Chương 201
"Dừng lại.......Có xinh đẹp nhiều không? Chẳng lẽ đẹp hơn so với mẹ con sao?" Đào Du Du nghe xong, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói.
"Dạ, đẹp hơn mẹ một chút. Không tin bây giờ mẹ nhanh chóng đi xem đi." Đào Dục Huyên nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt cô cùng tiếc nuối nhìn Đào Du Du.
"Đào Dục Huyên, rốt cuộc con là con của ai? làm sao có thể đứng về phía người ngoài vậy, còn nói những người cô gái khác đẹp hơn mẹ nữa?" Đào Du Du vừa nghe đến Đào Dục Huyên hoàn hoàn đứng về phía cô y tá kia, lập tức thẹn quá hóa giận nói.
Đào Dục Huyên hoàn hoàn từ chối cho ý kiến, cậu bé đứng lên, thản nhiên liếc mắt nhìn vẻ mặt buồn bực của Đào Du Du, tùy tiện nói: "
Chẳng trách Tiểu Bồ Đào lại thích tự lừa gạt mình, xem ra bản thân rất tích sự sướng."
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi về phía cầu thang.
Đào Du Du bị lời nói của Đào Dục Huyên suýt làm cho nghẹn chết, cô sửng số cả buổi mới phải ứng kịp, mặt mũi tràn đầy thất bại đuổi theo, cùng đi xuống lầu với Đào Dục Huyên.
Sau khi trở lại tầng mười, Đào Dục Huyên kéo Đào Du Du đến cửa phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần, rồi nói cậu bé muốn đi nhà vệ sinh, vì vậy bộ dạng tung tăng bỏ chạy.
Đào Du Du đứng trước cửa phòng, do dự có nên đi vào hay không.
Kết quả chưa được ba phút, cửa phòng bệnh đã bị người bên trong mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính từ bên trong đi ra, Đào Du Du chào ông ta, ông ta chính là viện trưởng của bệnh viện mà Vũ Văn Vĩ Thần và Tiểu Bồ Đào đang nằm, chuyên phụ trách chữ bệnh cho anh ta.
Lúc ông ta ra đây mới nhìn thấy Đào Du Du đang do dự đứng trước cửa, biết cô là quản gia của phủ Tổng Thống, vì vậy chủ động chào hỏi cô: "Xin chào, quản gia Đào."
"A, xin chào bác sĩ Dương." Đào Du Du lập tức mỉm cười chào hỏi ông ta.
"Thương thế của ngài Tổng Thống không có gì đáng lo, chỉ cần thay vết thương đúng hạn, uống thuốc, nghỉ ngơi một thời gian ngắn là có thể xuất viện. Bây giờ y ta đang rửa vết thương cho ngài ấy, sau đó cô có thể đi vào thăm ngài ấy." Bác sĩ Dương nghĩ rằng đào Du Du quan tâm đến vấn đề thương thế của Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy không chờ cô mở miệng hỏi thì đã trả lời trước.
"Ách.....Được rồi, vất vả cho ngài rồi, bác sĩ Dương." Đào Du Du hơi mất tự nhiên cười với ông ta.
"Đây là việc của tôi, buổi sáng tôi kiểm tra vết thương của Tiểu Bồ Đào, cô bé kia bình phục rất nhanh, tin rằng không bao lâu sau có thể khỏe lại. Tôi xem bệnh của cô bé ấy thì biết con bé bị mất máu quá nhiều, cũng may có ngài Tổng Thống hiến máu mới làm giảm nguy hiểm. Thế giời này thật kì diệu, có ai nghĩ đến trên thế giới này nhóm máu RH âm tính là nhóm máu rất hiếm, rõ ràng hai người lại xuất hiện cùng một thời gian, hơn nữa hai người không có bất kỳ quan hệ. ruột thịt nào, điều này tỷ lệ còn thấp hơn so với hàng triệu cơ hội xổ số." Bác sĩ Dương nhớ đến lúc ấy tâm trạng rất kinh ngạc khi nhận bệnh lại nhìn thấy nhóm máu của Vũ Văn Vĩ Thần và Tiểu Bồ Đào giống nhau. Ông không biết, nếu chuyện này bị người cố tình biết, sẽ mang đến cho Vũ Văn Vĩ Thần biết bao nhiêu phiền phức, là một bác sĩ, trừ bỏ cảm thán thế giới này thật kỳ diệu, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như thế.
