Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 42

/103


Tưởng Thắng để cái cốc trở về trên bàn, lúc này mới xoay người lại liếc nhìn Hạ Trầm: "Cậu biết là tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, chỉ là Hạ Trầm, tôi còn không tán thành các người kết hôn."

Hạ Trầm nghe vậy khẽ tròng mắt, vẫn duy trì tư thái nghiêng người mà đứng như cũ, thái độ đen tối không rõ, hồi lâu mới chậm rãi liếc nhìn cô một cái: “Tôi đã quyết định, sẽ không thay đổi."

Tưởng Thắng nhíu nhíu mày, lúc anh nhấc chân phải đi vội gấp mở miệng: "Cậu yêu cô ấy sao?"

Bước chân Hạ Trầm bỗng dưng dừng lại, ngón tay thon dài xuôi ở bên người từ từ thu hẹp: "Điều này rất quan trọng?"

"Dĩ nhiên." Tưởng Thắng đã nhanh chân đi tới trước mặt anh, mới vừa vận động xong trên mặt còn mang vài giọt mồ hôi thấm ướt, khẽ ngẩng mặt không hề chớp mắt quan sát anh, "Nếu như không yêu để cô ấy rời đi. Tin tưởng tôi, trên thế giới này không có chuyện gì so với chuyện bị người yêu lừa gạt khổ sở hơn, phương thức bồi thường cũng có thể là buông tha! Cậu không thấy được cô ấy đối với cậu động lòng sao?"

Lúc nói lời này thì cô cố ý giảm thấp giọng nói xuống, gần như gào thét, nhìn ra được là thật không coi trọng đoạn này hôn sự của hai người.

Hạ Trầm cũng không trả lời ngay lập tức, chỉ an tĩnh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt quét qua ngũ quan thanh tú của cô một chút, cuối cùng rơi vào chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên ngón giữa.

Ánh sáng ánh mặt trời hừng đông quá mạnh, làm cho anh cảm thấy chiếc nhẫn kia hết sức chói mắt, nhanh chóng dời đi tầm mắt, đồng thời lạnh giọng nói: "Chị lại từ nơi nào nhìn ra, tôi đối với cô ấy không động lòng?"

Tưởng Thắng sững sờ, khẽ ngạc nhiên trợn to mắt: "Cậu nói thật?"

Hạ Trầm nhìn vẻ mặt trên mặt cô, rõ rang là quan tâm, nhưng anh vô cùng rõ ràng sự quan tâm chỉ là đối với Ôn Vãn, không có quan hệ gì với anh . . . . .

Ánh mắt anh càng phát ra lạnh nhạt, quay đầu không nhìn cô nữa: "Lúc tôi biết cô ấy cũng không biết cô ấy chính là cô bé kia của năm đó. Làm sao có thể nói trước biết trước thân phận của cô ấy cố ý đi lại gần? Chị nghĩ quá nhiều."

Mắt nhìn dáng vẻ Hạ Trầm cũng không giống nói láo, nhưng Tưởng Thắng vẫn không yên lòng: "Nếu như Ôn Vãn biết rõ chân tướng thì làm thế nào? Cậu như vậy, cô ấy sẽ làm bị tổn thương sâu hơn."

Hạ Trầm nhìn cô một cái, ánh mắt đã sớm không tỉnh táo trầm ổn giống như bình thường: "Chỉ cần chị không nói, cả đời này cô ấy cũng không thể biết."

Nhìn vẻ mặt cô vẫn nghi ngờ như cũ, không nhịn được còn nói: "Chẳng lẽ chị không nghĩ bồi thường cô ấy, không hy vọng cô ấy trôi qua tốt? Rõ ràng chị mới là người khởi xướng, lúc này lại làm ra vẻ quan tâm để ý bộ dáng của cô ấy như vậy, không cảm thấy quá buồn cười?"

Tưởng Thắng nghe vậy ngớ ngẩn, trong nháy mắt trên mặt huyết sắc lui sạch sẽ, trong đầu hỗn loạn thoáng qua một chút ký ức màu máu đỏ, cô đè lại ngực nhấp nhô bất định, xoay người thở từng ngụm từng ngụm.

Hạ Trầm nhìn cái bộ dáng của cô này, không nhịn được nhíu mày một cái, đi tới một bên trước bàn ăn rót cho cô chén nước ấm.

Tưởng Thắng nhận lấy uống hơn phân nửa ly, sắc mặt vẫn trắng dọa người.

