Cầu Ma

Chương 1152: Thiên có câu, đạo có luân

/1485


Tô Minh quên thân phận của mình, không nhớ quá khứ, hình như từ đáy lòng hắn cho rằng mình là gã đàn ông có vợ sắp sinh. Nhưng trong lòng Tô Minh có chút do dự, rất nhạt, không thể phát hiện, dường như ở trong luân hồi bị xóa đi dấu vết. Cùng với lòng lo lắng, dấu vết càng lúc càng mờ nhạt, cho đến bị Tô Minh bỏ qua. Tô Minh lôi kéo tay của thầy thuốc đưa lên cổ kiệu, mặc kệ mưa càng lúc càng lớn, vội chạy nhanh về nhà. Tô Minh đi qua quán mì, vẫn không chú ý mấy người ở bên trong, cũng không để ý người mẹ đi xa trong mưa, kểu gào thê lương đứa con đã mất.

Cho đến về tới trong nhà, khi Tô Minh ở ngoài gian nhà lo lắng chờ đợi, hắn quên mọi thứ từng có, hình như giờ phút này hắn là một người bình thường, là chồng của người vợ sắp sinh. Lòng Tô Minh không yên, mắt đỏ lên, cảm giác bàng hoàng, tiếng hét của vợ trong gian nhà như bóp chặt tim của hắn.

Cho đến khi Mặc thầy thuốc vào gian nhà không lâu sau, vợ hét cao vút. Cửa phòng mở ra, Tô Minh thấy trong lòng Mặc thầy thuốc ôm đứa bé người đầy máu, hắn như một người cha thật sự vọt lên định ôm luân hồi. Nhưng khi Tô Minh liếc mắt nhìn giường, thấy vợ nằm im không nhúc nhích thì người run lên. Trong mắt Tô Minh lộ ra đau thương, không để ý đến thầy thuốc, mặc kệ anh nhi, đi hướng giường. Tô Minh thấy cô gái không còn hơi thở nhưng khóe môi còn vương nụ cười từ mẫu, trái tim hắn đau đớn như bị xé rách. Người Tô Minh run rẩy, cảm giác chân thật như hắn và cô gái trải qua nửa đời người.

"Đây là lựa chọn của ngươi sao? Tại sao ngươi không hỏi ta? Tại sao!?" Tô Minh vụt ngoái đầu nhìn thầy thuốc ôm anh nhi, đôi mắt đầy tơ máu, mang theo một chút điên cuồng.

Hắn hiểu được, vợ khó sinh, rất có thể chỉ giữ một người. Nhưng nếu cho Tô Minh lựa chọn, hắn sẽ lập tức chọn vợ chứ không phải con. Nhưng lựa chọn này đã thành quá khứ.

Đau đớn như trái tim bị xé bao phủ tinh thần Tô Minh, chợt trong óc hắn như nổi lên bão tố, quét qua, hình như có một đoạn trí nhớ mơ hồ hiện lên. Trong trí nhớ, dường như tất cả là luân hồi, trong trí nhớ, dường như hắn không phải bản thân mà là Mặc thầy thuốc trước mắt. Trong trí nhớ, dường như vốn là hắn lựa chọn anh nhi.

Mờ mịt, mang theo điên cuồng, mang theo bi thương Tô Minh không nói nên lời, khiến hắn bản năng giơ tay lên. Tô Minh có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần mình cách không chỉ vào là có thể diệt hết sinh mệnh.

Tô Minh giơ tay lên, chỉ hướng Mặc thầy thuốc. Hắn thấy trong mắt Mặc thầy thuốc lộ ra khó tin, bên trong ẩn chứa hiểu ra. Dường như Tô Minh nhớ ra cái gì, nhưng rất nhanh đã bị bi thương nhấn chìm.

Mặc thầy thuốc ngã xuống, tắt thở.

Tô Minh ngửa mặt lên trời cười thảm, tiếng cười vang vọng như cùng cơn mưa truyền đến tiếng kêu gọi thê lương của nàng kia.

Một đêm đó chết đi không chỉ là Mặc thầy thuốc, còn có bốn bà đỡ. Nhưng người này chết hết, sáng sớm ngày hôm sau, khi mưa tạnh, xác của họ đã bị chôn suốt đêm.

Thân phận của Tô Minh ở trong thị trấn này chỉ cần có ngân lượng xa xỉ là hóa giải tất cả. Ngày còn phải tiếp tục, thời gian chậm rãi trôi qua, một năm, ba năm, sáu năm.

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status