Cầu Ma

Chương 857: Chủ thượng của Nhạc Hoành Bang

/1485


Không thấy Tô Minh có hành động gì, mắt phải chượt lóe, lập tức trong mắt phải của hắn ấn ký bàn tay mà hắn sống sót khỏi chưởng duyên sinh diệt đạt được cảm ngộ hóa thành nay biến mất khỏi mắt hắn.

Giây tiếp theo, bầu trời ầm vang, khung trời âm u cuồn cuộn lộ ra một màn người xung quanh trông thấy kêu lên thất thanh, tám đệ tử của Triệu Quảng Hữu thì mất hết sức lực, biểu tình tuyệt vọng.

Ngay cả Nhạc Hoành Bang trông thấy tình cảnh đó hít thở dồn dập, con ngươi co rút, trong lòng tràn ngập hoảng sợ và khó tin.

Chỉ thấy trên bầu trời tầng mây cuồn cuộn, khung trời dao động, có một bàn tay to thay thế màn trời xuất hiện trong mắt mọi người.

Bàn tay vô biên vô hạn, hoàn toàn thay thế bầu trời, như là có một người khổng lồ đứng trong trời sao, đứng bên ngoài Hỏa Xích Tinh, giơ bàn tay đánh hướng tinh cầu.

Trời đất ầm vang, khung trời vặn vẹo, bàn tay to đó chính là cảm ngộ của Tô Minh. Hiện tại cảm ngộ ngưng tụ ra, bàn tay giáng xuống như bầu trời đổ sụp, đè ép, như có người ma sát hiện ra biển lửa thiêu đốt bầu trời.

Bàn tay nhanh chóng giáng xuống, bầu trời nổ ầm vang, Triệu Quảng Hữu bỏ trốn thân hình ngưng tụ trong ánh sáng đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, vì kinh ngạc mà vặn vẹo. Triệu Quảng Hữu hét to, vội vàng đáp xuống đất, muốn tránh khỏi bàn tay chộp tới.

Tô Minh lắc đầu, hắn đạt được cảm ngộ vẫn không đủ, bàn tay chỉ có hình chứ không có uy lực quá cao thâm, căn bản không thể so sánh với chưởng duyên sinh diệt, nhưng hù người thì dư sức.

" Giết." Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn bầu trời, lạnh lùng nói.

Nhạc Hoành Bang đứng bên cạnh mắt lóe sát khí, gã sớm chờ Tô Minh ra lệnh. Nhạc Hoành Bang ngửa đầu hét to, vọt lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh hướng Triệu Quảng Hữu bị bàn tay trên bầu trời làm rung động, đang thụt lùi.

"Người này đã vỡ tim, mặc dù tu vi mạnh hơn ngươi một chút nhưng có thể phát huy sức mạnh không đủ mười phần. Cho ngươi mười giây, nếu hắn không chết thì ngươi chôn cùng. Dưới tay Mặc Tô ta không cần kẻ yếu." Tô Minh giọng bình tĩnh nhưng chất chứa lạnh lùng khiến lòng Nhạc Hoành Bang run lên.

Nhạc Hoành Bang không chút nghi ngờ tính chân thật của câu nói này, trông thấy sự cường đại của Tô Minh rồi gã lại biến thêm ấn tượng năm đó hắn cho gã.

Vui buồn thất thường.

Lòng run lên, Nhạc Hoành Bang nghiến răng, mắt tràn đầy tơ máu, gầm lênl ao hướng Triệu Quảng Hữu. Nhạc Hoành Bang liều mạng, cuộc chiến này trong mười giây nếu không thể giết đối phương thì gã sẽ chết cùng Triệu Quảng Hữu. Nhạc Hoành Bang không thể lựa chọn, không thể không liều mạng, dù cho bị trọng thương cũng phải giết đối phương. Trong điên cuồng, sâu tận đáy lòng Nhạc Hoành Bang đối với Tô Minh trừ kính sợ ra còn có sợ hãi, nỗi sợ đi theo gã cả đời không nhạt nhòa.