Hạ Trầm không nghĩ đến chuyện đã qua lâu như vậy, nhắc tới phản ứng của cô vẫn là mãnh liệt như vậy, không khỏi ảo não mới vừa rồi kích động kích thích cô. Thật ra thì đây cũng cần gì? Trong lòng cô có ai, so với anh ai cũng rõ ràng.

Anh chần chờ, vẫn đưa tay giúp cô thuận thuận sống lưng, giọng điệu đã sớm không còn lạnh nhạt như trước: "Đã qua nhiều năm như vậy, người biết phần lớn đều không còn, hiện tại Tiểu Vãn sống rất hạnh phúc. Chị cũng không nên để gánh nặng trong lòng."

Tưởng Thắng cúi đầu không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Hạ Trầm nghiêng người rút khăn giấy cho cô, trên mặt lo lắng nhìn một cái không sót gì: "Không phải là nhiều năm không bị sao, tại sao lại bắt đầu thở gấp lợi hại như vậy?"

Tưởng Thắng có bệnh suyễn nghiêm trọng, sớm mấy năm trước Hạ Phong tìm không ít chuyên gia thay cô chẩn bệnh, thiên phương cũng chịu không ít, sau lại mới chậm rãi khá hơn một chút.

"Không có việc gì." Tưởng Thắng khoát tay áo, thế này mới ý thức được tư thế hai người quá mức mập mờ, ngồi dậy lui ra một bước.

Hạ Trầm không tiếng động nhìn chăm chú vào mỗi một cái động tác của cô, đáy mắt tối tăm di động, cuối cùng chỉ là cầm quyền, trầm giọng dặn dò cô: "Hạ Uyên còn không biết chị trở lại, Hạ gia bên kia gần đây có thể sẽ có động tĩnh. Ra vào A Tước cũng sẽ đi theo các người, cẩn thận một chút."

Tưởng Thắng gật đầu một cái: "Tôi biết rõ, trước tôi cùng người bỏ trốn, bây giờ trở về tới, đám người Hạ gia kia sẽ không bỏ qua cho tôi."

Hạ Trầm còn muốn nói gì, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cuối cùng cũng không nói gì rồi rời đi.

Tưởng Thắng chậm qua trận sợ hãi kia, lúc xoay người lại vừa lúc thấy Ôn Vãn đứng ở cửa cầu thang. Cô sợ hết hồn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải: "Cô, lúc nào thì xuống?"

Ôn Vãn cũng không biết nhìn thấy bao nhiêu, trên mặt không có biểu cảm gì, hồi lâu mới nói: "Em chuẩn bị tốt lắm."

-

Dọc theo đường đi, Tưởng Thắng đều quan sát phản ứng của Ôn Vãn, vẻ mặt người phụ nữ này không nhiều lắm, lúc cười cũng không phải khách sáo quen. Nói chuyện với cô thì đối phương cũng sẽ một giọt nước không lọt trả lời, hơn nữa hết sức thỏa đáng, bộ dạng không giống như là nghe được nội dung nói chuyện của bọn họ.

Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Vãn cũng đích xác là cái gì cũng không nghe được, nhưng cô nhìn thấy một chút không nên nhìn. Tỷ như ánh mắt lo lắng của Hạ Trầm, tỷ như Hạ Trầm bị Tưởng Thắng đẩy ra thì trong mắt chợt lóe lên cô đơn.

Trong khoảnh khắc, lòng của Ôn Vãn nhéo lại với nhau, buồn buồn thương, hoặc như là có cái gì một cái lại một hạ liên tiếp không ngừng đâm vào ngực cô. Quá khó chịu, hơn nữa còn phải giả trang ra một bộ không xảy ra chuyện gì đối mặt Tưởng Thắng.

Có mấy lần cô khống chế không được, rất muốn mở miệng hỏi Tưởng Thắng: chị và Hạ Trầm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Nhưng cô còn lưu lại một tia lý trí, cô cũng từng yêu Cố Minh Sâm, cho nên vô cùng hiểu loại cảm giác đó. Có lẽ Hạ Trầm đối với Tưởng Thắng cũng chỉ là như vậy, dù sao giữa bọn họ còn có tầng thân tình kia tồn tại, thứ tình cảm này vĩnh viễn không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt.

