“Anh muốn gì?” Sao Mai thở hổn hển vì chạy một đoạn đường khá xa để đến quán cà phê.
Long Kim nhếch mép cười.
Vẫy vẫy tay gọi phục vụ. Sau đó nhìn Sao Mai rất thân thiện.
“Ngồi đi rồi chúng ta sẽ bàn bạc”
Sao Mai nhìn đồng hồ.
“Tôi không có nhiều thời gian để nói mấy chuyện vớ vẩn đâu. Tốt hơn hết là nói nhanh đi”
Long Kim nhíu mày: “Em lo cho thằng nhóc ấy đến vậy sao?”
“Gì?”
Sau khi chỉ tay vào menu để gọi đồ uống anh ta mới nói có phần nghiêm túc hơn.
“Chúng ta thoả thuận nhé!”
Sao Mai không tin hai từ “thoả thuận” phát ra từ miệng anh ta.
Cô không nói gì.
“Anh sẽ không làm hại thằng nhóc đó nhưng ngược lại…”
Long Kim nói đến đó thì dừng lại để dò xét thái độ của Sao Mai. Cô nhìn anh ta nhưng không hề lộ vẻ sẽ gật đầu với những gì Long Kim sắp nói.
“Sao…”
“Em…phải là của anh”
Sao Mai đã dự tính trước nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể tin được.
Ác tà và thiên thần thì làm sao có thể yêu nhau?
Sao Mai cầm cốc nước cam đầy ự lên dốc một hơi hết sạch.
“Never…”
Chỉ nói vậy thôi. Sau đó cô ra về.
….
“Thế nào? Đúng chứ?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Hương Ly đã ngồi ở chiếc ghế đối diện và nghe toàn bộ cuộc hội thoại, tuy nó không hề dài.
“Tất cả mới chỉ là bắt đầu”
Hương Ly nhìn Long Kim và cười.
Một nụ cười khinh bỉ.
….
“Cả lớp” Tiếng lớp trưởng vang lên khiến mọi suy nghĩ trong đầu Sao Mai bay biến hết.
Đúng là trời đánh mà!
“Good morning class”
“Good morning teacher”
Lại là Long Kim.
Sao suốt ngày cô phải gặp bản mặt …đẹp trai của anh ta chứ?
Long Kim bình tĩnh giở sổ điểm ra và bắt đầu gọi tên.
“Hương Ly và Hoàng Anh lên bảng trả lời bài cũ”. Giọng trở nên uy lực hơn.
Tại sao anh ta lại chọn đúng hai người này nhỉ?
Sao Mai tuy rất thắc mắc nhưng cũng có làm gì được đâu.
Hoàng Anh cười rất tươi vì được đứng cạnh người đẹp. Anh bước vội vàng để cùng đi song song với Hương Ly.
Hoàng Anh nói khẽ vào tai cô ta: “Chiều nay tại chỗ cũ nhé!”
Hương Ly không nói gì chỉ mỉm cười.
Sao Mai thấy khuôn mặt Hương Ly rất lạ. Cô đang có linh cảm là sẽ có điều không hay xảy ra.
“Á…á…á…á” Tiếng kêu thất thanh kéo cô về thực tại
Gì nữa đây?
Hoàng Anh đang cắn vào cổ Hương Ly sao?
“Á…á…á…á” Tất cả mọi người trong lớp đều đồng thanh la lên. Trong mặt họ thì Hoàng Anh giờ đây đã trở thành bỉ ổi.
Còn với Sao Mai thì không vì cô đã biết tất cả là những trò chơi của Long Kim và Hương Ly bày ra.
Sao Mai nhìn Long Kim, anh ta vẫn đang hết sức bình tĩnh.
“Á…Á…Á” Tiếng kêu thảm thiết của Hương Ly ngày càng to hơn.
Tiếng máu rỉ ra và tiếng khạp sột soạt như nhai ngấu nghiến một thứ gì đó của Hoàng Anh.
Nghĩ lại Hoàng Anh rất giống với hình ảnh của Diệp Anh hôm qua. Chắc chắn bọn họ bị điều khiển.
Đang định chạy lên để tháo gỡ tình hình thì một bàn tay đã nắm chặt bím tóc của cô.
“Diệp…Diệp Anh”. Sao Mai nhìn vào đôi mắt đỏ vô hồn và chiếc răng nanh đang dần lớn lên trong miệng Diệp Anh.
Thế này là thế nào?
Cô nhìn chung quanh lớp học tất cả đã bị hoá đá.
Sao Mai cố gắng thoát khỏi Diệp Anh và nhìn lên trên bảng nhưng thời thế đã thay đổi.
Hương Ly…
Chính bà ta đang cắm những chiếc nanh nghìn năm vào cổ Hoàng Anh. Anh ta đang hét lên như lợn bị chọc tiết vậy.
Nhìn Long Kim cô cảm thấy bất lực.
Tại sao lại phải làm như thế chứ?
“Bỏ tao ra….” Cô dùng hững ngòn tay của mình để kéo mái tóc ra khỏi tay Diệp Anh nhưng một bàn tay khác đã ôm người cô.
