Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 79 - Chương 77

/103




Nghe thấy cái tên này, Ôn Vãn cũng chỉ là hơi hơi sửng sốt, trở lại Thanh Châu lâu như vậy cô không có ý muốn biết tin tức của đối phương, chỉ cần biết cô ta bị trừng phạt nghiêm khắc là đủ rồi.

Dường như Hạ Trầm sợ cô nghĩ loạn, khẩn trương nói bổ sung: “Quản ngục gọi điện cho Phùng Tước, cô ta tự sát không thành công, dù sao cũng là vợ của anh cả --”

Dù là Ôn Vãn vẫn hận Tưởng Thắng, nhưng nghe thấy tin tức này vẫn có chút khiếp sợ, người phụ nữ như cô ta lại lựa chọn tự sát xem ra thật sự là tuyệt vọng với cuộc sống. Cô càng hiểu thêm về tình cảnh của Hạ Trầm, thở dài, chủ động cầm tay anh: “Em đi với anh.”

Trên mặt Hạ Trầm lộ ra nụ cười thoải mái, cúi đầu hôn ở thái dương của cô một cái: “Cảm ơn em đã hiểu anh.”

Người phụ nữ này đủ lòng dạ ác độc, nhưng cũng đủ thiện lương, cô hiểu được khi nào thì bản thân mình nên hận khi nào thì nên tha thứ, vừa vặn điểm ấy làm cho anh thêm yêu lại khâm phục.

Hai người trực tiếp lái xe đến bệnh viện, ngoài cửa phòng bệnh có nữ cảnh ngục, a Tước đã sớm có chuẩn bị, khi đi vào thì không bị ngăn lại.

Tưởng Thắng nằm trên giường vẫn dại ra nhìn chằm chằm nóc nhà, ánh mắt trống trơn, bộ dáng có chút dọa người. Chỉ là hơn một năm không thấy, cả người giống như gầy vài vòng, chỉ còn da bọc xương, trên cổ tay quấn chi chít băng gạc trắng, tay kia thì lại bị còng chặt vào đầu giường.

Ôn Vãn đứng ở cửa không đi tới ngay, Hạ Trầm nhìn cô một cái, lúc này mới đến gần bên giường bệnh. Cảm giác được có người tới gần, Tưởng Thắng chậm rãi quay đầu lại, sau khi thấy là Hạ Trầm mới nhếch môi như là muốn cười, một biểu cảm đơn giản như vậy lại trở nên vô cùng cứng ngắc: “Anh đã đến rồi.”

Hạ Trầm trầm mặc nhìn cô ta, ban đầu Tưởng Thắng cũng không nói chuyện, dần dần đã có nước mắt từ từ chảy ra khỏi khóe mắt, giọng nói cũng khàn khàn và thô: “Ngay cả chết cũng không thể, quả nhiên là tôi gây nhiều nghiệp chướng lắm.”

Sắc mặt cô ta tái nhợt, dưới vành mắt là vết bầm đen, thật sự không thể so sánh với một người xinh đẹp được giáo dưỡng tốt lúc trước.

Hạ Trầm thấy cảm xúc chán đời của cô ta sâu như vậy, thở dài: “Vì sao chưa bao giờ cô nghĩ đến Đình Diễn? Làm cái gì cũng chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình.”

Tưởng Thắng nghe được tên của con, con ngươi hơi hơi căng thẳng, cuối cùng đáy mắt nổi lên vài phần thống khổ cùng giãy dụa. Cô ta hơi hơi dời mắt, bắt đầu nghẹn ngào: “Không phải tôi không nghĩ đến thằng bé, nhưng những ngày này quá khó khăn, tôi nghĩ đến tương lai liền thấy tuyệt vọng. Hạ Trầm, tôi không có tương lai.”

“Đình Diễn sẽ không trách tôi, thay vì sau này có một người mẹ phạm tội giết người, thà bằng không có. Như tôi đây không liên quan gì, nhưng mà không thể để cho thằng bé cũng mất đi tương lai.”

Cô ta nói vô cùng kích động, đứt quãng nhưng ý nghĩa vẫn rõ ràng.

Từ đầu đến cuối Ôn Vãn chỉ im lặng nghe, nhìn người phụ nữ đang rơi lệ, tâm tình của cô vô cùng bình tĩnh, chờ đối phương nói xong mới nhấc chân bước lại gần: “Cho đến bây giờ cô cũng chỉ yêu có bản thân mình.”

Tưởng Thắng cắn chặt răng, hoàn toàn quay đầu lại hăng trừng mắt nhìn cô.