Ôn Vãn không biết mình là đang trốn tránh, cô chỉ biết tình huống trước mắt không nên nhất thời xúc động, hơn nữa những chuyện lúc trước cô và Hạ Trầm cùng nhau trải qua kia đều không phải là giả, cô nên đối với Hạ Trầm nhiều hơn lòng tin một chút.

Tưởng Thắng mang Ôn Vãn chọn một đồ trang sức Phỉ Thúy, lúc này Ôn Vãn ngược lại thật sự là cảm giác cô có chút ý tứ rồi, ngay cả ban đầu lúc cùng Cố Minh Sâm kết hôn, Chu Nhĩ Lam cũng không mất công diễn xuất như vậy.

Lại nhìn đến giá cả, nói cái gì cô cũng không chịu nhận: "Quá quý trọng, em thật sự là không thể nhận."

Tưởng Thắng có chút gấp gấp rồi, giả bộ tức giận trừng mắt trợn mắt nhìn: "Lúc chị không có mặt Đình Diễn cho các em thêm rất nhiều phiền toái, em là bạn gái Hạ Trầm, nhận nổi."

Tưởng Thắng cũng không đợi cô đồng ý, trực tiếp đưa tới trong tay quản lý: "Gói lại đẹp một chút."

Quản lý cười híp mắt đi, lưu lại không khí hai người lúng túng nhìn nhau.

"Chị không hay chọn quà tặng, hơn nữa càng muốn đợi thời điểm gặp một người tốt, thì càng không biết nói thế nào." Tưởng Thắng chủ động đưa tay cầm ngón tay Ôn Vãn, ánh mắt ôn hòa.

Ôn Vãn có chút không quen trên mùi nước hoa mùi nước hoa người cô, lại bị ý tứ trong lời nói của cô làm khuấy đảo phải rối loạn tâm thần, chỉ nhàn nhạt cười cười: "Cám ơn chị dâu."

Nghĩ đợi một người tốt. . . . . . Ôn Vãn cẩn thận lặp lại những lời này, nhìn lại Tưởng Thắng tâm tình càng thêm phức tạp. Người phụ nữ này có lẽ là đối tượng Hạ Trầm ái mộ trước kia, cô không tránh được có loại ý định muốn cùng đối phương đấu, thế nhưng so thế nào, Tưởng Thắng cũng không phải loại phụ nữ tâm cơ thâm trầm khiến người chán ghét.

Bao nhiêu ý nghĩ này làm cho cô có chút như đưa đám.

A Tước một đường đi theo hai người, chuyện đi dạo phố khổ cực như vậy cư nhiên cũng không oán trách một câu, ngay cả nhìn các cô tiến vào trong tiệm quần áo cũng nghiêm trang đi vào theo.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình cùng đi phía sau chủ động đề cử mẫu mới, trong lòng Ôn Vãn có chuyện, không hứng thú lắm nhìn mấy lần thôi. Ngược lại Tưởng Thắng chọn vài cái, chọc cho nhân viên phục vụ cười không khép miệng: "Phu nhân thật có ánh mắt."

Tưởng Thắng nhìn Ôn Vãn thủy chung không chọn được đồ thích hợp, liền lấy một bộ đưa tới: "Cái này như thế nào? Rất đẹp đấy."

Ôn Vãn nhìn, kiểu dáng ngược lại không tệ, chính là màu sắc cô không thích, vừa định cự tuyệt, đối phương đã đưa cho nhân viên phục vụ, lại hỏi size của cô, trực tiếp đối với nhân viên phục vụ nói: "Cùng nhau gói lại."

Ôn Vãn nhìn Tưởng Thắng, đã sắp bị nhiệt tình không giải thích của cô ép tới có chút thở không ra hơi rồi.

Tưởng Thắng giống như không nhìn ra cô không được tự nhiên, ngược lại tựa như thân quen khoác ở cánh tay cô: “Chị không có bạn bè gì, cho nên thật lòng xem em như em gái, em đừng thận trọng."

Nhìn nụ cười chân thành trên mặt cô, Ôn Vãn mấp máy môi không nói chuyện nữa.

Hai người lại đi dạo hơn nửa ngày, người ngoài nhìn vào thì thật đúng là giống như bạn thân thiết từ nhỏ, Tưởng Thắng nghĩ như thế nào Ôn Vãn không biết, dù sao chính cô đã sắp không chịu nổi.

Đều nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, từ nhỏ cô đã có thói quen, ở trên việc cự tuyệt người này không có kinh nghiệm gì.

