Editor: Thủy Nhược Lam.
Ánh mắt là màu xanh biếc nhàn nhạt, tôi nhìn xem trong gương, khuôn mặt này chưa từng dùng qua các phương pháp chỉnh hình, mất tự nhiên nhếch môi, đây là khuôn mặt đã theo tôi năm tháng, nó vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
Tôi cảm thấy một mình yên lặng nghiên cứu khuôn mặt của mình thật kinh khủng, ít nhất trong mắt người khác tôi chẳng khác nào kẻ điên mắc bệnh tinh thần phân liệt, hoặc là người không bình thường mắc chứng hậm hực chuẩn bị tự sát cả.
Bên người tôi yên lặng đi, miễn cưỡng phân một chút tinh thần lực chú ý đến nam xứng kia, lại phát hiện anh ta không còn cựa quậy nữa nhưng lại dùng ánh mắt của tên bệnh thần kinh nhìn chằm chằm tôi, chỉ sợ tôi đột nhiên phát bệnh mà cho anh ta một đao tiễn xuống âm phủ.
Lười quản anh ta, tôi bắt đầu lục lọi hòm trang sức, vứt hộp kem không cần thiết đi, tôi tìm thấy vài hộp phấn màu hồng và mấy màu khác.
Được rồi, đây là niên đại của thục nữ, tôi vốn có thể giả trang thành vợ của một vị phú thương người Mĩ, nhưng bởi vì khuôn mặt này quá mức non nớt nên tôi chỉ có thể đóng giả thành một ị nữ sĩ người Anh.
Một vị quý tộc, có giáo dưỡng tốt, một tiểu thư quý tộc cử chỉ đoan trang cao ngạo. Tôi nhắm mắt lại, hít sâu ba lần. Sau đó nói với bản thân, thân ái, chúng ta lên sàn thôi.
Tôi mở to mắt, ở trong gương tôi nhìn thấy ánh mắt đã quen thuộc. Chẳng sợ màu sắc con ngươi không thay đổi nhưng ánh mắt lại không thay đổi, thanh âm cải biến, nhưng tiết tấu khi nói không thay đổi, thân thể cải biến, linh hồn lại không thay đổi.
Sau đó tôi bắt đầu hóa trang sâu hơn, nếu có chuyên viên trang điểm ở đây, nàng nhất định sẽ cho tôi vài gợi ý chuyên nghiệp hơn, đáng tiếc bây giờ tất cả mọi thứ đều phải giản lược, tự bản thân mình làm.
Tôi siết chặt hai tay lại với nhau, sau đó vuốt mái tóc tán loạn ra sau đầu, tóc vẫn hơi ẩm ướt, ngay cả khi tôi dùng khăn lông dùng sức lau cũng không thể làm cho nó hoàn toàn khô được. Tôi chỉ có thể dùng tay vuốt từng sợi, không ngừng vuốt, sau đó ngón tay khéo léo chia tóc thành mấy phần, búi tóc không khó với tôi lắm, ngoại trừ lúc búi lên tất cả đều khá dễ dàng. Tôi chưa bao giờ dùng nhiều lọn tóc như vậy để búi tóc cả, điều này làm tôi mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể định hình cho mái tóc một kiểu hào phóng như vậy, sau đó tôi dùng một cái kẹp hình con bướm cố định lại.
Tôi không cẩn thận lấy đi một vài thứ của nữ chính, sau khi thuyền dừng tôi nhất định sẽ hoàn trả lại mấy thứ này cho nữ chính. Đương nhiên nếu
Ánh mắt là màu xanh biếc nhàn nhạt, tôi nhìn xem trong gương, khuôn mặt này chưa từng dùng qua các phương pháp chỉnh hình, mất tự nhiên nhếch môi, đây là khuôn mặt đã theo tôi năm tháng, nó vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
Tôi cảm thấy một mình yên lặng nghiên cứu khuôn mặt của mình thật kinh khủng, ít nhất trong mắt người khác tôi chẳng khác nào kẻ điên mắc bệnh tinh thần phân liệt, hoặc là người không bình thường mắc chứng hậm hực chuẩn bị tự sát cả.
Bên người tôi yên lặng đi, miễn cưỡng phân một chút tinh thần lực chú ý đến nam xứng kia, lại phát hiện anh ta không còn cựa quậy nữa nhưng lại dùng ánh mắt của tên bệnh thần kinh nhìn chằm chằm tôi, chỉ sợ tôi đột nhiên phát bệnh mà cho anh ta một đao tiễn xuống âm phủ.
Lười quản anh ta, tôi bắt đầu lục lọi hòm trang sức, vứt hộp kem không cần thiết đi, tôi tìm thấy vài hộp phấn màu hồng và mấy màu khác.
Được rồi, đây là niên đại của thục nữ, tôi vốn có thể giả trang thành vợ của một vị phú thương người Mĩ, nhưng bởi vì khuôn mặt này quá mức non nớt nên tôi chỉ có thể đóng giả thành một ị nữ sĩ người Anh.
Một vị quý tộc, có giáo dưỡng tốt, một tiểu thư quý tộc cử chỉ đoan trang cao ngạo. Tôi nhắm mắt lại, hít sâu ba lần. Sau đó nói với bản thân, thân ái, chúng ta lên sàn thôi.
Tôi mở to mắt, ở trong gương tôi nhìn thấy ánh mắt đã quen thuộc. Chẳng sợ màu sắc con ngươi không thay đổi nhưng ánh mắt lại không thay đổi, thanh âm cải biến, nhưng tiết tấu khi nói không thay đổi, thân thể cải biến, linh hồn lại không thay đổi.
Sau đó tôi bắt đầu hóa trang sâu hơn, nếu có chuyên viên trang điểm ở đây, nàng nhất định sẽ cho tôi vài gợi ý chuyên nghiệp hơn, đáng tiếc bây giờ tất cả mọi thứ đều phải giản lược, tự bản thân mình làm.
Tôi siết chặt hai tay lại với nhau, sau đó vuốt mái tóc tán loạn ra sau đầu, tóc vẫn hơi ẩm ướt, ngay cả khi tôi dùng khăn lông dùng sức lau cũng không thể làm cho nó hoàn toàn khô được. Tôi chỉ có thể dùng tay vuốt từng sợi, không ngừng vuốt, sau đó ngón tay khéo léo chia tóc thành mấy phần, búi tóc không khó với tôi lắm, ngoại trừ lúc búi lên tất cả đều khá dễ dàng. Tôi chưa bao giờ dùng nhiều lọn tóc như vậy để búi tóc cả, điều này làm tôi mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể định hình cho mái tóc một kiểu hào phóng như vậy, sau đó tôi dùng một cái kẹp hình con bướm cố định lại.
Tôi không cẩn thận lấy đi một vài thứ của nữ chính, sau khi thuyền dừng tôi nhất định sẽ hoàn trả lại mấy thứ này cho nữ chính. Đương nhiên nếu
/94
|