Thời gian trôi qua rất nhanh, bầu trời đêm đã che lấp ánh nắng ấm áp ban ngày, chỉ còn lại ít ánh sáng, mà trong thành phố không biết bao nhiêu đèn lóe lên đầu tiên, trong nháy mắt đó làm cho người ta chói mắt nhưng lại cảm thấy rất là đẹp mắt, nhưng trong đó cũng có người không có cảm giác như thế, có lẽ chính là đẹp nhưng lại không được hoàn mỹ như định nghĩa của nó.
Mẹ Dáng vẻ Hoan Hoan nhỏ bé chạy đến trước mặt Hạ Thiên Vũ đang xem TV, thuận tiện chặn lại tầm mắt của Hạ Thiên Vũ.
Hoan Hoan, làm sao thế? Bài tập viết xong chưa. Sau đó tự nhiên ôm Hoan Hoan lên ghế sa lon và tiếp tục xem TV của mình, nhưng sự chú ý đúng là muốn phân tán một chút.
Dĩ nhiên con … vẫn viết chưa xong. Vốn là Hoan Hoan muốn nói dĩ nhiên là mình đã viết xong, nhưng khi nhìn Hạ Thiên Vũ, không biết nghĩ đến điều gì, mà thay đổi lời nói vốn là cần nói ra, con ngươi đang không ngừng chuyển động, nếu lúc này Hạ Thiên Vũ chú ý tới lời nói, sẽ biết chắc chắn lời nói tiếp theo của Hoan Hoan sẽ không êm tai.
Vậy làm sao lại không viết hả? Lực chú ý chuyển lên người Hoan Hoan, khó có được một ngày không có vào game, nhưng không nghĩ Hoan Hoan lại đến đây, bình thường lúc này Hoan Hoan chắc vẫn còn đọc sách.
Mẹ, còn có một bài văn, nhưng con nghĩ thế nào cũng viết không được. Hoan Hoan chu cái miệng nhỏ nhắn, hình như có chút bất mãn với bài văn này.
Bài văn ra sao mà làm Hoan Hoan thông minh của chúng ta bối rối rồi hả, nói cho mẹ nghe một chút.
Nhưng trước hết mẹ phải đồng ý với con một điều kiện? Nghe Hoan Hoan nói như vậy, Hạ Thiên Vũ có cảm giác giống như khi mình nói chuyện với mẹ già vậy, trước tiên khiến mẹ từ chối đại thần, cũng là tiền trảm hậu tấu, nhưng cuối cùng mẹ cũng không giữ lời hứa, đáng ghét, xem ra lần sau nhất định phải lấy giấy bảo đảm trước mới được.
Hoan Hoan, tại sao một bài văn viết lại bí mật như vậy? Trong lòng Hạ Thiên Vũ rất tò mò, bài văn này như công việc bí mật vậy?
Mẹ, trước hết mẹ đồng ý với con đi! Hoan Hoan ôm tay Hạ Thiên Vũ làm nũng, nhưng không chịu nói bài văn này là gì.
Vậy con nói điều kiện trước đi, nếu mẹ không đồng ý, thì ngày mai nếu cô giáo có hỏi, mẹ sẽ nói Hoan Hoan không muốn viết,
Mẹ Dáng vẻ Hoan Hoan nhỏ bé chạy đến trước mặt Hạ Thiên Vũ đang xem TV, thuận tiện chặn lại tầm mắt của Hạ Thiên Vũ.
Hoan Hoan, làm sao thế? Bài tập viết xong chưa. Sau đó tự nhiên ôm Hoan Hoan lên ghế sa lon và tiếp tục xem TV của mình, nhưng sự chú ý đúng là muốn phân tán một chút.
Dĩ nhiên con … vẫn viết chưa xong. Vốn là Hoan Hoan muốn nói dĩ nhiên là mình đã viết xong, nhưng khi nhìn Hạ Thiên Vũ, không biết nghĩ đến điều gì, mà thay đổi lời nói vốn là cần nói ra, con ngươi đang không ngừng chuyển động, nếu lúc này Hạ Thiên Vũ chú ý tới lời nói, sẽ biết chắc chắn lời nói tiếp theo của Hoan Hoan sẽ không êm tai.
Vậy làm sao lại không viết hả? Lực chú ý chuyển lên người Hoan Hoan, khó có được một ngày không có vào game, nhưng không nghĩ Hoan Hoan lại đến đây, bình thường lúc này Hoan Hoan chắc vẫn còn đọc sách.
Mẹ, còn có một bài văn, nhưng con nghĩ thế nào cũng viết không được. Hoan Hoan chu cái miệng nhỏ nhắn, hình như có chút bất mãn với bài văn này.
Bài văn ra sao mà làm Hoan Hoan thông minh của chúng ta bối rối rồi hả, nói cho mẹ nghe một chút.
Nhưng trước hết mẹ phải đồng ý với con một điều kiện? Nghe Hoan Hoan nói như vậy, Hạ Thiên Vũ có cảm giác giống như khi mình nói chuyện với mẹ già vậy, trước tiên khiến mẹ từ chối đại thần, cũng là tiền trảm hậu tấu, nhưng cuối cùng mẹ cũng không giữ lời hứa, đáng ghét, xem ra lần sau nhất định phải lấy giấy bảo đảm trước mới được.
Hoan Hoan, tại sao một bài văn viết lại bí mật như vậy? Trong lòng Hạ Thiên Vũ rất tò mò, bài văn này như công việc bí mật vậy?
Mẹ, trước hết mẹ đồng ý với con đi! Hoan Hoan ôm tay Hạ Thiên Vũ làm nũng, nhưng không chịu nói bài văn này là gì.
Vậy con nói điều kiện trước đi, nếu mẹ không đồng ý, thì ngày mai nếu cô giáo có hỏi, mẹ sẽ nói Hoan Hoan không muốn viết,
/72
|