Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 92: Cha ngươi có sở thích đặc biệt, cẩn thận cẩn thận

/357


Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!

Tử Thất Thất dùng tay trái che ngực mình, toàn thân xích lỏa bị Mặc Tử Hàn kéo ra khỏi phòng ngủ.

Cô bối rối nhìn chung quanh sợ bị người nhìn thấy, trái tim đập bùm bùm như sắp nổ tung, mà nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên, thật giống như phát sốt.

"Cô yên tâm, ở trong phòng sẽ không có người khác xuất hiện, dĩ nhiên... Máy theo dõi cũng không có cài đặt, cô không cần che che lấp lấp, không có ai thấy cô!" Mặc Tử Hàn nói xong tiếp tục lôi kéo cô đi, bất quá, muốn nói những người khác, tựa hồ trong cái phòng này đích xác còn có một....

Mặc Thiên Tân!

Tử Thất Thất cả đoạn đường chạy chậm phía sau anh, hai mắt hung hăng trừng anh, thật muốn mắng to anh trứng thối, nhưng mà.... Cô cắn môi dưới, nhịn xuống xúc động của mình.

....

Trong lúc thay quần áo

Mặc Tử Hàn mạnh mẽ kéo Tử Thất Thất tới gian thay đồ!

Gian phòng thật lớn, đèn sáng chói lọi, hai mặt tường là hai tầng mắc áo, ở trên treo nhiều loại quần áo, chính giữa gian phòng song song để năm quầy thủy tinh, chia ra để dây chuyền, khuyên tai, đồng hồ, cà vạt cùng đai lưng, mà ở đối diện mặt tường là tủ giày, hơn nữa vây quanh toàn vách tường, tổng cộng mười tầng, trên mỗi tầng đặt giày đủ loại kiểu dáng xinh đẹp.

Tử Thất Thất nhìn cái gian thay đồ này, không khỏi có chút kinh ngạc!

Mặc dù mình từng là thiên kim tiểu thư nhà có tiền, nhưng là phòng chuyên dụng giống như công chúa như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không khỏi mà bắt đầu phỏng đoán, người người đàn ông này rốt cuộc là có bao nhiều tiền?

"Lại đây!"

Mặc Tử Hàn đột nhiên nói chuyện, bàn tay to nắm thật chặt tay cô, lôi kéo cô tới giá treo trước mắt, chăm chú nhìn quần áo treo phía trên, chẩn thận chọn lựa, sau đó lấy ra một bộ, xoay người đối mặt với cô.

Tử Thất Thất nháy mắt kinh ngạc, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía anh.

Đại biến thái này, không cho phép nhìn!

Cô ở trong lòng hung hăng mắng.

Mặc Tử Hàn cũng không chấp nhận, thật giống như nhìn một thứ cực kỳ bình thường.

"Xoay người lại!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

"....." Tử Thất Thất trầm mặc không nói, thân thể vẫn không nhúc nhích.

Mặc Tử Hàn cau mày, mặt lộ vẻ không vui, nhưng là rất nhanh liền giãn ra, gợi lên nụ cười tà ác.

"Cô cho rằng đưa lưng về phía tôi là có thể, đừng quên phía sau cô cũng trần truồng, nhìn kỹ xem đường cong phần lưng của cô cũng không tệ lắm, làn da cùng màu sắc hình xăm cũng rất tương xứng, vòng eo mảnh vừa vặn, còn có đường cong cái mông, tựa hồ...."

Lời anh còn chưa nói hết, Tử Thất Thất đột nhiên chuyển đầu, hung hăng nhìn chằm chằm anh.

Mặc Tử Hàn ngước lên tầm mắt của mình, đảo qua toàn bộ phần lưng của cô, nhìn hai mắt cô nói: "Cô đây là ý định vẫn không nói chuyện với tôi sao? Cô đang phản kháng tôi? Hay là quyến rũ tôi?"

Quyến rũ?

Tử Thất Thất không rõ vì sao anh lại dùng từ này.

Mặc Tử Hàn nhìn xuyên qua hai mắt cô, tựa hồ đoán được ngay lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ.

