“Ê, mày bị đứt dây thần kinh à?” Diệp Anh lay người Sao Mai và nói.
Sao Mai như ma- nơ- canh vậy. Không nói, không cười nhưng chỉ biết đi mà thôi.
“Tại sao? Tại sao?”
Diệp Anh tát vào mặt Sao Mai một cái “BỐP” sau đó hét lên: “CON ĐIÊN”
Sao Mai giật mình.
Và trở thành một Sao Mai khác hẳn. Cái tát ấy có tác dụng nhanh hơn Diệp Anh nghĩ.
“Cái Bar đó đúng không?” Sao Mai chỉ tay về phía bar tấp nập người ra vào.
“Bar Love. Đúng rồi. Vào thôi”
Sao Mai kéo tay Diệp Anh lại và nói nhỏ: “Ăn mặc thế này vào đó có gọi là dở hơi không mày?”
Diệp Anh nhìn xuống bộ quần áo rộng thênh thang của mình. Cười trừ.
Hai đứa chỉ còn biết vào một nhà may gần đó thuê hai bộ vest lịch lãm sau đó bước vào trong bar.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Những cô gái trong bộ váy hở hang nhảy múa điên cuồng.
Nhìn vào chỉ thấy người là người. Biết tìm Bình An ở đâu đây?.
“Hai anh đi đâu đây? Vào chơi với tụi em nha”. Những cô gái lả lướt chạy đến sờ soạng lên người Diệp Anh và Sao Mai.
Thật ghê tởm!
“Chúng tôi có hàng rồi, tạm biệt mấy em nhé!”
Diệp Anh giả giọng nam phải gọi là đỉnh của đỉnh.
Đến bên bàn rượu.
“Cho tôi hai ly loại nhẹ nhé!”
“Tao không biết uống rượu”. Sao Mai nhăn nhó.
Diệp Anh vẫn cười tươi nhưng Sao Mai hiểu nó nói gì.
“Tao cũng thế nhưng phải giả vờ”
Đúng là Diệp Anh có khác. Bốc đồng không thể tả nổi.
Một lúc lâu sau..
“Kia rồi” Sao Mai chỉ tay về phía cô gái sexy đang ngồi im lặng, mặt cúi gằm xuống trong vòng tay của một tên đàn ông.
Dù lớp phấn có che đi khuôn mặt ngây thơ và bộ váy ngắn kia có ngắn cỡ nào đi chăng nữa thì Sao Mai chỉ cần nhìn cũng biết đó là Bình An.
Diệp Anh nhìn theo hướng chỉ tay. Ánh mắt hiện lên vẻ căm phẫn tột đỉnh.
Cô cầm lấy ly rượu trên bàn, dốc một hơi hết sạch.
Sao Mai nhìn cô với con mắt kinh ngạc. Bảo không biết uống mà như thế này sao?.
Diệp Anh đang trong cơn tức giận định đi lại thì người đàn ông ấy đã dắt tay Bình An đi ra khỏi cửa.
Hai người nhanh chóng theo sát.
Họ bắt taxi đến một khách sạn gần đó.
Chẳng lẽ đêm nào Bình An cũng phải làm công việc này chỉ vì muốn kiếm tiền sao?.
Không để cho Bình An và người đàn ông đó bước chân vào khách sạn.
Diệp Anh và Sao Mai chặn đường hắn.
“Con em này ông anh nên đưa cho tôi đi”. Diệp Anh kéo Bình An vào người trong ánh mắt bàng hoàng của người đàn ông đó.
Sao Mai chớp thời cơ, lấy lực mạnh hết sức đạp vào chân ông ta. Khiến ông ta khuỵ xuống. Đúng là già rồi xương cốt cũng yếu đi.
May mà cả ba đứa đều chạy thoát trước khi ông ta gọi đàn em đến.
“Hộc…hộc…hộc…” Tiếng thở đều đều của cả ba cô gái vang lên trên đoạn đường với ánh đèn đêm hiu hắt.
Vuốt nhẹ giọt mồ hôi trên trán, Sao Mai nhìn Diệp Anh cười và nói: “Mày đúng là một diễn viên chuyên nghiệp đấy”
Diệp Anh không nói gì. Nhìn Bình An và hỏi: “Đây là lần thứ mấy?”
Bình An thở hổn hển trả lời: “Đầu”
Sau đó một giọt nước mắt lăn xuống gò mà và rớt xuống con đường nóng.
“Hôm nay tao không kiếm được tiền”
Sao Mai và Diệp Anh im lặng.
“Mẹ tao không thể cầm cự được lâu nữa…hic…hic…Nếu tao không làm thế này thì không thể đủ tiền. Tao đã mất bố nên không thể mất mẹ nữa”
Bờ vai ốm yếu run lên bần bật.
Sao Mai cảm thấy có lỗi nên lựa lời an ủi Bình An: “Tụi tao sẽ xin tiền bố mẹ để giúp mày”
Diệp Anh gật đầu: “Đúng vậy. Sau này trả cho tụi tao là được…Nhưng không được làm cái nghề này nữa”.
