(xin hãy chia sẻ để nhóm có động lực post truyện)
Bệnh viện giống như xảy ra chuyện gì lớn, vẻ mặt mọi người đều
vô cùng khẩn trương.
‘Cửa phòng bệnh vội vàng đẩy ra, mấy bác sĩ bước nhanh tới…
` tá thấy cô muốn ngồi dậy, vội vàng ẩn cô nằm xuống: “Cô Kiều,
bây giờ cô không thể lộn xôn”
ô Kiểu, vết thương trên cánh tay cô mất quá nhiều máu, hơn
nữa gắn đây không đủ dinh dưỡng, cảm xúc áp lực quả lớn… May mà
.đưa tới bệnh viện đúng lúc, nếu không đứa bé trong bụng đã mất,
tạm thời không thể lộn xộn..” Một bác sĩ mặc áo blouse trắng, mái
tóc rất thưa mỡ miệng nói
“Viện trưởng, huyết áp nhiệt độ của cô Kiểu đều khôi phục bình.
thường… Mấy người còn lại nhanh chóng kiểm tra cho cô.
“Cô Kiểu, bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có không thoải mái chỗ
nào hay không?”
Ảnh mắt Kiểu Bích Ngọc mê mang, nhìn đám bác sĩ với vẻ mặt
khẩn trương bận rộn trước mắt, trong đầu cô trồng rỗng.
Mà ở hành lang bên ngoài phòng bệnh càng tranh cãi ẩm ï…
Truyền đến giọng nói tức giận của Doãn Thành Trung: “Mẹ, mẹ
gợi con tới đây làm gì? Con không muốn gặp cô ta!”
“Ở bữa tiệc của nhà họ Quách mẹ cũng nghe thấy rồi đấy, Kiều
Bích Ngọc quá độc ác, vậy mà dám đánh đứa bé trước mặt mọi
người, tay của đứa bé bị rất nhiều mảnh thủy tỉnh đâm trúng, đứa bé
là cháu gái ruột của mẹ đấy”
“Con còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện này với mẹ!”
“Quách Thanh Nga tức tới mức vẻ mặt âm trầm: “Thành Trung, mẹ
đã nói với con rồi, con ở ngoài làm gì mẹ đều có thể mặc kệ con,
nhưng ở bữa tiệc của nhà họ Quách vậy mà con dám đưa bọn họ.
tối.
“Hiện giờ Bích Ngọc mang thai, thải độ của con phải tốt hơn một
chút, chuyện con ngoại tình… Nuôi tình nhân, tốt nhất là đừng đổ.
truyền tới tai ông ngoại con, vào nhìn con bề..
“Kiểu Bích Ngọc mang thai2” Doãn Thành Trung sửng sốt
‘Vẻ mặt Doãn Thành Trung lập tức dữ tợn, anh ta tiến lên một
bước, truy h
“Mẹ, mẹ mới nói cái gì?”
‘Vẻ mặt anh ta âm u, tức tới mức ném di động lên trên sản hành
lang.
“Kiểu Bích Ngọc mang thai rồi! Sao cô ta có thể có thai được,
cho đến bây giỡ con chưa từng chạm vào cô ta…” Anh ta hổn hển
mắng to
Biểu cảm của Quách Thanh Nga khiếp sợ.
“Hai đứa kết hôn ba năm, sao có thể..” Không chạm vào cô.
Như vậy, bây giờ Kiều Bích Ngọc mang thai, chuyện này…
*.. Đứa bé trong bụng cô ẩy là của cháu.”
Giọng nói lạnh lùng, gắn từng chữ vang lên, cùng với tiếng bước.
chân chậm rãi truyền tới
Trên hành lang tầng VIP của bệnh viện, một đảm người đi tới,
ngay cả ông cụ Quách cũng tới đây rồi.
Mà lúc này, cả hành lang lập tức yên tính lại
‘Đảm Quách Thanh Nga đều hoảng sợ tới mức không nói nên lời,
bên tai không ngừng vang vọng.
.. Đứa bề trong bụng cô ẩy là của cháu.
Quách Thanh Nga nhìn Quách Cao Minh trước mặt, sắc mặt
không được tốt lắm, cổ gắng nở nụ cười nói: “Cao Minh à, đừng lấy
chuyện này ra để đùa, cháu luôn sống ở nước ngoài, hai đứa vẫn
“chưa quen nhau mã.”
“Cháu quen Kiều Bích Ngọc..” Vẻ mặt Quách Cao Minh lạnh lùng.
Nổi xong, anh nhìn một vòng những người xung quanh.
Anh lạnh lùng lặp lại lần nữa: “Đứa bé trong bụng Kiểu Bích Ngọc
là của cháu”’
“Tên xấu xa! Cháu cái gì thể?”
Sắc mặt ông cụ Quách lập tức âm u, gõ mạnh cây gậy trong tay
xuổng sàn nhà,
“Quách Cao Minh, bây giờ cháu nói chuyện hẳn hơi cho ông!”
Ông cụ sẵng giọng cảnh cáo.
“rong hành lang ở bệnh viện, mọi người đều nơm nớp lo sợ.
‘Đã nhiều năm rổi ông cụ Quách không tức giận tới như vậy.
Mà quản gia đứng ở một bên thấy ông cụ tức như thế, vội vàng
tiển lên quan tâm nói: “Ông chủ, ông nên chú ý tới cơ thể, ông cồn bị
bệnh huyết ấp cao đấy”
Sau đó ông ta lại bổ sung thêm: “Cậu chủ không phải người
không có chừng mực, chắc chắn chuyện này là hiểu lẫm…“
‘Gương mặt Quách Cao Minh lạnh lùng, anh mím chặt môi, không.
định nói gì thêm, ánh mắt có vẻ đăm chiêu nhìn bên trong phòng
bệnh.
Trên giường bệnh, gương mặt Kiểu Bích Ngọc trắng bệch, đôi
mắt trống rỗng nhìn thẳng vào anh. trong đầu vô vùng hỗn loan.
/837
|