" Là bởi vì thiết tiền sao? " Cố Nam Sơn vắt hết chất xám, cũng chỉ nghĩ được cái lí do cũ rít này.
Nếu cô thật sự là bởi vì thiếu tiền, hắn cũng không ngại để cô ra một cái giá, chỉ cần về sau không cần cùng tên đàn ông khác làm cái loại chuyện này là được.
" Thiếu tiền? Tôi không thiếu tiền a " Giang Bích Nhân chớp chớp hai mắt, không rõ Cố Nam Sơn vì sao lại hỏi cô
như vậy, không phải lúc trước cô đã nói với hắn rồi sao: " Chơi cái này đương nhiên là bởi vì nó rất sung sướng a, mặc kệ nói như thế nào khi làm đều cảm thấy thật thoải mái "
Cố Nam Sơn trong lúc nhất thời trầm mặc, nhìn thiếu nữ thiên chân vô tà, nhịn không được thở hắc ra một hơi, đem cô ôm vào trong ngực, khàn giọng nói: " Nếu là bởi vì nguyên nhân này thì tôi có thể thỏa mãn cậu. Không cần cùng người khác làm, có yêu cầu thì tới tìm tôi, được chứ? "
Giang Bích Nhân bị ôm chặt chẽ, nhìn không thấy biểu tình của Cố Nam Sơn, cũng không biết vì sao hắn lại muốn nói như vậy. Bất quá xuất phát từ trực giác bản năng nào đó, cô cảm thấy nếu mà không đáp ứng có thể sẽ phát sinh một ít rắc rối, tuy rằng lời nói kia của Cố Nam Sơn nghe vào cũng thật bình thường, không có nửa điểm uy hiếp.
Đại não Giang Bích Nhân tích cực hoạt động, nghĩ nghĩ cô liền gật đầu đáp ứng: " Được "
Cố Nam Sơn nhận được đáp án mong muốn buông Giang Bích Nhân ra cười nói: " Nhớ kỹ lời cậu nói " Sau đó chuyển sang vấn đề khác: " Để tôi giúp cậu tẩy rửa, chiều nay cậu tạm thời ở nơi này nghỉ ngơi đi "
Giang Bích Nhân không hề cự tuyệt, tùy ý để Cố Nam Sơn ôm cô bế vào phòng tắm, đem cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó duỗi ra hai ngón tay thon dài, cắm vào nộn huyệt đem tinh dịch bên trong đào ra.
Tiểu huyệt sưng đỏ dưới tác động nhanh chóng tràn ra dịch đục, theo cặp đùi tuyết trắng chảy xuống.
Giang Bích Nhân nửa dựa vào trong lồng ngực Cố Nam Sơn, bị ngón tay kích thích nhỏ giọng rên rỉ.
Cô cảm nhận rõ ràng vật dưới đũng quần Cố Nam Sơn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng hắn trừ bỏ tẩy rửa cho cô ra, thì cái gì cũng không có làm. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng không biết vì sao lại ẩn ẩn có chút thất vọng.
Quần áo Giang Bích Nhân bởi vì lúc nãy đều đã bị làm bẩn, cô đành phải trước mặc tạm áo sơ mi của Cố Nam Sơn.
Áo sơ mi to rộng che đến đùi Giang Bích Nhân, nhũ phong tuyết trắng tẩm ướt áo sơ mi đơn bạc, đầu v* phấn hồng như ẩn như hiện. Cố Nam chăm chú nhìn cô, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà muốn ấn cô gái nhỏ lại làm thêm một hiệp nữa, nhưng bất quá hắn ta còn chưa có cầm thú như vậy.
Thay khăn trải giường xong xuôi, để Giang Bích Nhân ngồi xuống mép giường. Cố Nam Sơn chạy đi lấy hòm thuốc, cẩn thận bôi dược lên vết thương trên cổ Giang Bích Nhân.
