Văn Thanh Tuệ cũng không thể ngờ rằng, anh mang cô đến nơi gần nhà hai người đang sống, chỉ là không phải về nhà cô, hay nhà anh, mà là đi đến một phòng nhỏ cách đó không xa.
Gian phòng nhỏ này được làm từ gỗ, cô còn có thể ngửi thấy mùi gỗ thô.
Càng đến gần căn phòng này, có một cảm giác không thể tin được cùng sự vui mừng trào dâng trong lòng cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
"Anh đã xin các vị sư phụ làm theo thiết kế của em, tất cả các vật dụng đều y chang như bản vẽ, em có thích không?" anh hỏi, nhưng nhìn vào nét mặt cô anh cũng biết được đáp án.
"Anh...chắc chắn không?" Nhìn anh, rồi lại nhìn gian phòng nhỏ phía sau lưng, Văn Thanh Tuệ nhẹ nhàng hỏi: "Em không muốn anh phải hối hận trong tương lai."
"Tuệ, anh chỉ biết nếu như anh không lấy em làm vợ, anh nhất định sẽ hối hận, hơn nữa còn cầm dao đâm ngực mình."
Cửa chính được mở ra, Thiệu Chí Dương mang cô vào phòng khách, bên trong đã có không ít người đang đợi, vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, nở nụ cười chúc phúc cùng chế nhạo.
"A, nhân vật chính cuối cùng cũng đến."
"Đúng vậy nha, chúng ta đều đợi lâu rồi"
"Hai người mà không xuất hiện, chúng ta liền đập phá. "
Nhìn thấy đồng nghiệp của mình cùng của anh, còn có hai người bạn ở trong phòng này, khiến Văn Thanh Tuệ vô cùng kinh ngạc, tiếp theo cô còn thấy cha mẹ của Thiệu Chí Dương, còn có ba mẹ của mình tưởng như vẫn còn đang ở trên du thuyền đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Ba mẹ, tại sao hai người lại về, không phải còn một tháng nữa hai người mới về sao?"
"Đứa ngốc, ngày quan trọng như vậy, làm sao chúng ta có thể vắng mặt! Đương nhiên là tới sân bay gần nhất, mua vé máy bay về rồi." Trên mặt mẹ Văn nở nụ cười tươi rạng rỡ.
"Ngày quan trọng?" Văn Thanh Tuệ nghe mà ngây ngốc, lại nhìn về phía ba Văn, phát hiện ba cô mặc dù cười nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, giống như bị bắt cười vậy: "Ba? Ba làm sao vậy?"
" Không có việc gì, không có việc gì". Nghe được con gái quan tâm hỏi thăm, ba Văn bỗng chốc quay lưng lại, không để cho con gái nhìn thấy nét mặt của mình, mẹ Văn cười khẽ một tiếng, bước đến an ủi chồng mình.
"Tiểu Tuệ phải lập gia đình rồi, làm sao ông lại bày ra bộ mặt như vậy, không phải là nên vui mừng sao? Ông quên là, ông từng nói A Dương là một người đàn ông tốt, nhà nào mà gả con gái được cho nó, nhất định sẽ hạnh phúc sao."
"Nhưng tôi... Không nỡ".
"Đồ ngốc, ông xem A Dương còn cố ý chọn mua nhà ở một nơi gần như vậy , để khi ông muốn gặp con gái cùng con rể đi vài bước là tới, ông còn không chịu cái gì ?" vẻ mặt mẹ Văn giễu cợt chồng, mặc dù bà cũng có chút không nỡ, mới phút chốc con gái còn bi bô tập nói, trong nháy mắt cũng đã đến lúc lập gia đình rồi.
"Nói thế cũng đúng...."
" Ba mẹ sao vậy, còn nữa mọi người kỳ quái làm sao ?" Văn Thanh Tuệ đang đứng tại chỗ nghe thấy chuyện ba mẹ đang nói, càng thấy khó hiểu.
"A Dương, mọi người sao vậy...anh?". Cô quay người muốn hỏi người đàn ông đang đứng ở bên cạnh, nhưng lời của cô còn chưa nói xong, liền bị hành động quỳ gối của anh dọa cho sợ khiến quên mất vấn đề đang muốnn hỏi.