Cười tà giải thích, "Đối với tôi mà nói, phản kháng của cô, giãy dụa của cô, quật cường của cô, phẫn nộ của cô, căm ghét của cô, bao gồm cả trầm mặc của cô bây giờ đều là dụ hoặc mãnh liệt, đều gợi lên chinh phục mãnh liệt trong lòng tôi, cho nên cô bây giờ bày ra bộ dáng này, với tôi chính là một chiêu số quyến rũ, không bằng tôi cho cô một chút ý kiến, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, biết phục tùng tôi, nghe theo tôi, đối với tôi nhẫn nhục chịu đựng, có lẽ.... Tôi sẽ từ từ cảm thấy cô rất không thú vị, tiện đà bỏ qua cô!"

Tâm sự của Tử Thất Thất hoàn toàn bị anh nhìn thấu!

Không sai, cô chính là muốn đợi anh ta chán ghét cô, nhưng mà anh ta nói ngoan ngoãn phục tùng, ngoan ngoãn nghe theo, cô tuyệt đối không làm được!

Nhướng mày, hung hăng cắn răng, cô đột nhiên quay lại, cố chấp trầm mặc!

Mặc Tử Hàn nhìn cái gáy của cô, ý cười nháy mắt biến mất!

Cầm lấy cái tay kia của cô dùng sức lôi kéo cô về phía sau, sau đó xoay ngược lại đối mặt với cô, bá đạo đem quần áo trên tay kia dán lên thân thể của cô, ước lượng.

Tử Thất Thất kinh hoảng nhìn anh, dùng sức giãy dụa muốn xoay người!

"Tử Thất Thất tôi cảnh cáo cô, nếu không biết điều một chút nghe lời tôi, vậy cả ngày hôm nay cô muốn thân thể trần truồng, hơn nữa bọn tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm, nếu cô không sợ mất mặt, cứ tiếp tục giãy dụa cho tôi!"

Trong nháy mắt, nghe được lời anh, thân thể Tử Thất Thất biến thành an tĩnh.

Trứng thối, trứng thối, trứng thối, lại uy hiếp cô! Rõ ràng tối ngày hôm qua còn lễ phép xoay người để cô tự thay quần áo, chỉ một buổi tối thôi, anh ta lại trở lại tư thái đại dã lang.

Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Rốt cuộc tính cách anh ta còn có thể xấu xa tới trình độ nào?

Cô mở to hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm cái khuôn mặt lạnh lùng kia.

Tâm tình bắt đầu trở nên phức tạp, ảo tưởng trong đầu lại một lần nữa xuất hiện: nếu anh ta là một người bình thường, nếu tính cách anh ta ôn nhu một chú, nếu anh ta chuyên tình một chút, vậy thì ở chung một chỗ với anh ta tựa hồ không tồi? Ít nhất Thiên Tân nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng mà....

Thực tế thì tàn khốc, người người đàn ông này anh ta tuyệt đối là trứng thối tuyệt chủng thế kỷ hai mươi mốt!

Mặc Tử Hàn thấy cô đột nhiên trở nên thành thành thật thật, không vui trên mặt lập tức biến mất, bề ngoài mơ hồ nụ cười thấy không rõ, sau đó hai mắt to gan quét cả thân thể trơn bóng của cô, lại nhìn quần áo trong tay, lắc đầu.

Cầm quần áo treo lại mắc, lấy một bộ khác, vẫn ước lượng như trước trên người cô, cảm thấy cái này cũng không phải thích hợp liền treo lại, đổi lại một kiện khác.....Lặp đi lặp lại động tác này mấy lần, không ngừng đổi lại quần áo trong tay, cuối cùng...

Nửa giờ trôi qua!

Tử Thất Thất thân thể trần trụi rốt cục có thể mặc quần áo vào che dấu, nhưng mà anh cẩn thận vì cô chọn lựa một bộ quần áo này lại làm cho cô có xúc động muốn tự sát.

Hai người cùng nhau đứng ở trước gương, Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn mình trong kính.

Lễ phục màu đỏ bao lấy ngực nhỏ, xương quai xanh cùng hai cánh tay hoàn toàn lộ ra bên ngoài, làn váy dính sát vào nhau ở trên đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, bên hông là một cái đai lưng màu đen, trên đai lưng trang sức một đóa hoa màu đỏ, vừa vặn làm nổi bật lên cái eo... Dưới chân là một đôi giày cao gót màu đỏ, gót giầy có mười phân khiến cô từ 1m6 đề cao lên, cả người càng thêm tinh tế, nhưng là một bước đi lại không cách nào khống chế lắc lư....

Anh ta cố ý, anh ta tuyệt đối tuyệt đối là cố ý!

