Sau một thời gian, Mạch Đinh cũng dần thích nghi với công việc. Cậu biết sẽ có rất nhiều chuyện thị phi. Phòng làm việc có phụ nữ thì kiểu gì cũng sẽ có thị phi thôi. Mạch Đinh cũng nghe ngóng được chút ít. Thì ra, dù là ở trong trường hay ra ngoài xã hội, phần lớn chị em phụ nữ đều không thiếu chuyện để tám.
Cậu biết trong công ty có các mối quan hệ mờ ám, vợ của quản lý là một nữ sinh tầm 20 tuổi, nghe nói là vợ bé. Nào là đi xem mắt thất bại. Mà chung lại cũng không liên quan đến chuyện công việc. Không ai muốn nói đến công việc. Ở cái nơi này, công việc là thứ lặp đi lặp lại rất khô khan. Ngày nào Mạch Đinh cũng phải làm đi làm lại những việc như nhau. Những việc quan trọng đương nhiên Cao Quốc sẽ không giao cho một nhân viên thực tập như cậu.
Cô vợ trẻ tuổi của quản lý ăn mặc lộng lẫy bước vào, chị Hoa đương nhiên là không bỏ qua cơ hội nịnh nọt. Chị Hoa là người nữ nhân viên tiếp chuyện với Mạch Đinh trong ngày đầu tiên cậu vào công ty. Chị đã làm ở đây cũng được một thời gian, chị nhiệt tình: “Hôm nay em mặc thế này như công chúa trong phim ấy. Giá hẳn không rẻ rồi. Nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp”. Công chúa sẽ không mặc như vậy nhưng vợ quản lý lại thích: “Em nói bạn đặt từ HongKong về đấy”.
“Chị mặc sẽ chẳng ra làm sao, người xinh đẹp mặc cái gì cũng dễ nhìn hẳn”. Lời nói nịnh nọt của chị Hoa khiến vợ quản lý càng thêm đắc ý, cô lướt bàn tay đeo nhẫn màu đỏ sậm sáng bóng trên cổ áo: “Chị thì mua sao được”. Quản lý đang làm việc, nhìn thấy cô vợ xinh đẹp của mình đến thì cười híp mắt, chạy lại đón. Quản lý tầm hơn 40 tuổi, người vừa mập vừa lùn, cằm hai ngấn. Quản lý đứng cạnh vợ, nhìn như con Bull và con Poodle. Cô vợ ôm cánh tay quản lý: “Không phải là nhớ anh sao? Hôm nay em đi chơi, nhìn thấy đôi giày thích lắm”. Hai người vừa cười vừa nói đi vào phòng làm việc đóng cửa lại.
“Cậu làm cái quái gì vậy?”, Cao Quốc đem mớ giấy tờ ném mạnh lên bàn Mạch Đinh. Mạch Đinh cuống cuồng thu tầm mắt lại, cắn môi không dám ngước lên nhìn ánh mắt Cao Quốc. Mặc dù Mạch Đinh đã rất cố gắng để Cao Quốc hài lòng, nhưng dường như anh ta nhìn thấy Mạch Đinh đã không vừa mắt rồi. Lúc nào cũng bắt bẻ. Mạch Đinh cũng không oán thán gì Cao Quốc. Nếu thật sự cậu làm tốt thì Cao Quốc sẽ không thể bắt bẻ cậu được. Chung thì bởi bản thân cậu chưa đủ năng lực thôi.
Đợi đến khi Cao Quốc ra ngoài gặp khách hàng, chị Hoa tốt bụng đến an ủi Mạch Đinh: “Cậu cũng không cần cho là thật. Anh ta lúc nào cũng như vậy. Giống như tất cả mọi người đều thiếu tiền của anh ta vậy. Cũng khó trách gần 30 rồi mà cũng không có ma nào thèm”. Chị Hoa là người có hành động kì quái nhưng tâm tính cũng tốt.
“Nói không chừng anh ta thích đàn ông cũng nên”, Mạch Đinh chỉ thuận miệng nói ngược ý. Sau khi lời nói phát ra, cậu mới ý thức rằng mình không nên nói như vậy. Cậu đang muốn thanh minh thì chị Hoa mỉm cười: “Ha ha… không nghĩ miệng cậu cũng dữ dội vậy nha”.
“Em không phải là có ý đó”, Mạch Đinh cuống quít giải thích.
