Tính tới nay ta cũng tu luyện phong nha kinh được gần ba năm. Ta tìm thấy cuốn kinh này cũng chỉ tình cờ mà thôi. Ba năm trước, sau khi kết thúc kì thi đại học, bạn bè trong lớp tổ chức đi du lịch để xả bớt áp lực sau năm lớp 12. Đúng vậy, địa điểm chúng ta dự tính đi được mệnh danh là “Thiên Nam đệ nhất động” của Việt Nam: động Phong Nha- Kẻ Bàng. Cả nhóm đi tự túc chứ không đi theo đoàn du lịch, ta cũng đồng ý tuy có tốn tiền một tí nhưng được tự do.
“Động Phong Nha” được ví như là chốn thần tiên ở tại trần thế cái này đúng a, nhưng chỉ có một mình ta biết được nơi này đã từng có thần tiên sinh sống. Ngày đó, chúng ta đáp thuyền trên sông Son để đi tới động. Đứng ở đầu thuyền nhìn ra xung quanh là những làng quê yên bình nằm xen kẽ giữa những lùm tre thấp thoáng mái nhà nâu đỏ bên hữu ngạn sông Son. Cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ luôn có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với ta. Nhưng ta lại không thể ngờ chuyến tham quan vào động Phong Nha đã làm ta thay đổi nhận thức về thế giới mà ta đang sinh sống.
Khi ấy ta đang ở hang Khe Tiên ngắm những cây thạch nhủ trải dài khắp cả mái vòm. Vì ta vừa đi vừa ngắm mái động nên vấp phải phiến đá dưới chân, ta té vào một cái hang bị ẩn sâu bên trong vách đá. Hang rất sâu nên cả người ta bị va đập bầm dập cả người, đầu ta đập phải vách đá làm ta ngất đi. Khi tỉnh dậy thì ta thấy mình đang ở trong một hành lang dài tối om, cũng may là không gãy cái xương nào, ta cố gắng nén cơn đau đang hành hạ khắp thân thể bước theo hướng phát ra ánh sáng lờ mờ. Ra khỏi hành lang thì ta vào tới một căn phòng ước chừng bốn mét vuông. Trong phòng rất đơn sơ , chỉ có một chiếc giường được tạc ra từ vách đá, chính giữa phòng được đặt một cái bàn đá và một chiếc ghế đá. Không biết ai lại có thể sống trong một nơi như thế này nhỉ, ngay cả đèn cũng không có, ánh sáng duy nhất là từ cái khe nhỏ bằng nắm tay phía trên vách đá trên trần.
- Trời ơi, đừng giỡn chứ đại ca. Bây giờ làm sao mà ra khỏi nơi này đây. Ta không muốn chết ở trong này đâu a. CÓ AI KO VẬY? CỨU TA VỚI!
Ta hét khan cả họng nhưng đáp lại ta chỉ là tiếng âm vọng lại từ vách đá mà thôi. Tìm kiếm hồi lâu nhưng khắp nơi chỉ là đá với đá không hề có lối ra nào khác cả. Ta ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, trong lòng hoang mang vô cùng, chính lúc ấy ta phát hiện ra một cuốn sách được đặt ở trên bàn. Vì căn phòng bị bỏ hoang qua lâu nên bụi bám dày đặc che đi cuốn sách. Ta cầm lên, phủ sách bụi bám đi.Đây là một cuốn sách cổ, bìa được bao bởi da thú, giấy cũng đã ngả sang màu vàng, lật cuốn sách ra, nhìn vào thì ta nhận ra bên trong toàn là chữ Trung (sau này ta mới biết đó là chữ Nôm). và những hình vẽ cơ thể con người , sợi xanh sợi đỏ chạy khắp nơi trên thân thể. Khi lật tới cuối cuốn sách thì ta mừng muốn hét lên thật to. Trang cuối là hình vẻ chỉ cách thoát ra khỏi động này.