'Đây chính là kẻ trên cao sao. Trong gia phả điển tịch Nhạc gia ta có trưởng bối kinh nghiệm từng ghi chép kẻ bề trên có một, thứ nhất là hào sảng, thứ hai là âm trầm. Lão tổ Nhạc gia ta lầ người âm trầm, người này dễ hầu hạ, người hào sảng dễ thân cận. Thứ ba vui buồn thất thường, thứ tư cũng là vui buồn thất thường. Trong đó cái thứ nhất là làm ra vẻ, cái thứ hai là trời sinh tính tình đã thế, dù đối phương là loại vui buồn thất thường nào thì đều rất khó đối phó.' lòng Nhạc Hoành Bang chua xót, nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, mắt gã đỏ rực tới gần Triệu Quảng Hữu.

Tô Minh nhắm mắt, hắn không để ý cuộc chiến đấu trên bầu trời.

Thời gian trôi qua từng giây, tiếng nổ vang vọng, cuối cùng có tiếng hét thảm truyền ra, đúng lúc mười giây. Tô Minh mở mắt ra, Nhạc Hoành Bang xách cái đầu vẻ mặt tuyệt vọng trở lại đứng trước mặt Tô Minh. Người Nhạc Hoành Bang như có lửa thiêu đốt, khắp nơi máu thịt bầy nhầy, quỳ xuống thì hộc ngụm máu trên mặt đất, vẻ mặt uể oải.

Nhạc Hoành Bang đây là đốt cháy tu vi, dùng hết tất cả, thi triển thần thông mạnh nhất của tộc gã mới thắng.

Khi quỳ xuống đất, sâu trong đáy lòng Nhạc Hoành Bang tràn đầy bốn chữ.

'Vui buồn thất thường.'

"Khi trong ký ức của ngươi lại lần nữa hiện ra hình dáng của ta, khi ngươi lại nhớ đến ta, sẽ trở thành thuộc hạ thật sự của ta." Tô Minh giơ lên tay phải chỉ vào trán Nhạc Hoành Bang.

Vết thương trên người Nhạc Hoành Bang lập tức hồi phục, nhưng đôi mắt lộ ra mê mang, dần ngã xuống đất.

Tô Minh vung lên tay phải, ngọn gió dịu dàng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán bốn phía. Gió đi qua đâu, trong trời đất không có nơi nào cản được gió thổi, dù là sơn mạch hay động phủ, tất cả chỗ có tu sĩ như không có tác dụng gì. Hễ là tu sĩ bị gió thổi đến, mặc kệ có tu vi gì, ai nấy run lẩy bẩy, ắmt lộ mờ mịt. Tất cả ấn tượng trong ký ức liên quan đến Tô Minh đều tan biến theo gió.

Từng tu vi ngã xuống đất, hôn mê, chớp mắt xung quanh dãy núi chỉ còn một mình Tô Minh đứng thẳng.

Gió, vẫn đang thổi, lấy nơi đây làm trung tâm lan tràn khắp Hỏa Xích Tinh. Đây là bão tố bôi xóa ký ức, xóa đi tất cả trí nhớ liên quan đến Tô Minh, giống như hắn ở Hỏa Xích Tinh này dù là hiện tại hay năm đó đều không từng tồn tại. Thậm chí những người đã chết, tàn hồn lơ lửng trong trời đất cũng bị gió xóa đi ký ức, trở thành hư vô.

Gió bão cuốn động không ngừng khuếch tán bốn phái, Tô Minh nhấc chân đi tới bầu trời, một bước đạp xuống thân thể biến mất, khi lại xuất hiện thì hắn đứng trên một ngọn núi nhỏ.

Đỉnh núi có một gian nhà tranh, bên trong ngồi xếp bằng một bà lão. Bà lão mở to mắt nhìn cửa phòng, biểu tình buồn bã, dường như đang chờ cái gì.

Tô Minh từng bước một đi đến, mãi tới khi đứng ở ngoài nhà tranh, gió hắn dấy lên đã quét hơn phân nửa Hỏa Xích Tinh, khoảng vài giây sau sẽ phủ lên toàn bộ.

Két một tiếng, Tô Minh đẩy cửa nhà tranh, hắn không đi vào mà đứng ngoài phòng nhìn bà lão.

"Ngươi rốt cuộc vẫn đến." Bà lão chính là Mai Lan, cũng là bị bốn chân giới rút đi ký ức, căn nguyên ngưng tụ huyết châu.

