Editor: vydo
Sự im lặng dần dần lan tỏa ra không gian giữa hai người........
Một lúc sau , Đinh Vũ Du lên tiếng phá tan bầu không khí ngộp ngạt này. "Em thật không hiểu rõ." Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, "Em thật sự không hiểu rốt cuộc cuối cùng là anh đang sợ cái gì? Tình cảm đối với anh khó nói như vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì căn bản anh không yêu thích em, chẳng qua là do cha mẹ yêu cầu nên mới miễn cưỡng quan tâm, lo lắng, đối xử tốt với em?"
Nói đi nói lại, cô nhẫn nhịn bấy lâu nước mắt cũng không kìm được nữa, thay nhau lăn dài xuống đôi gò má lúm đồng tiền xinh đẹp của mình.
"Tiểu Du........" Thấy khuôn mặt Đinh Vũ Du đầy nước mắt, Đinh Tử Hạo cũng không thoát khỏi luống cuống tay chân
. "Em đừng khóc, có chuyện gì hãy từ từ bàn bạc, em............"Anh hốt hoảng vội vàng chụp lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, "Cầu xin em mà, đừng khóc nữa được không? Bộ dạng em như vậy, anh thật sự không biết nên làm như nào mới phải."
Cô giữ chặt đôi bàn tay anh đang lau nước mắt của cô, "Nói cho em biết, anh có phải hay không là do ba mẹ yêu cầu, từ chối không được nên mới đối xừ tốt với em? Nhưng thật ra không tận sau trong lòng, anh căn bản cũng không yêu thích em, có phải hay không?"
Nếu như đây là sự thật, cô thật không thể nghi ngờ rằng anh chính là một diễn viên rất xuất sắc, khuôn mặt vui vẻ tươi cười của anh khi cùng cô trò chuyện rất tự nhiên, ngay cả giác quan thứ sau nhạy bén của con gái như cô cũng không thể nào phát hiện được sự dối trá lẫn ở trong đó.
"Haizz........" Đinh Tử Hạo Bất đắc dĩ thở dài kiềm chế tức giận, "Em rốt cuộc là đang đi đến đâu? Người con gái đáng yêu, thông minh như em ai lại không thích? Anh dĩ nhiên cũng thích em, nhưng là thích cũng có nhiều loại, anh đối với em chỉ là tình cảm anh em, tình cảm nam nữ cũng không hề dính vào trong này.
"Anh kiên nhẫn mà giải thích nhẹ nhàng, cố gắng hết sức đem sự tổn thương của cô giảm xuống mức thấp nhất, cũng hy vọng khiến cô có thể hiểu nội tâm anh, cố gắng ngăn chặn cô không nên có bất kì ý nghĩ sâu xa nào với mình.
"Chỉ cần anh yêu thích em, giữa chúng ta liền có cơ hội." Đối với anh, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha
"Tiểu Du, chuyện tình cảm không phải chỉ do sự tình nguyện từ một phía." anh cố gắng dùng lời nói nhẹ nhàng để khai thông suy nghĩ của cô, "Em hiện tại chỉ là chưa gặp được đối tượng mình yêu thích, nên mới có thể đem tình cảm nam nữ này đặt lên người anh, dù sao chúng ta cũng là người thân gần gũi nhau nhất, nên sẽ làm em có cảm giác như vậy."Thông thường em gái sẽ sùng bái anh trai của mình, hơn nữa hai người bọn họ lại càng không có quan hệ máu mủ nào, như vậy càng dễ dàng hướng cô tới những ý nghĩ sai lầm, Đinh Tử Hạo tin tưởng đây chính là vấn đề mà cô em gái mình đang vướng phải. "Anh nghĩ rằng em muốn anh nói những điều này sao?" Đinh Tử Du buồn bã lắc đầu một cái, "Em cũng đã từng cho là như thế, cho rằng mình quá ảo tưởng, không thiết thực, em cũng từng cố gắng thử tiếp nhận những tình cảm của nam nhân khác dành cho mình, nhưng sự thật là em làm không được, trừ anh ra, trong lòng em căn bản là không thể chấp nhận người thứ hai."
Nhìn thấy cô em gái mình đang thương tâm ở trước mặt, ngực của Đinh Tử Hạo cũng không khỏi dâng lên một hồi đau nhói. Anh vẫn cho răng cô vẫn còn là cô gái nhỏ như những con cá nhỏ lặn sâu dưới đáy biển, không buồn phiền, không ưu sầu, nào biệt được cô em gái này lại lấn sau vào loại tình cảm dành cho anh trai minh như vậy. Những tâm sự này thật chất có liên quan đến anh, thế mà anh nửa điểm cũng không làm được gì. Đinh Tử Hạo hoàn toàn không có biện pháp nào tưởng tưởng được nếu mình nhúng chàm cô em gái này, thì cha mẹ người đã nuôi dưỡng anh bấy lâu nay sẽ có phản ứng gì? Bọn họ đại khái sẽ cực kì tức giân đi mà mắng anh vong ân bội nghĩa, sau đó lại xách theo dao vụt tới trước mặt anh, đánh cùng đâm anh tới khi anh không còn một hơi thở mới thôi!Nói gì đi chăng nữa anh cũng không thể làm những việc vong ân bội nghĩa, hắn làm sao có thể dùng phương thức này để báo đáp ân nghĩa của hai bậc tiền bối của Đinh gia, người đã có công ơn nuôi dưỡng hắn đây? Cô sững sờ ngước nhìn anh, "Nếu em không phải là em gái của anh, anh sẽ thật sự yêu thương và coi trong em sao?""Anh không chấp nhận những loại phỏng đoán như thế này." Anh lắc đầu một cái, "Em là em gái của anh, đầy là sự thật mà bất cứ ai cũng không thay đổi được.""Đó không phải là sự thật." Cô cắn nhẹ môi dưới, "Chỉ cần anh nguyện ý thay đổi lời nói.........""Anh không thể nào thay được ý nghĩ ấy trong anh." Đinh Tử Hạo rút cánh tay đang bị cô nắm chặt, "Anh chỉ có thể nói như vậy, nếu như em không thể thay đổi được những lời đó, như vậy anh cũng không thể giúp gì được.""Anh.........." Nhìn vẻ mặt anh không chút luyên tiếc, trái tim cô nhất thời vỡ tan thành từng mãnh. Tại sao? Tại sao lại vậy? Tại sao anh trai cô có thể đối xử tàn nhẫn với cô như thê, không cho cô đến một cơ hội nào để bày tỏ tâm tình của mình?Trong lòng cô giờ đây toàn sự tuyệt vọng, Đinh Vũ Du cũng không nhìn được mà gục xuống bàn khóc thành tiếng. Tiếng khóc cô bi thương, Đinh Tử Hạo anh đây cự kỳ đau lòng, bản năng anh như muốn nhanh chóng ôm cô vào lòng mà an ủi một phen; nhưng vừa nghĩ tới hành động cùng thái độ mà Đinh Vũ Du đối với anh lúc nãy, lại khiến anh dừng bước, không dám đỗi với cô có bất kỳ đụng chạm nào. Anh mặc dù không nỡ nhìn thấy cô thương tâm, nhưng lại càng không để lôi cô đi nói rõ ràng; nhưng nếu càng để lâu như thế, chỉ sợ Đinh Vũ Du đứa em gái này của anh sẽ càng lún càng sau vào bể tình này, ngày sau sẽ càng bị tổn thương hơn, Mà hành động khóc của cô lúc ban nãy nhất thời khuấy lên sự tò mò của những người khách xung quanh bọn họ, Đinh Tử Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, hết sức khinh thường những ánh mắt đang hướng về bọn họ, hoàn toàn không có ý can ngăn tiếng khóc của cô em gái nhỏ này. Anh sẽ để cho cô khóc hết những buồn phiên thương tâm trong lòng cô! Phát tiết đi qua, có lẽ suy nghĩ trong cô sẽ thay đổi không chừng. Tuy rằng suy nghĩ theo hướng đó, anh vẫn như cũ lo lắng trùng trùng, chỉ sợ ý tưởng này chỉ là hắn một bên tình nguyện, nếu như Đinh Vũ Du vẫn không chịu buông tha anh thì sao?.......
Xoa lấy huyệt Thái Dương đang co rút đau đớn, anh bây giờ thật sự không còn dũng khí nào để tiếp tục suy nghĩ tiếp nữa.
Chính anh đã quen thấy những cảnh bi thương ngoài xã hội cũng như trong thương trường máu lạnh này, nhưng đây là vấn đề đầu tiên trong đời anh cảm thấy khó giải quyết như vậy.