Ta căn cứ vào hướng dẫn bên trong cuốn sách, ta dùng hết sức lực còn lại dịch chiếc bàn đá ra một bên. Sau đó ta đứng tại vị trí khi nãy của chiếc bàn. Ta cũng không hiểu tại sao đứng ở đây thì có thể ra ngoài được, nhưng hình vẽ trong sách như vậy thì ta cũng chỉ cầu mong kì tích xảy ra mà thôi. Ta chưa kịp định thần thì một đạo ánh sáng xanh nhạt xuất hiện, vẽ nên một trận đồ kì quái ngay dưới chân. Một cổ lực lượng thần bí bao bọc khắp cả thân thể của ta, cảm giác cứ như hàng ngàn con kiến bò trong huyết quản, nhột nhạt tới khó chịu. Từ từ cảm giác nhột nhạt bị thay thế bởi cơn đau đớn như xé da xé thịt, huyết mạch trong người ta dường như bị kéo dãn căng như sợi dây đàn. Sau đó ta ngất đi lúc nào không hay, khi ta tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên bãi đá ngoài hang động.Ta định thần lại, nhìn cuốn sách trong tay thì ta biết những sự việc lúc nãy không phải là một giấc mơ. Bịa vài lý do với đám bạn rồi ta tự tìm đường về khách sạn.
Sau vài ngày chuyến du lịch cũng kết thúc và chúng ta trở về lại thành phố. Nhưng ta không quan tâm chuyến đi đó, thứ mà ta đang hứng thú hiện nay là cuốn sách cổ này. Ta mất gần một tháng để dịch tiếng Nôm sang tiếng Việt.
Cuốn sách này tên gọi Phong Nha kinh, chủ nhân của nó là Phong Nha lão quái. Nếu như những gì trong cuốn kinh này là thật thì tu chân thành tiên đã từng có một thời kì phát triển mạnh mẽ,khắp nơi đều có thể thấy người tu chân, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hơn hai ngàn năm trước các môn phái tu chân ngày càng xuống dốc cuối cùng thì chỉ còn trong truyền thuyết mà thôi. Phong Nha kinh là pháp quyết thượng thừa của môn phái tu chân lâu đời ở Việt Nam. Phong Nha lão quái là truyền nhân cuối cùng của môn phái này, bởi vì ngộ tính của lão không cao nên không tu luyện thành công Phong Nha kinh, cuối cùng ôm hận mà chết trong động.
Tuy nói Phong Nha lão quái không thành tiên được nhưng lão sống tới hơn 200 tuổi a. Đó là khái niệm gì cơ chứ? Hiện nay người sống thọ nhất trên thế giới cũng chỉ hơn 100 tuổi mà thôi. Tuy ta cũng không dám mơ tưởng việc trở thành thần tiên nhưng sống lâu thì ai mà không ham chứ. Vì thế là ta bí mật tu luyện Phong Nha pháp quyết. Ta không dám tiết lộ cho bất cứ ai biết , đây là bí mật lớn nhất của ta, mà có nói ra thì ai sẽ tin đây, thành tiên hay bất tử ? bị thần kinh à.
Ta đã mất hai tháng lục mò trong tất cả các thư viện, tìm kiếm tài liêu ở các trường y, cuối cùng mới nắm được sơ bộ cách vận hành chân khí trong người. Ta cũng không hề biết ngày đó tại căn phòng của Phong Nha lão, ta đã khởi động truyền tống trận để thoát ra. Truyền tống trận đó được Phong Nha lão dùng công lực bản thân cải tạo lại, khi có người khởi động truyền tống trận thì cơ thể kẻ ấy sẽ được cải tạo lại để dễ dàng bắt đầu tu luyện pháp quyết Phong Nha và kế thừa một phần công lực của lão, có lẽ đây là món quà cuối cùng mà Phong Nha lão tặng cho người có duyên.
Phong Nha kinh bao gồm năm giai đoạn: tích nhật, huyễn hóa, hóa chất, khai đạo, đại thành. Mỗi giai đoạn được chia thành ba tầng. Cách đây một năm ta đã tu luyện tới tầng thứ ba của tích nhật. Nhưng sau đó cho dù ta cố gắng cách mấy cũng không thể đột phá tích nhật tu tới huyễn hóa được. Tuy vậy, mỗi đêm ta vẫn bỏ ra hai giờ để tu luyện, việc này đã thành thói quen của ta. Thật ra tu luyện Phong Nha kinh cũng có lợi, đó là cho dù hôm nay làm việc mệt mỏi tới đâu, sau khi tu luyện xong thì ngày hôm sau vẫn sung sức như bình thường.