Bình An nhìn hai người bạn và cười.
Sao Mai như ma- nơ- canh vậy. Không nói, không cười nhưng chỉ biết đi mà thôi.
“Tại sao? Tại sao?”
Diệp Anh tát vào mặt Sao Mai một cái “BỐP” sau đó hét lên: “CON ĐIÊN”
Sao Mai giật mình.
Và trở thành một Sao Mai khác hẳn. Cái tát ấy có tác dụng nhanh hơn Diệp Anh nghĩ.
“Cái Bar đó đúng không?” Sao Mai chỉ tay về phía bar tấp nập người ra vào.
“Bar Love. Đúng rồi. Vào thôi”
Sao Mai kéo tay Diệp Anh lại và nói nhỏ: “Ăn mặc thế này vào đó có gọi là dở hơi không mày?”
Diệp Anh nhìn xuống bộ quần áo rộng thênh thang của mình. Cười trừ.
Hai đứa chỉ còn biết vào một nhà may gần đó thuê hai bộ vest lịch lãm sau đó bước vào trong bar.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Những cô gái trong bộ váy hở hang nhảy múa điên cuồng.
Nhìn vào chỉ thấy người là người. Biết tìm Bình An ở đâu đây?.
“Hai anh đi đâu đây? Vào chơi với tụi em nha”. Những cô gái lả lướt chạy đến sờ soạng lên người Diệp Anh và Sao Mai.
Thật ghê tởm!
“Chúng tôi có hàng rồi, tạm biệt mấy em nhé!”
Diệp Anh giả giọng nam phải gọi là đỉnh của đỉnh.
Đến bên bàn rượu.
“Cho tôi hai ly loại nhẹ nhé!”
“Tao không biết uống rượu”. Sao Mai nhăn nhó.
Diệp Anh vẫn cười tươi nhưng Sao Mai hiểu nó nói gì.
“Tao cũng thế nhưng phải giả vờ”
Đúng là Diệp Anh có khác. Bốc đồng không thể tả nổi.
Một lúc lâu sau..
“Kia rồi” Sao Mai chỉ tay về phía cô gái sexy đang ngồi im lặng, mặt cúi gằm xuống trong vòng tay của một tên đàn ông.
Dù lớp phấn có che đi khuôn mặt ngây thơ và bộ váy ngắn kia có ngắn cỡ nào đi chăng nữa thì Sao Mai chỉ cần nhìn cũng biết đó là Bình An.
Diệp Anh nhìn theo hướng chỉ tay. Ánh mắt hiện lên vẻ căm phẫn tột đỉnh.
Cô cầm lấy ly rượu trên bàn, dốc một hơi hết sạch.
Sao Mai nhìn cô với con mắt kinh ngạc. Bảo không biết uống mà như thế này sao?.
Diệp Anh đang trong cơn tức giận định đi lại thì người đàn ông ấy đã dắt tay Bình An đi ra khỏi cửa.
Hai người nhanh chóng theo sát.
Họ bắt taxi đến một khách sạn gần đó.
Chẳng lẽ đêm nào Bình An cũng phải làm công việc này chỉ vì muốn kiếm tiền sao?.
Không để cho Bình An và người đàn ông đó bước chân vào khách sạn.
Diệp Anh và Sao Mai chặn đường hắn.
“Con em này ông anh nên đưa cho tôi đi”. Diệp Anh kéo Bình An vào người trong ánh mắt bàng hoàng của người đàn ông đó.
Sao Mai chớp thời cơ, lấy lực mạnh hết sức đạp vào chân ông ta. Khiến ông ta khuỵ xuống. Đúng là già rồi xương cốt cũng yếu đi.
May mà cả ba đứa đều chạy thoát trước khi ông ta gọi đàn em đến.
“Hộc…hộc…hộc…” Tiếng thở đều đều của cả ba cô gái vang lên trên đoạn đường với ánh đèn đêm hiu hắt.
Vuốt nhẹ giọt mồ hôi trên trán, Sao Mai nhìn Diệp Anh cười và nói: “Mày đúng là một diễn viên chuyên nghiệp đấy”
Diệp Anh không nói gì. Nhìn Bình An và hỏi: “Đây là lần thứ mấy?”
Bình An thở hổn hển trả lời: “Đầu”
Sau đó một giọt nước mắt lăn xuống gò mà và rớt xuống con đường nóng.
“Hôm nay tao không kiếm được tiền”
Sao Mai và Diệp Anh im lặng.
“Mẹ tao không thể cầm cự được lâu nữa…hic…hic…Nếu tao không làm thế này thì không thể đủ tiền. Tao đã mất bố nên không thể mất mẹ nữa”
Bờ vai ốm yếu run lên bần bật.
Sao Mai cảm thấy có lỗi nên lựa lời an ủi Bình An: “Tụi tao sẽ xin tiền bố mẹ để giúp mày”
Diệp Anh gật đầu: “Đúng vậy. Sau này trả cho tụi tao là được…Nhưng không được làm cái nghề này nữa”.
Bình An nhìn hai người bạn và cười.
/35
|