“Không sao, yên tâm đi, vừa rồi không phải chị cũng nói xấu anh ta ư? Chị sẽ không nói lung tung ra bên ngoài đâu”. Lời nói của chị Hoa khiến lòng Mạch Đinh căng thẳng. Trong mắt mọi người, thích đàn ông là mang ý nói xấu châm chọc sao? Ở trong mắt người khác, nó mang nghĩa tiêu cực lắm sao? Cậu không nói nữa, không muốn tranh cãi với chị Hoa, cũng không muốn tranh cãi với bất kì ai. Kỳ thật, cũng không cần thiết.
Chuyện này, bạn không thể thuyết phục người khác, cũng như người khác cũng không thể thuyết phục bạn.
Suy nghĩ của họ đối với Mạch Đinh mà nói, cũng không quan trọng đến vậy.
Sắc mặt Cao Quốc khi quay lại còn u ám hơn. Đại khái là hồ sơ với khách hàng không thành, nên xả hết bực tức lên người Mạch Đinh: “Vừa nãy bảo cậu làm lại, còn làm chưa xong sao?”
“Xong ngay đây”.
“Cả buổi chiều cậu ở đây làm cái gì? Đến ngồi nhận lương thôi hả? Không muốn làm nữa thì nghỉ đi”. Cao Quốc bực bội lấy một điếu thuốc đi ra bên ngoài hút. Mạch Đinh chỉ lo cúi đầu tăng tốc độ. Cậu cũng không tự cho rằng bản thân trở thành một nhân vật đáng thương. Ai trong công việc cũng sẽ phải gặp người khó chịu, ai cũng sẽ không tránh khỏi việc bị cấp trên mắng chửi. Bản thân là đàn ông, chút chuyện này có thể chấp nhận được. Chung lại cũng nhờ cả vào An Tử Yến. Ngày nào cũng chịu những lời nói rửa tội của hắn. So với lời nói châm chọc cậu sẽ kéo nền kinh tế cả nước đi xuống thì ở trình độ này có đáng là gì.
Khi không lại nghĩ đến hắn, phải làm việc nhanh một chút rồi về nhà thôi. Tuy hắn là một kẻ độc ác nhưng ngày nào cậu cũng có suy nghĩ muốn nhanh gặp được hắn. Ngay đến việc đi bộ về nhà chỉ có 20 phút cũng không chịu được. Đầu óc của cậu tuyệt đối là hư hỏng mất rồi.
Đợi đến khi Mạch Đinh làm xong việc, phòng làm việc cũng không còn ai nữa. Cậu duỗi người, ngồi tầm mười mấy giây rồi mới từ từ đi xuống dưới. Vừa mới ra khỏi công ty liền nhìn thấy hai khuôn mặt mà cậu không ưa chút nào. Cậu vờ như không quen, chăm chăm đi về phía trước.
“Yến bảo bọn này đến đón cậu đi ăn cơm”.
Nghe được cái tên, Mạch Đinh dừng lại, làm bộ mới nhận ra hai người: “Đây không phải là Chu Cách và Ellen sao? Hai người ngoài ăn xuân dược cũng còn có thời gian ăn cơm hự?”. Cậu khinh bỉ nhìn hai người đang ôm ôm ấp ấp nhau. Nói thật, lúc đầu, Mạch Đinh chỉ nghĩ Chu Cách là dạng công tử đào hoa chỉ dựa vào tiền mà đùa vui với Elle một chút. Không ngờ hai người họ lại ở chung với nhau rất lâu, mà còn khiến cho người khác không thể chịu được.
“Bảo bối à, Mạch Đinh lại ngưỡng mộ chúng ta rồi”. Chu Cách vuốt ve vòng eo thon thả của Elle, khiến cô bật cười. Đây chính là lý do Mạch Đinh không muốn ở chung với bọn họ, lúc nào cũng như chốn thanh lâu. Mạch Đinh tự mình vào xe: “An Tử Yến sao không tự đến?”
“Cậu ấy nói không muốn lãng phí tiền xăng”, Ellen cũng vào trong xe.
“Bình thường cũng đâu thấy anh ấy tiết kiệm như vậy!”
Xe đưa họ đến một quán ăn quen. Chu Cách và Ellen thỉnh thoảng cũng đến tìm hai người. Điều này Mạch Đinh cũng không ngại. Vừa hay cậu không cần nấu cơm lại còn được bao ăn. Chỉ là cậu nghĩ không cần đi xa như vậy chỉ để ăn một bữa cơm. Bọn họ vừa ngồi vào bàn thì An Tử Yến cũng vừa đến. Mang theo bộ mặt không chút hứng thú đi tới. Ngồi xuống đã dựa cả người vào ghế.