Vận công cho chân khí trong cơ thể luân chuyển bảy chu thiên, ta bãi công rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
- Luyện tới cấp bao nhiêu rồi Thanh? Đang làm nhiệm vụ gì đó ? Có sát được con boss nào chưa ?
Vừa vào tới phòng học thì Đức đã chạy tới hỏi dồn dập làm ta thở không kịp
- Từ từ, mày làm gì cứ như giặc đánh tới vậy. Ủa Tiến đâu rồi sao không thấy nó ?
- Sáng giờ không thấy nó ? Chả biết nó đang làm gì nữa ?
- Tụi bây nói xấu gì tao đó ?
Tiến từ đằng sau bước tới
- Éc, có nói xấu gì mày đâu.
Đức giả lã
- Hừ. Thôi bỏ qua, nói cho tụi bây biết một tin giật gân đây nè. He he he, pháp sư Cuồng Long ta đây … đã … đăng … tên … trên bản thập đại cao thủ rồi nhá, bất ngờ chưa mấy cu, há há há.
Vừa nói Tiến vừa cười như một kẻ điên mới trốn trại, nước miếng bay ra dính đầy mặt ta và Đức. Tiến cười thiệt là khó coi quá trời nhưng nó trở thành thập đại cao thủ thì đúng là giật mình thật a.
- Mày nói rõ coi, hôm qua mày mới lên tới cấp 40 mà thôi, trong khi thằng đứng hạng mười trong thập đại cao thủ tới cấp 41 lận.
- Đức à, hôm qua mày nghỉ sớm quá nên không có biết đó thôi. Tao nghe nói thằng bài danh thứ 10, hôm qua nó đi săn boss làm sao để bị boss săn ngược lại chết thẳng cẳng bị rớt xuống cấp 40, vì thế he he ta danh chính ngôn thuận trở thành cao thủ bài danh thứ 10 toàn quốc. Hâm mộ chưa ?
Tiến tiếp tục hênh hoang
- Xì, ăn hên mà thôi chứ có gì mà kiêu ngạo chớ.
Đức đế một câu.
- He he sao cũng được, tụi bây cứ ganh tỵ đi, cao thủ như tao không chấp nhất.
- Thôi thôi tụi bây đừng cãi nhau nữa. Lo giúp tao đây này. Ta lên tiếng ngăn cản. Tao chơi cả ngày hôm qua mà chỉ mới lên tới cấp 5 thôi, bây giờ không biết làm sao đây nữa.
- Ờ ờ, nói thiệt nghen Thanh, nhân vật mày nó quá ư là cùi bắp. Tụi tao chơi trước giờ chưa nghe nói có cái nghề tiểu lưu manh, thế mà mày lại mò ra được. Bình thường thì khi mày lên tới cấp 10 sẽ rời khỏi Tân Thủ Thôn chuyển qua thành thị. Tiếp tục luyện tới cấp 20 sẽ được chuyển nghề lần đầu tiên, cấp 50 chuyển nghề lần thứ 2, cấp 80 chuyển nghề lần cuối. Đó là hệ thống quy định, nhưng ngoài những nghề cơ bản ra thì mày có thể kiếm được những nghề nghiệp ẩn dấu, và đa số là có những kĩ năng đặc thù rất mạnh. Giống như tao đây nè, chuyển thành xích hỏa cuồng ma pháp sư, học được thêm hai kĩ năng là hỏa long thôn thiên dùng để ks và xích viêm trận đánh quái tập thể. Dùng sát quái và đồ sát thì quả là cực phẩm.