Thiệu Chí Dương dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cầm lấy tay trái của Văn Thanh Tuệ, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn xinh xắn, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc hỏi: "Văn Thanh Tuệ, xin hỏi em có đồng ý lấy anh, sống cùng anh cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau không?"
Anh ở trước mặt mọi người, lại cầu hôn cô.
Cô ngây ngốc, không ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển nhanh như vậy.
"Anh biết rõ anh không phải là người đàn ông hoàn mỹ 100%, thậm chí anh còn có rất nhiều khuyết điểm, anh vĩnh viễn không thể làm peter pan của em, bởi vì anh không muốn làm một người thích tự do cũng không muốn làm một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm, nhưng anh sẽ trở thành" dã thú" để cho em vĩnh viễn hạnh phúc cùng vui vẻ! Anh yêu em, muốn cùng em dựng xây tổ ấm, cùng em sinh một đôi trai gái xinh xắn". Anh nói liên tục.
"Anh... Biết peter pan sao?" gương mặt cô hồng hồng giống như là tâm sự bị người ta nhìn thấu.
"Anh biết rõ."
Văn Thanh Tuệ khẽ cắn môi.
Thấy cô chần chờ trong lòng mọi người cũng thấy hồi hộp, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Thiệu Chí Dương giơ một tay lên, ý nói bọn họ yên tĩnh lại, anh lần nữa nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Tôi Thiệu Chí Dương xin mọi người chứng kiến, tôi sẽ yêu Văn Thanh Tuệ cả đời, tuyệt đối sẽ không hai lòng, càng không bao giờ làm ra chuyện phản bôi, nếu như có ngày tôi không giữ đúng như lời mình nói, vậy tôi ra đường bị sét đánh chết không tử tế."
"Anh... Làm gì phải nói những lời như vậy?"
"Không, cái này chỉ là bình thường anh còn có thể nói những lời độc hơn nữa. Bây giờ cô Văn Thanh Tuệ, lần này cô đồng ý lời cầu hôn của tôi không?" anh thuận tiện hỏi: "Lần này, sẽ không cự tuyệt anh, không nghi ngờ anh không thương em nữa chứ?"
Anh làm những chuyện này làm sao cô có thể hoài nghi rằng anh không thương cô được chứ.
"Chị Tuệ, chị nên đồng ý anh ấy đi."
"Đúng nha, anh ấy tuổi cũng đã cao còn mới bị phụ nữ đá, chị có thể thương hại anh ấy đi."
"Thật là lãng mạn nha, Tiểu Tuệ, con đồng ý với A Dương đi."
Không khí lập tức nóng lên, mọi người không hẹn mà cùng cổ vũ.
Văn Thanh Tuệ nghĩ, anh tìm nhiều người đến như vậy, đầu tiên là muốn trấn an cô, muốn cô chứng minh cho cô thấy tình yêu của anh, nhưng cũng có một phần là muốn lợi dụng quần chúng để gây áp lực ép cô đồng ý lời cầu hôn của anh thôi.
Người đàn ông này đúng là bụng dạ khó lường, ngay cả cô mà cũng bày mưu.
Cô liếc anh một cái, mà anh cũng không hề che giấy mà nở nụ cười đáp lại ánh mắt của cô.
Đúng, là anh muốn buộc em phải đồng ý lời cầu hôn của anh, cho nên mới mời nhiều người như vậy đến đây.
Người đàn ông này. Đang lúc mọi người ồn áo cưỡng ép, Văn Thanh Tuệ cuối cùng cũng gật đầu, khiến Thiệu Chí Dương như ý nguyện mà đeo chiếc nhẫn lên tay cô:"Tối nay trở về tính với anh." Cô nhỏ giọng cảnh cáo anh, tối nay anh không thể qua khỏi.
Làm gì có người nào ép buộc người phụ nữ mình yêu đồng ý lời cầu hôn. Thiệu Chí Dương là người đầu tiên.
"Em chậm chạp không chịu đồng ý lời cầu hôn của anh, ai nói anh yêu em, yêu không thể ngừng lại phải dùng tất cả biện pháp để cưới em vào nhà. Còn nữa, tối nay nếu em còn sức lực để nói, hoan nghên em tới "trừng phạt " anh... Tuệ yêu dấu."
