Cầu Ma

Chương 617: Man kiếp!

/1485


"Ngươi!!!" Thiếu nữ trong nhà lầu hai tầng mạnh mở to mắt lộ vẻ khó tin, đứng bật dậy nhoáng một cái đã xuất hiện ngoài lầu các.

Cô nhìn Tô Minh, trong mắt rung động khó thể che giấu. Cô không bao giờ ngờ nổi ngươi đánh bại mình là thiếu niên tên Trần Tô!

Nên biết mấy tháng trước cô còn ra tay xem coi thiếu niên có liên quan đến cái chết của Triệu Xung không, nhưng được đến đáp án là chẳng có gì cả, thiếu niên rất bình thường, tư chất tầm thường, trong người một chút tu vi dao động. Thế mà hôm nay thiếu niên đứng trước mặt cô, cô mới tỉnh ngộ mấy tháng trước mình đã thất bại trước mắt thiếu niên một lần. Nhưng cô vẫn không thể tin đây là thật sự. Cô có suy nghĩ thanh âm người khắc ấn trong tinh thần là ai. Cô nghĩ rất có thể là lão quái nào, hắn người quen trong tông môn cố ý đổi giọng.

Cô nghĩ tới rất nhiều người chỉ mình Trần Tô là bỏ qua, người hoàn toàn ra ngoài sức tưởng tượng của cô!

Bây giờ cô ngơ ngác nhìn Tô Minh, nhìn người tuổi chừng mười hai, ba, vẻ mặt tang thương và bình tĩnh. Lời nói, hành động của đối phương tuyệt đối không phải một thiếu niên làm được.

"Ngươi... Là ai!" Thiếu nữ hít thở dồn dập, qua một lát mới hồi phục, phức tạp nhìn Tô Minh.

"Trần Tô." Tô Minh chậm rãi nói.

"Là người giết Triệu Xung!" vẻ mặt thiếu nữ càng phức tạp.

Tô Minh mỉm cười, không nhận cũng không phủ nhận.

Tô Minh không nói chuyện, thiếu nữ im lặng, khiến bốn phía tĩnh lặng nhiều, chỉ có gió nhẹ thổi quanh quẩn. Lát sau thiếu nữ cười khổ cung kính cúi đầu hướng Tô Minh.

"Kính chào chủ nhân..."

"Tên cô là gì?" Tô Minh bình tĩnh hỏi.

"Bảo Thu...." Thiếu nữ thầm than, đáp lời rồi khuôn mặt dần biến đổi, cuối cùng hóa thành bộ dạng bà lão.

Cô không cần dò xét điều gì, mỗi khi đối phương hỏi một câu là từ tận linh hồn truyền đến cảm xúc không thể từ chối, nhất định phải nói lời thật khiến cô hiểu, người hôm qua đấu với mình trừ Trần Tô trước mắt ra không có ai khác.

"Bảo Thu, ta sẽ không giam cầm cô một đời một kiếp." Tô Minh nhìn bà lão, đối với diện mạo biến đổi không lộ ra chút cảm xúc. Người trước mặt là bà lão cũng tốt, thiếu nữ xinh đẹp cũng vậy, đối với hắn đều giống nhau.

"Chỗ cô có lực lượng thiên địa đậm đặc, ta muốn mượn nơi này trị thương, không mất vài năm. Khi ta rời đi rồi sẽ cho cô tự do!" Tô Minh nói, không để ý thiếu nữ nữa mà đi hướng lầu các.

"Thân phận bây giờ của ta là tạp dịch dưới núi Tà Linh tông, nhưng ta muốn ở chỗ nàng dài lâu, việc này cô hãy xử lý đi." Tô Minh đi vào lầu các, truyền lệnh.

Bảo Thu im lặng một lúc, gật đầu, chuyện này đối với cô rất đơn giản, chỉ cần nói mình muốn Trần Tô làm tạp dịch là được, không có ai nghi ngờ.

Tầng thứ nhất lầu các Tô Minh đứng nhìn đài sen và pho tượng cô gái bên trên, nhìn lâu trong đầu hắn hiện ra hình ảnh ảo giác trước đó, cuối cùng thành cái lắc đầu. Tô Minh đi lên tầng hai lầu các, chỗ này hiển nhiên là phòng của con gái, tràn ngập mùi hương thoang thoảng. Tô Minh ngồi xuống, nhắm mắt lại chìm trong tĩnh tọa.

Tu vi vận chuyển trong người hắn, lực lượng thiên địa đậm đặc bốn phía bỗng tập trung vây quanh Tô Minh, bị hắn từ từ hấp thu tẩm bổ vết thương, bắt đầu hướng con đường tu vi hồi phục đến đỉnh.

Thời gian trôi qua từng ngày, việc liên quan Tô Minh ở dưới núi tạp dịch bị Bảo Thu xử lý không khiến chú ý, chỉ biết Bảo Thu đại nhân Vấn Tâm Điện muốn một tạp dịch mà thôi, chuyện nhỏ này không mấy ai để ý.

Chỉ mình Tiền Thần đôi khi thầm than.

Ngày đông chậm rãi trôi qua, Tà Linh tông dù là đại tái ngoại tông hay nội tông đã sớm có kết quả.

Chỗ Tô Minh hiếm khi yên tĩnh không ai quấy rầy, có thể tĩnh tâm tu luyện. Hơn nữa bên ngoài chuyên môn có người hộ pháp, trừ điều đó ra, đan dược và thảo dược chỉ cần Tô Minh đưa ra yêu cầu thì Bảo Thu lòng không cam nhưng không thể không làm.

Dần dần một tháng lại một tháng trôi qua, khi mùa mưa đến, Bảo Thu hoảng sợ phát hiện một việc khiến cô tinh thần rung động ở chỗ Tô Minh.

Cô nhớ rõ nửa năm trước lấy tu vi trung kỳ Man Hồn của cô dù không nhìn ra tu vi Tô Minh dao động nhưng không cảm giác nguy hiểm, tựa dòng nước trong. Nhưng nửa năm trôi qua, Tô Minh cho cô cảm xúc khác trước nhiều. Bây giờ mặc dù đối phương bình tĩnh ngồi tĩnh tọa, dù vẫn không nhìn ra tu vi, nhưng thỉnh thoảng Tô Minh mở mắt thì sẽ khiến Bảo Thu tinh thần chấn động, toàn thân lạnh lẽo như rơi vào chết chóc, dường như dù không có linh hồn khắc ấn thì đối phương chỉ cần có ý niệm sẽ khiến cô vỡ tan ngay.

Loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, chỉ có khi Tô Minh tĩnh tọa đã lâu tỉnh dậy thì mới lộ ra. Nhưng lộ ra đủ khiến Bảo Thu chấn động, như sương mù nhìn không thấu bao phủ trong lòng cô. Không chỉ một lần cô đoán thiếu niên trước mắt hồi phục hoàn toàn tu vi sẽ đạt đến cảnh giới gì. Cô thậm chí không nhìn ra đối phương rốt cuộc là tiên tộc hay Man tộc, hoặc là sửa huyết mạch Man để tu. Thời gian trôi qua, khoảnh khắc ảo giác xuất hiện thì cô sẽ dâng lên vô cùng kính sợ với Tô Minh, kính sợ này thậm chí giống như đối mặt thái thượng trưởng lão Tà Linh tông.

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status