Chương 639: Kiều Bích Ngọc chui lỗ chó
Người không xâm phạm tôi, tôi không xâm phạm người, Nếu người phạm tôi, có thù tất báo!
Kiều Bích Ngọc vẫn duy trì tôn chỉ làm người hẹp hòi như vậy.
Cô cũng không phải cái gì mà lương tt người khác khi dễ tất nhiên là muốn bắt nạt ngược lại, cho nên cô có đốt nhà Rayner ba lần thì một chút cũng không xấu hổ, Tang Ba biết cô chạy đi đốt nhà Rayner thì tương đối khiếp sợ, hơn nữa sau đó cô còn dữ dắn trừng mắt nhìn hắn. Tang Ba lo lắng lúc hẳn ngủ không biết có thể bị bé con đốt hay không.
Bé con của hẳn, có chút hung dữ.
Tang Ba quyết định ít nói làm ni giúp bé con kiếm vàng „bị nỗ lực Không phải vàng đã đủ nhiều rồi sao?”
“Cái tên trưởng lão vô liêm sỉ kia lúc nào thì trở về!
Kiều Bích Ngọc gần đây cứ như ăn thuốc súng, nhìn Tang Ba chỗ nào cũng không vừa mắt Đặc biệt là hẳn lại cứ như người không liên quan tiếp tục chịu khó bày sạp bán hàng.
Tiểu thư nàng Kiều không vui không kiếm tiền: “Đừng bày sạp nữa!”
“Ông nướng thịt, coi như là miễn phí cho bọn họ ăn thì có ích gì. Những người hoang dã kia đều vong ân phụ nghĩa. Bây giờ cho dù có đối tốt với bọn họ đi chăng nữa, thì đến lúc xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ đứng ra giúp đỡ à! Kẻ ba phải, đáng đời bị người ta bắt nạt! Hừ!”
Kiều Bích Ngọc dùng thổ ngữ rất trôi chảy cố sức mắng chửi Tang Ba chừng mấy ngày, không nghĩ tới học ngôn ngữ mảng người, cô còn học được rất nhanh. Hiện tại mắng một hơi cũng không thở gấp. Tuy rằng vóc đáng gầy gò nho nhỏ nhưng rất dữ dăn, khí thế mạnh mẽ.
Tang Ba trong lúc bị mảng, toàn bộ quá trình không dám phản bác nửa câu.
Trong lòng hắn còn nghĩ, bé con của hẳn thật là lợi hại, tốc độ mắng người lại có thể nhanh tới như vậy.
Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn quái vật khổng lồ Tang Ba trước mặt, tức đến nội thương, cô chỉ tiếc mài sắt mà không nên kim.
“..Năm ngày đều không cò bày sạp hả?”
Mấy người Lục Khánh Nam rất chú ý đến quầy bán đá đánh lửa, vốn là muốn ngày hôm sau thể hiện bạn tốt một chút hỏi thăm tin tức đối phương. Kết quả người ta liên tiếp mấy ngày đều không ra ngoài làm ăn.
“Lẽ nào thật sự bị chúng ta dọa sợ nên không dám đến?”
Nhưng cảm thấy không có khả năng lảm, hình thể người hoang dã khổng lồ, tướng mạo hung ác, làm sao sẽ bị mấy người nho nhỏ như bọn họ dễ dàng làm sợ.
Ngụy Bắc rất hưởng thụ ngồi trên một chiếc ghế lung la lung lay. Thoáng một cái, trong miệng còn cắn hạt dưa, chậm rãi nói một câu: “Chuyện này nói rõ là tính cảnh giác của người hoang dã rất mạnh, cũng có mắt đó, biết mấy người chúng ta không dễ trêu chọc.”
So với lúc bọn họ mời vừa đi bộ cực khổ lên đảo hoàn toàn khác, lúc này người của bọn họ đa số đều tiến vào cung điện. Nơi này có ăn có uống, một đống đầy tờ mua từ bên ngoài vào đây hầu hạ. Qua mười mấy ngày an nhàn, bọn họ chậm rãi phát hiện thật ra ở trên đảo này sinh sống cũng không tệ. Môi trường tự nhiên rất tốt, không khí đặc biệt trong lành, không hề có áp lực công việc, sinh hoạt đơn giản.
