Cầu Ma

Chương 1461: Cuộc Rượu Của Kiếp Này

/1485


Trên bầu trời không thấy mặt trời, cả khung trời mông lung như lúc bách quỷ dạ hành cần trời đêm mà không phải ban ngày. Dưới màn trời này, Tô Minh đi trong thành trì, lúc tới gần cửa thành thì ngoái đầu lại nhìn hoàng cung. Chỗ đó như vẫn còn hơi thở của Đế Thiên, bên trong chất chứa quyết tuyệt tràn ngập thành trì, hòa cùng cổ thành không biết đã chết bao nhiêu năm, sống trong thế giới của mình, lừa dối lý trí nói cho bản thân chỗ này là chân thật.

Tô Minh thở dài, hắn hiểu sự cố chấp của Đế Thiên, đó là vì những cái xác đặt trong trận pháp bên cạnh ngai vàng có thể sống lại.

- Chỉ khi bản thân cho rằng chỗ này là thật thì những người mình sống lại mới không cho rằng là giả. Đế Thiên...

Tô Minh lặng im như một lần nữa nhìn vào con người có ân oán gút mắt mấy ngàn năm với mình trong thế giới Tang Tương.

- Vì người y muốn sống lại nên y chọn lạc lối, cam nguyện trầm luân tại chỗ này. Con đường của ta ở nơi đâu?

Tô Minh đi ra thành trì, lúc đến ngoài cửa thành, hắn lần nữa ngoái đầu lại nhìn thân hình không đầu tĩnh tọa trên vách tường như pho tượng.

- Đại sư huynh...

Tô Minh nhìn thân hình trên tường thành, thật lâu thật lâu. Mãi khi cậu bé trong ngực hắn mở mắt ra, Tô Minh xoay người đi xa.

Cậu bé nằm trong ngực Tô Minh, ngẩng đầu nhìn tòa thành trì, nhỏ giọng nói:

- Đại ca ca, bóng người từng xuất hiện trên thành trì là người quen của ca ca sao?

Tô Minh không quay đầu lại, lầm bầm:

- Là sư huynh của ta.

Cậu bé không nói tiếp, luôn nhìn thân hình không đầu trên tường thành.

Tô Minh không quấy rầy Đại sư huynh tu luyện, vì lựa chọn của hắn khác với Đế Thiên, đó là một con đường khác. Không phải lạc lối, là đánh vỡ hư vô, mở ra đôi mắt đi tìm thế giới thật sự.

Nếu lựa chọn lạc lối thì giờ phút này khi Tô Minh chọn xong, hắn hiểu mình sẽ thấy thân hình không đầu mở mắt ra, thấy Đại sư huynh trong ký ức. Tô Minh tin tưởng hắn có cách tìm những khuôn mặt quen thuộc trên thế giới này. Nhưng đó vẫn chỉ là giả dối, Tô Minh không muốn đi con đường như vậy, hắn muốn một con đường khác với Đế Thiên.

Con đường kia sẽ khó khăn, lâu dài. Đế Thiên chưa đi hết con đường nà lựa chọn lạc lối. Giờ phút này, dưới bầu trời âm u, trong bóng dáng khuất xa tiêu điều ẩn chứa ý chí kiên định, Tô Minh tuyệt đối không từ bỏ con đường của mình.

Đế Thiên không đi tiếp, Tô Minh thông cảm, nhưng hắn thì phải đi đến cuối đường!

Tô Minh đi ngày càng xa, mãi khi biến mất nơi chân trời, biến mất bên ngoài thành trì cổ xưa, mãi mãi... Đi xa.

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status