Cầu Ma

Chương 85: Lưu luyến quê hương

/1485


"Tô Minh, ngươi…" A Công phản xạ mở miệng, nhưng khi trông thấy mắt Tô Minh đỏ ngầu, thấy cả người hắn mỏi mệt và sự trầm mặc bướng bỉnh, không thể nào thốt ra lời. Bởi vì ông cũng cảm nhận được phía sau sự cố chấp kia là cái giá thảm thiết.

Trong mắt ông, Tô Minh bây giờ tựa như tên đã rời dây, mũi tên mang theo khí thế kinh người, không nhuộm máu không được, không người có thể ngăn cản!

"A Công… tôi đã trở về." Tựa như trước kia mỗi khi trở về, Tô Minh nhỏ giọng nói.

A Công nhìn Tô Minh, trong mắt có vui mừng, không muốn, do dự, và sự phức tạp Tô Minh không biết.

"Ngươi muốn chiến đấu vì bộ lạc?" Thật lâu sau, A Công khẽ hỏi.

Tô Minh gật đầu.

"Dù chết cũng cam lòng?" A Công im lặng giây lát, lần nữa mở miệng.

"Con người đều sẽ chết. Nếu tôi chết trong chiến đấu bảo vệ quê hương, vậy không oán không hối hận!" Câu nói bình tĩnh nói ra tấm lòng hắn.

"Tốt lắm, Tô Minh, A Công không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi đã chọn điều này, ta sẽ cho ngươi cơ hội chiến đấu vì bộ lạc!" A Công nhắm mắt lại, dường như đang chần chờ, lát sau mạnh mở mắt lộ ra dứt khoát.

Ông hiểu rõ, không thể cản trở hắn nữa, nếu không, chẳng biết đứa trẻ này sẽ làm ra việc điên cuồng gì đây. Nhìn Tô Minh bộ dạng thê thảm, A Công đau lòng và cả vui sướng.

Ngay lúc này, đột nhiên các tộc nhân đang tụ tập bỗng chốc im lặng. Ánh mắt họ cùng nhìn ra ngoài bộ lạc, tập trung vào mấy người đang tiến tới.

Tộc trưởng đi trước, theo sau là Tiễn Thủ và Sơn Ngân, còn có Bắc Lăng cùng các cường giả Ngưng Huyết tầng thứ sáu, thứ bảy của bộ lạc. Họ toàn thân đẫm máu mỏi mệt trở về.

Chỉ là lúc họ rời đi, rõ ràng số người nhiều chút, nhưng hôm nay chỉ có vài người. Trên thân rất nhiều người có vết thương, đặc biệt là Bắc Lăng, mặt tái nhợt, ngực chảy rất nhiều máu tươi.

Trong tay mỗi người đều cầm đầu người không nhỏ máu nữa. Họ trở về khiến tộc nhân trong bộ lạc hưng phấn và hoan hô, tản ra, để đám người có thể đi tới chỗ A Công đứng.

Bắc Lăng nhìn thấy Tô Minh, nhưng bây giờ y không còn sự lạnh lùng trước kia, mà là im lặng theo sau lưng cha. So với sự sống chết của bộ lạc, ghen tỵ của y nhỏ bé không đáng kể.

Nếu không có bộ lạc, tộc nhân đều chết rồi, còn ganh ghét cái gì nữa?

"A Công, người theo dõi của Hắc Sơn bộ lạc đã bị chúng ta đánh lạc hướng khắp nơi, giết hết, bây giờ bên ngoài chắc đã an toàn, có thể đi!" Đoàn người đi tới trước mặt A Công, tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc ném hai cái đầu người sang bên, trầm giọng mở miệng, trong lời nói lộ ra khát máu.

Mọi người đằng sau cũng ném đầu người, im lặng chất chứa sát khí.

Tô Minh đứng bên cạnh A Công, lặng im nhìn đám người tộc trưởng. Hắn thấy sự mệt mỏi từ họ, cũng thấy bi thương ẩn giấu dưới sát khí máu me.