Ngồi trước bàn ăn vô cùng to lớn, Đinh Vũ Du nhìn chằm chằm quyển sách, cưỡng bức đầu óc mình nhồi nhét kiến thức bên trong quyển sách, nhưng bất đắc dĩ hình bóng Đinh Tử Hạo vẫn luôn luôn hiện lên , thỉnh thoảng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
Đinh Vũ Du mày chuyên tâm một chút!
Cô đã âm thầm nhắc nhở mình, đáng tiếc, sự nhắc nhở của cô nửa điểm không có tác dụng
Phiền phức vẫy vẫy đầu, cô đứng dậy rót cho mình chén nước , chậm rãi đi tới cửa sổ ngắm bóng đêm bên ngoài
Bây giờ đã là nửa đêm, bên ngoài tối đen như mực ,chỉ xa xa ngọn đèn đường mang ánh sáng mơ hồ.
" Haizzz" Đinh Vũ Du không nhịn được khẽ thở dài một cái
Kể từ ngày sinh nhật cô nói rõ lòng mình với anh, anh cố tình lảng tránh cô, mỗi ngày đi sớm về trễ, dường như hai người không hề có cơ hội chạm mặt , cho dù gặp mặt, anh cũng không giống như xưa không còn thân thiện như trước, luôn chào hỏi lạnh nhạt sau đó trở về phòng, hai người giống như người xa lạ đang ở chung một mái nhà.
Giống như tối nay, bây giờ đã gần nửa đêm, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của anh, trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cô, làm bạn là quyển sách dày cộm cùng với một căn phòng trống không
Còn có .............lòng cô vô cùng đau
Chẳng những anh cự tuyệt cô, lại còn cự tuyệt một cách triệt để, rõ ràng là muốn cô hết hi vọng . Thái độ kiên quyết khiến cô không ngờ tới, làm cho cô hoàn toàn không biết được sẽ phải làm gì để anh thay đổi.
Chẳng lẽ cô và anh vô duyên? Cô phải mất anh?
Nghĩ đến đây, Đinh Vũ Du không nhịn được thở dài một cái.
Khi cô đang than thở đồng thời cửa phòng khách truyền đến tiếng vang mở cửa, trong đêm tối nghe thật rõ ràng.
Trái tim cô giật mình, anh đã về.
Để ly xuống, cô theo thói quen muốn đi gặp anh một chút, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt, cô không khỏi chần chừ dừng bước.
Cô đi qua thì thế nào? Anh cũng chỉ lạnh nhạt hỏi thăm cô, sau đó nhanh chóng trở về phòng mình nghỉ ngơi, căn bản là chẳng muốn nói chuyện cùng cô, cô sẽ tự tìm đến mất mặt mà thôi.
Dựa vào cửa sổ, cô cảm thấy lòng mình chua xót cùng mờ mịt.
Thấy trong phòng còn sáng đèn, Đinh Tử Hạo khẽ nhăn mày, anh biết Đinh Vũ Du vẫn còn chưa đi ngủ trong lòng có chút chần chừ.
Anh nên như xưa đến chào hỏi cô? Hay là nhanh chóng trở về phòng mình?
Do dự một hồi lâu, cuối cùng anh cất bước về phía phòng ăn
Vì để cô từ bỏ, mấy này nay anh giảm bớt cơ hội hai người gặp mặt, mặc dù anh vô cùng nhớ những ngày 2 người sống chung vui vẻ, mặc dù anh rất muốn cùng cô vui đùa như lúc trước, nhưng anh lo lắng nếu có quá nhiều sự tiếp xúc sẽ khiến cô có cơ hôi , cho nên dành phải quyết tâm giữ khoảng cách với cô.
Chỉ là, khoảng cách không phải là anh không còn quan tâm cô, anh vẫn duy trì hỏi thăm và quan tâm đến cô, dù sao cô cũng là người nhà của anh, em gái anh. Nhưng anh lại tạo cho mình sự lạnh lùng, khiến cho anh nhiều khi đối mặt với cô cảm thấy vô cùng lúng túng, không khỏi có chút mong muốn nhìn thấy cô.
Dựa vào cửa sổ, Đinh Vũ Du thấy anh đi vào phòng ăn, lại đứng yên một chỗ, không hề nói chuyện
Cô cứ im lặng đứng như vậy , trên khuôn mặt tái nhợt không biểu hiện nét mặt
Đối với sự im lặng của cô, trái tim Đinh Tử Hạo không khỏi xẹt qua một chút phiền muộn cùng mất mát.
Nếu là lúc trước, cô đã vui vẻ chạy tới, kéo lấy anh hỏi đủ thứ, vậy mà bây giờ..............
" Em.............". Anh miễn cưỡng cười một tiếng:" Còn chưa ngủ sao?"
" Ừ"
" Đang chuẩn bị bài tập sao?' Đinh Tử Hạo nhìn thấy 1 quyển sách dày trên bàn ăn.
" Ừ". Cô vẫn như cũ không nói câu thứ 2
" Đừng học trễ quá, nghỉ sớm một chút, ngày mai mới đỡ mệt". Anh dặn dò
" Ừ". Đối với đoạn đối thoại có lệ này, Đinh Vũ Du lười đáp lại.
" Như vậy anh về phòng trước, ngủ ngon". Đinh Vũ Du lãnh đạm làm anh không được tự nhiên, anh chỉ muốn cái không khí xa lạ này nhanh chóng biến mất, anh xoay người chuẩn bị đi.
" chờ một chút". Đinh Vũ Du đột nhiên gọi anh lại.
" Chuyện gì?" Đinh Tử Hạo giật mình, không thẻ coi như không nghe thấy, đành phải xoay người đối mặt với cô.
" Anh.......". Cô cắn môi:" Anh đang tránh em sao?"
"Anh nào có tránh em, em đừng suy nghĩ lung tung ". Anh đương nhiên phủ nhận.
" Nếu như anh không tránh em, tại sao trước khi em dậy anh đã đi mất, buổi tối đêm khuya mới về nhà?" Đinh Vũ Du nói toạc ra.
" Gần đây công ty có khá nhiều việc, có lúc anh phải đi hẹn hò với Anna, cho nên thời gian ở nhà tương đối ít".
" Vậy sao?" Đinh Vũ Du lạnh lùng nhìn anh:" Nếu như anh không muốn nhìn thấy em, thì nói với em một tiếng, em sẽ dọn đi, đây là nhà anh, anh không cần làm chuyện uất ức bản thân mình mỗi ngày đi sớm về trễ."
" Em nói bậy bạ gì vậy?" Đinh Tử Hạo không khỏi nhíu mày:" Anh làm sao không muốn nhìn thấy em? Chỉ là anh rất bận , không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em chăm sóc em. Em là em gái anh, nhà của anh chính là của em, từ này đừng nói những lời xa lạ như vậy?"
" Xa lạ". Trong lòng cô vô cùng buồn bã,:" Quan hệ bây giờ của chúng ta không phải là xa lạ sao?"
Tròng mắt cô dần dần hiện lên một tầng hơi nước:" Anh sợ em bám lấy anh, cho nên nói cũng không muốn nói với em, có phải không?"
" Anh làm sao không muốn nói với em?". Thấy cô thẳng thắn nói ra, anh cũng nói hết tâm sự của mình:" Anh không hi vọng lời nói của anh sẽ khiến em hiểu lầm, khiến em có những mong đợi không nên có, tất cả những gì anh làm đều muốn tốt cho em".
" Tốt cho em?" cô nắm chặt tay, nước mắt như muốn rơi xuống:" Nếu như anh thật muốn tốt cho em, nên cho em một cơ hội, mà không phải là cự tuyệt em?"
" Em đừng nói như vậy nữa". Đinh Tử Hạo nghiêm giọng trách mắng:" Đây không phải là lời em gái nên nói , từ nay về sau anh không muốn nghe thấy lời này ".
Vừa nói xong, anh nhanh chóng xoay người rời đi, không muốn tiếp tục nói cùng cô nữa.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng của anh, nước mắt cô nhanh chóng tuôn rơi.
Trong lòng cô vô cùng đau đớn.
" Tiểu Du, cậu gần đây khỏe chứ?" Trình Sùng Ngạn một bên lái xe, một bên quan tâm hỏi.
" Tớ...........rất khỏe". Đinh Vũ Du cười lớn:" tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
" Gần đây tớ thấy cậu không bình thường, hơn nữa thường hay ngơ ngẩn, có phải có tâm sự gì không?"
Kể từ sau hôm sinh nhật, dường như cô đã thay đổi, trở nên im lặng ít nói hơn, thậm chí khi giáo sư điểm danh, cô cũng ngây ngô không có trả lời.