Toàn thân trên dưới đều là màu đỏ, liếc mắt một cái nhìn sang giống như là dạ phục kết hôn, hơn nữa gót giầy là sao? Cô căn bản ngay cả đứng cũng không vững.

Hai mắt trở nên phát sáng như thật, hận không thể đem anh ta chết ngay lập tức! Nhưng là đôi môi dùng sức cắn chặt, như cũ không để cho mình nói chuyện!

Trứng thối, trứng thối, trứng thối, trứng thối..... Cô ở trong lòng không ngừng mắng anh hơn ngàn lần, hơn vạn lần, hơn tỷ lần....

Mà Mặc Tử Hàn cũng là hài lòng nhìn cô, còn nhẹ nhàng gật đầu:

"Rất đẹp!" Anh khen ngợi.

Đẹp cái đầu anh!

Tử Thất Thất ở trong lòng mắng.

"Đi thôi, bảo bối của anh!" Anh nói xong liền cực kỳ thân sĩ dắt tay phải bị còng khóa của cô.

Tử Thất Thất không khỏi khẽ nhíu mày, tâm..... ẩn ẩn đau!

Nếu không thích cô, cũng đừng có gọi cô bảo bối, từ như vậy chỉ có cha mẹ qua đời từng gọi cô, cô nguyên chuẩn bị lưu lại cho chồng tương lai, nhưng là hiện tại.....

Mặc Tử Hàn thấy trên mặt cô lộ ra ưu thương, không khỏi mở miệng hỏi, "Sao vậy?"

Tử Thất Thất không có trả lời, chẳng qua là nhẹ nhàng bắt tay anh, ý bảo có thể đi!

Hai hàng lông mày Mặc Tử Hàn run rẩy, cũng không chau lên, không hỏi tới, trực tiếp nắm tay cô, nửa chống đỡ thân thể cô ra khỏi gian thay đồ.

.....

Mới vừa đi ra gian thay đồ không mấy bước liền chạm mặt bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân.

"Oa...." Mặc Thiên Tân há to miệng, ngó cả thân lửa đỏ của Tử Thất Thất, kinh ngạc nói, "Ba, mẹ, hai người đây là muốn đi kết hôn sao? Mặc dù màu đỏ không tồi, nhưng mà hiện tại lưu hành áo cưới màu trắng!"

Tử Thất Thất đổ mồ hôi!

Dụng lực nhìn chằm chằm cậu, rốt cục mở miệng nói, "Con không nói lời nào, không có ai nói con câm điếc!"

Nghe được thanh âm của Tử Thất Thất, tinh thần Mặc Tử Hàn không khỏi lay động.

Thì ra là thanh âm của cô chỉ cấm một mình anh!

A.... Anh âm thầm cười khẽ! Thú vị.... Anh cũng muốn xem cô có thể chịu tới khi nào mới bằng lòng mở miệng nói chuyện cùng anh.

"A? Mẹ không phải đi kết hôn sao? Vậy để làm chi mặc thành như vậy?" Một người âu phục màu đen chính trang, một người dạ phục lửa đỏ, nói không phải kết hôn, ai tin a?

Tử Thất Thất rối rắm cau mày, hai mắt liếc người bên cạnh, tức giận nói, "Còn không phải bởi vì người nào đó có sở thích đặc biệt!"

Người nào đó?

Cặp mắt đen nhánh của Mặc Thiên Tân nhìn về phía Mặc Tử Hàn, nháy mắt hiểu chuyện gì xảy ra.

"A....Mẹ, con hiểu rồi, cái gọi là sở thích đặc biệt chính là mọi người thường xuyên nói hành động biến thái, chỉ có biến thái mới có thể làm, đúng không?"

"Bảo bối, con thật quá thông minh, mẹ hôn một cái!"

Tử Thất Thất tâm tình thật tốt, kích động mở cánh tay, khom lưng ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, đồng thời dụng lực gần gũi hai gò má cậu, nhưng lại hoàn toàn quên mất giày cao gót cao mười phân dưới chân, mất thăng bằng, trực tiếp đè Mặc Thiên Tân trên mặt đất, mà Mặc Tử Hàn cũng không kịp phản ứng, bị ảnh hưởng nằm đè lên trên người Tử Thất Thất.

"Khụ.... Khụ....." Mặc Thiên Tân bị đè không thở nổi, hấp hối nói: "Mẹ.... Không biết cảm giác bị hai người đè xuống.... Có tính là một loại sở thích đặc biệt không?"


/357

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status