Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 5

/128


Thằng Gù sốc, nó hốt hoảng hỏi:

- Sao phải xơi tái nó hả mợ?

- Tao muốn nó tự biết nhục mà huỷ hôn. Cái thứ con gái mất nết, gái thành phố thì ở yên trên thành phố đi, vác thân về cái xứ khỉ ho cò gáy này làm quái gì?

- Ông già mà biết thì ông xơi tái con luôn đó mợ.

- Mày im, mợ im, nó im thì ông già biết sao được?

- Sao mợ biết nó im?

- Gớm! Loại con gái nhà danh gia vọng tộc, bị vấy bẩn chả nhục bỏ xừ đi được, ai dám hé răng.

- Vâng, nhưng đây là tội lớn mợ ạ, con nghĩ vẫn nên dùng thuốc mê thì hơn, cẩn tắc vô áy náy.

Thằng Gù đề xuất, mợ Phượng vỗ đùi đen đét khen nó:

- Mày tính quá hay. Cứ cho liều thuốc mê thì đến lúc tỉnh táo vỡ lẽ ra biết ăn vạ ai? Không muốn im cũng chẳng được, chỉ có thể âm thầm xin huỷ hôn.

Được mợ Phượng khen, thằng Gù khẽ nhếch mép cười khẩy. Nó tức tốc xuống thành phố hành sự, tờ mờ sáng hôm sau đã quay về báo cáo tình hình với mợ:

- Xong hết rồi mợ ạ. Con này dáng không chuẩn như siêu mẫu nhưng mà được cái da dẻ mịn màng trắng ngần, eo ui thích mê mợ à.

- Thằng quỷ! Sao mày dụ được nó ra ngoài?

- À! Con giả bộ mẹ già bị bệnh, nhà nghèo không có tiền chữa trị nên gọi điện mời nó tới khám. Con đó thương người nghèo thực sự mợ ạ, nửa đêm rồi mà nó vẫn lái xe mò ra ngoại thành, vừa xuống xe thì bị con đánh thuốc mê luôn. Con chén nó sạch sẽ gọn ghẽ rồi nhá!

- Nó còn nguyên đai nguyên kiện không?

- Còn mợ ạ, con nhà gia giáo có khác! Nè, coi nè!

Mợ Phượng nhìn bức ảnh thằng Gù chụp chiếc váy có dính vệt máu mà rùng mình, mợ quát:

- Eo khiếp! Tởm! Xoá đi!

- Con còn để lại dấu răng của mình trên làn da ngọc ngà của nó nữa nè, mợ nom có đẹp không?

- Đẹp cái đầu mày ý. Xoá mau!

- Mợ cho con xin một trăm củ thì con xoá!

- Cái gì? Một trăm củ? Mày rồ hả?

- Không. Con không rồ! Trừ khi mợ muốn ông già biết việc này… hay là con gửi cho ông nhá mợ!

- Nhưng một trăm củ là quá nhiều!

- Nhưng con phải có tiền để đi làm lại mấy cái răng sứt mợ à. Mợ nom cái vết con cắn nó nè, nhìn là biết có vài chiếc răng không bình thường, không xoá dấu vết bị nghi ngờ thì toi đó mợ.

Mợ Phượng tức điên, nhưng sợ thằng Gù phản mình nên mợ vẫn phải làm thinh chuyển tiền cho nó, người giúp mợ làm rất nhiều trò bẩn sau lưng ông già. Ông già hồi trẻ đi buôn kim cương với bạn, sau này già rồi về quê mở xưởng mộc chuyên thiết kế đồ nội thất sang chảnh từ gỗ. Xưởng lớn của ông rộng gấp chục lần cái biệt phủ họ đang ở, bên trong xưởng lớn chia ra làm hai chục xưởng nhỏ, doanh thu hàng tháng đều cực khủng. Thấy cậu Hoan ngu quá, tương lai đoán chắc cậu không làm nên trò trống gì nên mợ xin ông già cho tới xưởng gỗ làm việc, mợ muốn bám trụ ở đây để sau này ông già yếu, ông thương cảm chuyển giao xưởng gỗ cho mợ. Tuy nhiên mợ cũng chẳng giỏi giang lắm nên mãi vẫn chỉ được làm chân pha trà rót nước cho các anh thợ, phải đến ngày giỗ đầu của cậu cả, bu mợ sang ăn giỗ, đem theo thằng Gù qua làm người giúp việc cho mợ, tình hình mới khá khẩm hơn. Nhờ có sự nhanh trí của nó, mợ mấy lần giúp ông già giành được hợp đồng lớn. Hiện tại mợ đã được ông tín nhiệm hơn, ông giao cho quản lý sổ sách năm xưởng nhỏ. Ước mơ của mợ là được quản lý sổ sách của toàn bộ xưởng lớn nên mợ vẫn cần thằng Gù. Thằng này tuy mặt dày vô liêm sỉ nhưng được việc, nhận tiền xong nó còn tươi cười bảo mợ:

- Sau này có em nào ngon mợ cứ giao hết cho con nhá!

- Khốn nạn! Biến đi!

Mợ Phượng cầm dép ném thẳng vào người nó, thằng điên vẫn cứ cười phớ lớ. Trong căn nhà hoang ở ngoại thành, người bị nó đánh thuốc mê bấy giờ mới tỉnh lại. Cô nằm chơ vơ trên chiếc giường lớn, áo sơ mi rách rưới tả tơi, váy hoa không những nát bươm mà còn thấm đẫm một vệt máu đỏ quạch. Dấu răng bẩn thỉu sâu hoắm rớm máu và chi chít những vết bầm tím trên làn da mảnh mai bức cô ức nghẹn. Diệu Hân không ngốc đến nỗi ngu ngơ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra đêm qua, cảm thấy nhục nhã ê chề, cô phẫn uất chỉ muốn bóp chết kẻ đã hãm hại mình. Nhưng khi đó trời tối quá, vừa bước ra khỏi xe Hân đã bị mất ý thức nên cô không biết kẻ đó là ai. Cô rệu rã lê ra con sông ngay cạnh căn nhà, nhảy rầm một cái xuống sông để gột rửa sự nhục nhã trên người mình. Nhưng càng gột, cô càng cảm thấy tanh tưởi. Hân kinh tởm chính mình, kinh tởm những dấu vết không thể gột rửa được trên làn da đang tái xanh tái ngắt. Cô khóc, tiếng khóc tức tưởi, nghẹn ngào và đầy ai oán, tiếng khóc khiến những chú chim trên cây cũng phải ngừng hót vì xót xa.

/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status