“Ai da, hai người tiêu rồi. Cuộc sống hôn nhân đã bước vào thời kì suy tàn”. Chu Cách lắc đầu, dựa lên vai Ellen mà vuốt mái tóc cô. Ellen ngồi bên cũng ồn ào: “Em biết Mạch Đinh cũng không có sức quyến rũ gì mà”.
“Liên quan gì tôi. Đừng có bêu rếu danh tiếng tốt đẹp của tôi. Anh ấy lúc nào không vậy. Chỉ có lúc lên lớp người khác thì mới phấn khởi thôi”.
An Tử Yến nhìn Mạch Đinh: “Em có ý kiến gì với anh?”
“Em…”, lấy dũng khí, phản bác lại hắn đi! Trong lòng Mạch Đinh đang tự cổ động cho chình mình, Chu Cách và Ellen lại ở bên nổi gió: “Cãi nhau đuê! Ly hôn đuê!”. Lần này, An Tử Yến liếc nhìn hai người đối diện: “Tử khi nào đến phiên các người nói? Cặp đôi phát ói”.
“Chí ít cậu cũng lấy nickname gì dễ nghe một chút chứ!”, Chu Cách không hài lòng. Mạch Đinh lại cảm thấy cái biệt danh này rất hợp với họ.
Món ăn được dọn lên, Mạch Đinh cũng không khách khí nữa, vừa ăn vừa nói: “Tiểu Tư sắp tốt nghiệp về rồi nhỉ?”.
“Cậu ấy nói không muốn về. Cậu cướp An Tử Yến rồi, cậu ấy cũng không còn dũng khí để sống tiếp nữa, lại càng không muốn nhìn thấy cậu. Phải lăn lộn ở bên ngoài, đợi cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi sẽ trở về cùng An Tử Yến viết tiếp đoạn tình ca”.
“Cô ấy có thể viết ra cái lý do gì đáng tin hơn không? Nhất định là chỉ muốn đi chơi thôi. Giống như người nào đó. Hự hự”. Mạch Đinh không chỉ mặt gọi tên, chỉ lắc đầu nhìn An Tử Yến. Nhưng lúc nào lời nói của cậu cũng chẳng có chút công lực nào đối với An Tử Yến cả. Cậu lại nghiêng đầu hỏi Chu Cách: “Cơ mà tôi tìm được công ty thực tập rồi, cậu dự định làm gì chưa?”
“Đừng có so sánh cùng với tôi chứ”. Chu Cách hếch mũi cười lạnh, giọng điệu vô cùng đắc ý: “Nhà tôi có tiền, đương nhiên là làm phú nhị đại* vui vẻ rồi”. Hắn có thể nói ra những lời như vậy, phàm thường dân nhỏ bé Mạch Đinh chỉ muốn nhào đến bóp cổ Chu Cách, bóp đến khi nào tắt thở thì thôi. Sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía An Tử Yến. Không lẽ hắn với Chu Cách có suy nghĩ giống nhau. Ngay sau đó, cậu rút cạn tâm can khuyên nhủ: “Anh đừng có học theo cậu ta a, phải tìm cho được giá trị đúng của bản thân. Anh nhìn những vĩ nhân…”, Mạch Đinh dừng lại. Cậu muốn tìm vài cái tên ví dụ nhưng nghĩ mãi mà không ra cái tên nào cả.
(Phú nhị đại: Đại gia đời thứ 2 trong gia đình giàu có)
“Không đọc sách cũng không cần giả vờ là người có học”, An Tử Yến nhìn thấu cậu, lúc nào cũng đâm trúng chỗ đau.
“Chẳng qua là em bất chợt không nhớ ra thôi!”
Thấy hai người bắt đầu tranh cãi, Chu Cách và Ellen cũng không để bản thân nhàn rỗi: “Cãi nhau đi! Ly hôn đi!”
“Cứ cho hai người có ngày ăn xuân dược trúng độc thì chúng tôi cũng không ly hôn đâu!!”, Mạch Đinh nói, lại muốn tăng thêm lực lượng: “Đúng không, An Tử Yến?”
“Ly hôn phải làm rất nhiều thủ tục đúng không?”, An Tử Yến không trả lời mà hỏi ngược lại. Mạch Đinh chưa kịp phản ứng, ngu ngơ trả lời: “Nghe nói hình như là vậy. Mà không đúng. Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?”