" Tớ làm gì có tâm sự? Cậu đừng suy nghĩ lung tung". Cô phủ nhận
" Vậy sao?" Đối với cách nói chuyện của cô, Trình Sùng Ngạn không tin. Nếu không phải do cô có tâm sự nên ảnh hưởng đến việc học, với sự thông minh của cô, căn bản không cần đến sự giúp đỡ của cậu, mấy buổi tối hôm nay cậu đã giúp cô lấy lại khiến thức, để vượt qua kì thi sắp tới.
" Tớ chỉ là............. Có chút không thích ứng với cuộc sống ở đây, dù sao thì tớ mới đến Mĩ không lâu". Cô tìm một cái cớ, cô không thể để cho cậu ta biết được chuyện mình thất tình.
" Như vậy à.................". Thật ra thì cậu cũng đoán được phần nào tâm sự của cô, chỉ là cô không chịu tiết lộ, cậu cũng không muốn nói:" Không sao, từ từ cậu sẽ thích ứng".
Dừng lại 1 chút, cậu an ủi:" Cậu tinh thần không tốt, không nên lái xe, như vậy rất nguy hiểm, tạm thời trong thời gian này tớ sẽ đưa đón cậu đi học".
Nhìn thấy cô như vậy, cậu không thể nào để cô tự lái xe, kiên trì muốn đưa cô về nhà.
" Tớ thật không biết làm sao, làm phiền cậu quá". Vì đưa đón cô, câu ấy mỗi ngày phải đi xe 2 tiếng để tới đón co, kiến trong lòng cô vô cùng khó xử.
" Không phiền gì hết". Cậu cười nhạt,:" Tớ rất vui vì được làm 1 việc gì đó cho cậu".
" Sùng ngạn, cậu.....................". Cảm kích cùng áy náy trong lòng cô đan xen, đối mặt tình cảm mà cậu bỏ ra, cô không thể nào hoàn trả.
" Đến nhà rồi". Không cho cô bất kì cơ hội nói chuyện , Trình Sùng Ngạn dừng xe ở trước cửa nhà:" Tám giờ sáng mai tớ đến đón cậu, nhớ đi ngủ sớm, đừng thức quá khuya".
Đợi Đinh Vũ Du xuống xe, anh cười cười vẫy tay cô, ngay sau đó đóng cửa xe đi.
Sững sờ nhìn theo chiếc xe, cho đến khi chiếc xe biến mất ở cuối đường, cô mới mở cửa vào nhà.
Khi cô thấy trong phòng còn sáng đèn, trong lòng lòng không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ............ Anh đã về?
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới 10:30 sao hôm nay anh lại về nhà sớm như vậy?
Liếc nhìn nhà để xe, thấy cánh cửa đã đóng chặt, khiến cô không thể phán đoán được xe anh có trong đó không.
Thôi! Nếu anh ở nhà thì sao?
Anh nhất định là ở trong phòng xử lí công việc, căn bản sẽ không để ý đến cô.
Kể từ ngày nói chuyện trong phòng ăn, thái độ của anh càng trở nên lạnh lùng, trước đây anh còn chào hỏi qua loa, nhưng bây giờ dù biết cô có mặt ở nhà, cũng không để ý đến cô, coi cô là không khí.
Nghĩ đến đó lòng cô vô cùng chua xót, cô không nhịn được thở dài, lấy chìa khóa mở cửa.
Như cô dự đoán, Đinh Tử Hạo không có trong phòng khách, chỉ là,.....................
Cô phát hiện trên bàn trà có 2 ly rượu, trong đó 1 cái ly uống rượu còn dư 1 phần 3 rượu đỏ.
Dường như ý thức được chuyện gì, cả người cô chấn động
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...............
Giấc mơ trên máy bay, nỗi sợ hãi bao trùm tỏng tâm trí cô, nhịp tim cô tăng mạnh, cô run rẩy bước từng bước về phía phòng trên lầu 2.
Theo bản năng, đến cửa phòng anh, cặt mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt, giống như muốn nhìn tất cả.
Là mơ sao? Cô loáng thoáng nghe được âm thanh giao hoan của nam nữ.
Máu nhất thời lên đến đỉnh đầu, cô hoảng hốt thoát khỏi hiện trường, lảo đảo trở lại phòng của mình, đem cửa khóa chặt lại.
Anh không hề quan tâm đến cảm nghĩ của cô, anh mang bạn gái về nhà qua đêm.
Anh làm như vậy là muốn cô thay đổi ư?
Co ro ở góc tường, thân thể cô không ngừng run lẩy bẩy, trong lòng cô như có mọt mũi dao nhọn khoét sâu , làm cô đau không cách nào hít thở được.
Tại sao anh nhẫn tâm đối xử với cô như vậy?
Cô chỉ là yêu một người, tại sao lại chịu nhiều đau khổ như vậy?
Úp mặt vào đùi, cô im lặng rơi lệ, chỉ hi vọng mình không đến nơi này, cũng không cần phải chịu đựng đau đớn như vậy.
Sáng hôm sau Đinh Vũ Du lặng lẽ ra khỏi cửa, một mình lẳng lặng ngồi ở cầu thang trước nhà, chờ Trình Sùng Ngạn tới đón cô.
Tối hôm qua, cô vô cùng đau khổ cả 1 đêm không hề chợp mắt, để tránh đụng phải anh cùng Lê anna, cô dứt khoát đi ra cửa trước, để tránh gặp mặt nhau càng thêm lúng túng và bất an.
Vốn tính toán khi nào trong phòng có tiếng động cô sẽ đi đến đường cái ngồi chờ, có lẽ là do quá mệt mỏi, cô lại ngồi trên cầu thang ngủ. Không biết ngủ đã bao lâu, khi cửa ở phía sau kéo ra đã thức tỉnh cô.
A ! Cô ngủ quên
Tự than thở sau đó nhìn về phía sau, cô thấy Lê Anna ôm lấy tay anh từ cánh cửa đi ra, xem ra bọn họ cùng nhau chuẩn bị đi làm
Liếc thấy cô còn ngồi trên bậc thang, Đinh Tử hạo không khỏi ngạc nhiên:" Làm sao em,.............."
Không đợi anh nói dứt lời, Đinh Vũ Du nhanh chóng đứng dậy, vội vàng rời đi, cô không muốn nhìn thấy hai người anh anh em em trước mặt cô.
Không biết rằng mình ngồi quá lâu, đầu óc còn chưa tỉnh ngủ, cô đột nhiên đứng dậy khiến đầu óc choáng váng, làm cô suýt nữa té xuống bậc thang.
" Cẩn thận". Anh nhanh tay bắt được cánh tay của cô, đỡ cô:" Sao rồi, em có bị thương không?" anh lo lắng nhìn xem cô.
" Không cần anh quan tâm ". Cô hất tay của anh ra, nhanh chóng hướng bên ngoài đi
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh âm thầm cười khổ, đương nhiên anh biết nguyên nhân cô tưc giận
" Sao vậy? Anh em anh cãi nhau sao?" Thấy Đinh Vũ Du hờ hững ngay cả chào hỏi cũng không nói, Lê Anna không nhịn được hỏi.
" Ai biết? Anh làm sao biết được em ấy làm sao?" anh không muốn tiết lộ chuyện gì với Lê Anna, tránh cho cô hiểu lầm, đem chuyện này càng trở nên phức tạp đến lúc đó càng khó giải quyết hơn.
" Vậy sao?" Lê Anna buồn bưc, tất cả các phản ứng của Đinh Vũ Du cô đều nhìn rõ, đều là phụ nữ, làm sao cô không nhìn ra tâm sự của cô bé? Cô cau mày hỏi:" Chẳng lẽ em ấy thích anh, cho nên không vừa ý nhìn anh và em hẹn hò?"
Cá tính cô từ trước giờ thẳng thắn, chỉ là có gì nói lấy khiến trong phút chốc anh không biết trả lời sao.
" Em đừng suy nghĩ nhiều quá". Do dự 1 lát anh vẫn không thừa nhận sự thật này:" Cô bé cáu gắt vậy thôi, mấy ngày là hết".
" Tốt nhất là như vậy". Lê Anna khẽ nói:" Em thấy anh rất thích ở chung 1 chỗ với cô bé, hi vọng quan hệ 2 người chỉ là anh em".
Cô không thể nào quên được khi Đinh Vũ Du mới đến, thời gian của Đinh Tử Hạo dường như chỉ dành cho cô bé, quên luôn sự tồn tại của người bạn gái là cô
" Làm ơn, đừng nghĩ lung tung , cô bé là em anh". Đinh Tư Hạo nói
" Cũng không phải em gái ruột thịt". Lê Anna cười lạnh 1 tiếng.