" Đến rồi." Tô Minh bình tĩnh nói, đi vào nhà tranh, ngồi xuống ghế bên cạnh.

" Để cho ta ra đi có mặt mũi một chút, cảm ơn." Bà lão nhắm mắt lại, nói xong câu đó liền cứng đơ không nhúc nhích.

Năm giây sau, bão tốt rốt cuộc phủ lên toàn Hỏa Xích Tinh, khiến tu sĩ trong tinh cầu này khoảnh khắc ký ức liên quan Tô Minh đều theo gió tán đi, đây là loại xóa nhòa không thể nghịch lại, không thể hồi phục.

Hỏa Xích Tinh là điểm bắt đầu của Tô Minh tại Thần Nguyên Phế Địa, cho nên sẽ xuất hiện một ít điểm huyền diệu, ví dụ như thông qua ký ức người nơi đây có thể ngưng tụ huyết châu. Sau khi Tô Minh rời khỏi Hỏa Xích Tinh, những người từng trông thấy hắn không thể bị người lấy đi ký ức ngưng tụ huyết châu, thần thông này liên quan đến lực vị kiếp, chỗ huyền diệu không cách nào nói rõ.

Khi bão tố khuếch tán cả Hỏa Xích Tinh dần tán đi, Hỏa Xích Tinh lại chìm trong bình tĩnh, tất cả tu sĩ đều ngủ say. Tô Minh bước ra nhà tranh, liếc mắt nhìn Hỏa Xích Tinh lần cuối, hắn xoay người chậm rãi bước lên trời.

Dần dần, ngoài người hắn có quan tài đỏ biến ảo. Tô Minh đứng trên quan tài, đi hướng hư vô. Có hai cầu vồng từ mặt đất bay lên, một là Xích Hỏa Hầu, một là hạc trọc lông. Họ đuổi theo Tô Minh, cùng hắn biến mất trong hư vô.

"Hạc bà nội nó, cái đám chết tiệt, lão tử tông cộng giấu ở một vạn bảy ngàn chỗ vậy mà...vậy mà...làm ta không thể tin tưởng là...có hai chỗ không có tinh thạch!!! Đáng hận, xem ra sau này tuyệt đối không thể chôn tinh thạch nữa, không bảo hiểm, dễ bị mất. Ta đau lòng, Tô Minh, ta đau lòng quá!" Hạc trọc lông làm biểu tình nát tim gan, nhìn vẻ mặt của nó không giống giả bộ, là thật sự đau lòng muốn chết.

Loại đau lòng này mãi đến khi Tô Minh rời đi hạc trọc lông vẫn đang mặt mày ủ rũ, bi thương như là mất đi vật quý giá nhất trong đời.

Mười giây sau khi Tô Minh rời khỏi Hỏa Xích Tinh, người thứ nhất mở mắt ra chính là Nhạc Hoành Bang. Trong mắt gã lộ mờ mịt, dường như lúc trước xảy ra chuyện gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ rồi lại thiếu một bóng người. Bóng người ấy mơ hồ, Nhạc Hoành Bang không nghĩ ra được, khi cúi đầu thì gã trông thấy cái đầu của Triệu Quảng Hữu.

Ngay sau đó, lục tục có người thức tỉnh nhưng tất cả đều giống như Nhạc Hoành Bang, trong ký ức của họ thiếu đi một bóng người, thiếu đi một cái tên.

Trên đỉnh một ngọn núi, trong gian nhà tranh, có một bà lão ngồi xếp bằng từ từ mở mắt ra, trong mắt có mờ mịt. Một lát sau bà khẽ thở dài.

"Nghĩ không ra. "

Bà không chết.

Hỏa Xích Tinh vẫn có quỹ tích vốn có từ từ vẫn chuyển, vẫn đang tiếp tục, chẳng qua trong ký ức của mọi người vĩnh viễn bị xóa đi một đoạn ngắn. Giống như lúc trước Tô Minh đã nói với Nhạc Hoành Bang, nếu gã có thể nhớ lại thì chân chính trở thành thuộc hạ của Tô Minh. Nếu như gã nhớ không ra thì tất cả duyên diệt. Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status