Hắn không khó tưởng tượng đêm hôm qua khi A Công trở về, khi tộc nhân bộ lạc chuẩn bị di chuyển, nhất định gặp phải đợt tấn công đầu tiên của Hắc Sơn bộ lạc. Trận chiến ấy thật thảm khốc, khiến tộc nhân không thể chuyển đi, mãi đến khi kết thúc trận chiến đó, A Công ra lệnh dọn dẹp xung quanh còn sót lại kẻ theo dõi của Hắc Sơn bộ lạc, vậy thì mới có thể an toàn rời đi.

Dù sao trong bộ lạc đa số là tộc nhân bình thường, không thiếu phụ nữ cùng trẻ em, phải bảo vệ họ an toàn, đó là tương lai và hy vọng của bộ lạc.

A Công gật đầu, ánh mắt lướt qua các tộc nhân. Bây giờ tất cả nam nữ già trẻ trong tộc ai cũng nhìn ông, trong mắt họ ẩn chứa dựa dẫm và mong chờ.

"Các tộc nhân…" A Công khẽ nói, âm thanh vang vọng xung quanh rơi vào trong tai mỗi một tộc nhân.

"Chúng ta không muốn xa xứ…không muốn rời khỏi mảnh đất cư ngụ bao đời. Chúng ta không muốn sau này dựa vào Phong Quyến bộ lạc. Nhưng vì kéo dài Ô Sơn bộ lạc, chúng ta…nhất định phải làm như vậy! Chúng ta phải sống sót, nhất định sống! Nói cho con cháu đời sau, cũng nói cho chính mình, một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay lại đây, sáng tạo quê hương của mình! Ngày nào đó…chúng ta sẽ đem tất cả sỉ nhục trả lại gấp mấy lần cho Hắc Sơn bộ lạc! Ta có lòng tin, các ngươi…có không!?" A Công lớn tiếng hô lên.

Các tộc nhân giờ đây trong bi thương phát ra tiếng gào nghẹn ngào. Tiếng rống vang thấu trời. Có lẽ tộc nhân Ô Sơn bộ lạc không nhiều, nhưng tiếng kêu kia là lớn nhất phát ra bằng cả sự sống.

"Một ngày nào đó…Ô Sơn bộ lạc chúng ta sẽ trở về. Giờ thì, đi thôi!!!" A Công nhắm mắt lại, không muốn để người khác thấy bi thương trong mắt.

Ông vung tay áo lên, thoáng chốc các tộc nhân Ô Sơn bộ lạc vừa tập trung lại dắt díu nhau, có Man Sĩ bộ lạc bảo vệ, chậm rãi di chuyển, rời khỏi mảnh đất họ sinh sản đời đời, đi hướng xa xứ.

Hàng người dài ngoằng chậm rãi rời khỏi bộ lạc bị vứt bỏ. Ô Sơn bộ lạc sau lưng họ còn bốc lên khói đen nhạt, đầy đất hỗn độn, lộ ra hoang tàn và bi ai.

Từng tiếng khóc nức nở truyền ra từ đám người, thuộc về các Lạp Tô chưa trưởng thành, những người phụ nữ sợ hãi, mỗi một tộc nhân Ô Sơn bộ lạc.

Đàn ông trong tộc bảo vệ người thân, ôm con nít mê mang, rơi nước mắt cất bước. Một số Lạp Tô hơi lớn chút đang sợ hãi nắm tay người thân, khóc lóc ngoái đầu nhìn.

Nhìn những gì quen thuộc, muốn đem nó hóa thành vĩnh hằng, khắc vào chỗ sâu trong ký ức, sợ mình sẽ quên, sợ sẽ không nhớ ra được…đường về nhà.

Mỗi người trong bọn họ đều kiềm không được ngoái lại, nhìn bộ lạc dần xa khuất, nhìn quê hương.

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status