" Em đang ghen tuông cái gì vậy? " Đinh Tử Hạo có chút nổi giận:" Hôm qua chúng ta cùng nhau lên giường không đủ thỏa mãn cho em? Nếu như anh và cô ấy có chuyện gì, còn có thể dẫn em về nhà hẹn hò sao?"
" Em chỉ muốn anh hiểu rõ". Cô nói vô cùng kiên định:" Mặc dù em rất thích anh, nhưng mà em không muốn cùng một người đàn ông tình cảm không rõ ràng ở cùng với nhau, với điều kiện của em, đàn ông muốn theo đuổi em vô cùng nhiều".
" Em đang cảnh cáo tôi?" có đôi lúc anh không thể nào chịu nổi người phụ nữ mạnh mẽ này.
'" Em chỉ là muốn nói sự thật". Cô không muốn thảo luận vấn đề này nữa, vẫy tay chào tạm biệt:" được rồi, em lái xe đi, có cuộc họp quan trọng".
Vì để che mắt mọi người , bọn họ từ trước đến giờ tự mình lái xe , người trước kẻ sau đến công ty đi làm, không bao giờ cùng nhau xuất hiện.
Thấy Lê Anna lái xe oto rời đi, anh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù người phụ nữ này thành thục, lại xinh đẹp nhưng mà tính tình mạnh mẽ có lúc làm cho người ta không chịu nổi.
Chính là được cái này mất cái kia! Ở đời không có gì là hoàn hảo.
Anh tự cười một tiếng , đang chuẩn bị lái xe đi , nhưng không nhịn được liếc về phía Đinh Vũ Du 1 cái.
Chỉ thấy cô đang đứng bên lề đường nói chuyện cùn với một bạn nam
Người đó là..............
Anh nhanh chóng nhận ra đối phương, bạn nam kia chính là người đến tặng quà sinh nhật cô Trình Sùng Ngạn
Mới sáng sớm mà cậu ta đã đến đây làm gì?
Vốn đã chuẩn bị lái xe đi làm, anh không nhịn được dừng lại quan sát.
" Này, cậu sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?" theo như lời hứa tối hôm qua, Trình Sùng Ngạn tới đón cô đi học, nhìn thấy cặp mắt thâm quầng của cô, nhìn i như con gấu trúc.
" Không có gì, tớ chỉ sợ mình không theo kịp, nên thức khuya đọc sách". Đinh Vũ Du bịa lí do.
" Vậy sao?" cậu vừa nhìn thấy 1 cô gái xa lạ lái xe từ nhà cô rời đi, nhưng mà cậu không muốn hỏi nhiều :" Cậu cần gì phải cực khổ như vậy? Tớ sẽ giúp cậu học mà. Cậu cứ như vậy thì ban ngày làm gì có tinh thần nghe giảng, như thế này thì đi học lại ngủ gật cho coi"
" Không sao, dù sao cũng có cậu bao che". Đinh Vũ Du cười nghịch ngợm với cậu
" Cậu đó". Thấy cô hoàn toàn dựa dẫm vào mình , Trình Sùng Ngạn cười cười xoa đầu cô, sau đó nhận lấy túi xách trong tay cô." Tớ giúp cậu cầm, cậu lên xe đi".
...................
Từ xa nhìn thấy Trình Sùng Ngạn và Đinh Vũ Du cùng nói cùng cười, anh không khỏi thở dài.
Trước kia cô và anh cũng vui vẻ như vậy , nhưng bây giò thì không còn nữa rồi.
Trong lòng anh có chút...................
Bất chợt, anh nhớ lại lời nói của Lê Anna....
Em thấy anh rất thích cùng em ấy ở chung một chỗ.
Đúng vậy, anh thích ở cùng cô, ở bên cô có một loại cảm giác thoải mái, thậm chí ạh còn tin tưởng và phụ thuộc vào cô.
Đó là cảm giác mà không người nào có thể khiến anh có được trừ cô.
Này! Mình đang nghĩ gì vậy?
Đột nhiên anh giật mình vì cảm xúc của chính mình, Đinh Tử Hạo nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ đó, trở về với thực tại.
Gặp ma rồi sao? Cô ấy là em gái của anh, chỉ có thể là em gái của anh.
Đinh Tử hạo vội vã xoay người bước vào xe, nhanh chóng hất bay những suy nghĩ không nên có.
Mặt khác, Trình Sùng Ngạn thay Đinh Vũ Du bỏ túi ở phía sau, ngay sau đó liền lái xe đến trường.
"Vừa rồi cô gái đi cùng anh trai cậu là bạn gái của anh ấy sao?" một lúc lâu sau đó, cậu vô tình hay cố ý hỏi.
"Ừ". Nghe cậu nhắc đến Lê Anna , cô tràn đầy khó chịu , hừ lạnh một tiếng.
' Này................. Là một người thành thục lại quyến rũ, thảo nào anh cậu lại thích cô ấy". Cậu khen ngợi
" Sao vậy, cậu cũng thích loại phụ nữ như vậy?" Ngay cả Trình Sùng Ngạn cũng khen ngợi cô ta, làm cô không khỏi buồn bã.
" Phụ nữ như vậy có thể thỏa mãn được dục vọng của đàn ông". Trình Sùng Ngạn cười nói.
Nghe vậy, cô không khỏi sững sờ:" Cậu nói................là ở trên giường?"
" Đúng vậy". Cậu gật đầu
" Như tớ thì sao?" Cô không nhịn được muốn hỏi:" người như tớ, có thể thỏa mãn đàn ông ở trên giường được không?"
" Cậu.................." cậu ta liếc nhìn về phía cô:" sao lại hỏi cái này?"
" Tớ chỉ muốn biết một chút suy nghĩ của đàn ông thôi". Cô thúc giục:" Sao sao, cậu nói đi".
" Cái này...................." Cậu cười ha ha:" Cậu là cô bé thanh thuần , đáng yêu, đàn ông chỉ muốn yêu thương cậu, bảo vệ cậu, nhưng không dễ dàng khiến đàn ông.............. Ừ............ Cảm thấy căng thẳng".
Cảm thấy căng thẳng? Khuôn mặt của cô trong phút chốc đỏ lên.
Chẳng lẽ anh trai không chấp nhận cô, là do nghĩ cô quá trẻ con, không thể thỏa mãn anh hay sao?
" Vây tại sao cậu không tìm một cô gái để cho cậu thỏa mãn?" cô tiếp tục truy vấn:" Theo cách nói của cậu, tớ là cô gái không thể thỏa mãn cậu phải không?"
" Cái này................." Trình Sùng Nhạn cười giải thích :" tuổi cuả tớ bây giờ không cần loại con gái đó, giống như cậu thì rất thích hợp với tớ".
" Nhưng một ngày nào đó cậu lớn, cũng sẽ tìm loại con gái kia?" Đinh Vũ Du nghi ngờ hỏi:" Cho đến lúc đó, chẳng phải cậu sẽ yêu trẻ con là tớ sao?"
" Đứa ngốc, chẳng lẽ cậu vĩnh viễn ở tuổi 20 sao?" Trình Sùng Ngạn vỗ vỗ đầu cô:"Đến lúc đó cậu cũng sẽ trở thành cô gái quyến rũ, khiến đàn ông phải căng thẳng rồi".
Nói cũng đúng, Đinh Vũ Du không thể nào không đồng ý cách nói của cậu, đợi đến tuổi nhất định, cô cũng sẽ trở thành cô gái quyến rũ, chỉ là...............
Cô không có thời gian để chờ đợi thêm nữa
Đợi đến lúc đó, anh sớm đã thuộc về người con gái khác, vĩnh viễn không thuộc về cô
Xem ra , cô phải nghĩ biện pháp để mình trở nên thành thục quyến rũ trước tuổi, để anh biết được sức hút của cô,..............
" Này, cậu đang nghĩ gì vậy?" nhìn cặp mắt cô đăm đăm nhìn về phía trước, cậu không nhịn được hỏi
" Không có gì, không có gì". Cô cẩn thận che giấu ý đồ đen tối của mình:" Tối hôm qua tớ ngủ không ngon, cậu chở tớ đi mua cafe được không? Tớ sợ sẽ ngủ gật trong lớp .
" Không thành vấn đề, cậu muốn mua cafe ở đâu?". Cậu dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô, đừng nói là 1 ly cafe nhỏ bé, muốn cậu đốt nhà cậu cũng không từ chối
Sự im lặng dần dần lan tỏa ra không gian giữa hai người........