“Vậy thôi không ly hôn, phiền”.
“Câu trả lời của anh sao không lúc nào khiến cho em vui được vậy?”, Mạch Đinh khẽ đá chân An Tử Yến dưới bàn.
Cậu biết trong công ty có các mối quan hệ mờ ám, vợ của quản lý là một nữ sinh tầm 20 tuổi, nghe nói là vợ bé. Nào là đi xem mắt thất bại. Mà chung lại cũng không liên quan đến chuyện công việc. Không ai muốn nói đến công việc. Ở cái nơi này, công việc là thứ lặp đi lặp lại rất khô khan. Ngày nào Mạch Đinh cũng phải làm đi làm lại những việc như nhau. Những việc quan trọng đương nhiên Cao Quốc sẽ không giao cho một nhân viên thực tập như cậu.
Cô vợ trẻ tuổi của quản lý ăn mặc lộng lẫy bước vào, chị Hoa đương nhiên là không bỏ qua cơ hội nịnh nọt. Chị Hoa là người nữ nhân viên tiếp chuyện với Mạch Đinh trong ngày đầu tiên cậu vào công ty. Chị đã làm ở đây cũng được một thời gian, chị nhiệt tình: “Hôm nay em mặc thế này như công chúa trong phim ấy. Giá hẳn không rẻ rồi. Nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp”. Công chúa sẽ không mặc như vậy nhưng vợ quản lý lại thích: “Em nói bạn đặt từ HongKong về đấy”.
“Chị mặc sẽ chẳng ra làm sao, người xinh đẹp mặc cái gì cũng dễ nhìn hẳn”. Lời nói nịnh nọt của chị Hoa khiến vợ quản lý càng thêm đắc ý, cô lướt bàn tay đeo nhẫn màu đỏ sậm sáng bóng trên cổ áo: “Chị thì mua sao được”. Quản lý đang làm việc, nhìn thấy cô vợ xinh đẹp của mình đến thì cười híp mắt, chạy lại đón. Quản lý tầm hơn 40 tuổi, người vừa mập vừa lùn, cằm hai ngấn. Quản lý đứng cạnh vợ, nhìn như con Bull và con Poodle. Cô vợ ôm cánh tay quản lý: “Không phải là nhớ anh sao? Hôm nay em đi chơi, nhìn thấy đôi giày thích lắm”. Hai người vừa cười vừa nói đi vào phòng làm việc đóng cửa lại.
“Cậu làm cái quái gì vậy?”, Cao Quốc đem mớ giấy tờ ném mạnh lên bàn Mạch Đinh. Mạch Đinh cuống cuồng thu tầm mắt lại, cắn môi không dám ngước lên nhìn ánh mắt Cao Quốc. Mặc dù Mạch Đinh đã rất cố gắng để Cao Quốc hài lòng, nhưng dường như anh ta nhìn thấy Mạch Đinh đã không vừa mắt rồi. Lúc nào cũng bắt bẻ. Mạch Đinh cũng không oán thán gì Cao Quốc. Nếu thật sự cậu làm tốt thì Cao Quốc sẽ không thể bắt bẻ cậu được. Chung thì bởi bản thân cậu chưa đủ năng lực thôi.
Đợi đến khi Cao Quốc ra ngoài gặp khách hàng, chị Hoa tốt bụng đến an ủi Mạch Đinh: “Cậu cũng không cần cho là thật. Anh ta lúc nào cũng như vậy. Giống như tất cả mọi người đều thiếu tiền của anh ta vậy. Cũng khó trách gần 30 rồi mà cũng không có ma nào thèm”. Chị Hoa là người có hành động kì quái nhưng tâm tính cũng tốt.
“Nói không chừng anh ta thích đàn ông cũng nên”, Mạch Đinh chỉ thuận miệng nói ngược ý. Sau khi lời nói phát ra, cậu mới ý thức rằng mình không nên nói như vậy. Cậu đang muốn thanh minh thì chị Hoa mỉm cười: “Ha ha… không nghĩ miệng cậu cũng dữ dội vậy nha”.
“Em không phải là có ý đó”, Mạch Đinh cuống quít giải thích.
“Không sao, yên tâm đi, vừa rồi không phải chị cũng nói xấu anh ta ư? Chị sẽ không nói lung tung ra bên ngoài đâu”. Lời nói của chị Hoa khiến lòng Mạch Đinh căng thẳng. Trong mắt mọi người, thích đàn ông là mang ý nói xấu châm chọc sao? Ở trong mắt người khác, nó mang nghĩa tiêu cực lắm sao? Cậu không nói nữa, không muốn tranh cãi với chị Hoa, cũng không muốn tranh cãi với bất kì ai. Kỳ thật, cũng không cần thiết.