- Cái thằng này ! mày cứ chê Thanh hoài, nó mà nghỉ là mày chịu trách nhiệm đó nghen. - Đức quay sang nhìn ta - Mày hãy nghe tao nói, cứ tiếp tục luyện cấp đi, tao đảm bảo nhân vật của mày không yếu như mày tưởng đâu. Nói cho mày một cái bí mật nè, muốn nghe không ?
Đức nháy mắt ra vẻ thần bí càng làm cho ta thêm tò mò.
“Động Phong Nha” được ví như là chốn thần tiên ở tại trần thế cái này đúng a, nhưng chỉ có một mình ta biết được nơi này đã từng có thần tiên sinh sống. Ngày đó, chúng ta đáp thuyền trên sông Son để đi tới động. Đứng ở đầu thuyền nhìn ra xung quanh là những làng quê yên bình nằm xen kẽ giữa những lùm tre thấp thoáng mái nhà nâu đỏ bên hữu ngạn sông Son. Cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ luôn có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với ta. Nhưng ta lại không thể ngờ chuyến tham quan vào động Phong Nha đã làm ta thay đổi nhận thức về thế giới mà ta đang sinh sống.
Khi ấy ta đang ở hang Khe Tiên ngắm những cây thạch nhủ trải dài khắp cả mái vòm. Vì ta vừa đi vừa ngắm mái động nên vấp phải phiến đá dưới chân, ta té vào một cái hang bị ẩn sâu bên trong vách đá. Hang rất sâu nên cả người ta bị va đập bầm dập cả người, đầu ta đập phải vách đá làm ta ngất đi. Khi tỉnh dậy thì ta thấy mình đang ở trong một hành lang dài tối om, cũng may là không gãy cái xương nào, ta cố gắng nén cơn đau đang hành hạ khắp thân thể bước theo hướng phát ra ánh sáng lờ mờ. Ra khỏi hành lang thì ta vào tới một căn phòng ước chừng bốn mét vuông. Trong phòng rất đơn sơ , chỉ có một chiếc giường được tạc ra từ vách đá, chính giữa phòng được đặt một cái bàn đá và một chiếc ghế đá. Không biết ai lại có thể sống trong một nơi như thế này nhỉ, ngay cả đèn cũng không có, ánh sáng duy nhất là từ cái khe nhỏ bằng nắm tay phía trên vách đá trên trần.
- Trời ơi, đừng giỡn chứ đại ca. Bây giờ làm sao mà ra khỏi nơi này đây. Ta không muốn chết ở trong này đâu a. CÓ AI KO VẬY? CỨU TA VỚI!
Ta hét khan cả họng nhưng đáp lại ta chỉ là tiếng âm vọng lại từ vách đá mà thôi. Tìm kiếm hồi lâu nhưng khắp nơi chỉ là đá với đá không hề có lối ra nào khác cả. Ta ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, trong lòng hoang mang vô cùng, chính lúc ấy ta phát hiện ra một cuốn sách được đặt ở trên bàn. Vì căn phòng bị bỏ hoang qua lâu nên bụi bám dày đặc che đi cuốn sách. Ta cầm lên, phủ sách bụi bám đi.Đây là một cuốn sách cổ, bìa được bao bởi da thú, giấy cũng đã ngả sang màu vàng, lật cuốn sách ra, nhìn vào thì ta nhận ra bên trong toàn là chữ Trung (sau này ta mới biết đó là chữ Nôm). và những hình vẽ cơ thể con người , sợi xanh sợi đỏ chạy khắp nơi trên thân thể. Khi lật tới cuối cuốn sách thì ta mừng muốn hét lên thật to. Trang cuối là hình vẻ chỉ cách thoát ra khỏi động này.
