con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”
“13 tuổi, con khen Ngân hát rất dễ nghe, để mẹ cứ thế tiếp tục.” Hắn còn thực sự lặp lại một lần.
“Thằng nhóc này chính con là người xúi giục cô ấy đêm trước hôm ly hôn chạy đến cửa nhà ba ca hát trả thù!”
“Nếu con không làm vậy, mỗi ngày mẹ sẽ quấn lấy con oán giận ba! Hơn nữa ba chê bức vẽ của con vướng víu vứt vào thùng rác cũng được lấy lại.”
“Bức tranh ấy có thể để người ta xem sao?”
Đây quả thực đã trở thành trận thi đấu của gia đình họ Chi.
Chi Tả Ti mang theo hàn khi đi về phía Chi Lý, cho dù ra khỏi vòng tròn cũng mặc, tay của Chi Lý trước sau vẫn đút trong túi quần không động đậy, Chi Tả Ti vươn tay hung hăng cho Chi Lý một đấm, Chi Lý ngã xuống bờ cát, hắn chống tay ngồi dậy, sờ sờ vết máu bên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng Chi Tả Ti: “Thua, tuân thủ lời hứa đi.”
Kha Bố chạy tới quỳ gối trước mặt Chi Lý, sao cậu có thể không biết, Chi Lý nhận một đấm này là vì cậu, Chi Lý từng nói sẽ không để cậu gặp chuyện chẳng lành, nhưng chưa bao giờ hứa bản thân sẽ không sao, một đấm kia Kha Bố có thể tưởng tượng đau đến nhường nào, cậu đau lòng lục phủ ngũ tạng xoắn xuýt vào nhau: “Không sao chứ, đều tại tớ, đều tại tớ vô dụng.”
“Cậu vô dụng vẫn là chuyện từ trước tới nay mà?” Khóe miệng khẽ nhếch của Chi Lý hòa tan nỗi buồn của Kha Bố, nụt cười như đóa hoa màu trắng tinh khôi nỡ rộ trên nền cát vàng, là sự ấm áp mềm mại duy nhất trên thế giới hỗn tạp này.
Chi Tả Ti lạnh lùng cúi đầu nhìn hắn, lại vươn tay, Kha Bố tưởng Chi Lý sẽ bị đánh, muốn ngăn cản, ai ngờ Chi Tả Ti chỉ đặt tay lên đầu Chi Lý, vỗ mạnh hai cái: “Con đường con đã chọn, sau này phải bảo vệ người quan trọng nhất với mình.”
Lần đầu tiên, trông thấy có người làm vậy với Chi Lý; lần đầu tiên, Kha Bố nhận ra Chi Lý là đứa con được ba mẹ rất yêu thương; lần đầu tiên, biết Chi Lý cho dù bất hòa với người khác nhưng đã có gia đình cường đại của hắn chống đỡ; cho dù phương thức biểu đạt tình thương của họ không giống người thường, nhưng bên trong vẫn tươi đẹn như thế.
Chi Tả Ti nhìn về phía Lam Ngân đã ngừng ca hát: “Em, về chuẩn bị đi, ngày mai phục hôn.” Nói xong liền bỏ đi.
Kha Bố vẫn duy trì tư thế ngồi trên cát: “Vậy coi như là đồng ý?”
“Coi như vậy.”
“Coi như là xong?” Kha Bố một lần nữa xác nhận
“Coi như vậy.”
“Coi như không cần đánh nữa?” Kha Bố xác nhận thêm một lần nữa cái việc tựa như mơ này
Lần này Chi Lý không thèm trả lời Kha Bố, hắn đứng dậy, phủ sạch cát trên quần. Những người khác cũng thu dọn, cười cười nói nói rời khỏi bờ cát. Mọi người cứ như vậy ra vẻ chẳng có gì bỏ đi, chỉ để lại trên bờ cát ai đó lâm vào trạng thái tượng điêu khắc. Lát sau, Kha Bố đổ rạp người xuống cát, duỗi tay chân thành hình chữ đại. Lại qua hồi lâu, cậu nhảy dựng lên, cởi áo, thậm chí vừa chạy về phía biển vừa cởi quần áo ném xuống bờ cát: “Yahoooo~~” Cậu nhảy ào vào biển.
Lam Ngân ghé vào thành lan can của ngôi biệt thự cổ, hút thuốc nhìn chăm chú bờ cát: “Một mình nó tự HIGH cái gì vậy.”
Chi Lý đứng bên cạnh nhún nhún vai: “Vĩnh viễn đừng mong hiểu rõ thế giới nội tâm của kẻ ngốc.”
Bãi biển vào ban đêm bắt đầu trở nên náo nhiện, ngọn đèn nhiều màu, đám đông di chuyển. Vài người khênh bàn đặt trên bãi biển, ở chỗ trước quán bar hôm nay Lam Ngân ca hát, ông chủ là người quen của cô. Chung quanh rất đông người, trên mặt họ lộ vẻ thoải mái, cầm rươu trong tay, lắng nghe giọng hát hơi tang thương của ca sĩ quán bar. Kha Bố nhìn quanh bốn phía, chỉ có Lam Ngân, Trương Lạc, Chu Hân Hợp, và Công Chu, không thấy những người khác, chẳng lẽ Tô Ấu Ngôn và Đóa Lạp đánh nhau đến chết rồi.