Chuyện này, bạn không thể thuyết phục người khác, cũng như người khác cũng không thể thuyết phục bạn.
Suy nghĩ của họ đối với Mạch Đinh mà nói, cũng không quan trọng đến vậy.
Sắc mặt Cao Quốc khi quay lại còn u ám hơn. Đại khái là hồ sơ với khách hàng không thành, nên xả hết bực tức lên người Mạch Đinh: “Vừa nãy bảo cậu làm lại, còn làm chưa xong sao?”
“Xong ngay đây”.
“Cả buổi chiều cậu ở đây làm cái gì? Đến ngồi nhận lương thôi hả? Không muốn làm nữa thì nghỉ đi”. Cao Quốc bực bội lấy một điếu thuốc đi ra bên ngoài hút. Mạch Đinh chỉ lo cúi đầu tăng tốc độ. Cậu cũng không tự cho rằng bản thân trở thành một nhân vật đáng thương. Ai trong công việc cũng sẽ phải gặp người khó chịu, ai cũng sẽ không tránh khỏi việc bị cấp trên mắng chửi. Bản thân là đàn ông, chút chuyện này có thể chấp nhận được. Chung lại cũng nhờ cả vào An Tử Yến. Ngày nào cũng chịu những lời nói rửa tội của hắn. So với lời nói châm chọc cậu sẽ kéo nền kinh tế cả nước đi xuống thì ở trình độ này có đáng là gì.
Khi không lại nghĩ đến hắn, phải làm việc nhanh một chút rồi về nhà thôi. Tuy hắn là một kẻ độc ác nhưng ngày nào cậu cũng có suy nghĩ muốn nhanh gặp được hắn. Ngay đến việc đi bộ về nhà chỉ có 20 phút cũng không chịu được. Đầu óc của cậu tuyệt đối là hư hỏng mất rồi.
Đợi đến khi Mạch Đinh làm xong việc, phòng làm việc cũng không còn ai nữa. Cậu duỗi người, ngồi tầm mười mấy giây rồi mới từ từ đi xuống dưới. Vừa mới ra khỏi công ty liền nhìn thấy hai khuôn mặt mà cậu không ưa chút nào. Cậu vờ như không quen, chăm chăm đi về phía trước.
“Yến bảo bọn này đến đón cậu đi ăn cơm”.
Nghe được cái tên, Mạch Đinh dừng lại, làm bộ mới nhận ra hai người: “Đây không phải là Chu Cách và Ellen sao? Hai người ngoài ăn xuân dược cũng còn có thời gian ăn cơm hự?”. Cậu khinh bỉ nhìn hai người đang ôm ôm ấp ấp nhau. Nói thật, lúc đầu, Mạch Đinh chỉ nghĩ Chu Cách là dạng công tử đào hoa chỉ dựa vào tiền mà đùa vui với Elle một chút. Không ngờ hai người họ lại ở chung với nhau rất lâu, mà còn khiến cho người khác không thể chịu được.
“Bảo bối à, Mạch Đinh lại ngưỡng mộ chúng ta rồi”. Chu Cách vuốt ve vòng eo thon thả của Elle, khiến cô bật cười. Đây chính là lý do Mạch Đinh không muốn ở chung với bọn họ, lúc nào cũng như chốn thanh lâu. Mạch Đinh tự mình vào xe: “An Tử Yến sao không tự đến?”
“Cậu ấy nói không muốn lãng phí tiền xăng”, Ellen cũng vào trong xe.
“Bình thường cũng đâu thấy anh ấy tiết kiệm như vậy!”
Xe đưa họ đến một quán ăn quen. Chu Cách và Ellen thỉnh thoảng cũng đến tìm hai người. Điều này Mạch Đinh cũng không ngại. Vừa hay cậu không cần nấu cơm lại còn được bao ăn. Chỉ là cậu nghĩ không cần đi xa như vậy chỉ để ăn một bữa cơm. Bọn họ vừa ngồi vào bàn thì An Tử Yến cũng vừa đến. Mang theo bộ mặt không chút hứng thú đi tới. Ngồi xuống đã dựa cả người vào ghế.