Anh dùng phương thức công khai, nói cho cô biết hôm nay sẽ mệt chết đi được, về phần quá trình cùng phương pháp làm cô mệt mỏi, cá nhân anh chỉ thích" làm không cần nói".
Nghe vậy, mặt Văn Thanh Tuệ càng hồng hơn.
"Được được được, chúng ta tới mời đôi vợ chồng mở sâm banh, hôm nay mọi người không say không về." Mọi người không biết từ đâu mang sâm banh, hưng phấn nói.
Thiệu Chí Dương bất đắc dĩ nhận sâm banh, sau đó dùng sức giật, một tiếng" phốc" nắp văng ra, trong thời gian ngắn tiếng nói chuyện cùng với hương vị sâm banh vang vọng khắp nơi, trong phòng tràn đầy tiếng nói cười.
Đem ly rượu sâm banh để sang một bên, Thiệu Chí Dương ôm cô lùi sang một bên, để tránh bị một đám người chơi hăng say liên lụy, anh ôm cô thật chặt, chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc hơn lúc này.
Anh cùng với cô, đều có cảm giác giống nhau.
"Tuệ."
" =Vâng?"
"Cám ơn em."
Cô ngẩng đầu lên, mặt cười nhẹ nhìn anh: "Cám ơn cái gì?"
"Cám ơn em đã đồng ý tha thứ những lỗi lầm kia của anh, cám ơn em đã đồng ý tiếp tục yêu anh." Anh ấn xuống trên môi cô một nụ hôn thật khẽ, chân thành nói.
“Anh cứ phải nói những lời khiến em rơi nước mắt sao? Đây không phải là phong cách của anh." Cô cố ý dùng giọng nói chế nhạo, che giấu giọng nói nức nở cùng nghẹn ngào của mình.
"Anh làm sao có thể để em rơi nước mắt? Trừ thời điểm trên giường ra... Thời điểm đó, em cực kỳ đáng yêu, rất mê người." Anh nói, dùng giọng điệu mờ ám nói.
"Anh."
Anh cười nhẹ, đem cô gái da mặt mỏng này ôm vào lòng.
Đời này, sẽ không buông tay.
Cả đời này, sẽ luôn cùng nhau ở đây.
Gian phòng nhỏ này được làm từ gỗ, cô còn có thể ngửi thấy mùi gỗ thô.
Càng đến gần căn phòng này, có một cảm giác không thể tin được cùng sự vui mừng trào dâng trong lòng cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
"Anh đã xin các vị sư phụ làm theo thiết kế của em, tất cả các vật dụng đều y chang như bản vẽ, em có thích không?" anh hỏi, nhưng nhìn vào nét mặt cô anh cũng biết được đáp án.
"Anh...chắc chắn không?" Nhìn anh, rồi lại nhìn gian phòng nhỏ phía sau lưng, Văn Thanh Tuệ nhẹ nhàng hỏi: "Em không muốn anh phải hối hận trong tương lai."
"Tuệ, anh chỉ biết nếu như anh không lấy em làm vợ, anh nhất định sẽ hối hận, hơn nữa còn cầm dao đâm ngực mình."
Cửa chính được mở ra, Thiệu Chí Dương mang cô vào phòng khách, bên trong đã có không ít người đang đợi, vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, nở nụ cười chúc phúc cùng chế nhạo.
"A, nhân vật chính cuối cùng cũng đến."
"Đúng vậy nha, chúng ta đều đợi lâu rồi"
"Hai người mà không xuất hiện, chúng ta liền đập phá. "
Nhìn thấy đồng nghiệp của mình cùng của anh, còn có hai người bạn ở trong phòng này, khiến Văn Thanh Tuệ vô cùng kinh ngạc, tiếp theo cô còn thấy cha mẹ của Thiệu Chí Dương, còn có ba mẹ của mình tưởng như vẫn còn đang ở trên du thuyền đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Ba mẹ, tại sao hai người lại về, không phải còn một tháng nữa hai người mới về sao?"
"Đứa ngốc, ngày quan trọng như vậy, làm sao chúng ta có thể vắng mặt! Đương nhiên là tới sân bay gần nhất, mua vé máy bay về rồi." Trên mặt mẹ Văn nở nụ cười tươi rạng rỡ.