Nói đến cũng thật buồn cười, người cha hỗn trướng kia của hắn là bởi vì muốn chơi nữ nhân càng tốt, mới nghiên cứu ra loại dược liệu này, đối với vết thương bên ngoài có hiệu quả rất tốt.
Đem cổ cùng tiểu huyệt Giang Bích Nhân đều bôi dược, Cố Nam Sơn nói: " Cậu hẳn là cũng mệt rồi, lại đây ngủ một chút đi "
Giang Bích Nhân không cự tuyệt, giữa trưa không có chợp mắt, cô hiện tại xác thật có chút mệt mỏi.
Giang Bích Nhân xoa xoa hai mắt, nằm lên giường. Cố Nam Sơn cũng chui qua, hai người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, thân thể chặt chẽ dán sát vào nhau. . Bạn có biết trang truyện * TRU Mtruyen.м E *
Cô không có cảm thấy có gì khác lạ, bình thường ngủ cô vẫn luôn thích ôm oa oa. Hiện tại liền dứt khoát đem Cố Nam Sơn trở oa oa ôm, thật mau chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới bắt đầu tâm tình Cố Nam Sơn còn có chút rối rắm, nhắm mắt cũng ngủ không được. Nhưng nhìn Giang Bích Nhân ngoan ngoãn ngủ say, cô gái nhỏ ôm mềm mềm như bông, hắn bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Tia nắng len lỏi vào khe hở của chiếc màn chiếu vào trên người bọn họ. Thiếu niên tuấn lãng gắt gao ôm thiếu nữ xinh xắn trong lòng ngực, mày giãn ra, khóe miệng mang theo ý vị tươi cười, hình ảnh tốt đẹp mà an tường.
...
Một giấc này cô ngủ vô cùng sâu, tới khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Giang Bích Nhân ngáp một cái, mơ mơ màng màng giãy dụa thân mình, cảm giác bị ôm thật là khó chịu.
Cố Nam Sơn cũng bởi vì cô gái nhỏ cựa quậy mà tỉnh lại, nhìn bộ dáng
mắt nửa khép nửa mở của cô đáng yêu không chịu được, Cố Nam Sơn cúi đầu xuống trên mặt cô hôn một cái.
Giang Bích Nhân bị Cố Nam Sơn từng chỗ từng chỗ hôn hít. Cô cảm thấy hơi hơi ngưa ngứa, có chút muốn cười: " Cố Nam Sơn, cậu thật giống chó con " Dạo trước, thời điểm đi tới nhà dì nhỏ chơi, cô cũng bị mấy con chó nhỏ nhà cô ấy thân thân như vậy.
Cố Nam Sơn giơ tay gõ đầu Giang Bích Nhân, sau đó đem đồng phục mới tinh để ở mép giường đưa cho cô.
Giang Bích Nhân cũng không hỏi Cố Nam Sơn là khi nào chuẩn bị, mặc tốt quần áo liền rời đi: " Bái bai, mai gặp "
...
Ngày hôm sau đến trường học, Giang Bích Nhân thở dài, tinh thần suy sụp chán nản.
Cô nhất thời xin nghỉ, bài tập còn chất đống. Ngày hôm qua trở về cô căn bản không nhớ nổi đống bài tập về nhà kia, buổi sáng cô ra xem thời khóa biểu mới chậm chạp nhớ lại, nhưng hôm nay lại phải nộp bài tập rồi. Thật đúng là quá thê thảm mà.
Giang Bích Nhân vô lực ghé vào trên bàn, Cố Nam Sơn thấy vậy liền đem bài tập đưa qua cho cô.
