Câu Dẫn Tiểu Tam (Sắc)

Chương 14

/145


Chương 14:

 

“Là do uống thuốc tránh thai khẩn cấp gây nên kinh nguyệt hỗn loạn.”

 

Bác sĩ phụ khoa đã quen với những cô gái trạc tuổi Lâm Oanh, thì biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

 

“Hơn nữa theo lý mà nói thì đã uống thuốc tránh thai thì sẽ không có khả năng mang thai. Nếu một tháng sau mà chưa tới kì thì cô có thể mua que thử thai.”

 

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Oanh vẫn còn đang xấu hổ, gương mặt đỏ hồng vẫn chưa tiêu tán. Tần Diễn đưa nàng trở lại xe liền thấy cô gái nhỏ cúi đầu, nước mắt tuôn rơi.

 

Nàng hôm nay không buộc tóc đuôi ngựa, để một mái tóc dài buông thả. Hiện tại tóc buông xuống trước ngực che một phần mặt, không rõ biểu cảm nhưng đôi mắt nàng đỏ bừng, cánh tay đều là nước mắt.

 

“Cô không phải đã uống thuốc rồi sao, cho nên sẽ không mang thai. Tần Diễn ngồi cùng nàng một lúc rồi mở miệng: ”Đừng khóc.”

 

Lâm Oanh lấy tay lau nước mắt, cả cơ thể liền nhào vào trong l*иg ngực hắn.

 

Nàng thực sự có tật giật mình.

 

Bởi vì nàng chỉ uống một lần đầu tiên, lần thứ hai thì không uống nữa nên luôn trong tâm trạng lo lắng. Kinh nguyệt không đến thì liền không nhịn được mà nghĩ đến chuyện kia.

 

Nàng không muốn cứ như vậy mà kết thúc với Tần Diễn nhưng không biết phải làm sao cho nên phải dùng đến phương thức ngu ngốc ấy để ràng buộc hắn.

 

Đến mức nàng sẵn sàng bỏ qua tương lai, tiền đồ bản thân ngay thời khắc bỏ đi thuốc tránh thai.

 

Các thứ này đều không bằng Tần Diễn. Nhưng Lâm Oanh rõ ràng vẫn là sợ hãi, nàng không muốn thời điểm chưa học đại học đã mang thai, không muốn giống như những người con gái cùng quê bây giờ nhỏ tuổi mà đã làm mẹ.

 

Thiếu nữ trong l*иg ngực khóc như cánh hoa yếu ớt bị cơn mưa vùi dập, cánh tay ôm láy người đàn ông không nhịn được mà run cầm cập. Tình cảnh như vậy thật khiến cho con người ta dễ sinh lòng trắc ẩn, huống hồ là một người từng rất yêu quý nàng như Tần Diễn.

 

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nàng thật sự rất gầy, lòng bàn tay hắn mặc dù cách một tầng áo mỏng nhưng cảm thấy rất rõ tấm lưng gầy gò, mảnh mai.

 

Cả thế giới như bất động chỉ còn âm thanh nức nở của cô gái trong chiếc xe ô tô ảm đảm.

 

Không biết thời gian trôi đi bao lâu, Lâm Oanh dần dần bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lẳng lặng lấy môi mổ cằm hắn như bé chim nhỏ.

 

Xúc cảm ngắn ngủi, mập mờ này thật khó để  khiến người ta cưỡng lại. Tần Diễn im lặng, buông thân thể nàng ra ý bảo nàng có thể ngồi dậy từ trong ngực hắn.

 

Lâm Oanh tay vịn vai hắn chậm rãi ngồi dậy, hốc mắt còn lưu lại một chút nước mắt, đồng tử vẫn ánh lên vẻ trong suốt.

 

Nàng ngồi dậy nhưng lại không có buông tay mà tiếp tục đỡ ở trên vai hắn, nhìn hắn một cách chăm chú.

 

Tuổi đời còn nhỏ khiến nàng không thể che giấu tình cảm của mình đối với Tần Diễn, hắn hạ thấp thanh âm, nhu hòa trấn an nàng:

 

 “Cô về sau sẽ gặp được người tốt hơn, Lâm Oanh.”

 

Nhưng Lâm Oanh căn bản không cần những thứ tốt đẹp gì hơn mà hắn nói, nàng chỉ cần Tần Diễn mà thôi.

 

Nàng cúi người, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi dưới của hắn, đối mặt với ánh mắt Tần Diễn nhẹ giọng giải thích: “Chú Tần, chú chưa từng hôn con.”

 

Bọn họ hoan ái hai lần rồi nhưng lần chạm môi duy nhất giữa hai người chỉ là lúc Tần Diễn ý loạn tình mê cho rằng nàng là Hứa Oánh.

 

Nàng còn nhớ rõ thời khắc đầu lưỡi nam nhân xông thẳng vào nàng thật kỳ diệu. Thân thể như bị một người khác chiếm hữu, môi lưỡi nàng lúc ấy tê dại, nóng như lửa, giống như thứ nam nhân mang tới không phải là nước bọt, mà là mồi lửa có thể thiêu đốt nàng

 

“Chú có thể hôn con một lần được không?”.

 

Cô gái nhỏ còn vương vấn nước mắt, dè dặt mà đưa ra thỉnh cầu làm người ta không có cách nào cự tuyệt.

 

Được hắn ngầm đồng ý, nàng lại một lần nữa đem cánh môi in lên, đầu lưỡi chậm rãi chui vào, sợ hãi mà chạm vào lưỡi hắn.

 

Nàng muốn học theo cách hắn hôn môi nhưng không được, Tần Diễn chỉ có thể chế trụ gáy nàng, một cái tay khác thuần thục mà ôm lấy eo đem nàng đè ở ghế phụ.

 

Trong chớp mắt, hai người môi lưỡi đã chặt chẽ mà triền miên, Lâm Oanh dường như bị tước đi hô hấp. Thanh âm xung quanh tựa như đóng băng, chỉ còn có thanh âm nước bọt bị quấy nhiễu trong miệng là rõ ràng.

 

Giây tiếp theo, âm thanh di động hắn vang lên, giống như một tia nắng gắt phá tan đêm tối mơ mộng.

 

Tay Tần Diễn lúc này đã thành thói mà mò vào váy  nàng. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng rút ra,  từ ghế điều khiển, trả lời điện thoại: “Anh đây.”

 

 

“Anh đang bận sao ạ?”

 

 

Là âm thanh của Hứa Oánh.

 

 

Tần Diễn vừa rồi nằm trên người Lâm Oanh dường như đã quên đi thân phận của mình, hiện tại ngay khi trả lời điện thoại, cảm xúc áy náy mới chầm chậm dâng lên:

 

 

 “Không có, làm sao vậy?”.

 

 

Nếu không phải điện thoại của cô ấy, hắn hiện tại khả năng đã cùng với Lâm Oanh tiến thêm bước nữa.

 

 

 


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status