Vừa nghĩ như vậy, Kha Bố nghe thấy giọng nói của nữ sinh, cậu mở to hai mắt, không thể tin nhìn thẳng lên đài biểu diễn, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt vẫn đứng ở vị trí cũ, còn đàn oocgan đổi thành Tô Ấu Ngôn và tay trống thay bằng Đóa Lạp, tuy hai cô gái một người trên tay quấn đầy băng vải, người kia trên đùi quấn đầy băng vải, có điều từ số lượng băng vải thì thấy, thật sự không biết rốt cuộc ai thua ai thắng, hơn nữa, thì ra Ấu Ngôn biết đánh đàn, mặc dù hơi kinh ngạc nhưng về tình về lý, thân là con gái rượu của hiệu trưởng, từ nhỏ chắc chắn sẽ bị hiệu trưởng nghiêm khắc bắt học không ít thứ. Ánh mắt của Kha Bố cuối cùng tập trung vào người hát chính, đứng dưới ngọn đèn mờ ảo là một gương mặt hoàn mỹ, mang theo hơi thở không thuộc về trần thế khuếch tán ra xung quanh, trong sự mờ ảo, hắn càng trở nên hấp dẫn, bá đạo đoạt hết tầm mắt, hô hấp, sự kinh ngạc của mọi người.
Kha Bố bất an hỏi Lam Ngân bên cạnh: “Mạo muội hỏi trước một câu, thanh âm động lòng người của ngài không di truyền cho hắn đấy chứ.”
“Chưa nghe à, Chi Lý hát ấy.”
Kha Bố thành thật lắc đầu, Lam Ngân chống mặt bằng tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt dán chặt lên người Chi Lý: “Nó không được di truyền từ ta, mà từ Chi Tả Ti.”
Rất khó tưởng tượng người như Chi Tả Ti sẽ ca hát, tựa hồ hiểu được Kha Bố muốn nói gì, Lam Ngân nói tiếp: “Muốn tên khốn kiếp kia mở miệng hát cơ hồ cực khó, cũng chỉ khi ta mang thai mới được nghe, là hát cho Chi Lý nghe.” Lam Ngân hình như nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia, cô gối đầu lên đùi Chi Tả Ti, vuốt ve đứa con trong bụng, bên tai là thanh âm êm tai của Chi Tả Ti.
“Nói như vậy, xem ra chú ấy cũng có lúc dịu dàng.”
Lam Ngân lãnh đạm nói: “Ta nói với hắn, nếu không hát ta sẽ phá thai.”
“… Coi như tôi chưa nói gì.”
Lam Ngân phu khói thuốc: “Người này cũng thật lạ, hắn làm gì cho ta, ta cũng muốn làm cái đó cho hắn, có điều … Chậc ~” Cho dù cô ấy nói rất bâng quơ, có vẻ chẳng buồn để ý, nhưng Kha Bố lại thấy cảm động, đây chính là lý do Lam Ngân muốn hát sao? Tình yêu có thể rất phức tạp, cũng có thể rất đơn giản.
Âm nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng, thanh âm của Chi Lý từ yết hầu tràn ra, từ tính hấp dẫn, được mặt biển hấp thu, vì thế sóng biển im lặng, đám đông im lặng, thế giới im lặng, chỉ còn lại tiếng ca cất lên trong bóng đêm.
I asked her to stay but she wouldn’t listen
She left before I had the chance to say
OK
The words that would mend the things that were broken
But now it’s far too late, she’s gone away
Every night you cry yourself to sleep
Thinking: “Why does this happen to me?
Why does every moment have to be so hard?”
Hard to believe that
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
The taste of your breath, I’ll never get over
The noise that she made kept me awake
Oh
The weight of things that remained unspoken
Built up so much it crushed us everyday
Every night you cry yourself to sleep
Thinking: “Why does this happen to me?
Why does every moment have to be so hard?”
Hard to believe that
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
Of all the things I felt but never really shown
Perhaps the worst is that I ever let you go
I should not ever let you go, oh oh oh
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
It’s not over tonight
Just give me one more chance to make it right
I may not make it throught the night
I won’t go home without you
And I won’t go home without you
And I won’t go home without you
And I won’t go home without you
(Won’t go home without you)
Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt mỗi người đột nhiên cầm một cái ống phun nước, ra hiệu với phía sau, bia phun ra từ trong ống, đám đông bị xối ướt hoan hô, mọi người cười, nháo, trốn tránh, Kha Bố tóc bị xối ướt, nhếch môi cười vui vẻ hơn so với bất cứ ai khác. Chi Lý từ trên đài biểu diễn ném một vật vào lòng Kha Bố, Kha Bố cúi đầu nhìn, ngay cả trái tim cũng bắt đầu say, là hộp đựng tiền hình dáng tựa như gấu chó tiên sinh ký gửi chỗ hắn vào mùa đông năm ngoái, năm nay, tớ cũng sẽ đem tình cảm của mình với cậu nhét đầy, một lần, lại một lần, nhét đầy toàn bộ thế giới của gấu chó tiên sinh.
Mọi người giơ chai bia trong tay, uống mừng vì tuổi trẻ của chúng ta, uống mừng vì tình yêu của chúng ta, uống mừng chúng ta.
/112
|