Ta căn cứ vào hướng dẫn bên trong cuốn sách, ta dùng hết sức lực còn lại dịch chiếc bàn đá ra một bên. Sau đó ta đứng tại vị trí khi nãy của chiếc bàn. Ta cũng không hiểu tại sao đứng ở đây thì có thể ra ngoài được, nhưng hình vẽ trong sách như vậy thì ta cũng chỉ cầu mong kì tích xảy ra mà thôi. Ta chưa kịp định thần thì một đạo ánh sáng xanh nhạt xuất hiện, vẽ nên một trận đồ kì quái ngay dưới chân. Một cổ lực lượng thần bí bao bọc khắp cả thân thể của ta, cảm giác cứ như hàng ngàn con kiến bò trong huyết quản, nhột nhạt tới khó chịu. Từ từ cảm giác nhột nhạt bị thay thế bởi cơn đau đớn như xé da xé thịt, huyết mạch trong người ta dường như bị kéo dãn căng như sợi dây đàn. Sau đó ta ngất đi lúc nào không hay, khi ta tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên bãi đá ngoài hang động.Ta định thần lại, nhìn cuốn sách trong tay thì ta biết những sự việc lúc nãy không phải là một giấc mơ. Bịa vài lý do với đám bạn rồi ta tự tìm đường về khách sạn.
Sau vài ngày chuyến du lịch cũng kết thúc và chúng ta trở về lại thành phố. Nhưng ta không quan tâm chuyến đi đó, thứ mà ta đang hứng thú hiện nay là cuốn sách cổ này. Ta mất gần một tháng để dịch tiếng Nôm sang tiếng Việt.
Cuốn sách này tên gọi Phong Nha kinh, chủ nhân của nó là Phong Nha lão quái. Nếu như những gì trong cuốn kinh này là thật thì tu chân thành tiên đã từng có một thời kì phát triển mạnh mẽ,khắp nơi đều có thể thấy người tu chân, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hơn hai ngàn năm trước các môn phái tu chân ngày càng xuống dốc cuối cùng thì chỉ còn trong truyền thuyết mà thôi. Phong Nha kinh là pháp quyết thượng thừa của môn phái tu chân lâu đời ở Việt Nam. Phong Nha lão quái là truyền nhân cuối cùng của môn phái này, bởi vì ngộ tính của lão không cao nên không tu luyện thành công Phong Nha kinh, cuối cùng ôm hận mà chết trong động.
Tuy nói Phong Nha lão quái không thành tiên được nhưng lão sống tới hơn 200 tuổi a. Đó là khái niệm gì cơ chứ? Hiện nay người sống thọ nhất trên thế giới cũng chỉ hơn 100 tuổi mà thôi. Tuy ta cũng không dám mơ tưởng việc trở thành thần tiên nhưng sống lâu thì ai mà không ham chứ. Vì thế là ta bí mật tu luyện Phong Nha pháp quyết. Ta không dám tiết lộ cho bất cứ ai biết , đây là bí mật lớn nhất của ta, mà có nói ra thì ai sẽ tin đây, thành tiên hay bất tử ? bị thần kinh à.
Ta đã mất hai tháng lục mò trong tất cả các thư viện, tìm kiếm tài liêu ở các trường y, cuối cùng mới nắm được sơ bộ cách vận hành chân khí trong người. Ta cũng không hề biết ngày đó tại căn phòng của Phong Nha lão, ta đã khởi động truyền tống trận để thoát ra. Truyền tống trận đó được Phong Nha lão dùng công lực bản thân cải tạo lại, khi có người khởi động truyền tống trận thì cơ thể kẻ ấy sẽ được cải tạo lại để dễ dàng bắt đầu tu luyện pháp quyết Phong Nha và kế thừa một phần công lực của lão, có lẽ đây là món quà cuối cùng mà Phong Nha lão tặng cho người có duyên.
Phong Nha kinh bao gồm năm giai đoạn: tích nhật, huyễn hóa, hóa chất, khai đạo, đại thành. Mỗi giai đoạn được chia thành ba tầng. Cách đây một năm ta đã tu luyện tới tầng thứ ba của tích nhật. Nhưng sau đó cho dù ta cố gắng cách mấy cũng không thể đột phá tích nhật tu tới huyễn hóa được. Tuy vậy, mỗi đêm ta vẫn bỏ ra hai giờ để tu luyện, việc này đã thành thói quen của ta. Thật ra tu luyện Phong Nha kinh cũng có lợi, đó là cho dù hôm nay làm việc mệt mỏi tới đâu, sau khi tu luyện xong thì ngày hôm sau vẫn sung sức như bình thường.