Giang Bích Nhân mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin tưởng: " Sao có thể! Rõ ràng, rõ ràng là tôi với cậu cùng nhau chơi... Cậu như thế nào đã đem bài tập làm xong hết rồi? "
Cố Nam Sơn cười nói: " Bài tập ngày hôm qua cũng không nhiều lắm, thật mau liền hoàn thành "
Vẻ mặt Giang Bích Nhân sa sầm: " Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau làm học tra, vậy mà cậu lại giấu tôi đi làm bài tập " Cô gái nhỏ bị phản bội vô cùng đau lòng: " Sao cậu không nói trước cho tôi một tiếng "
" Tôi cho rằng cậu sẽ không quên " Cố Nam Sơn biểu tình vô tội, hắn cười cười xoa xoa đầu Giang Bích Nhân: " Hiện tại cậu chép vẫn còn kịp "
Hai người đang nói chuyện, Học Ủy từ đâu đột nhiên đi tới, hỏi Giang Bích Nhân: " Ngày hôm qua cậu làm sao vậy? Mình phát Wechat, cậu cũng không trả lời. Là sinh bệnh sao? Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa? "
Giang Bích Nhân: " Không có gì nghiêm trọng "
" Vậy là tốt rồi " Học Ủy nhợt nhạt tươi cười, đem bài tập trên tay đưa cho Giang Bích Nhân: " Ngày hôm qua nghe cậu không thoải mái, mình, mình liền giúp cậu làm bài tập "
Oa!
Giang Bích Nhân hai mắt sáng lên mà nhìn Học Ủy, gấp không chờ nổi mà đưa tay đoạt lấy, bài tập đều được làm xong hơn nữa còn là dùng nét chữ của cô viết: " Học Ủy là tốt nhất! Cậu cũng quá lợi hại rồi! Yêu cậu nhất! "
Học Ủy ngượng ngùng, mặt đỏ như trái cà chua, không nói nên lời, hơn nữa ngày mới phun ra được mấy chữ: " Về sau cậu vẫn là nên học tập thật tốt "
Giang Bích Nhân mặc kệ hắn nói cái gì đều ngoan ngoãn gật đầu, lật xem bài tập mà không giấu nổi tươi cười, giống như chú chuột nhỏ tham ăn tìm được lu gạo.
Cố Nam Sơn ở một bên nhìn, thần sắc không rõ.
Nếu cô thật sự là bởi vì thiếu tiền, hắn cũng không ngại để cô ra một cái giá, chỉ cần về sau không cần cùng tên đàn ông khác làm cái loại chuyện này là được.
" Thiếu tiền? Tôi không thiếu tiền a " Giang Bích Nhân chớp chớp hai mắt, không rõ Cố Nam Sơn vì sao lại hỏi cô
như vậy, không phải lúc trước cô đã nói với hắn rồi sao: " Chơi cái này đương nhiên là bởi vì nó rất sung sướng a, mặc kệ nói như thế nào khi làm đều cảm thấy thật thoải mái "
Cố Nam Sơn trong lúc nhất thời trầm mặc, nhìn thiếu nữ thiên chân vô tà, nhịn không được thở hắc ra một hơi, đem cô ôm vào trong ngực, khàn giọng nói: " Nếu là bởi vì nguyên nhân này thì tôi có thể thỏa mãn cậu. Không cần cùng người khác làm, có yêu cầu thì tới tìm tôi, được chứ? "
Giang Bích Nhân bị ôm chặt chẽ, nhìn không thấy biểu tình của Cố Nam Sơn, cũng không biết vì sao hắn lại muốn nói như vậy. Bất quá xuất phát từ trực giác bản năng nào đó, cô cảm thấy nếu mà không đáp ứng có thể sẽ phát sinh một ít rắc rối, tuy rằng lời nói kia của Cố Nam Sơn nghe vào cũng thật bình thường, không có nửa điểm uy hiếp.