Thật nực cười, trong đáy mắt cô ta còn có oán hận.

Ôn Vãn không nhịn được nở nụ cười: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cô luôn mồm nói suy nghĩ vì thằng bé, nhưng có thật sự suy nghĩ vì nó sao? Cô cảm thấy hiện tại khó qua, nhưng cũng chỉ vì ngày trước quá an nhàn hưởng lạc mà thôi, có lẽ là thật sự gian nan, nhưng mà cô nên cảm ơn Hạ Trầm đã buông tha cho hai mẹ con cô, nếu không có sự chuẩn bị của anh ấy, những ngày cô sống sẽ còn gian nan hơn bây giờ.”

Sau lời nói chuyện của cô, hai người khác trong phòng đều hoàn toàn trầm mặc.

-

“Người mang tội giết người với con cái mà nói thì không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả người thân cuối cùng cũng không thương nó. Tưởng Thắng, cảm tạ sự ban tặng của cô, từ nhỏ tôi đã mất đi người cha yêu thương tôi nhất, cũng mang trên lưng danh nghĩa đứa trẻ giết người, thế nhưng cũng không đủ làm cho tôi thất vọng đau khổ.”

Từ đầu đến cuối Ôn Vãn chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Thất vọng đau khổ nhất là, chúng tôi đều có một người mẹ ích kỉ.”

Cả người Tưởng Thắng chấn động, sắc mặt gần như xanh mét: “Ai nói tôi không thương thằng bé, tôi --”

“Ngay cả thanh minh cho chính mình cũng không được sao?” Ôn Vãn lạnh lùng cười, ánh mắt lại nhìn về nơi khác: “Cô nên cảm thấy may mắn, đến bây giờ Đình Diễn vẫn còn yêu cô như vậy, đến bây giờ thằng bé vẫn còn giữ lại phần lương thiện như trước kia. Nếu cô thật sự đi tìm cái chết, thằng bé mới có thể hận cô cả đời. Hận người thân nhất của mình, cái tư vị này quả thực sống không bằng chết, cô thật sự muốn thằng bé sống như vậy? Tôi nghĩ đến cả Hạ Phong, chỉ sợ cũng chết không nhắm mắt.”

Nhắc tới Hạ Phong, rốt cuộc Tưởng Thắng sinh ra vài phần xúc động, nước mắt tuôn rơi rớt xuống dưới.

Từ đầu đến cuối Hạ Trầm đều không có chen vào nói, nhưng mà nghe đến đó lồng ngực lại nổi lên một trận khó chịu, Ôn Vãn nói những lời này thực ra là cảm động lây, cô đang nghĩ tới chính cô. Ở thời điểm bằng tuổi Hạ Đình Diễn bây giờ, cô đang oán hận mẹ của mình có suy nghĩ muốn trèo cao, nhưng lại đang vắt óc tìm kế sinh tồn giữa những kẽ hở, một người con gái, có thể tưởng tượng ra đang đứng giữa những đau khổ khó khăn.

Trong lòng anh đau nhói, bàn tay đã đặt lên bờ vai đang hơi phát run của cô, nếu anh gặp cô sớm hơn một chút, nếu lúc trước anh không khốn khiếp như vậy......

Muốn yêu cô cưng chiều cô, hy vọng thời gian còn lại sẽ không quá ngắn.

Ôn Vãn thu liễm nỗi lòng, tròng mắt liếc nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh: “Thằng bé đã phải chịu đựng nhiều hơn những đứa trẻ khác, nếu cô thật sự suy nghĩ về tương lai của nó càng nên sống cho tốt. Về phần lo lắng bản thân cô sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của thằng bé, cô yên tâm --”

Cô thong thả nói: “Đình Diễn không phải cô, danh lợi không phải là thứ quan trọng nhất.”

Lời cuối cùng này ngăn cản Tưởng Thắng bước vào đường cùng, cô ta cắn môi, lại không thể nào tranh cãi, vừa lúc cửa phòng bị người ngoài gõ, a Tước cầm một túi văn kiện đưa tới tay Hạ Trầm.

Ôn Vãn không nói thêm cái gì nữa, lùi ra đứng ở phía trước cửa sổ.

Hạ Trầm lấy ra một vài bức tranh cùng phong thư, nhưng nhìn hình dáng cũng không phải là có ý định gửi đi, bởi vì bên trong tô vẽ lung tung. Anh đưa những thứ này tới trước mặt Tưởng Thắng: “Đây đều là những

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status