Cầu Ma

Chương 505: Lỗ hổng

/1485


Khoảnh khắc Giới Linh thức tỉnh, đất Chúc Cửu Giới còn lại một ít khu vực đều run rẩy chậm rãi tán đi, như những mặt đất này không tồn tại giờ tán đi thì bao gồm tế đàn Tô Minh và tộc nhân Mệnh tộc đứng cũng thế.

Mặt đất trước mắt mấy trăm tộc nhân Mệnh tộc từng tấc tan biến, như có một cái miệng rộng vô hình đang nuốt mặt đất, khiến những người Mệnh tộc ai nấy bay lên trời nhìn hướng Tô Minh ở. Nhưng trong mắt họ không thấy Tô Minh nữa, chỉ trông thấy chỗ lúc trước hắn tồn tại giờ một mảnh mơ hồ, vặn vẹo tê liệt.

Bầu trời nổ ầm ầm, vòng xoáy to lớn nhô ra mặt người mở to bốn mắt, ánh sáng rực rỡ. Trước mắt nó, người gỗ khô khổng lồ lao hướng khuôn mặt như muốn dung hợp cùng nó.

Lại nói bên Tô Minh, tốc độ cực hạn của hắn vượt qua tất cả ảo ảnh trận pháp, cảm nhận một tầng ngăn cản hắn, nhưng không ngăn được ánh mắt hắn.

Ánh mắt hắn xuyên qua tấm ngăn vô hình, thấy...biển đen vô tận!

Biển đen vô biên vô hạn, mặt trên trôi nổi năm khối đất to lớn. Năm khối đất hai khối trung đông và nam cách nhau rất gần, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là liên tiếp một chỗ!

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đâu phải liền nhau, rõ ràng là đại lục đông đang cực nhanh đụng mạnh vào nam lục.

"Thế giới gương.' Óc Tô Minh ầm một tiếng vang, hắn lờ mờ hiểu điều gì.

Hắn nhìn chằm chằm hướng tây, nhìn đại lục tây, nhưng hắn không thể thấy rõ ràng, chỉ thấy hình dáng thôi. Sau đó thân thể hắn bên ngoài tấm màn bị lực lượng to lớn bắn ra.

Giây phút Tô Minh bị bắn ta, tấm màn tan vỡ. Cùng nó tan vỡ còn có tế đàn trong trận pháp. Tô Minh liên tục lùi vài bước, mỗi bước đạp xuống như trong tốc độ cực hạn lộ ra bóng người, mãi đến bước thứ mười, thân hình hắn lại rõ ràng lộ ra trong mắt người Mệnh tộc.

Chính lúc này, khuôn mặt trong vòng xoáy bầu trời mở mắt ra, hoàn thành dung hợp cùng thân hình gỗ khô. Khoảnh khắc dung hợp, vòng xoáy nổ tung, hóa thành dòng khó mạnh mẽ cuốn thiên địa, quét tám phương. Dòng khí mạnh mẽ ầm ầm hóa thành cuồng phong, thét gào thành hình tòn khuếch tán, tốc độ nhanh. Chỉ vài giây sau đã phủ lên khu vực Mệnh tộc ở, nếu mặc kệ nó quét qua thì người Mệnh tộc sẽ có không ít như lá rụng bị dòng khí cuốn đi dập nát. Mấy trăm người Mệnh tộc biến sắc mặt, Nam Cung Ngân không chút do dự lao ra vài bước, đứng đằng trước tộc nhân. Có một số người trong tộc tu vi cao cắn răng lao ra, muốn chống cự dòng khí đến, bảo vệ tộc nhân an toàn.

Giây phút mọi người sẵn sàng chống cự, dòng khí ầm ầm đến, vừa đụng chạm Nam Cung Ngân liền hộc búng máu, có cảm giác một ngọn núi đập xuống. Bên cạnh gã mấy người Mệnh tộc chẳng những hộc máu, thân thể có cảm giác bị xé rách, không thể khống chế lùi ra sau, nhưng đẳng sau họ là tộc nhân Mệnh tộc. Trong số tộc nhân có một ít chỉ là con nít, chúng không thể bay cần tộc nhân mang theo, giờ găp phải dòng khí, hơi đụng vào là chết chắc!

Nam Cung Ngân mắt đỏ rực, có lòng muốn chống cự nhưng thân thể không khống chế được liên tục lùi. Mắt thấy dòng khí rít gào sắp nhấn chìm tộc nhân Mệnh tộc, đột nhiên một bóng trắng đến gần, đứng ở trước mặt Nam Cung Ngân, tất cả người Mệnh tộc.

Người đó mặc áo trắng, chính là Tô Minh!

Hắn đè nén chấn động vì thấy thế giới gương, tay phải nâng lên mạnh ấn dòng khí đến. Hắn ấn xuống, toàn thân tỏa ánh sáng vàng lan ra ngoài, bao phủ mấy trăm Mệnh tộc sau lưng, cứng rắn chống dòng khí kinh người. Chỉ ba giây mà Tô Minh đã chịu không nổi, dù tu vi của hắn không tầm thường, dù máu thịt xương cốt có hơn phân nửa hóa thành Man Cốt, cơ bắp rất cứng rắn nhưng trước dòng khí vẫn khó chống lâu. Kỳ thực có thể chống đên bây giờ chỉ vì thân thể hắn mạnh mẽ, nếu là người khác thì e rằng sẽ giống Nam Cung Ngân, khi đụng chạm dòng khí lập tức bị thương rút lui ngay.

May là dòng khí bàng bạc quét bốn phía chứ không chăm chăm vào Tô Minh, cho nên hắn chống đỡ ba giây thì dòng khí quét qua khu vực họ ở. Dù rằng kéo theo Tô Minh và người Mệnh tộc hắn bảo vệ tựa con thuyền qua con sóng dữ, bị cuốn lùi mấy trăm mét nhưng không ai chết. Dòng khí quét qua xong mọi chuyện trở lại như thường.

Tô Minh thở hồng hộc, ánh sáng vàng trên người không tán đi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa, ở đó vòng xoáy tan vỡ khuôn mặt to lớn dung hợp cùng thân hình cây khô.

Khuôn mặt bốn con mắt cùng nhìn hướng Tô Minh, tầm mắt giao nhau.

"Con mắt thứ bốn là trận pháp, người giúp đỡ lão phu đời đời không quên." Giọng tang thương vang vọng trong trời đất hòa vào tiếng ầm ầm.

Ngay sau đó, tầm mắt Tô Minh thấy mặt người to lớn mạnh chấn phình ra, chớp mắt đã gấp mười lần.

Trăm lần, ngàn lần mở rộng, chẳng những thay thế bầu trời càng phủ lên, trời mênh mông không thấy, còn lại là một mảnh sắc thanh đồng. Loại cảm giác này như là lúc trước trên trời trùm một tấm mành, vải là màu trời, cho nên nhìn là mênh mang, tuy nhiên mặt người biến to, tấm mành bị tốc lên lộ ra màu sắc thật sự!

Trời không phải là trời!

Ánh sáng thanh đồng chớp lóe, nguyên bầu trời trông như bề mặt pháp bảo khổng lồ, cảm giác cổ xưa ập đến. Tô Minh thậm chí thấy trong sắc thanh đồng bầu trời như hóa thành miếng sắt to lớn, mặt trên có chi chít lỗ nhỏ!

Thậm chí nhiều phù văn phức tạp chớp lóe! Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status