Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 43: Cười nói gặp lại

/712


 Cười nói gặp lại

Editor: Họa Đến Vô Tình

“Thật xin lỗi, quên em đi!” Trên mặt Hàn Mộ chỉ còn nhàn nhạt cùng nổi khổ sở.

Chỉ có quên cô, anh Bằng mới có thể vượt qua khoảng thời gian hạnh phúc này. Hạnh phúc đối với cô mà nói đã trở thành xa xỉ, là cô làm không được, cũng không cho nổi!

“Quên em?” Bước chân Châu Tiêu Bằng lảo đảo một cái, “Tiểu Mộ, em. . . . .”

“Anh Bằng thật xin lỗi. Tiểu Mộ chỉ là hi vọng anh hạnh phúc.” Đôi mắt Hàn Mộ rủ xuống, che giấu vẻ đau xót trong mắt.

Nếu đây là lựa chọn tốt nhất, đó là đương nhiên muốn cười nói gặp lại, gặp lại tất cả người tốt đẹp, tất cả chuyện tốt đẹp!

“Không.” Châu Tiêu Bằng tiến lên một bước, cầm thật chặt cánh tay Hàn Mộ, “Tiểu Mộ, tại sao em có thể có ý như vậy. Em vẫn biết, hạnh phúc của anh chỉ có em, chỉ có em mà thôi!”

“Không phải, hạnh phúc của anh cho tới bây giờ đều không ở trên người em.” Hàn Mộ khẽ cau mày. Lực độ trên tay Châu Tiêu Bằng đang nắm cô làm cô đau.

Nếu như không tàn nhẫn, cuối cùng anh Bằng chỉ có thể càng bị thương!

“Tại sao?” Châu Tiêu Bằng buông lỏng tay của mình.

Anh chỉ cảm thấy trái của mình như thủy tinh đã tan nát, đau lòng đến mất đi cảm giác.

Cô rời đi sáu năm, anh cũng đã chờ đợi sáu năm. Sau năm qua, anh liều mạng tìm kiếm tin tức của cô, một chút ít cũng không chịu buông tha. Anh lo lắng, anh sợ, ánh mắt của cô bị mù, sẽ chăm sóc mình như thế nào; anh khổ sở, anh ảo não, tại sao mình không chăm sóc cô tốt; anh tức giận, anh bi thương, nếu như cô bị người xấu khi dễ thì đối với người tay trói gà không chặt như cô , vậy phải làm thế nào?

Hôm nay, cô trở lại, đã trở lại thật tốt, mắt cũng khá. Nhưng mà, tại sao anh lại có cảm giác có một cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi, tựa hồ nhanh đến mức anh cũng không bắt được!

Hàn Mộ ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, “Không có vì cái gì! Chỉ là đã sáu năm rồi, có một số thứ đã thay đổi, trở nên thông suốt.”

Bây giờ, cô chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, lặng lẽ chúc phúc, sau đó, cười nói hẹn gặp lại.

“Ha ha. . . . . .” Châu Tiêu Bằng hơi ngửa đầu, nhìn không khí cười khổ, “Là thay đổi, là thay đổi!”

Như vậy, Tiểu Mộ sẽ trở nên cách anh càng ngày càng xa, càng ngày càng xa. . . . .

“Anh Bằng, gặp lại sau!” Hàn Mộ nhìn ánh mắt của Châu Tiêu Bằng, khẽ mỉm cười, nói từng chữ từng câu, “Anh Bằng, cám ơn anh đã yêu!”

Phần tình cảm này cô vĩnh viễn sẽ giấu tận đáy lòng, không hề đụng vào nữa.

Hàn Mộ xoay người, chỉ còn lại một bóng dáng xinh đẹp trong mắt Châu Tiêu Bằng.


☆, Chương 50: Cô gái, đừng uống

Từng ánh đèn êm dịu mập mờ chiếu xuống, âm nhạc mạnh mẽ vang lên, trong sàn nhảy, từng cơ thể của những người trẻ tuổi dán chặt nhau, õng ẹo, vuốt ve, tràn đầy mập mờ và xa mi.

Trên quầy bar, một tay Hàn Mộ chống đỡ cái trán, hai mắt khép hờ, có thể có hơi hơi say.

“Ai. . . . . .” Một tiếng than nhẹ từ trong miệng truyền ra, Hàn Mộ vuốt vuốt mi gian của mình, hiện ra mệt mỏi. Mở hai mắt ra, cô cầm ly cốc – tai đặc biệt pha chế uống xuống bụng giống như uống nước bình thường.

“Khụ, khụ. . . . .” Có lẽ uống quá gấp, Hàn Mộ bị sặc, ho đến đỏ mắt.

Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Đều nói muốn cười nói gặp lại, nhưng mà tại sao tâm lại đau như vậy, ngay cả lúc hô hấp cũng đau!

“Anh Bằng, anh Bằng!” Hai mắt Hàn Mộ mơ màng, một tay mơn trớn khuôn mặt của mình.

Anh Bằng nhất định sẽ rất thất vọng đối với mình.

“Anh Bằng. . . . .” Nhưng mà cô không thể nào trở lại quá khứ rồi, không thể nào!

Thật không thể nào. . . . .

Lại rót một ly rượu, một lần nữa Hàn Mộ một hơi uống sạch.

Hôm nay uống rượu thật không tốt. . . . ., rất khổ, rất chát.

Cầm ly rượu, nhẹ nhàng quơ quơ.

Trong ly rượu chỉ còn lại một chút xíu chất lỏng, óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lấp lánh.

Ly rượu khẽ nghiêng, từng chút từng chút chất lỏng nhiễu xuống, rơi ở trên mặt bàn.

“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ cười ha ha, có chút ngu đần.

Khó uống thì khó uống! Dù sao cũng là mượn rượu tiêu sầu, trông nom nó có uống được hay không.

“Ào. . . . .” Ly rượu lần nữa được rót đầy.

Hàn Mộ nhìn ly rượu đầy có hơi sửng sốt.

Nếu như anh Bằng biết cô giày vò mình như vậy, sẽ lo lắng, sẽ tức giận. . . . . . .

“Ha ha. . . . .” Nụ cười khổ tràn ra khóe miệng, “Còn có anh Bằng sao? Hàn Mộ, mày tỉnh, tỉnh thôi. . . . .”

Uống một hơi cạn sạch, trong lòng đau đến giống như bị lửa đốt.

Tiếp tục rót đầy, hai mắt Hàn Mộ híp lại, “Tại sao uống lâu như vậy, còn có thể đau như thế?”

Một tay che tim, một tay rót đầy ly rượu, “Uống đi, uống đi! Cả đời khó được như thế. . . . . .” 

“Cô điên rồi sao?” 

Mới vừa bưng đến khóe miệng, ly rượu trên tay Hàn Mộ đột nhiên biến mất, Hàn Mộ nghe được bên tai mình có một trận rống giận. Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại, “Là anh?”

“Cô gái, đừng uống. . . . . .”


/712

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status