Một bên khác, Hầu Tử năm hình chữ đại trên giường, để hai người hầu nữ đấm bóp cho cậu ta, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nhẹ “thật thoải mái, thật thoải mái”
Lục Khánh Nam xoa trán, ca thán một tiếng: “Sao tôi có cảm giác chúng ta từng người từng người ngày càng sa đọa rồi.”
“Cậu Quân không giao cho chúng ta nhiệm vụ kế tiếp, không nhìn ra sao, chúng ta rảnh rỗi đến phát sợ, sắp trở nên rề rà rồi”
…Nghe nói, tối hôm qua ở bên kia chợ có nổi lên một trận hoả hoạn.”
Người càng rảnh rỗi càng nhiều chuyện “Tôi cũng nghe nói, chị hầu nữ trong cung điện nói cho tôi biết, là một nhà tranh của con trai Tộc trưởng, có liên tiếp ba gian tất cả đều bị đốt thành than rồi”
“… Tối hôm qua gió Tây lớn như vậy, haha, cặn than chắc cũng không còn”
“Buồn cười chính là, những người hoang dã này đặc biệt sùng bái lửa, đặc biệt mê tín. Một trận hoả hoạn khiến một đám người hoang dã vây xung quanh hoảng sợ quỳ lạy, tưởng thần lửa giận, ha ha ha… Những người hoang dã không có.
đầu óc này, nhìn bọn họ lớn lên to cao đến như vậy, làm sao là gan lại nhỏ v: Lục Khánh Nam và đám người Ngụy Bắc bọn họ tự xưng là “sinh vật bậc cao” chế giễu đám người hoang dã này, rất hung hăng, rất thoải mái Châu Mỹ Duy ở trong cung điện nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt cũng khá lên rất nhiều. Cô đi tới nghe được đề tài bọn họ đang thảo luận, không nhịn được nói một câu: “Tôi cảm thấy người hoang dã trên đảo này rất an phận.
Không giống với tướng mạo hung ác, tính tình người hoang dã dường như càng kiềm chế, kiêng ky cái gì thì đúng hơn.
“… Có lẽ là bị Rafael biến thái hành hạ đến mức không còn cách nào khác”
“Theo tôi phân tích, Rafael là do Đại phu nhân của người đứng đầu gia tộc đương nhiệm Frost Rosie sinh ra. Còn có một cặp Nhị phu nhân và Tam phu nhân, người thừa kế có thế sống sót không nhiều, còn chưa kịp thành niên đã chết trong cuộc tranh giành rồi. Rafael là đời tiếp theo.
thứ nhất của người đứng đầu, có điều nhìn tình huống của hẳn bây giờ, hẳn là nội tranh nội bộ”
“.. Ly lặng lẽ nói cho tôi biết, mấy vị trưởng lão của hòn đảo này hợp tác đối phó với Rafael. Vị Hoàng Thái tử này xem ra là thuyền lật trong mương nhỏ. Vì lẽ đó hẳn muốn vội vã tìm quyền trượng, có người nói thanh quyền trượng này tượng trưng cho thân phận. Rafael không thể chờ đợi được nữa mà muốn chiếm được nó.”
“Rafael đàm phán với Cao Minh về chuyện phái người đi tìm quyền trượng. Cao Minh thì muốn kiên trì tìm được Kiều Bích Ngọc trước”
Nói đến Kiều Bích Ngọc, Châu Mỹ Duy liền cảm thấy ngày trôi qua an nhàn thế này là một loại tội lỗi: “Quách Cao Minh không phải là để lại mấy người ở hầm trú ẩn ở đồng ruộng bên kia sao, vẫn không có tin tức sao?”
Đó là khi bọn họ phát hiện được Kiều Bích Ngọc dùng dao khắc chữ viết lên hầm trú ẩn. Lúc rời đi, Quách Cao Minh cổ ý để lại 12 người bảo vệ.