"Ngày quan trọng?" Văn Thanh Tuệ nghe mà ngây ngốc, lại nhìn về phía ba Văn, phát hiện ba cô mặc dù cười nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, giống như bị bắt cười vậy: "Ba? Ba làm sao vậy?"
" Không có việc gì, không có việc gì". Nghe được con gái quan tâm hỏi thăm, ba Văn bỗng chốc quay lưng lại, không để cho con gái nhìn thấy nét mặt của mình, mẹ Văn cười khẽ một tiếng, bước đến an ủi chồng mình.
"Tiểu Tuệ phải lập gia đình rồi, làm sao ông lại bày ra bộ mặt như vậy, không phải là nên vui mừng sao? Ông quên là, ông từng nói A Dương là một người đàn ông tốt, nhà nào mà gả con gái được cho nó, nhất định sẽ hạnh phúc sao."
"Nhưng tôi... Không nỡ".
"Đồ ngốc, ông xem A Dương còn cố ý chọn mua nhà ở một nơi gần như vậy , để khi ông muốn gặp con gái cùng con rể đi vài bước là tới, ông còn không chịu cái gì ?" vẻ mặt mẹ Văn giễu cợt chồng, mặc dù bà cũng có chút không nỡ, mới phút chốc con gái còn bi bô tập nói, trong nháy mắt cũng đã đến lúc lập gia đình rồi.
"Nói thế cũng đúng...."
" Ba mẹ sao vậy, còn nữa mọi người kỳ quái làm sao ?" Văn Thanh Tuệ đang đứng tại chỗ nghe thấy chuyện ba mẹ đang nói, càng thấy khó hiểu.
"A Dương, mọi người sao vậy...anh?". Cô quay người muốn hỏi người đàn ông đang đứng ở bên cạnh, nhưng lời của cô còn chưa nói xong, liền bị hành động quỳ gối của anh dọa cho sợ khiến quên mất vấn đề đang muốnn hỏi.
Thiệu Chí Dương dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cầm lấy tay trái của Văn Thanh Tuệ, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn xinh xắn, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc hỏi: "Văn Thanh Tuệ, xin hỏi em có đồng ý lấy anh, sống cùng anh cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau không?"
Anh ở trước mặt mọi người, lại cầu hôn cô.
Cô ngây ngốc, không ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển nhanh như vậy.
"Anh biết rõ anh không phải là người đàn ông hoàn mỹ 100%, thậm chí anh còn có rất nhiều khuyết điểm, anh vĩnh viễn không thể làm peter pan của em, bởi vì anh không muốn làm một người thích tự do cũng không muốn làm một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm, nhưng anh sẽ trở thành" dã thú" để cho em vĩnh viễn hạnh phúc cùng vui vẻ! Anh yêu em, muốn cùng em dựng xây tổ ấm, cùng em sinh một đôi trai gái xinh xắn". Anh nói liên tục.
"Anh... Biết peter pan sao?" gương mặt cô hồng hồng giống như là tâm sự bị người ta nhìn thấu.
"Anh biết rõ."
Văn Thanh Tuệ khẽ cắn môi.
Thấy cô chần chờ trong lòng mọi người cũng thấy hồi hộp, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Thiệu Chí Dương giơ một tay lên, ý nói bọn họ yên tĩnh lại, anh lần nữa nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Tôi Thiệu Chí Dương xin mọi người chứng kiến, tôi sẽ yêu Văn Thanh Tuệ cả đời, tuyệt đối sẽ không hai lòng, càng không bao giờ làm ra chuyện phản bôi, nếu như có ngày tôi không giữ đúng như lời mình nói, vậy tôi ra đường bị sét đánh chết không tử tế."
"Anh... Làm gì phải nói những lời như vậy?"
"Không, cái này chỉ là bình thường anh còn có thể nói những lời độc hơn nữa. Bây giờ cô Văn Thanh Tuệ, lần này cô đồng ý lời cầu hôn của tôi không?" anh thuận tiện hỏi: "Lần này, sẽ không cự tuyệt anh, không nghi ngờ anh không thương em nữa chứ?"
Anh làm những chuyện này làm sao cô có thể hoài nghi rằng anh không thương cô được chứ.