Một lúc sau , Đinh Vũ Du lên tiếng phá tan bầu không khí ngộp ngạt này. "Em thật không hiểu rõ." Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, "Em thật sự không hiểu rốt cuộc cuối cùng là anh đang sợ cái gì? Tình cảm đối với anh khó nói như vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì căn bản anh không yêu thích em, chẳng qua là do cha mẹ yêu cầu nên mới miễn cưỡng quan tâm, lo lắng, đối xử tốt với em?"
Nói đi nói lại, cô nhẫn nhịn bấy lâu nước mắt cũng không kìm được nữa, thay nhau lăn dài xuống đôi gò má lúm đồng tiền xinh đẹp của mình.
"Tiểu Du........" Thấy khuôn mặt Đinh Vũ Du đầy nước mắt, Đinh Tử Hạo cũng không thoát khỏi luống cuống tay chân
. "Em đừng khóc, có chuyện gì hãy từ từ bàn bạc, em............"Anh hốt hoảng vội vàng chụp lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, "Cầu xin em mà, đừng khóc nữa được không? Bộ dạng em như vậy, anh thật sự không biết nên làm như nào mới phải."
Cô giữ chặt đôi bàn tay anh đang lau nước mắt của cô, "Nói cho em biết, anh có phải hay không là do ba mẹ yêu cầu, từ chối không được nên mới đối xừ tốt với em? Nhưng thật ra không tận sau trong lòng, anh căn bản cũng không yêu thích em, có phải hay không?"
Nếu như đây là sự thật, cô thật không thể nghi ngờ rằng anh chính là một diễn viên rất xuất sắc, khuôn mặt vui vẻ tươi cười của anh khi cùng cô trò chuyện rất tự nhiên, ngay cả giác quan thứ sau nhạy bén của con gái như cô cũng không thể nào phát hiện được sự dối trá lẫn ở trong đó.
"Haizz........" Đinh Tử Hạo Bất đắc dĩ thở dài kiềm chế tức giận, "Em rốt cuộc là đang đi đến đâu? Người con gái đáng yêu, thông minh như em ai lại không thích? Anh dĩ nhiên cũng thích em, nhưng là thích cũng có nhiều loại, anh đối với em chỉ là tình cảm anh em, tình cảm nam nữ cũng không hề dính vào trong này.
"Anh kiên nhẫn mà giải thích nhẹ nhàng, cố gắng hết sức đem sự tổn thương của cô giảm xuống mức thấp nhất, cũng hy vọng khiến cô có thể hiểu nội tâm anh, cố gắng ngăn chặn cô không nên có bất kì ý nghĩ sâu xa nào với mình.
"Chỉ cần anh yêu thích em, giữa chúng ta liền có cơ hội." Đối với anh, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha
"Tiểu Du, chuyện tình cảm không phải chỉ do sự tình nguyện từ một phía." anh cố gắng dùng lời nói nhẹ nhàng để khai thông suy nghĩ của cô, "Em hiện tại chỉ là chưa gặp được đối tượng mình yêu thích, nên mới có thể đem tình cảm nam nữ này đặt lên người anh, dù sao chúng ta cũng là người thân gần gũi nhau nhất, nên sẽ làm em có cảm giác như vậy."Thông thường em gái sẽ sùng bái anh trai của mình, hơn nữa hai người bọn họ lại càng không có quan hệ máu mủ nào, như vậy càng dễ dàng hướng cô tới những ý nghĩ sai lầm, Đinh Tử Hạo tin tưởng đây chính là vấn đề mà cô em gái mình đang vướng phải. "Anh nghĩ rằng em muốn anh nói những điều này sao?" Đinh Tử Du buồn bã lắc đầu một cái, "Em cũng đã từng cho là như thế, cho rằng mình quá ảo tưởng, không thiết thực, em cũng từng cố gắng thử tiếp nhận những tình cảm của nam nhân khác dành cho mình, nhưng sự thật là em làm không được, trừ anh ra, trong lòng em căn bản là không thể chấp nhận người thứ hai."
Nhìn thấy cô em gái mình đang thương tâm ở trước mặt, ngực của Đinh Tử Hạo cũng không khỏi dâng lên một hồi đau nhói. Anh vẫn cho răng cô vẫn còn là cô gái nhỏ như những con cá nhỏ lặn sâu dưới đáy biển, không buồn phiền, không ưu sầu, nào biệt được cô em gái này lại lấn sau vào loại tình cảm dành cho anh trai minh như vậy. Những tâm sự này thật chất có liên quan đến anh, thế mà anh nửa điểm cũng không làm được gì. Đinh Tử Hạo hoàn toàn không có biện pháp nào tưởng tưởng được nếu mình nhúng chàm cô em gái này, thì cha mẹ người đã nuôi dưỡng anh bấy lâu nay sẽ có phản ứng gì? Bọn họ đại khái sẽ cực kì tức giân đi mà mắng anh vong ân bội nghĩa, sau đó lại xách theo dao vụt tới trước mặt anh, đánh cùng đâm anh tới khi anh không còn một hơi thở mới thôi!Nói gì đi chăng nữa anh cũng không thể làm những việc vong ân bội nghĩa, hắn làm sao có thể dùng phương thức này để báo đáp ân nghĩa của hai bậc tiền bối của Đinh gia, người đã có công ơn nuôi dưỡng hắn đây? Cô sững sờ ngước nhìn anh, "Nếu em không phải là em gái của anh, anh sẽ thật sự yêu thương và coi trong em sao?""Anh không chấp nhận những loại phỏng đoán như thế này." Anh lắc đầu một cái, "Em là em gái của anh, đầy là sự thật mà bất cứ ai cũng không thay đổi được.""Đó không phải là sự thật." Cô cắn nhẹ môi dưới, "Chỉ cần anh nguyện ý thay đổi lời nói.........""Anh không thể nào thay được ý nghĩ ấy trong anh." Đinh Tử Hạo rút cánh tay đang bị cô nắm chặt, "Anh chỉ có thể nói như vậy, nếu như em không thể thay đổi được những lời đó, như vậy anh cũng không thể giúp gì được.""Anh.........." Nhìn vẻ mặt anh không chút luyên tiếc, trái tim cô nhất thời vỡ tan thành từng mãnh. Tại sao? Tại sao lại vậy? Tại sao anh trai cô có thể đối xử tàn nhẫn với cô như thê, không cho cô đến một cơ hội nào để bày tỏ tâm tình của mình?Trong lòng cô giờ đây toàn sự tuyệt vọng, Đinh Vũ Du cũng không nhìn được mà gục xuống bàn khóc thành tiếng. Tiếng khóc cô bi thương, Đinh Tử Hạo anh đây cự kỳ đau lòng, bản năng anh như muốn nhanh chóng ôm cô vào lòng mà an ủi một phen; nhưng vừa nghĩ tới hành động cùng thái độ mà Đinh Vũ Du đối với anh lúc nãy, lại khiến anh dừng bước, không dám đỗi với cô có bất kỳ đụng chạm nào. Anh mặc dù không nỡ nhìn thấy cô thương tâm, nhưng lại càng không để lôi cô đi nói rõ ràng; nhưng nếu càng để lâu như thế, chỉ sợ Đinh Vũ Du đứa em gái này của anh sẽ càng lún càng sau vào bể tình này, ngày sau sẽ càng bị tổn thương hơn, Mà hành động khóc của cô lúc ban nãy nhất thời khuấy lên sự tò mò của những người khách xung quanh bọn họ, Đinh Tử Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, hết sức khinh thường những ánh mắt đang hướng về bọn họ, hoàn toàn không có ý can ngăn tiếng khóc của cô em gái nhỏ này. Anh sẽ để cho cô khóc hết những buồn phiên thương tâm trong lòng cô! Phát tiết đi qua, có lẽ suy nghĩ trong cô sẽ thay đổi không chừng. Tuy rằng suy nghĩ theo hướng đó, anh vẫn như cũ lo lắng trùng trùng, chỉ sợ ý tưởng này chỉ là hắn một bên tình nguyện, nếu như Đinh Vũ Du vẫn không chịu buông tha anh thì sao?.......
Xoa lấy huyệt Thái Dương đang co rút đau đớn, anh bây giờ thật sự không còn dũng khí nào để tiếp tục suy nghĩ tiếp nữa.
Chính anh đã quen thấy những cảnh bi thương ngoài xã hội cũng như trong thương trường máu lạnh này, nhưng đây là vấn đề đầu tiên trong đời anh cảm thấy khó giải quyết như vậy.