Cũng may không lâu lắm điện thoại A Tước vang lên, rất nhanh anh ta chủ động đi lên ngăn cản hai người, đối với Tưởng Thắng nói: "Anh Ba để cho tôi nhắc nhở chị dâu, thân thể chị vừa khôi phục, đừng quá mệt mỏi. Ngày khác đi dạo nữa cũng không muộn."

Ôn Vãn sửng sốt một chút, thì ra là mới vừa điện thoại là Hạ Trầm gọi ——

A Tước cũng chú ý tới ánh mắt cô biến hóa rất nhỏ, do dự lại tự chủ trương mà đối với Hạ Trầm giải thích một câu: "Lúc trước chị dâu cùng anh cả cùng đi ra bị tai nạn xe cộ, nửa năm này đều ở đây điều trị, thân thể vừa mới khôi phục không lâu."

Ngụ ý, Hạ Trầm quan tâm cô ấy là cần phải vậy.

Ôn Vãn khắc chế không có loạn tưởng, cũng khuyên Tưởng Thắng: "Trở về đi thôi, em cũng mệt mỏi."

Tưởng Thắng nhíu mày một cái: "Chị còn muốn mua cho em đôi giày, đến lúc đó các người kết hôn ——"

"Không cần, chị không biết đưa giày không tốt sao?" Ôn Vãn nửa thật nửa giả cười, "Ngụ ý là làm cho người ta rời đi đấy."

Trên mặt Tưởng Thắng ngượng ngập, vội vàng đỏ mặt khoát tay áo: "Chị không có ý này, ai, đã nói càng muốn đối với em tốt càng làm chuyện sai lầm, vậy chúng ta trở về đi thôi."

Một đường này cô cũng kéo cánh tay Ôn Vãn thật chặt, bộ dáng kia chân tướng là hai người quan hệ thân thiết vô cùng.

-

Lúc trở về trời đã tối rồi, Hạ Trầm ngồi ở trên sô pha xem báo chí, nghe được tiếng bước chân khẽ nâng đầu lên . Một khắc kia Ôn Vãn chợt có chút thật không dám nhìn ánh mắt anh, sợ, sợ ánh mắt anh rơi vào trên người người khác.

Hạ Trầm đã để xuống tờ báo đi tới, ngoài ý muốn đưa tay ôm cô, còn chạm nhẹ sờ nhiệt độ bên má cô: "Mặc ít như thế mà ra cửa, không sợ đông lạnh rồi."

Ôn Vãn thấy sự ân cần trong mắt của anh, hồi lâu mới nhỏ giọng nói về: "Một mực trong điều hòa, không lạnh."

Tưởng Thắng nhìn hai người một bộ dạng khanh khanh ta ta, hiểu ý cười: "Không quấy rầy các người, chị về phòng trước."

A Tước đã giúp đỡ Tưởng Thắng cầm đồ vật lên lầu, người đàn ông ôm mình lại không có động tĩnh, Ôn Vãn khẽ nhấc lên tầm mắt chỉ thấy Hạ Trầm vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tưởng thắng gần như không có dời đi qua. Ánh mắt kia, giống như lúc trước anh bị Tưởng Thắng đẩy ra có một loại bị thương và thất vọng.

Cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng từ trong ngực anh lui ra.

Hạ Trầm nghi ngờ nhìn cô một cái, Ôn Vãn cúi đầu, thật nhanh hướng cầu thang đi tới: "Lên lầu thay quần áo."

Tình huống dưới mắt thật sự quá không đúng rồi, Hạ Trầm cho dù đối với cô tốt, nhưng ánh mắt lại sẽ theo đuổi Tưởng Thắng. Ôn Vãn từng lần một tự nói với mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng ngay trước mắt, thật không phải là do cô quá nhạy cảm.

Sau khi bị Cố Minh Sâm tổn thương cô điều chỉnh tốt lại tâm trạng rất nhanh, có lẽ từ lúc mới bắt đầu liền biết rõ là thầm mến vô vọng, cho nên cũng không ôm bất kỳ kỳ vọng nào, cũng chưa nói tới thất vọng. Nhưng hôm nay, lúc trước Hạ Trầm đối với cô những thứ kia được, cô chợt trở nên bén nhọn khác thường, như từng thanh lợi kiếm lạnh lẽo hung hăng chọc vào ngực cô.

Cư nhiên so với trước kia còn bi thương hơn.


/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status