Đại não Giang Bích Nhân tích cực hoạt động, nghĩ nghĩ cô liền gật đầu đáp ứng: " Được "
Cố Nam Sơn nhận được đáp án mong muốn buông Giang Bích Nhân ra cười nói: " Nhớ kỹ lời cậu nói " Sau đó chuyển sang vấn đề khác: " Để tôi giúp cậu tẩy rửa, chiều nay cậu tạm thời ở nơi này nghỉ ngơi đi "
Giang Bích Nhân không hề cự tuyệt, tùy ý để Cố Nam Sơn ôm cô bế vào phòng tắm, đem cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó duỗi ra hai ngón tay thon dài, cắm vào nộn huyệt đem tinh dịch bên trong đào ra.
Tiểu huyệt sưng đỏ dưới tác động nhanh chóng tràn ra dịch đục, theo cặp đùi tuyết trắng chảy xuống.
Giang Bích Nhân nửa dựa vào trong lồng ngực Cố Nam Sơn, bị ngón tay kích thích nhỏ giọng rên rỉ.
Cô cảm nhận rõ ràng vật dưới đũng quần Cố Nam Sơn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng hắn trừ bỏ tẩy rửa cho cô ra, thì cái gì cũng không có làm. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng không biết vì sao lại ẩn ẩn có chút thất vọng.
Quần áo Giang Bích Nhân bởi vì lúc nãy đều đã bị làm bẩn, cô đành phải trước mặc tạm áo sơ mi của Cố Nam Sơn.
Áo sơ mi to rộng che đến đùi Giang Bích Nhân, nhũ phong tuyết trắng tẩm ướt áo sơ mi đơn bạc, đầu v* phấn hồng như ẩn như hiện. Cố Nam chăm chú nhìn cô, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà muốn ấn cô gái nhỏ lại làm thêm một hiệp nữa, nhưng bất quá hắn ta còn chưa có cầm thú như vậy.
Thay khăn trải giường xong xuôi, để Giang Bích Nhân ngồi xuống mép giường. Cố Nam Sơn chạy đi lấy hòm thuốc, cẩn thận bôi dược lên vết thương trên cổ Giang Bích Nhân.
Nói đến cũng thật buồn cười, người cha hỗn trướng kia của hắn là bởi vì muốn chơi nữ nhân càng tốt, mới nghiên cứu ra loại dược liệu này, đối với vết thương bên ngoài có hiệu quả rất tốt.
Đem cổ cùng tiểu huyệt Giang Bích Nhân đều bôi dược, Cố Nam Sơn nói: " Cậu hẳn là cũng mệt rồi, lại đây ngủ một chút đi "
Giang Bích Nhân không cự tuyệt, giữa trưa không có chợp mắt, cô hiện tại xác thật có chút mệt mỏi.
Giang Bích Nhân xoa xoa hai mắt, nằm lên giường. Cố Nam Sơn cũng chui qua, hai người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, thân thể chặt chẽ dán sát vào nhau. . Bạn có biết trang truyện * TRU Mtruyen.м E *
Cô không có cảm thấy có gì khác lạ, bình thường ngủ cô vẫn luôn thích ôm oa oa. Hiện tại liền dứt khoát đem Cố Nam Sơn trở oa oa ôm, thật mau chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới bắt đầu tâm tình Cố Nam Sơn còn có chút rối rắm, nhắm mắt cũng ngủ không được. Nhưng nhìn Giang Bích Nhân ngoan ngoãn ngủ say, cô gái nhỏ ôm mềm mềm như bông, hắn bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Tia nắng len lỏi vào khe hở của chiếc màn chiếu vào trên người bọn họ. Thiếu niên tuấn lãng gắt gao ôm thiếu nữ xinh xắn trong lòng ngực, mày giãn ra, khóe miệng mang theo ý vị tươi cười, hình ảnh tốt đẹp mà an tường.
...
Một giấc này cô ngủ vô cùng sâu, tới khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Giang Bích Nhân ngáp một cái, mơ mơ màng màng giãy dụa thân mình, cảm giác bị ôm thật là khó chịu.