Ngồi trước bàn ăn vô cùng to lớn, Đinh Vũ Du nhìn chằm chằm quyển sách, cưỡng bức đầu óc mình nhồi nhét kiến thức bên trong quyển sách, nhưng bất đắc dĩ hình bóng Đinh Tử Hạo vẫn luôn luôn hiện lên , thỉnh thoảng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
Đinh Vũ Du mày chuyên tâm một chút!
Cô đã âm thầm nhắc nhở mình, đáng tiếc, sự nhắc nhở của cô nửa điểm không có tác dụng
Phiền phức vẫy vẫy đầu, cô đứng dậy rót cho mình chén nước , chậm rãi đi tới cửa sổ ngắm bóng đêm bên ngoài
Bây giờ đã là nửa đêm, bên ngoài tối đen như mực ,chỉ xa xa ngọn đèn đường mang ánh sáng mơ hồ.
" Haizzz" Đinh Vũ Du không nhịn được khẽ thở dài một cái
Kể từ ngày sinh nhật cô nói rõ lòng mình với anh, anh cố tình lảng tránh cô, mỗi ngày đi sớm về trễ, dường như hai người không hề có cơ hội chạm mặt , cho dù gặp mặt, anh cũng không giống như xưa không còn thân thiện như trước, luôn chào hỏi lạnh nhạt sau đó trở về phòng, hai người giống như người xa lạ đang ở chung một mái nhà.
Giống như tối nay, bây giờ đã gần nửa đêm, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của anh, trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cô, làm bạn là quyển sách dày cộm cùng với một căn phòng trống không
Còn có .............lòng cô vô cùng đau
Chẳng những anh cự tuyệt cô, lại còn cự tuyệt một cách triệt để, rõ ràng là muốn cô hết hi vọng . Thái độ kiên quyết khiến cô không ngờ tới, làm cho cô hoàn toàn không biết được sẽ phải làm gì để anh thay đổi.
Chẳng lẽ cô và anh vô duyên? Cô phải mất anh?
Nghĩ đến đây, Đinh Vũ Du không nhịn được thở dài một cái.
Khi cô đang than thở đồng thời cửa phòng khách truyền đến tiếng vang mở cửa, trong đêm tối nghe thật rõ ràng.
Trái tim cô giật mình, anh đã về.
Để ly xuống, cô theo thói quen muốn đi gặp anh một chút, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt, cô không khỏi chần chừ dừng bước.
Cô đi qua thì thế nào? Anh cũng chỉ lạnh nhạt hỏi thăm cô, sau đó nhanh chóng trở về phòng mình nghỉ ngơi, căn bản là chẳng muốn nói chuyện cùng cô, cô sẽ tự tìm đến mất mặt mà thôi.
Dựa vào cửa sổ, cô cảm thấy lòng mình chua xót cùng mờ mịt.
Thấy trong phòng còn sáng đèn, Đinh Tử Hạo khẽ nhăn mày, anh biết Đinh Vũ Du vẫn còn chưa đi ngủ trong lòng có chút chần chừ.
Anh nên như xưa đến chào hỏi cô? Hay là nhanh chóng trở về phòng mình?
Do dự một hồi lâu, cuối cùng anh cất bước về phía phòng ăn
Vì để cô từ bỏ, mấy này nay anh giảm bớt cơ hội hai người gặp mặt, mặc dù anh vô cùng nhớ những ngày 2 người sống chung vui vẻ, mặc dù anh rất muốn cùng cô vui đùa như lúc trước, nhưng anh lo lắng nếu có quá nhiều sự tiếp xúc sẽ khiến cô có cơ hôi , cho nên dành phải quyết tâm giữ khoảng cách với cô.
Chỉ là, khoảng cách không phải là anh không còn quan tâm cô, anh vẫn duy trì hỏi thăm và quan tâm đến cô, dù sao cô cũng là người nhà của anh, em gái anh. Nhưng anh lại tạo cho mình sự lạnh lùng, khiến cho anh nhiều khi đối mặt với cô cảm thấy vô cùng lúng túng, không khỏi có chút mong muốn nhìn thấy cô.
Dựa vào cửa sổ, Đinh Vũ Du thấy anh đi vào phòng ăn, lại đứng yên một chỗ, không hề nói chuyện
Cô cứ im lặng đứng như vậy , trên khuôn mặt tái nhợt không biểu hiện nét mặt
Đối với sự im lặng của cô, trái tim Đinh Tử Hạo không khỏi xẹt qua một chút phiền muộn cùng mất mát.
Nếu là lúc trước, cô đã vui vẻ chạy tới, kéo lấy anh hỏi đủ thứ, vậy mà bây giờ..............
" Em.............". Anh miễn cưỡng cười một tiếng:" Còn chưa ngủ sao?"
" Ừ"
" Đang chuẩn bị bài tập sao?' Đinh Tử Hạo nhìn thấy 1 quyển sách dày trên bàn ăn.
" Ừ". Cô vẫn như cũ không nói câu thứ 2
" Đừng học trễ quá, nghỉ sớm một chút, ngày mai mới đỡ mệt". Anh dặn dò
" Ừ". Đối với đoạn đối thoại có lệ này, Đinh Vũ Du lười đáp lại.
" Như vậy anh về phòng trước, ngủ ngon". Đinh Vũ Du lãnh đạm làm anh không được tự nhiên, anh chỉ muốn cái không khí xa lạ này nhanh chóng biến mất, anh xoay người chuẩn bị đi.
" chờ một chút". Đinh Vũ Du đột nhiên gọi anh lại.
" Chuyện gì?" Đinh Tử Hạo giật mình, không thẻ coi như không nghe thấy, đành phải xoay người đối mặt với cô.
" Anh.......". Cô cắn môi:" Anh đang tránh em sao?"
"Anh nào có tránh em, em đừng suy nghĩ lung tung ". Anh đương nhiên phủ nhận.
" Nếu như anh không tránh em, tại sao trước khi em dậy anh đã đi mất, buổi tối đêm khuya mới về nhà?" Đinh Vũ Du nói toạc ra.
" Gần đây công ty có khá nhiều việc, có lúc anh phải đi hẹn hò với Anna, cho nên thời gian ở nhà tương đối ít".
" Vậy sao?" Đinh Vũ Du lạnh lùng nhìn anh:" Nếu như anh không muốn nhìn thấy em, thì nói với em một tiếng, em sẽ dọn đi, đây là nhà anh, anh không cần làm chuyện uất ức bản thân mình mỗi ngày đi sớm về trễ."
" Em nói bậy bạ gì vậy?" Đinh Tử Hạo không khỏi nhíu mày:" Anh làm sao không muốn nhìn thấy em? Chỉ là anh rất bận , không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em chăm sóc em. Em là em gái anh, nhà của anh chính là của em, từ này đừng nói những lời xa lạ như vậy?"
" Xa lạ". Trong lòng cô vô cùng buồn bã,:" Quan hệ bây giờ của chúng ta không phải là xa lạ sao?"
Tròng mắt cô dần dần hiện lên một tầng hơi nước:" Anh sợ em bám lấy anh, cho nên nói cũng không muốn nói với em, có phải không?"
" Anh làm sao không muốn nói với em?". Thấy cô thẳng thắn nói ra, anh cũng nói hết tâm sự của mình:" Anh không hi vọng lời nói của anh sẽ khiến em hiểu lầm, khiến em có những mong đợi không nên có, tất cả những gì anh làm đều muốn tốt cho em".
" Tốt cho em?" cô nắm chặt tay, nước mắt như muốn rơi xuống:" Nếu như anh thật muốn tốt cho em, nên cho em một cơ hội, mà không phải là cự tuyệt em?"
" Em đừng nói như vậy nữa". Đinh Tử Hạo nghiêm giọng trách mắng:" Đây không phải là lời em gái nên nói , từ nay về sau anh không muốn nghe thấy lời này ".
Vừa nói xong, anh nhanh chóng xoay người rời đi, không muốn tiếp tục nói cùng cô nữa.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng của anh, nước mắt cô nhanh chóng tuôn rơi.
Trong lòng cô vô cùng đau đớn.
" Tiểu Du, cậu gần đây khỏe chứ?" Trình Sùng Ngạn một bên lái xe, một bên quan tâm hỏi.
" Tớ...........rất khỏe". Đinh Vũ Du cười lớn:" tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
" Gần đây tớ thấy cậu không bình thường, hơn nữa thường hay ngơ ngẩn, có phải có tâm sự gì không?"
Kể từ sau hôm sinh nhật, dường như cô đã thay đổi, trở nên im lặng ít nói hơn, thậm chí khi giáo sư điểm danh, cô cũng ngây ngô không có trả lời.