“Hầm trú ẩn ở đồng ruộng bên kia vẫn không có ai trở lại”
Việc này khiến cho bọn họ đều rất ủ rũ, nếu như bọn họ nhanh chân hơn một ít thì liền có thể gặp được Kiều Bích Ngọc, đáng tiếc.
“Lucy đâu?
“Lâu như vậy rồi, không có tin tức của Lucy sao?”
Ngụy Bắc tiếc nuối lắc đầu một cái, cũng cảm thấy kỳ quái. Lucy làm việc cẩn thận nghiêm mật như vậy, cô lưu lạc ở hòn đảo này tại sao không hề để lại nửa điểm manh mối cho bọn họ, lẽ nào thật sự gặp tai nạn không may.
Châu Mỹ Duy không cam lòng ủ rũ như thế, lại tích cực nêu một câu: “Tôi nghe nói, nhà bén lửa ngày hôm qua là của một người hoang dã tên là Rayner. Mọi người nói xem có thể hay không là…
“Người hoang dã trùng tên nhiều lắm, nào có chuyện trùng hợp như thế”
Lục Khánh Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên tự dưng suy nghĩ thông suôt, kêu lên sợ hãi: “Mẹ nó, các người vừa nãy ai nói, nhà bén lửa là nhà con trai tộc trưởng?”
Tộc trưởng người hoang dã đều là giống cái, nữ tộc trưởng, Rayner.
Trùng hợp như vậy.
Ngụy Bắc và bọn Hầu Tử cũng lập tức phản ứng lại. Vừa nấy bọn họ còn không kiêng ky mà cười nhạo cọc chuyện này, lập tức bò dậy đứng lên. Ý nghĩ to lớn rục rà rục rịch “Chúng ta bây giờ đi tìm tên Rayner xui xẻo kia.”
“Có muốn thông báo chỏ cậu Quân trước không?”
Lục Khánh Nam vào Ngụy Bắc nhất trí xua ‘Trước tiên khoan hãy nói, chờ đến khi chúng †a xác định rồi lại nói cho anh ấy biết.” Miễn cho.
Quách Cao Minh uổng công vui vẻ một hồi.
Đám người Lky bọn họ vội vội vàng vàng ra khỏi cung điện.
Đang lúc này, Kiều Bích Ngọc còn đứng bên ngoài tường cao cung điện, khổ não suy nghĩ biện pháp lẻn vào.
Tôi có một người bạn ở bên trong, tôi phải đi vào tìm cô ấ Hiện tại, Kiều Bích Ngọc nói thổ ngữ tiến bộ không ít, có thế giao lưu đơn giản cùng với Tang Ba, đặc biệt là mắng người rất lưu loát Tang Ba nói cho cô biết, trưởng lão có việc ra khỏi cửa, khoảng thời gian này vẫn luôn không có ở nhà. Vì vậy hẳn cũng không biết khi nào mới có tấm mộc bài tiến cung.
“Tang Ba, trưởng lão các người quang minh chính đại thu nhận vàng đổi tấm bài thông hành vào cung. Trưởng lão yêu tiền cũng thật thẳng thắn vô tư”
Còn tưởng rằng thân phận loại tưởng lão này cao cỡ nào, hoá ra lại là một nhóm người dơ bẩn nhất Tang Ba nghiêm túc nói cho cô biết, không thể nói xấu trưởng lão, nếu không sẽ bị xử phạt.
Kiều Bích Ngọc càng thêm khẳng định những trưởng lão này ở trong bóng tối làm không ít chuyện xxx đen tối nào đó.
Không biết lúc trưởng lão trở về, vàng trong nhà Kiều Bích Ngọc cũng chờ đến mức không nhịn được. Cô hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, ánh mắt dừng lại ở cửa cung điện. Ngày hôm nay có.
một ít người hoang dã cầm tấm mộc bài thông qua tiến vào cung điện.
Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc nổi lên ý đồ xấu muốn cướp đoạt.