Cố Nam Sơn cũng bởi vì cô gái nhỏ cựa quậy mà tỉnh lại, nhìn bộ dáng
mắt nửa khép nửa mở của cô đáng yêu không chịu được, Cố Nam Sơn cúi đầu xuống trên mặt cô hôn một cái.
Giang Bích Nhân bị Cố Nam Sơn từng chỗ từng chỗ hôn hít. Cô cảm thấy hơi hơi ngưa ngứa, có chút muốn cười: " Cố Nam Sơn, cậu thật giống chó con " Dạo trước, thời điểm đi tới nhà dì nhỏ chơi, cô cũng bị mấy con chó nhỏ nhà cô ấy thân thân như vậy.
Cố Nam Sơn giơ tay gõ đầu Giang Bích Nhân, sau đó đem đồng phục mới tinh để ở mép giường đưa cho cô.
Giang Bích Nhân cũng không hỏi Cố Nam Sơn là khi nào chuẩn bị, mặc tốt quần áo liền rời đi: " Bái bai, mai gặp "
...
Ngày hôm sau đến trường học, Giang Bích Nhân thở dài, tinh thần suy sụp chán nản.
Cô nhất thời xin nghỉ, bài tập còn chất đống. Ngày hôm qua trở về cô căn bản không nhớ nổi đống bài tập về nhà kia, buổi sáng cô ra xem thời khóa biểu mới chậm chạp nhớ lại, nhưng hôm nay lại phải nộp bài tập rồi. Thật đúng là quá thê thảm mà.
Giang Bích Nhân vô lực ghé vào trên bàn, Cố Nam Sơn thấy vậy liền đem bài tập đưa qua cho cô.
Giang Bích Nhân mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin tưởng: " Sao có thể! Rõ ràng, rõ ràng là tôi với cậu cùng nhau chơi... Cậu như thế nào đã đem bài tập làm xong hết rồi? "
Cố Nam Sơn cười nói: " Bài tập ngày hôm qua cũng không nhiều lắm, thật mau liền hoàn thành "
Vẻ mặt Giang Bích Nhân sa sầm: " Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau làm học tra, vậy mà cậu lại giấu tôi đi làm bài tập " Cô gái nhỏ bị phản bội vô cùng đau lòng: " Sao cậu không nói trước cho tôi một tiếng "
" Tôi cho rằng cậu sẽ không quên " Cố Nam Sơn biểu tình vô tội, hắn cười cười xoa xoa đầu Giang Bích Nhân: " Hiện tại cậu chép vẫn còn kịp "
Hai người đang nói chuyện, Học Ủy từ đâu đột nhiên đi tới, hỏi Giang Bích Nhân: " Ngày hôm qua cậu làm sao vậy? Mình phát Wechat, cậu cũng không trả lời. Là sinh bệnh sao? Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa? "
Giang Bích Nhân: " Không có gì nghiêm trọng "
" Vậy là tốt rồi " Học Ủy nhợt nhạt tươi cười, đem bài tập trên tay đưa cho Giang Bích Nhân: " Ngày hôm qua nghe cậu không thoải mái, mình, mình liền giúp cậu làm bài tập "
Oa!
Giang Bích Nhân hai mắt sáng lên mà nhìn Học Ủy, gấp không chờ nổi mà đưa tay đoạt lấy, bài tập đều được làm xong hơn nữa còn là dùng nét chữ của cô viết: " Học Ủy là tốt nhất! Cậu cũng quá lợi hại rồi! Yêu cậu nhất! "
Học Ủy ngượng ngùng, mặt đỏ như trái cà chua, không nói nên lời, hơn nữa ngày mới phun ra được mấy chữ: " Về sau cậu vẫn là nên học tập thật tốt "
Giang Bích Nhân mặc kệ hắn nói cái gì đều ngoan ngoãn gật đầu, lật xem bài tập mà không giấu nổi tươi cười, giống như chú chuột nhỏ tham ăn tìm được lu gạo.
Cố Nam Sơn ở một bên nhìn, thần sắc không rõ.
/84
|