" Tớ làm gì có tâm sự? Cậu đừng suy nghĩ lung tung". Cô phủ nhận
" Vậy sao?" Đối với cách nói chuyện của cô, Trình Sùng Ngạn không tin. Nếu không phải do cô có tâm sự nên ảnh hưởng đến việc học, với sự thông minh của cô, căn bản không cần đến sự giúp đỡ của cậu, mấy buổi tối hôm nay cậu đã giúp cô lấy lại khiến thức, để vượt qua kì thi sắp tới.
" Tớ chỉ là............. Có chút không thích ứng với cuộc sống ở đây, dù sao thì tớ mới đến Mĩ không lâu". Cô tìm một cái cớ, cô không thể để cho cậu ta biết được chuyện mình thất tình.
" Như vậy à.................". Thật ra thì cậu cũng đoán được phần nào tâm sự của cô, chỉ là cô không chịu tiết lộ, cậu cũng không muốn nói:" Không sao, từ từ cậu sẽ thích ứng".
Dừng lại 1 chút, cậu an ủi:" Cậu tinh thần không tốt, không nên lái xe, như vậy rất nguy hiểm, tạm thời trong thời gian này tớ sẽ đưa đón cậu đi học".
Nhìn thấy cô như vậy, cậu không thể nào để cô tự lái xe, kiên trì muốn đưa cô về nhà.
" Tớ thật không biết làm sao, làm phiền cậu quá". Vì đưa đón cô, câu ấy mỗi ngày phải đi xe 2 tiếng để tới đón co, kiến trong lòng cô vô cùng khó xử.
" Không phiền gì hết". Cậu cười nhạt,:" Tớ rất vui vì được làm 1 việc gì đó cho cậu".
" Sùng ngạn, cậu.....................". Cảm kích cùng áy náy trong lòng cô đan xen, đối mặt tình cảm mà cậu bỏ ra, cô không thể nào hoàn trả.
" Đến nhà rồi". Không cho cô bất kì cơ hội nói chuyện , Trình Sùng Ngạn dừng xe ở trước cửa nhà:" Tám giờ sáng mai tớ đến đón cậu, nhớ đi ngủ sớm, đừng thức quá khuya".
Đợi Đinh Vũ Du xuống xe, anh cười cười vẫy tay cô, ngay sau đó đóng cửa xe đi.
Sững sờ nhìn theo chiếc xe, cho đến khi chiếc xe biến mất ở cuối đường, cô mới mở cửa vào nhà.
Khi cô thấy trong phòng còn sáng đèn, trong lòng lòng không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ............ Anh đã về?
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới 10:30 sao hôm nay anh lại về nhà sớm như vậy?
Liếc nhìn nhà để xe, thấy cánh cửa đã đóng chặt, khiến cô không thể phán đoán được xe anh có trong đó không.
Thôi! Nếu anh ở nhà thì sao?
Anh nhất định là ở trong phòng xử lí công việc, căn bản sẽ không để ý đến cô.
Kể từ ngày nói chuyện trong phòng ăn, thái độ của anh càng trở nên lạnh lùng, trước đây anh còn chào hỏi qua loa, nhưng bây giờ dù biết cô có mặt ở nhà, cũng không để ý đến cô, coi cô là không khí.
Nghĩ đến đó lòng cô vô cùng chua xót, cô không nhịn được thở dài, lấy chìa khóa mở cửa.
Như cô dự đoán, Đinh Tử Hạo không có trong phòng khách, chỉ là,.....................
Cô phát hiện trên bàn trà có 2 ly rượu, trong đó 1 cái ly uống rượu còn dư 1 phần 3 rượu đỏ.
Dường như ý thức được chuyện gì, cả người cô chấn động
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...............
Giấc mơ trên máy bay, nỗi sợ hãi bao trùm tỏng tâm trí cô, nhịp tim cô tăng mạnh, cô run rẩy bước từng bước về phía phòng trên lầu 2.
Theo bản năng, đến cửa phòng anh, cặt mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt, giống như muốn nhìn tất cả.
Là mơ sao? Cô loáng thoáng nghe được âm thanh giao hoan của nam nữ.
Máu nhất thời lên đến đỉnh đầu, cô hoảng hốt thoát khỏi hiện trường, lảo đảo trở lại phòng của mình, đem cửa khóa chặt lại.
Anh không hề quan tâm đến cảm nghĩ của cô, anh mang bạn gái về nhà qua đêm.
Anh làm như vậy là muốn cô thay đổi ư?
Co ro ở góc tường, thân thể cô không ngừng run lẩy bẩy, trong lòng cô như có mọt mũi dao nhọn khoét sâu , làm cô đau không cách nào hít thở được.
Tại sao anh nhẫn tâm đối xử với cô như vậy?
Cô chỉ là yêu một người, tại sao lại chịu nhiều đau khổ như vậy?
Úp mặt vào đùi, cô im lặng rơi lệ, chỉ hi vọng mình không đến nơi này, cũng không cần phải chịu đựng đau đớn như vậy.
Sáng hôm sau Đinh Vũ Du lặng lẽ ra khỏi cửa, một mình lẳng lặng ngồi ở cầu thang trước nhà, chờ Trình Sùng Ngạn tới đón cô.
Tối hôm qua, cô vô cùng đau khổ cả 1 đêm không hề chợp mắt, để tránh đụng phải anh cùng Lê anna, cô dứt khoát đi ra cửa trước, để tránh gặp mặt nhau càng thêm lúng túng và bất an.
Vốn tính toán khi nào trong phòng có tiếng động cô sẽ đi đến đường cái ngồi chờ, có lẽ là do quá mệt mỏi, cô lại ngồi trên cầu thang ngủ. Không biết ngủ đã bao lâu, khi cửa ở phía sau kéo ra đã thức tỉnh cô.
A ! Cô ngủ quên
Tự than thở sau đó nhìn về phía sau, cô thấy Lê Anna ôm lấy tay anh từ cánh cửa đi ra, xem ra bọn họ cùng nhau chuẩn bị đi làm
Liếc thấy cô còn ngồi trên bậc thang, Đinh Tử hạo không khỏi ngạc nhiên:" Làm sao em,.............."
Không đợi anh nói dứt lời, Đinh Vũ Du nhanh chóng đứng dậy, vội vàng rời đi, cô không muốn nhìn thấy hai người anh anh em em trước mặt cô.
Không biết rằng mình ngồi quá lâu, đầu óc còn chưa tỉnh ngủ, cô đột nhiên đứng dậy khiến đầu óc choáng váng, làm cô suýt nữa té xuống bậc thang.
" Cẩn thận". Anh nhanh tay bắt được cánh tay của cô, đỡ cô:" Sao rồi, em có bị thương không?" anh lo lắng nhìn xem cô.
" Không cần anh quan tâm ". Cô hất tay của anh ra, nhanh chóng hướng bên ngoài đi
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh âm thầm cười khổ, đương nhiên anh biết nguyên nhân cô tưc giận
" Sao vậy? Anh em anh cãi nhau sao?" Thấy Đinh Vũ Du hờ hững ngay cả chào hỏi cũng không nói, Lê Anna không nhịn được hỏi.
" Ai biết? Anh làm sao biết được em ấy làm sao?" anh không muốn tiết lộ chuyện gì với Lê Anna, tránh cho cô hiểu lầm, đem chuyện này càng trở nên phức tạp đến lúc đó càng khó giải quyết hơn.
" Vậy sao?" Lê Anna buồn bưc, tất cả các phản ứng của Đinh Vũ Du cô đều nhìn rõ, đều là phụ nữ, làm sao cô không nhìn ra tâm sự của cô bé? Cô cau mày hỏi:" Chẳng lẽ em ấy thích anh, cho nên không vừa ý nhìn anh và em hẹn hò?"
Cá tính cô từ trước giờ thẳng thắn, chỉ là có gì nói lấy khiến trong phút chốc anh không biết trả lời sao.
" Em đừng suy nghĩ nhiều quá". Do dự 1 lát anh vẫn không thừa nhận sự thật này:" Cô bé cáu gắt vậy thôi, mấy ngày là hết".
" Tốt nhất là như vậy". Lê Anna khẽ nói:" Em thấy anh rất thích ở chung 1 chỗ với cô bé, hi vọng quan hệ 2 người chỉ là anh em".
Cô không thể nào quên được khi Đinh Vũ Du mới đến, thời gian của Đinh Tử Hạo dường như chỉ dành cho cô bé, quên luôn sự tồn tại của người bạn gái là cô
" Làm ơn, đừng nghĩ lung tung , cô bé là em anh". Đinh Tư Hạo nói
" Cũng không phải em gái ruột thịt". Lê Anna cười lạnh 1 tiếng.