"Chị Tuệ, chị nên đồng ý anh ấy đi."
"Đúng nha, anh ấy tuổi cũng đã cao còn mới bị phụ nữ đá, chị có thể thương hại anh ấy đi."
"Thật là lãng mạn nha, Tiểu Tuệ, con đồng ý với A Dương đi."
Không khí lập tức nóng lên, mọi người không hẹn mà cùng cổ vũ.
Văn Thanh Tuệ nghĩ, anh tìm nhiều người đến như vậy, đầu tiên là muốn trấn an cô, muốn cô chứng minh cho cô thấy tình yêu của anh, nhưng cũng có một phần là muốn lợi dụng quần chúng để gây áp lực ép cô đồng ý lời cầu hôn của anh thôi.
Người đàn ông này đúng là bụng dạ khó lường, ngay cả cô mà cũng bày mưu.
Cô liếc anh một cái, mà anh cũng không hề che giấy mà nở nụ cười đáp lại ánh mắt của cô.
Đúng, là anh muốn buộc em phải đồng ý lời cầu hôn của anh, cho nên mới mời nhiều người như vậy đến đây.
Người đàn ông này. Đang lúc mọi người ồn áo cưỡng ép, Văn Thanh Tuệ cuối cùng cũng gật đầu, khiến Thiệu Chí Dương như ý nguyện mà đeo chiếc nhẫn lên tay cô:"Tối nay trở về tính với anh." Cô nhỏ giọng cảnh cáo anh, tối nay anh không thể qua khỏi.
Làm gì có người nào ép buộc người phụ nữ mình yêu đồng ý lời cầu hôn. Thiệu Chí Dương là người đầu tiên.
"Em chậm chạp không chịu đồng ý lời cầu hôn của anh, ai nói anh yêu em, yêu không thể ngừng lại phải dùng tất cả biện pháp để cưới em vào nhà. Còn nữa, tối nay nếu em còn sức lực để nói, hoan nghên em tới "trừng phạt " anh... Tuệ yêu dấu."
Anh dùng phương thức công khai, nói cho cô biết hôm nay sẽ mệt chết đi được, về phần quá trình cùng phương pháp làm cô mệt mỏi, cá nhân anh chỉ thích" làm không cần nói".
Nghe vậy, mặt Văn Thanh Tuệ càng hồng hơn.
"Được được được, chúng ta tới mời đôi vợ chồng mở sâm banh, hôm nay mọi người không say không về." Mọi người không biết từ đâu mang sâm banh, hưng phấn nói.
Thiệu Chí Dương bất đắc dĩ nhận sâm banh, sau đó dùng sức giật, một tiếng" phốc" nắp văng ra, trong thời gian ngắn tiếng nói chuyện cùng với hương vị sâm banh vang vọng khắp nơi, trong phòng tràn đầy tiếng nói cười.
Đem ly rượu sâm banh để sang một bên, Thiệu Chí Dương ôm cô lùi sang một bên, để tránh bị một đám người chơi hăng say liên lụy, anh ôm cô thật chặt, chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc hơn lúc này.
Anh cùng với cô, đều có cảm giác giống nhau.
"Tuệ."
" =Vâng?"
"Cám ơn em."
Cô ngẩng đầu lên, mặt cười nhẹ nhìn anh: "Cám ơn cái gì?"
"Cám ơn em đã đồng ý tha thứ những lỗi lầm kia của anh, cám ơn em đã đồng ý tiếp tục yêu anh." Anh ấn xuống trên môi cô một nụ hôn thật khẽ, chân thành nói.
“Anh cứ phải nói những lời khiến em rơi nước mắt sao? Đây không phải là phong cách của anh." Cô cố ý dùng giọng nói chế nhạo, che giấu giọng nói nức nở cùng nghẹn ngào của mình.
"Anh làm sao có thể để em rơi nước mắt? Trừ thời điểm trên giường ra... Thời điểm đó, em cực kỳ đáng yêu, rất mê người." Anh nói, dùng giọng điệu mờ ám nói.
"Anh."
Anh cười nhẹ, đem cô gái da mặt mỏng này ôm vào lòng.
Đời này, sẽ không buông tay.
Cả đời này, sẽ luôn cùng nhau ở đây.
/24
|