Tim cô bỗng chốc chảy thành nước…
Long Kim nhếch mép cười.
Vẫy vẫy tay gọi phục vụ. Sau đó nhìn Sao Mai rất thân thiện.
“Ngồi đi rồi chúng ta sẽ bàn bạc”
Sao Mai nhìn đồng hồ.
“Tôi không có nhiều thời gian để nói mấy chuyện vớ vẩn đâu. Tốt hơn hết là nói nhanh đi”
Long Kim nhíu mày: “Em lo cho thằng nhóc ấy đến vậy sao?”
“Gì?”
Sau khi chỉ tay vào menu để gọi đồ uống anh ta mới nói có phần nghiêm túc hơn.
“Chúng ta thoả thuận nhé!”
Sao Mai không tin hai từ “thoả thuận” phát ra từ miệng anh ta.
Cô không nói gì.
“Anh sẽ không làm hại thằng nhóc đó nhưng ngược lại…”
Long Kim nói đến đó thì dừng lại để dò xét thái độ của Sao Mai. Cô nhìn anh ta nhưng không hề lộ vẻ sẽ gật đầu với những gì Long Kim sắp nói.
“Sao…”
“Em…phải là của anh”
Sao Mai đã dự tính trước nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể tin được.
Ác tà và thiên thần thì làm sao có thể yêu nhau?
Sao Mai cầm cốc nước cam đầy ự lên dốc một hơi hết sạch.
“Never…”
Chỉ nói vậy thôi. Sau đó cô ra về.
….
“Thế nào? Đúng chứ?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Hương Ly đã ngồi ở chiếc ghế đối diện và nghe toàn bộ cuộc hội thoại, tuy nó không hề dài.
“Tất cả mới chỉ là bắt đầu”
Hương Ly nhìn Long Kim và cười.
Một nụ cười khinh bỉ.
….
“Cả lớp” Tiếng lớp trưởng vang lên khiến mọi suy nghĩ trong đầu Sao Mai bay biến hết.
Đúng là trời đánh mà!
“Good morning class”
“Good morning teacher”
Lại là Long Kim.
Sao suốt ngày cô phải gặp bản mặt …đẹp trai của anh ta chứ?
Long Kim bình tĩnh giở sổ điểm ra và bắt đầu gọi tên.
“Hương Ly và Hoàng Anh lên bảng trả lời bài cũ”. Giọng trở nên uy lực hơn.
Tại sao anh ta lại chọn đúng hai người này nhỉ?
Sao Mai tuy rất thắc mắc nhưng cũng có làm gì được đâu.
Hoàng Anh cười rất tươi vì được đứng cạnh người đẹp. Anh bước vội vàng để cùng đi song song với Hương Ly.
Hoàng Anh nói khẽ vào tai cô ta: “Chiều nay tại chỗ cũ nhé!”
Hương Ly không nói gì chỉ mỉm cười.
Sao Mai thấy khuôn mặt Hương Ly rất lạ. Cô đang có linh cảm là sẽ có điều không hay xảy ra.
“Á…á…á…á” Tiếng kêu thất thanh kéo cô về thực tại
Gì nữa đây?
Hoàng Anh đang cắn vào cổ Hương Ly sao?
“Á…á…á…á” Tất cả mọi người trong lớp đều đồng thanh la lên. Trong mặt họ thì Hoàng Anh giờ đây đã trở thành bỉ ổi.
Còn với Sao Mai thì không vì cô đã biết tất cả là những trò chơi của Long Kim và Hương Ly bày ra.
Sao Mai nhìn Long Kim, anh ta vẫn đang hết sức bình tĩnh.
“Á…Á…Á” Tiếng kêu thảm thiết của Hương Ly ngày càng to hơn.
Tiếng máu rỉ ra và tiếng khạp sột soạt như nhai ngấu nghiến một thứ gì đó của Hoàng Anh.
Nghĩ lại Hoàng Anh rất giống với hình ảnh của Diệp Anh hôm qua. Chắc chắn bọn họ bị điều khiển.
Đang định chạy lên để tháo gỡ tình hình thì một bàn tay đã nắm chặt bím tóc của cô.
“Diệp…Diệp Anh”. Sao Mai nhìn vào đôi mắt đỏ vô hồn và chiếc răng nanh đang dần lớn lên trong miệng Diệp Anh.
Thế này là thế nào?
Cô nhìn chung quanh lớp học tất cả đã bị hoá đá.
Sao Mai cố gắng thoát khỏi Diệp Anh và nhìn lên trên bảng nhưng thời thế đã thay đổi.
Hương Ly…
Chính bà ta đang cắm những chiếc nanh nghìn năm vào cổ Hoàng Anh. Anh ta đang hét lên như lợn bị chọc tiết vậy.
Nhìn Long Kim cô cảm thấy bất lực.
Tại sao lại phải làm như thế chứ?
“Bỏ tao ra….” Cô dùng hững ngòn tay của mình để kéo mái tóc ra khỏi tay Diệp Anh nhưng một bàn tay khác đã ôm người cô.
Tim cô bỗng chốc chảy thành nước…
/35
|