" Em đang ghen tuông cái gì vậy? " Đinh Tử Hạo có chút nổi giận:" Hôm qua chúng ta cùng nhau lên giường không đủ thỏa mãn cho em? Nếu như anh và cô ấy có chuyện gì, còn có thể dẫn em về nhà hẹn hò sao?"
" Em chỉ muốn anh hiểu rõ". Cô nói vô cùng kiên định:" Mặc dù em rất thích anh, nhưng mà em không muốn cùng một người đàn ông tình cảm không rõ ràng ở cùng với nhau, với điều kiện của em, đàn ông muốn theo đuổi em vô cùng nhiều".
" Em đang cảnh cáo tôi?" có đôi lúc anh không thể nào chịu nổi người phụ nữ mạnh mẽ này.
'" Em chỉ là muốn nói sự thật". Cô không muốn thảo luận vấn đề này nữa, vẫy tay chào tạm biệt:" được rồi, em lái xe đi, có cuộc họp quan trọng".
Vì để che mắt mọi người , bọn họ từ trước đến giờ tự mình lái xe , người trước kẻ sau đến công ty đi làm, không bao giờ cùng nhau xuất hiện.
Thấy Lê Anna lái xe oto rời đi, anh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù người phụ nữ này thành thục, lại xinh đẹp nhưng mà tính tình mạnh mẽ có lúc làm cho người ta không chịu nổi.
Chính là được cái này mất cái kia! Ở đời không có gì là hoàn hảo.
Anh tự cười một tiếng , đang chuẩn bị lái xe đi , nhưng không nhịn được liếc về phía Đinh Vũ Du 1 cái.
Chỉ thấy cô đang đứng bên lề đường nói chuyện cùn với một bạn nam
Người đó là..............
Anh nhanh chóng nhận ra đối phương, bạn nam kia chính là người đến tặng quà sinh nhật cô Trình Sùng Ngạn
Mới sáng sớm mà cậu ta đã đến đây làm gì?
Vốn đã chuẩn bị lái xe đi làm, anh không nhịn được dừng lại quan sát.
" Này, cậu sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?" theo như lời hứa tối hôm qua, Trình Sùng Ngạn tới đón cô đi học, nhìn thấy cặp mắt thâm quầng của cô, nhìn i như con gấu trúc.
" Không có gì, tớ chỉ sợ mình không theo kịp, nên thức khuya đọc sách". Đinh Vũ Du bịa lí do.
" Vậy sao?" cậu vừa nhìn thấy 1 cô gái xa lạ lái xe từ nhà cô rời đi, nhưng mà cậu không muốn hỏi nhiều :" Cậu cần gì phải cực khổ như vậy? Tớ sẽ giúp cậu học mà. Cậu cứ như vậy thì ban ngày làm gì có tinh thần nghe giảng, như thế này thì đi học lại ngủ gật cho coi"
" Không sao, dù sao cũng có cậu bao che". Đinh Vũ Du cười nghịch ngợm với cậu
" Cậu đó". Thấy cô hoàn toàn dựa dẫm vào mình , Trình Sùng Ngạn cười cười xoa đầu cô, sau đó nhận lấy túi xách trong tay cô." Tớ giúp cậu cầm, cậu lên xe đi".
...................
Từ xa nhìn thấy Trình Sùng Ngạn và Đinh Vũ Du cùng nói cùng cười, anh không khỏi thở dài.
Trước kia cô và anh cũng vui vẻ như vậy , nhưng bây giò thì không còn nữa rồi.
Trong lòng anh có chút...................
Bất chợt, anh nhớ lại lời nói của Lê Anna....
Em thấy anh rất thích cùng em ấy ở chung một chỗ.
Đúng vậy, anh thích ở cùng cô, ở bên cô có một loại cảm giác thoải mái, thậm chí ạh còn tin tưởng và phụ thuộc vào cô.
Đó là cảm giác mà không người nào có thể khiến anh có được trừ cô.
Này! Mình đang nghĩ gì vậy?
Đột nhiên anh giật mình vì cảm xúc của chính mình, Đinh Tử Hạo nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ đó, trở về với thực tại.
Gặp ma rồi sao? Cô ấy là em gái của anh, chỉ có thể là em gái của anh.
Đinh Tử hạo vội vã xoay người bước vào xe, nhanh chóng hất bay những suy nghĩ không nên có.
Mặt khác, Trình Sùng Ngạn thay Đinh Vũ Du bỏ túi ở phía sau, ngay sau đó liền lái xe đến trường.
"Vừa rồi cô gái đi cùng anh trai cậu là bạn gái của anh ấy sao?" một lúc lâu sau đó, cậu vô tình hay cố ý hỏi.
"Ừ". Nghe cậu nhắc đến Lê Anna , cô tràn đầy khó chịu , hừ lạnh một tiếng.
' Này................. Là một người thành thục lại quyến rũ, thảo nào anh cậu lại thích cô ấy". Cậu khen ngợi
" Sao vậy, cậu cũng thích loại phụ nữ như vậy?" Ngay cả Trình Sùng Ngạn cũng khen ngợi cô ta, làm cô không khỏi buồn bã.
" Phụ nữ như vậy có thể thỏa mãn được dục vọng của đàn ông". Trình Sùng Ngạn cười nói.
Nghe vậy, cô không khỏi sững sờ:" Cậu nói................là ở trên giường?"
" Đúng vậy". Cậu gật đầu
" Như tớ thì sao?" Cô không nhịn được muốn hỏi:" người như tớ, có thể thỏa mãn đàn ông ở trên giường được không?"
" Cậu.................." cậu ta liếc nhìn về phía cô:" sao lại hỏi cái này?"
" Tớ chỉ muốn biết một chút suy nghĩ của đàn ông thôi". Cô thúc giục:" Sao sao, cậu nói đi".
" Cái này...................." Cậu cười ha ha:" Cậu là cô bé thanh thuần , đáng yêu, đàn ông chỉ muốn yêu thương cậu, bảo vệ cậu, nhưng không dễ dàng khiến đàn ông.............. Ừ............ Cảm thấy căng thẳng".
Cảm thấy căng thẳng? Khuôn mặt của cô trong phút chốc đỏ lên.
Chẳng lẽ anh trai không chấp nhận cô, là do nghĩ cô quá trẻ con, không thể thỏa mãn anh hay sao?
" Vây tại sao cậu không tìm một cô gái để cho cậu thỏa mãn?" cô tiếp tục truy vấn:" Theo cách nói của cậu, tớ là cô gái không thể thỏa mãn cậu phải không?"
" Cái này................." Trình Sùng Nhạn cười giải thích :" tuổi cuả tớ bây giờ không cần loại con gái đó, giống như cậu thì rất thích hợp với tớ".
" Nhưng một ngày nào đó cậu lớn, cũng sẽ tìm loại con gái kia?" Đinh Vũ Du nghi ngờ hỏi:" Cho đến lúc đó, chẳng phải cậu sẽ yêu trẻ con là tớ sao?"
" Đứa ngốc, chẳng lẽ cậu vĩnh viễn ở tuổi 20 sao?" Trình Sùng Ngạn vỗ vỗ đầu cô:"Đến lúc đó cậu cũng sẽ trở thành cô gái quyến rũ, khiến đàn ông phải căng thẳng rồi".
Nói cũng đúng, Đinh Vũ Du không thể nào không đồng ý cách nói của cậu, đợi đến tuổi nhất định, cô cũng sẽ trở thành cô gái quyến rũ, chỉ là...............
Cô không có thời gian để chờ đợi thêm nữa
Đợi đến lúc đó, anh sớm đã thuộc về người con gái khác, vĩnh viễn không thuộc về cô
Xem ra , cô phải nghĩ biện pháp để mình trở nên thành thục quyến rũ trước tuổi, để anh biết được sức hút của cô,..............
" Này, cậu đang nghĩ gì vậy?" nhìn cặp mắt cô đăm đăm nhìn về phía trước, cậu không nhịn được hỏi
" Không có gì, không có gì". Cô cẩn thận che giấu ý đồ đen tối của mình:" Tối hôm qua tớ ngủ không ngon, cậu chở tớ đi mua cafe được không? Tớ sợ sẽ ngủ gật trong lớp .
" Không thành vấn đề, cậu muốn mua cafe ở đâu?". Cậu dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô, đừng nói là 1 ly cafe nhỏ bé, muốn cậu đốt nhà cậu cũng không từ chối
/14
|