"Đúng vậy, là mạng Tiểu Bồ Đào của chúng tôi chưa hết đường cùng, trùng hợp là ngài Tổng Thống cũng có nhóm máu đó, nếu không không biết Tiểu Bồ Đào sẽ đi về đâu." Bác sĩ Dương vừa nhắc đến chuyện hiến máu, Đào Du Du cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó nguy hiểm biết bao, bác sĩ còn khuyên Vũ Văn Vĩ Thần nếu hiến máu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng anh ta lại dứt khoát kiên quyết muốn cứu Tiểu Bồ Đào, lúc ấy làm cho Đào Du Du rất cảm động.
Nghĩ như thế, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cầu hôn cô là xuất phát từ thật lòng, nếu không anh ta sẽ không có ý đồ với cô.
Huống chi nếu không phải anh ta cứu cô, cô sợ là mình sẽ hy sinh lừng lẫy lâu rồi.
Mà anh ta bị thương là hoàn toàn đỡ đạn thay cô, một người đàn ông như vậy, cô còn gì để nghi ngờ nữa?
Nghĩ thông suốt những điều này, cô nói với bác sĩ Dương muốn vào thăm Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy hai người chào tạm biệt.
Vào phòng bệnh, Đào Du Du nhìn thấy một cô ý tá trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi xổm bên giường rửa vết thương cho Vũ Văn Vĩ Thần một cách cẩn thận, không biết Vũ Văn Vĩ Thần vì quá đau đớn hay sao mà nằm trên giường nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt cùng một chỗ.
Đào Dục Huyên nói không sai, cô y tá này rất đẹp, nhưng vì Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt lại, nên Đào Du Du không nhìn ra được hai người đang hỗ trợ nhau.
"Xin chào." Đào Du Du đi vào phòng không bao lâu, cô y tá liền phát hiện ra sự có mặt của cô, quay đầu lại gật đầu chào hỏi cô, rồi tiếp tục công việc trong tay.
"Xin chào." Đào Du Du đứng một bên giường lịch sự chào lại đối phương, nhìn động tác thành thạo của cô ta dùng ô xy già rửa vết thương đỏ.
Vũ Văn Vĩ Thần đang nhắm mắt vừa nghe tiếng Đào Du Du liền chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía cô đang đứng bên giường, tầm mắt hai người giao nhau cùng một chỗ, lập tức giống như bị vật gì dẫn dắt, rốt cuộc không nở dời đi.
Cô y tá nhìn thấy hai người không nói gì nên cũng không dám lên tiếng, trong lòng buồn bực xử lý vết thương cho xong, phải chăng vì quá khẩn trương lúc cô xử lý vết thương xong chuẩn bị băng bó lại, không duy trùy được lực đạo, bỗng chốc đụng vào làm Vũ Văn Vĩ Thần đau đớn, lập tức chuyển sự chú ý của anh từ người Đào Du Du sang vết thương.
"Ôi....Đau quá!" Vũ Văn Vĩ Thần chịu hết nổi, nhíu chặt chân mày lại.
"Ối.......Xin lỗi.... ....Tổng Thống, tôi.....vừa rồi tôi không cẩn thận, xin thứ lỗi cho tôi.... ..." Cô y ta này vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần kêu gọi, lập tức sợ tới mức run rẩy, băng dán trên tay cũng không xé ra được.
Đào Du Du thấy cô ta bị dọa sợ hãi, lập tức tiến lên một bước tiếp nhận công việc trong tay cô ta, chỉ còn việc quấn băng lại là xong, nói với cô ta: "Ở đây giao cho tôi được rồi."
"vậy.... ..." Cô y tá không dám tùy tiện giao công việc cho người khác, sợ xảy ra chuyện, cẩn thận ngước mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, như đang chờ sự cho phép của anh.
"Cô đi ra ngoài đi, cô ấy đến là được rồi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy cô y tá bị anh nhìn đến nơm nớp lo sợ, rốt cuộc ra lệnh đặc xá.
Cô y tá nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, sau đó giao băng quấn trong tay cho Đào Du Du rồi nói: "Chỉ cần dùng băng dán băng xung quanh vết thương là được, làm phiền cô rồi."
/229
|