“Ai da, hai người tiêu rồi. Cuộc sống hôn nhân đã bước vào thời kì suy tàn”. Chu Cách lắc đầu, dựa lên vai Ellen mà vuốt mái tóc cô. Ellen ngồi bên cũng ồn ào: “Em biết Mạch Đinh cũng không có sức quyến rũ gì mà”.
“Liên quan gì tôi. Đừng có bêu rếu danh tiếng tốt đẹp của tôi. Anh ấy lúc nào không vậy. Chỉ có lúc lên lớp người khác thì mới phấn khởi thôi”.
An Tử Yến nhìn Mạch Đinh: “Em có ý kiến gì với anh?”
“Em…”, lấy dũng khí, phản bác lại hắn đi! Trong lòng Mạch Đinh đang tự cổ động cho chình mình, Chu Cách và Ellen lại ở bên nổi gió: “Cãi nhau đuê! Ly hôn đuê!”. Lần này, An Tử Yến liếc nhìn hai người đối diện: “Tử khi nào đến phiên các người nói? Cặp đôi phát ói”.
“Chí ít cậu cũng lấy nickname gì dễ nghe một chút chứ!”, Chu Cách không hài lòng. Mạch Đinh lại cảm thấy cái biệt danh này rất hợp với họ.
Món ăn được dọn lên, Mạch Đinh cũng không khách khí nữa, vừa ăn vừa nói: “Tiểu Tư sắp tốt nghiệp về rồi nhỉ?”.
“Cậu ấy nói không muốn về. Cậu cướp An Tử Yến rồi, cậu ấy cũng không còn dũng khí để sống tiếp nữa, lại càng không muốn nhìn thấy cậu. Phải lăn lộn ở bên ngoài, đợi cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi sẽ trở về cùng An Tử Yến viết tiếp đoạn tình ca”.
“Cô ấy có thể viết ra cái lý do gì đáng tin hơn không? Nhất định là chỉ muốn đi chơi thôi. Giống như người nào đó. Hự hự”. Mạch Đinh không chỉ mặt gọi tên, chỉ lắc đầu nhìn An Tử Yến. Nhưng lúc nào lời nói của cậu cũng chẳng có chút công lực nào đối với An Tử Yến cả. Cậu lại nghiêng đầu hỏi Chu Cách: “Cơ mà tôi tìm được công ty thực tập rồi, cậu dự định làm gì chưa?”
“Đừng có so sánh cùng với tôi chứ”. Chu Cách hếch mũi cười lạnh, giọng điệu vô cùng đắc ý: “Nhà tôi có tiền, đương nhiên là làm phú nhị đại* vui vẻ rồi”. Hắn có thể nói ra những lời như vậy, phàm thường dân nhỏ bé Mạch Đinh chỉ muốn nhào đến bóp cổ Chu Cách, bóp đến khi nào tắt thở thì thôi. Sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía An Tử Yến. Không lẽ hắn với Chu Cách có suy nghĩ giống nhau. Ngay sau đó, cậu rút cạn tâm can khuyên nhủ: “Anh đừng có học theo cậu ta a, phải tìm cho được giá trị đúng của bản thân. Anh nhìn những vĩ nhân…”, Mạch Đinh dừng lại. Cậu muốn tìm vài cái tên ví dụ nhưng nghĩ mãi mà không ra cái tên nào cả.
(Phú nhị đại: Đại gia đời thứ 2 trong gia đình giàu có)
“Không đọc sách cũng không cần giả vờ là người có học”, An Tử Yến nhìn thấu cậu, lúc nào cũng đâm trúng chỗ đau.
“Chẳng qua là em bất chợt không nhớ ra thôi!”
Thấy hai người bắt đầu tranh cãi, Chu Cách và Ellen cũng không để bản thân nhàn rỗi: “Cãi nhau đi! Ly hôn đi!”
“Cứ cho hai người có ngày ăn xuân dược trúng độc thì chúng tôi cũng không ly hôn đâu!!”, Mạch Đinh nói, lại muốn tăng thêm lực lượng: “Đúng không, An Tử Yến?”
“Ly hôn phải làm rất nhiều thủ tục đúng không?”, An Tử Yến không trả lời mà hỏi ngược lại. Mạch Đinh chưa kịp phản ứng, ngu ngơ trả lời: “Nghe nói hình như là vậy. Mà không đúng. Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?”
“Vậy thôi không ly hôn, phiền”.
“Câu trả lời của anh sao không lúc nào khiến cho em vui được vậy?”, Mạch Đinh khẽ đá chân An Tử Yến dưới bàn.
/163
|