“Nữ Hoàng” Ông già lại phủ phục trước mặt bà ta như mọi khi.
Hương Ly đang rất bực bội nên khuôn mặt u ám của ông ta khiến cô khó chịu.
“CÚT”
Cô hét lên.
Tiếng hét như xé đất trời.
“Gì vậy Nữ Hoàng?”
Long Kim vừa mới đẩy cánh cửa tồi tàn bước vào.
Ông già trợn tròn mắt lắp bắp: “Long…Long…Kim…đại nhân”
Long Kim gật đầu ra vẻ lịch sự.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hương Ly lạnh nhạt nói.
“Ta sẽ giúp ngươi”
“Giúp?”
“Đúng vậy. Nhưng…”
“Thế nào?”
“Ngươi không được làm hại cô ấy”
“Cô ấy?”. Và sau đó là: “Ha…ha…ha”
Một tràng cười man rợ vang lên. Lũ trẻ và ông già khép nép bên góc tường run cầm cập.
………..
“Sao lại có chuyện đó xảy ra nhỉ?” Diệp Anh thắc mắc.
Sao Mai lắc đầu: “Chịu thôi”
Ơ!
Diệp Anh dụi dụi mắt như thể không tin những gì đang diễn ra vậy.
Sao Mai không hề để ý đến xung quanh vì cô đang bận suy nghĩ về chiếc điện thoại thần kì này.
“Ê…Mày…ơi” Diệp Anh vỗ vào vai Sao Mai nhưng mắt không hề chớp.
Sao Mai nhìn cô bạn của mình và nhìn về phía mắt cô đang hướng tới.
“Sao?”
Diệp Anh gõ vào đầu Sao Mai một cái rõ đau.
“Mày mù à?...Bên kia kìa”
Sao Mai chán nản nhìn sang.
Hương Ly và ai đó đang đi song song với nhau. Họ vừa bước ra từ một căn nhà tồi tàn.
Là Long Kim.
Cô bất ngờ suýt nữa rơi điện thoại.
Dù đã biết anh ta và Hương Ly cùng một phe nhưng cô không ngờ họ lại không che giấu gì mối quan hệ này.
“Ai như thầy Long Kim nhỉ?”
Câu hỏi của Diệp Anh đã bắn một mũi tên đầy máu vào tim của Sao Mai. Cô vội lảng sang truyện khác.
“Thầy ấy làm gì có biết Hương Ly. Mà thôi quan tâm gì. Nhanh đi nào”
Diệp Anh gật đầu.
Cũng có lí!
Nhưng ngôi nhà đó tại sao lại tồi tàn đến vậy.
Chắc chắn trong đó chôn giấu bí mật gì đó của bọn chúng.
“Rù…rù…”
Tiếng chuông điện thoại của Hoàng Anh đưa cô về hiện tại.
Cũng không lưu tên.
Lần này là ai? Không lẽ là…Hương Ly.
Sao Mai thận trọng nghe máy: “Alo…ai thế?”
Là giọng nam: “Đồ ăn cắp. Ai cho phép cô lấy điện thoại của tôi?”
Thì ra là hắn ta.
“Tôi không cố tình”
Rất lạnh lùng!
Và có phần vô trách nhiệm không hề nhẹ.
“Cố tình hay vô tình gì gì thì tôi cũng không quan tâm. Tôi đang ở nhà. Nhanh lên”
Anh ta bắt mình phải chạy về nhà anh ta sao?
Đồ điên!
“NO”
“Xanh lam chàm tím gì đó mặc xác cô. Tôi không có thời gian đâu?. Tôi có hẹn rồi”
Hình như anh ta đang rất gấp gáp.
Có hẹn à?
Ok.
Hương Ly đang rất bực bội nên khuôn mặt u ám của ông ta khiến cô khó chịu.
“CÚT”
Cô hét lên.
Tiếng hét như xé đất trời.
“Gì vậy Nữ Hoàng?”
Long Kim vừa mới đẩy cánh cửa tồi tàn bước vào.
Ông già trợn tròn mắt lắp bắp: “Long…Long…Kim…đại nhân”
Long Kim gật đầu ra vẻ lịch sự.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hương Ly lạnh nhạt nói.
“Ta sẽ giúp ngươi”
“Giúp?”
“Đúng vậy. Nhưng…”
“Thế nào?”
“Ngươi không được làm hại cô ấy”
“Cô ấy?”. Và sau đó là: “Ha…ha…ha”
Một tràng cười man rợ vang lên. Lũ trẻ và ông già khép nép bên góc tường run cầm cập.
………..
“Sao lại có chuyện đó xảy ra nhỉ?” Diệp Anh thắc mắc.
Sao Mai lắc đầu: “Chịu thôi”
Ơ!
Diệp Anh dụi dụi mắt như thể không tin những gì đang diễn ra vậy.
Sao Mai không hề để ý đến xung quanh vì cô đang bận suy nghĩ về chiếc điện thoại thần kì này.
“Ê…Mày…ơi” Diệp Anh vỗ vào vai Sao Mai nhưng mắt không hề chớp.
Sao Mai nhìn cô bạn của mình và nhìn về phía mắt cô đang hướng tới.
“Sao?”
Diệp Anh gõ vào đầu Sao Mai một cái rõ đau.
“Mày mù à?...Bên kia kìa”
Sao Mai chán nản nhìn sang.
Hương Ly và ai đó đang đi song song với nhau. Họ vừa bước ra từ một căn nhà tồi tàn.
Là Long Kim.
Cô bất ngờ suýt nữa rơi điện thoại.
Dù đã biết anh ta và Hương Ly cùng một phe nhưng cô không ngờ họ lại không che giấu gì mối quan hệ này.
“Ai như thầy Long Kim nhỉ?”
Câu hỏi của Diệp Anh đã bắn một mũi tên đầy máu vào tim của Sao Mai. Cô vội lảng sang truyện khác.
“Thầy ấy làm gì có biết Hương Ly. Mà thôi quan tâm gì. Nhanh đi nào”
Diệp Anh gật đầu.
Cũng có lí!
Nhưng ngôi nhà đó tại sao lại tồi tàn đến vậy.
Chắc chắn trong đó chôn giấu bí mật gì đó của bọn chúng.
“Rù…rù…”
Tiếng chuông điện thoại của Hoàng Anh đưa cô về hiện tại.
Cũng không lưu tên.
Lần này là ai? Không lẽ là…Hương Ly.
Sao Mai thận trọng nghe máy: “Alo…ai thế?”
Là giọng nam: “Đồ ăn cắp. Ai cho phép cô lấy điện thoại của tôi?”
Thì ra là hắn ta.
“Tôi không cố tình”
Rất lạnh lùng!
Và có phần vô trách nhiệm không hề nhẹ.
“Cố tình hay vô tình gì gì thì tôi cũng không quan tâm. Tôi đang ở nhà. Nhanh lên”
Anh ta bắt mình phải chạy về nhà anh ta sao?
Đồ điên!
“NO”
“Xanh lam chàm tím gì đó mặc xác cô. Tôi không có thời gian đâu?. Tôi có hẹn rồi”
Hình như anh ta đang rất gấp gáp.
Có hẹn à?
Ok.
/35
|