CHƯƠNG 30
Văn Quốc Đống đột nhiên hít sâu một hơi, mà Tô Bối mang theo tâm tư trả thù, vẫn luôn cắn đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới nhả ra.
Tô Bối hài lòng nhìn dấu cắn thấm vết máu trên vai người đàn ông, vươn đầu lưỡi liếm lên dấu cắn một lát.
“Ông xã, anh là của em… Đây là ký hiệu em đánh dấu cho anh ”
“Nếu anh dám chạy… Em sẽ cắn anh… Nếu anh dám thao người phụ nữ khác… Em sẽ cắn đứt thứ đó của anh ”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống lập tức thay đổi, tay ôm Tô Bối không tự giác nắm chặt hơn mấy phần.
“Tô Bối, phát sốt khiến đầu óc đều sốt tới mơ hồ sao?”
“Em không có… Em nói nghiêm túc Anh là của em…”
Tô Bối thân mật ôm Văn Quốc Đống, cơ thể nóng bỏng không ngừng dán sát cọ lên người hắn.
“Vậy sao?”
Văn Quốc Đống cúi đầu nặng nề nhìn Tô Bối ngây thơ vô tri, một chút nhẫn nại cuối cùng bị Tô Bối tiêu hao sạch sẽ không còn một mảnh.
Hắn lập tức mở cửa xe, ném người vào một cách thô bạo.
Tô Bối bị đột ngột ném vào ghế sau, đại não ngây ngốc một lát, đợi cô kịp phản ứng.
Văn Quốc Đống đã ngồi xuống vị trí điều khiển, chuẩn bị lái xe.
“Ông xã… Anh… Có phải anh thực sự có người khác ở ngoài hay không…”
Tô Bối ôm đầu gối vô cùng đáng thương co rụt trên ghế sau.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối ấm ức không chịu được qua gương chiếu hậu, không mở miệng.
Một lúc lâu sau, mới nghe người phụ nữ buồn bực nói “Trước đây anh thích gọi người ta là tiểu dâm phụ… Thích sờ tiểu huyệt của người ta… Bây giờ anh một câu Tô Bối hai câu Tô Bối… Cũng không sờ người ta…”
“Tiểu huyệt của người ta thực sự khó chịu… Quần lót đều ướt…”
Nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống suýt nứt vụn ra “Đủ rồi…”
Vừa rồi cơ thể nóng bỏng lại mềm mại của Tô Bối vẫn luôn cọ lên người hắn, hắn là cha chồng cô, nhưng không phải cha chồng thật, sao trên người có thể không phản ứng.
Ý thức được mình bị Tô Bối trêu chọc ra lửa nóng, mà người phụ nữ vẫn luôn miệng nói bí mật khuê phòng.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm vô cùng khó coi.
Tô Bối khóc lóc mơ mơ màng màng ngủ mất.
…
Khi Tô Bối mở mắt, lọt vào tầm mắt là màu trắng chói mắt.
“Chị dâu đã tỉnh…”
Văn Uyển ngồi bắt chéo chân trước giường bệnh của Tô Bối, tự mình gọt quả táo đưa cho cô.
“Chị…” Tô Bối không nhận táo, xoa cái trán hơi đau “Sao em ở chỗ này?”
“Bác cả bảo em tới lập công chuộc tội…”
Sau khi nói xong, Văn Uyển cười hì hì như tên trộm đến trước mặt Tô Bối, nhỏ giọng nói “Có phải chị làm gì bác cả em hay không?”
/547
|