Vận công cho chân khí trong cơ thể luân chuyển bảy chu thiên, ta bãi công rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
- Luyện tới cấp bao nhiêu rồi Thanh? Đang làm nhiệm vụ gì đó ? Có sát được con boss nào chưa ?
Vừa vào tới phòng học thì Đức đã chạy tới hỏi dồn dập làm ta thở không kịp
- Từ từ, mày làm gì cứ như giặc đánh tới vậy. Ủa Tiến đâu rồi sao không thấy nó ?
- Sáng giờ không thấy nó ? Chả biết nó đang làm gì nữa ?
- Tụi bây nói xấu gì tao đó ?
Tiến từ đằng sau bước tới
- Éc, có nói xấu gì mày đâu.
Đức giả lã
- Hừ. Thôi bỏ qua, nói cho tụi bây biết một tin giật gân đây nè. He he he, pháp sư Cuồng Long ta đây … đã … đăng … tên … trên bản thập đại cao thủ rồi nhá, bất ngờ chưa mấy cu, há há há.
Vừa nói Tiến vừa cười như một kẻ điên mới trốn trại, nước miếng bay ra dính đầy mặt ta và Đức. Tiến cười thiệt là khó coi quá trời nhưng nó trở thành thập đại cao thủ thì đúng là giật mình thật a.
- Mày nói rõ coi, hôm qua mày mới lên tới cấp 40 mà thôi, trong khi thằng đứng hạng mười trong thập đại cao thủ tới cấp 41 lận.
- Đức à, hôm qua mày nghỉ sớm quá nên không có biết đó thôi. Tao nghe nói thằng bài danh thứ 10, hôm qua nó đi săn boss làm sao để bị boss săn ngược lại chết thẳng cẳng bị rớt xuống cấp 40, vì thế he he ta danh chính ngôn thuận trở thành cao thủ bài danh thứ 10 toàn quốc. Hâm mộ chưa ?
Tiến tiếp tục hênh hoang
- Xì, ăn hên mà thôi chứ có gì mà kiêu ngạo chớ.
Đức đế một câu.
- He he sao cũng được, tụi bây cứ ganh tỵ đi, cao thủ như tao không chấp nhất.
- Thôi thôi tụi bây đừng cãi nhau nữa. Lo giúp tao đây này. Ta lên tiếng ngăn cản. Tao chơi cả ngày hôm qua mà chỉ mới lên tới cấp 5 thôi, bây giờ không biết làm sao đây nữa.
- Ờ ờ, nói thiệt nghen Thanh, nhân vật mày nó quá ư là cùi bắp. Tụi tao chơi trước giờ chưa nghe nói có cái nghề tiểu lưu manh, thế mà mày lại mò ra được. Bình thường thì khi mày lên tới cấp 10 sẽ rời khỏi Tân Thủ Thôn chuyển qua thành thị. Tiếp tục luyện tới cấp 20 sẽ được chuyển nghề lần đầu tiên, cấp 50 chuyển nghề lần thứ 2, cấp 80 chuyển nghề lần cuối. Đó là hệ thống quy định, nhưng ngoài những nghề cơ bản ra thì mày có thể kiếm được những nghề nghiệp ẩn dấu, và đa số là có những kĩ năng đặc thù rất mạnh. Giống như tao đây nè, chuyển thành xích hỏa cuồng ma pháp sư, học được thêm hai kĩ năng là hỏa long thôn thiên dùng để ks và xích viêm trận đánh quái tập thể. Dùng sát quái và đồ sát thì quả là cực phẩm.
- Cái thằng này ! mày cứ chê Thanh hoài, nó mà nghỉ là mày chịu trách nhiệm đó nghen. - Đức quay sang nhìn ta - Mày hãy nghe tao nói, cứ tiếp tục luyện cấp đi, tao đảm bảo nhân vật của mày không yếu như mày tưởng đâu. Nói cho mày một cái bí mật nè, muốn nghe không ?
Đức nháy mắt ra vẻ thần bí càng làm cho ta thêm tò mò.
/196
|