Cầu Ma

Chương 735: Hải Đông

/1485


"Dù là kiếp trước trong luân hồi hoặc bây giờ thì đều không tính là thù hận, điều duy nhất giao nhau là gặp gỡ trong cuộc chiến Vu Man.

Tô Minh không đoán được kết quả trận này, nhưng kết cuộc như vậy cũng không có gì.

Mang theo tất cả vu nguyên huyết, Tô Minh rời khỏi đảo Vu Thần. Khi hắn đi, Đại Vu Công đích thân tiễn ngàn dặm, chắp tay từ biệt. Từ nay về sau y tu vẫn là cửu mệnh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn cửu mệnh, nếu lần thứ chín sống lại là cái chết vậy không nói đến thức tỉnh.

Đây là vì y đã hủy thân thể của mình, hành động nhìn như ngu ngốc nhưng chỉ có Tô Minh, hắn hiểu rằng không phá thì không lập! Nếu không có lòng cầu sinh thì sao ham sống? Nếu không ham sống thì sao nghịch thiên được?

"Ân đức này ta ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có chỗ nào cần, ta nhất định sẽ trả lại nhân tình." Thiếu niên nhìn Tô Minh, nghiêm túc nói.

Y biết chuyện điểm hóa như vậy cần cơ duyên, chỉ có thể gặp chứ cầu không được. Loại điểm hóa này khiến y biết trước kia con đường sai lầm, giờ phải sửa đổi nó.

"Ta không giết ngươi là bởi vì ngươi và ta có con đường tu mệnh giống nhau, ta muốn nhìn ngươi có làm được từ chết lột xác đến sống không. Nhưng việc giữa ngươi và Đại sư huynh, nếu Đại sư huynh của Tô ta muốn giết thì ta sẽ ra tay." Tô Minh nhìn Đại Vu Công Vu tộc trước mắt, trầm ngâm giây lát sau từ từ nói.

Thiếu niên mỉm cười.

"Huyết mạch Cửu Lê tộc không phải từ dòng chính truyền thừa, mà là ở trên người tất cả kẻ có Cửu Lê huyết mạch, họ đều có khả năng thức tỉnh. Ta giết rất nhiều Cửu Lê chủ chưa trưởng thành nhưng chỗ Đại sư huynh ngwi thì ta không hề tổn thương thân nhân của hắn. Năm đó truy sát hắn...ta công nhận điều này, nhưng thân thể ta đã tán đi, trên đời sau này không còn Đại Vu Công Vu tộc nữa, chỉ có ta đi tìm mệnh. Tất cả ân oán theo thân thể ta chết đi đã tán, nếu hắn lại đến tìm ta thì...cho hắn là được." Thiếu niên cười cười, ngẩng đầu nhìn trời, biểu tình lộ ra ngộ sinh tử.

"Ta sắp đi Tây Minh, Bắc Châu, dẫn theo Man tộc Đông Hoang diệt sát tất cả tiên tộc, ở hai đại lục đó chắc cũng có Vu tộc." Tô Minh nhìn hướng thiếu niên.

"Đến khi đó nguyện cùng người đồng hành." Thiếu niên trầm ngâm giây lát, lại chắp tay cúi đầu với Tô Minh.

Tô Minh không nói gì nữa, xoay người đi về phương xa, sau lưng hắn có chó đen hạc trọc lông, bên kia có con chó vàng. Còn Vũ Huyên thì ngồi trên lưng con chó vàng, cười tủm tỉm híp mắt, lần này đi Vu tộc cô thu hoạch kha khá. Tâm tình cô tốt, túm lông con chó làm nó vẻ mặt đau khổ chạy nhanh vài bước, đuổi kịp Tô Minh. Vũ Huyên vẻ mặt mong chờ nhìn Tô Minh.

"Tô tiểu ngốc, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

Tô Minh mặt không biểu tình đi giữa không trung, mắt nhìn về nơi xa. Hắn không định quay về Cửu Phong ngay, dù sao có vu nguyên huyết thì Nhị sư huynh chỉ có vài phần tự tin khiến Đại sư huynh hồi phục lại thôi.

'Một con vu long....' Tô Minh khựng lại, quay đầu nhìn hướng khác, đó là đảo có Hải Đông Tông.

Ba đảo Nam Thần Tô Minh đã đi qua hết trừ đảo Hải Đông.

Theo ánh mắt Tô Minh nhìn hướng vị trí đảo Hải Đông, Vũ Huyên tươi cười càng rạng rỡ. Cô chớp mắt, mong chờ, ngẫm nghĩ đợi lên đảo Hải Đông chắc sẽ lại hốt một mẻ. Những thu hoạch này cô tự nhiên cho rằng là tiền lời lấy từ chỗ Tô Minh, cô càng cảm thấy cuộc sống như vậy không tệ. Tô Minh ở đằng trước uy hiếp, cô thì ở phía sau cướp bóc.

"Tô Minh nè, cái kia, khi nào ngươi đi tông môn tiên tộc ở mấy đại lục khác? Khi đó ta trợ uy cho ngươi." Vũ Huyên cười tủm tỉm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn.

"Ở đảo Vu Thần cô cướp đoạt không ít." Tô Minh lạnh nhạt nói.

Vũ Huyên trợn to mắt, không còn vẻ hưng phấn, thay vào đó là cảnh giác.

"Ngươi định làm gì? Ta không cướp được bao nhiêu à, chỉ có một chút xíu thôi, không tin ngươi hỏi tiểu trọc đi." Vũ Huyên vội chối.

"Tiên tộc ở đại lục khác nằm ngay đó, cô tự đi cướp là được, lấy tu vi của cô làm điều này không có gì khó." Tô Minh nhìn hướng Vũ Huyên.

"Bổn cô nương lương thiện như vậy, sao có thể làm ra việc cướp của ngươi khác được? Chuyện đó rất rắc rối, lỡ đâu bị người biết thì sao, huống chi ta không có thù hận gì với họ, đâu có lý nào đi cướp. Nhưng ta theo đằng sau ngươi thì khác." Vũ Huyên chớp mắt.

"Tất cả vật cô cướp, ta phải lấy chín phần." Tô Minh bình tĩnh nói.

"Chín phần...sao ngươi không ăn cướp luôn đi!!!" Vũ Huyên sốt ruột mặc kệ hình tượng nhảy dựng trên lưng con chó, biến sắc mặt.

"Thì ta vốn cướp mà." Tô Minh nhìn Vũ Huyên, không nhường một bước.

"Một phần, ta tối đa đưa ngươi một phần. Ngươi nên biết đây là tiền mồ hôi nước mắt của ta, còn vốn liếng rồi còn...tóm lại ta chỉ có thể đưa ngươi một phần." Vũ Huyên trợn to mắt, hổn hển nói.

"Nếu không có cô, tự mình ta có thể lấy được trọn vẹn mười phần."

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status