“.. Tang Ba, chúng ta đi cướp, tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”
Kiều Bích Ngọc rất đố ky nhìn chăm chằm tấm mộc bài trên tay người ta.
Tang Ba chấn kinh trợn lớn mắt, lập tức ùng ục ùng ục giáo dục cô, ‘không được” “không thể”
“không thể cướp đồ của người khác được”.
Kiều Bích Ngọc sâu sắc cảm nhận được tính tình cao thượng của Tang Ba.
“Vậy ông nói làm sao bây giờ?”
“.. Ngày ấy tôi thấy bạn bè của tôi bị ngược đãi, vết thương chẳng chịt, bị người hoang dã bảo vệ lôi vào. Hiện tại không biết cô ấy còn có thể nhịn được hay không”
Kiều Bích Ngọc rầu rĩ không vui, một cước đá vào hòn đá nhỏ bên cạnh, không nghĩ tới lại khiến cô nhìn thấy một cái lỗ chó bên dưới tường thành cung điện!
Kiều Bích Ngọc kích động không thôi. Cô chạy tới, thật sự phát hiện một cái hốc tường được che giấu sau bụi cỏ: “… Tang Ba, tôi có thể chui vào!”
Tang Ba tựa như cũng kinh ngạc, nhìn hốc tường nhỏ, chậm chạp hồi lâu.
Cái hốc nhỏ như vậy, cũng chỉ có thân hình nhỏ nhãn như Kiều Bích Ngọc mới có thể chui vào. Tang Ba chỉ có thể luồn vào một cánh tay Tang Ba lắc đâu, hẳn không đồng ý.
Bởi vì Tang Ba không có cách nào chui vào, hắn cảm thấy bên trong không an toàn.
“Tôi chui vào xem một hồi, nếu có cái gì không đúng, tôi sẽ lập tức chui ra” Kiều Bích Ngọc muốn thử, cô quỳ người xuống theo tư thế bò, cái đầu đã chui vào bên trong, Tang Ba đứng bên ngoài sốt ruột, không chút suy nghĩ lập tức kéo chân cô, mau chóng kéo cô ra Kiều Bích Ngọc rất phiền muộn, quay đầu nói: “Tôi thật sự sẽ trở lại ngay”
Tang Ba trầm mặc nhìn cô.
“… Trong vòng một tiếng tôi sẽ chui ra ngoài.”
Kiều Bích Ngọc biết suy nghĩ của Tang Ba có phản xạ hình vòng cung, thừa diệp hắn đờ người ra, thân thể cô nhanh nhẹn như cá chạch lập tức vọt vào.
Một bên khác của tường thành cung điện, Tang Ba hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã cách cô một bức tường rồi.
Hắn lập tức ùng ục rống to.
“Tang Ba, đừng lớn tiếng như vậy. Tôi bị người phát hiện thì có thể sẽ chết”
Kiều Bích Ngọc nhất thời gấp gáp, chỉ muốn Tang Ba câm miệng, không nghĩ tới khi nói ra chữ chết, Tang Ba lại càng thêm không bình tĩnh được.
Cả người hẳn đều rất bất an, hắn cầm lấy hòn đá, dùng sức đục cái mép hốc tường nhỏ, nghĩ rằng đục cái động này to ra thì hẳn có thể chui vào.
Nhưng mà một bên Tang Ba dùng sức đào tường, một bên hắn quỳ người xuống nhìn vào trong cung điện. Ánh mắt lập tức trở nên kinh hãi, bé con của hắn lại không nghe lời, không biết chạy đi đâu!
Tường thành cung điện này là do đá cứng xây nên, coi như lấy thể lực của Tang Ba cũng rất khó đục được một cái hang lớn.
Kiều Bích Ngọc không muốn lãng phí thời gian. Thân hình cô nhỏ, tay chân càng thêm linh hoạt nhanh nhẹn. Cô quẹo trái quẹo phải, cũng không biết đi tới căn phòng nào.
Nhưng một bóng người gầy gò khá quen thuộc hấp dẫn cô, Kiều Bích Ngọc dừng chân lại.
/837
|